Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 39



Thẩm Tùng An không biết vỏ chăn thật, vừa rồi anh ở trong phòng lăn lộn nửa ngày cũng không thành công, còn làm giường đệm rối tung.

Bởi vì không muốn bị Chiêm Ngọc thấy nên anh đóng cửa, nào biết Chiêm Ngọc sẽ hiểu sai, cuối cùng vẫn phải mời người vào lấy điều lạ chứng minh trong sạch.

Đối với việc Thẩm Tùng An không biết đổi vỏ chăn, Chiêm Ngọc đầu tiên là thấy kinh ngạc, sau lại thấy không tật xấu. Lấy thân phận của Thẩm Tùng An, bên người anh không chỉ có trợ lý, trong nhà còn có quản gia và những người khác, ngày thường mấy công việc không tới tay anh.

Nhìn Thẩm Tùng An biệt nữu cùng mất mặt, Chiêm Ngọc thấy anh có chút đáng yêu cũng có chút buồn cười, nhưng vì bảo toàn mặt mũi đối phương, cậu vẫn nhịn xuống, nghiêm trang an ủi: "Không biết cũng chẳng sao, kỳ thật trước kia em cũng sẽ không, sau ra nước ngoài du học mới học."

Cậu vừa nói vừa quan sát phản ứng của Thẩm Tùng An, phát hiện biểu tình Thẩm Tùng An tốt hơn một chút, mới đề nghị: "Thẩm ca, nếu không thì em giúp anh nhé?"

Thẩm Tùng An đúng là không muốn Chiêm Ngọc biết mình không biết đổi vỏ chăn, nhưng nếu Chiêm Ngọc hỗ trợ, kia lại không giống, anh không nói hai lời liền đáp ứng.

"Vậy phiền em."

"Không phiền, thực dễ." Chiêm Ngọc đặt điện thoại một bên, bắt đầu giúp anh đổi vỏ chăn.

Đầu tiên cậu kéo vỏ chăn lên đầu giường, sau đó lật chăn bông bị Thẩm Tùng An quấn thành con nhộng.

Thẩm Tùng An đứng bên cạnh hỏi: "Cần anh làm gì không?"

Chiêm Ngọc xếp bốn góc chăn bông, ôm lên đặt vào ngực anh: "Anh cầm."

"Ồ." Thẩm Tùng An ngoan ngoãn ôm chăn bông đứng một bên, cảm thấy hai người cùng đổi vỏ chăn giống như chuyện vợ chồng mới có thể làm.

Chiêm Ngọc rũ vỏ chăn trải trên giường, kéo khóa ra, ý bảo Thẩm Tùng An luôn chăn bông vào đây.

Thẩm Tùng An khom lưng định nhét chăn bông vào vỏ luôn, Chiêm Ngọc kéo tay anh lại, nói: "Ngược hướng rồi, chiều dài chăn bông phải bằng chiều dài vỏ chứ, Thẩm ca anh không thể nhắm mắt nhét bừa thế được."

"......" Thẩm Tùng An thấy lời này nghe nói mắt mình không dùng được.

Anh thay đổi hướng nhét chăn vào, theo lời Chiêm Ngọc chỉ thị đặt nó ở trung gian, sau đó lui một bước nhường vị trí cho Chiêm Ngọc.

Chiêm Ngọc chui nửa thân mình vào vỏ chăn, một bên sửa chăn bông một bên nói: "Bỏ vào rồi mới mở chăn bông ra, bốn góc chăn và vỏ trùng là được, rất đơn giản."

Thẩm Tùng An nhìn cậu mân mê vỏ chăn, trầm mặc một chút, nói: "Anh không thấy."

"Nhìn không thấy á......" Động tác Chiêm Ngọc tạm dừng một chút, một bàn tay căng vỏ chăn kéo khoá một bên nói, "Vậy anh cũng vào đi, như vậy nhìn tương đối rõ."

Vậy anh cũng vào đi.

Ánh mắt đảo, Thẩm Tùng An nghĩ thầm là em gọi anh, sau đó động tác nhanh chóng khom lưng chui vào vỏ chăn, một tay chống chăn bông, nghiêng đầu nhìn về phía Chiêm Ngọc.

Kích cỡ vỏ chăn 1m8 tuy không nhỏ, nhưng khóa kéo lại không lớn, hai thanh niên trưởng thành chen vào, khó tránh khỏi anh dựa gần em, em dựa gần anh.

Chiêm Ngọc vừa quay đầu thì thiếu chút nữa chạm mặt Thẩm Tùng An, khoảng cách quá gần làm cả người cậu đều ngơ một chút, nhìn Thẩm Tùng An quên phản ứng.

Khoảng cách hai người có mấy cm, lúc cậu thất thần Thẩm Tùng An cũng không chủ động kéo khoảng cách, ngược lại nhẹ gọi một tiếng: "Tiểu Ngọc."

Lúc anh nói chuyện cơ hồ dán lên Chiêm Ngọc, giọng len lỏi trong không gian chật hẹp của vỏ chăn, hơn nữa anh lại cố ý thả nhẹ âm lượng, nghe không quá giống ngày thường, trong ôn nhu lại nhiều thêm triền miên gợi cảm, thập phần dụ người.

Chiêm Ngọc chưa bao giờ nghe anh gọi thế, một tiếng "Tiểu Ngọc" này như hàm chứa đồ không thấy rõ sờ không tới, độ ấm bốn phía chợt tăng lên, những nhiệt độ hỗn loạn như có như không ái muội.

"Sao không nói lời nào?" Thẩm Tùng An thấy cậu không nói lời nào hỏi, "Suy nghĩ cái gì?"

"Nói, nói cái gì......" Chiêm Ngọc bị ánh mắt anh nhìn đến không hiểu sao nóng lên, tay vô thức túm một góc chăn bông.

Phản ứng của cậu dừng trong mắt Thẩm Tùng An, tầm mắt anh đảo qua tai ửng đỏ, ngực bị sắc đỏ nhàn nhạt câu đến tê tê dại dại, trên mặt lại thập phần bình tĩnh nói: "Nói đổi vỏ chăn đó."

"À? À ờ!"

Chiêm Ngọc lấy lại tinh thần, mất tự nhiên sờ tai, hơi kéo ra một chút khoảng cách, một tay túm viền chăn bông, một bên nói: "Mở chăn bông mở, sau đó thì để các góc của chúng trùng với góc vỏ chăn."

Cậu vừa nói vừa cúi người, cầm góc chăn bông giác kéo đến đường biên của vỏ chăn.

Hành động này làm vạt áo ngủ trên người cậu bị kéo lên trên một chút, lộ ra vòng eo mềm mại trắng nõn, cùng xương bướm nhợt nhạt trên eo.

Ánh mắt Thẩm Tùng An thoáng chốc trở nên sâu thẳm, căn bản không chú ý cậu đang nói cái gì, tất cả lực chú ý đều đặt trên eo xương bướm đáng yêu.

Eo Chiêm Ngọc quá nhỏ, anh hoài nghi một tay mình cũng có thể ôm hết.

Chiêm Ngọc không lưu ý đến ánh mắt anh, quỳ trên giường sửa sang lại chăn bông, nghiêm túc dạy: "Bên này cũng như thế, sau đó chỉnh lại các nơi khác."

Cậu thay anh chỉnh xong, Thẩm Tùng An cũng bất động thanh sắc thu ánh mắt, một bộ "Thì ra là thế" gật đầu: "Anh đã hiểu."

Hai người từ vỏ chăn ra, Chiêm Ngọc bảo Thẩm Tùng An nhấc chăn hất mấy cái, thay vỏ chăn xong.

"Học xong rồi?" Chiêm Ngọc ngẩng đầu hỏi Thẩm Tùng An.

"Ừ." Thẩm Tùng An gật đầu, giọng thành khẩn nói, "Cảm ơn Tiểu Ngọc lão sư."

Từ lúc hai người quen, anh đã không gọi Chiêm Ngọc "Lão sư", lúc này cố ý kêu một tiếng, còn tôn kính hơn cả lúc trước làm Chiêm Ngọc nhịn không được bật cười: "Rồi rồi, em đi đây không quấy rầy anh nghỉ ngơi, ngủ ngon."

Thẩm Tùng An nói: "Anh tiễn em."

Chiêm Ngọc cùng anh ra ngoài, thấy hành động của anh đầu tiên buồn cười sau lại thấy người này thật tri kỷ, trêu ghẹo: "Ở ngay cạnh thì tiễn cái gì? Còn sợ em lạc đường."

"Ừ." Thẩm Tùng An thuận miệng, đưa Chiêm Ngọc tới cửa phòng ngủ chính, cúi đầu nhìn cậu nói, "Ngủ ngon, mộng đẹp."

Chiêm Ngọc "Ừ" một tiếng, cười nói: "Ngủ ngon, anh cũng mộng đẹp."

Thẩm Tùng An thay cậu đóng cửa lại, "Cách" một tiếng, cửa phòng đóng lại ngăn tầm mắt hai người.

Thẩm Tùng An trở lại phòng, đứng ở mép giường nhìn chằm chằm vỏ chăn Chiêm Ngọc giúp anh đổi một lúc lâu, lại mặt không biểu tình nhìn trái phải, sau đó cả người bổ nhào vào giường đệm.

Anh lăn hai cái trên giường.

...... Thật thoải mái.

Thẩm Tùng An nằm ngửa trên giường, tâm tình sung sướng cực độ làm đôi mắt anh hơi nheo lại, khóe môi cũng cong.

Anh nằm một hồi lâu, duỗi tay với lấy điện thoại ở tủ đầu giường, gọi cho chú Chung.

Lúc này chú Chung nửa dựa vào ghế lão gia một bên rung chân một bên đọc báo, chú phi chú trọng dưỡng sinh.

Nghe tiếng chuông điện thoại dành riêng cho Thẩm Tùng An, chú Chung buông báo, ấn nghe: "Thiếu gia."

Điện thoại bên kia không nói lời nào, chú Chung kiên nhẫn gọi một tiếng: "Thiếu gia, có chuyện gì sao?"

Lần này trong điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp.

Tiếng cười mang theo vui mừng không che dấu, chú Chung nghe thấy sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra nụ cười, duỗi tay đỡ mắt kính, cười nói: "Thiếu gia hôm nay thật vui vẻ, tôi an tâm."

"Ừ." Thanh ấm Thẩm Tùng An truyền đến, "Cảm ơn chú."

"Nói chi vậy." Mặt chú Chung đầy từ ái, ôn hòa, "Tôi ở nhà chờ cậu cùng thiếu gia Tiểu Ngọc trở về, chơi vui vẻ."

Hai người hàn huyên vài câu liền gác máy, chú Chung buông điện thoại, nụ cười trên mặt chưa tan, cảm thán một câu: "Người trẻ tuổi, tình cảm thật tốt đẹp."

Thẩm Tùng An bỏ di động qua, tay phải cầm góc chăn kéo qua che kín cả người.

Phòng bên, Chiêm Ngọc đánh răng rồi lên giường, cả người chui vào trong chăn xem tin tức.

Cậu vừa giúp Thẩm Tùng An đổi vỏ chăn, mẹ cũng gửi lại đây không ít tin, đại bộ phận đều là nội dung CP trên mạng về cậu cùng Thẩm Tùng An, trừ đó ra, còn có một tấm ảnh bà chụp cậu và Thẩm Tùng An trước rạp hát Arthur.

Chiêm Ngọc click mở ảnh.

Ảnh Thẩm Tùng An cúi đầu giúp cậu quấn khăn tay, hình chụp rất rõ, cậu có thể dễ như trở bàn tay nhìn biểu tình ôn nhu nơi sườn mặt Thẩm Tùng An qua ảnh.

Mà lúc ấy cậu vì quá ngoài ý muốn với hành động của Thẩm Tùng An quên phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn động tác của đối phương.

Bức ảnh này Chiêm Ngọc trước kia không xem qua, lúc ấy cậu phản ứng thấy không khí quanh hai người có chút ái muội, nhưng hiện tại thấy ảnh chụp mới phát hiện há nói là có chút ái muội, quả thực là ái muội qua đầu.

Rõ ràng chỉ quấn khăn tay mà thôi, trên ảnh chụp biểu tình Thẩm Tùng An ôn nhu lại cực kỳ nghiêm túc, làm cậu sinh ra một loại ảo giác —— đối phương long trọng đeo nhẫn cho mình.

"Hai đứa thật xứng đôi, mẹ cũng muốn ghép CP!"

Tiếng mẹ nói hôm nay bỗng dưng vang lên bên tai, Chiêm Ngọc giật mình, cả người thanh tỉnh lại.

Ý thức được mình suy nghĩ cái gì, mặt trắng nõn bá một cái đỏ, bối rối thoát ảnh, liếc nhìn tin đằng sau mẹ gửi tới.

【 Mẹ: CP Cháo bát bảo mẹ cũng chèo! Bảo bối yên tâm, mẹ tự ghép CP! 】

【 Mẹ: Yêu con đó. 】

Mẹ nơi nào tự ghép CP chứ? Đều ghép tới bản nhân luôn rồi đây này!!!

Chiêm Ngọc dở khóc dở cười, nhiệt độ trên mặt làm thế nào cũng không tán đi, cuối cùng dứt khoát đặt điện thoại qua bên cạnh, tự sa ngã cả người súc trong chăn.

Đêm nay, định sẵn có hai người mất ngủ.

............

Sáng hôm sau, Chiêm Ngọc tỉnh lại khi chuông báo thức kêu.

Đi chơi không cần luyện đàn, cậu tắt đồng hồ báo thức, ở trên giường thêm mười phút mới chầm chậm xốc lên chăn xuống giường.

Trong phòng mở máy sưởi nên không lạnh, Chiêm Ngọc mặc áo ngủ đi toilet đánh răng rửa mặt, xong rồi trở về tìm quần áo thay.

Đổi quần áo, cậu nhét điện thoại vào ba lô, kéo cửa phòng.

Lúc cậu mở cửa, Thẩm Tùng An đối diện cũng vừa lúc từ trong phòng mở cửa, hai người đối mặt.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Chiêm Ngọc không tự giác nhớ tới câu "Hai đứa thật xứng đôi", mà Thẩm Tùng An theo bản năng nghĩ tới mộng kiều diễm nửa đêm ngày hôm qua làm anh mất ngủ đến hừng đông.

Giây tiếp theo, hai người không hẹn cùng quay đầu, ăn ý mà ho nhẹ một tiếng.

Tai cả hai đều đỏ hồng.