Bạn Gái Của Tôi Là Mèo

Chương 39



Làm thủ tục, thu dọn hành lý xong, nửa đêm mười hai giờ, Trần Dương dẫn An Niên xuống lầu, bọn họ và Liêu Trường Kỳ đã hẹn mười hai giờ sẽ tụ họp ở sảnh lớn dưới lầu.

Trần Dương và An Niên xuống lầu đúng giờ, đợi năm phút sau thì Liêu Trường Kỳ mới lững thững tới chậm. Lúc này ông ấy đã thay một bộ quần áo mới, chỉ là không thể nào thưởng thức nổi, biến áo hoa sơ mi thành áo sơ mi càng nhiều hoa hơn mà thôi, tóc cũng có hơi ướt, rõ ràng là vừa mới tắm xong.

“Xin lỗi, xin lỗi, mới vừa tắm nên hơi chậm chút.” Liêu Trường Kỳ ngượng ngùng nói: “Ôi, bồn tắm mát xa của phòng tổng thống này thật sự rất thoải mái, lỡ ngâm lâu chút.”

“Chúng tôi cũng vừa mới xuống.” Trần Dương khôn khéo hiểu ý nói.

“Nào có, chúng cháu chờ cũng phải năm phút rồi.” Nhưng An Niên của chúng ta lại là một con mèo vô cùng có ý thức về thời gian.

“…” Liêu Trường Kỳ chỉ lộ ra biểu cảm lúng túng trong nháy mắt, nhưng lại lập tức khôi phục như thường: “Ha ha ha, hai người thật là lợi hại, sao lại có được thẻ vip thế chứ. Tôi đã hỏi chủ khách sạn rồi, loại thẻ này cũng không có nhiều, phải là tổng bộ cao cấp của tập đoàn mới có quyền phát.”

“Có rất nhiều mà, nhân viên Cửu Bộ của chúng cháu mỗi người đều có một cái.” An Niên trả lời, Âu Thành vừa đưa đã đưa một hộp lớn rồi mà.

“…” Đệch, sau khi ông đây rời đi, phúc lợi của Cửu Bộ lại trở nên tốt như vậy hả?

Trần Dương thấy vị tiền bối Cửu Bộ này sắp bị An Niên làm nghẹn chết, vội vàng tiến lên giải vây: “Tiền bối, ông gọi chúng tôi xuống có chuyện gì không?”

“À, cũng không có gì.” Liêu Trường Kỳ sửa sang lại cổ áo nói: “Chẳng phải là hai người mới từ xa tới sao, vậy nên muốn dẫn hai đứa đi ra ngoài tham quan chút.”

Tham quan? Khuya lắc khuya lơ, lại còn là bờ biển, có cái gì để tham quan? Trần Dương rất nghi ngờ, nhưng lại không thể không biết xấu hổ mà hỏi ra miệng được.

“Khuya lắc khuya lơ đi tham quan cái gì chứ?” An Niên thì lại không thân thiện như Trần Dương, không hiểu thì cô sẽ trực tiếp hỏi luôn.

“Đã nghe nói tới chợ Quỷ chưa?” Liêu Trường Kỳ hỏi với vẻ mặt đắc ý.

Chợ Quỷ? Trần Dương kinh ngạc trợn to hai mắt, là thứ như anh hiểu sao?

“Cháu biết, cháu biết.” An Niên kích động nói: “Chính là chợ mà quỷ quái và thiên sư có thể tham gia đúng không?”

“Đúng vậy.” Liêu Trường Kỳ nhếch mày nói: “Vận may hai người không tệ, đến đúng lúc khai mạc chợ Quỷ nửa năm một lần. Sao nào, có muốn đi mở mang kiến thức với tôi không?”

“Anh Trần Dương?” Trong lòng An Niên rất muốn đi, chỉ là cô còn muốn nghe ý kiến của anh Trần Dương.

“Vậy thì đi đi.” Trần Dương gật đầu. Đừng nói đến An Niên đang có vẻ mặt rất hưng phấn, mà chính anh cũng cảm thấy rất hứng thú.

“Đi thôi.” Liêu Trường Kỳ sải bước dẫn đầu đi ra ngoài.

Một nhóm ba người đi thẳng từ khách sạn tới bãi biển, trên mặt biển đen nhánh chỉ có ánh đèn hải đăng lập lòe từ xa, nhưng tiếng sóng rì rào thì lại càng rõ ràng hơn ban ngày.

“Ồ, nhiều ma quá đi.” An Niên bỗng nhiên lên tiếng nói.

“Cái gì? Chỗ nào có ma?” Trần Dương lập tức sửng sốt, chỗ này có ma, tại sao bùa hộ mệnh trên người anh lại không có phản ứng.

“Chỗ đó, đầy trên mặt biển kìa.” An Niên chỉ trên mặt biển đen nhánh nói.

Trần Dương mờ mịt nhìn sang, không nhìn thấy cái gì cả, mò túi áo theo bản năng, lại phát hiện mình để quên kính râm ở trong phòng: “Anh quên kính ở trong phòng rồi.”

“Vậy em giúp anh mở mắt âm dương.” An Niên kéo ống tay áo Trần Dương: “Anh Trần Dương, anh cúi đầu xuống.”

Trần Dương nghe lời khom người xuống, áp sát mặt tới. Hình như An Niên có hơi gấp gáp, mắt Trần Dương còn chưa nhắm lại, cô đã cong môi nhích lại. Đôi môi căng mọng như cánh hoa đưa đến trước mặt, càng ngày càng gần, mượn ánh trăng yếu ớt, dường như Trần Dương có thể thấy rõ đường vân trên môi An Niên…

A… Trần Dương lùi về sau một bước.

“Ơ?” An Niên không hiểu nhìn về phía Trần Dương.

“Anh… mới vừa rồi chưa đứng vững.” Kỳ quái, tại sao vừa rồi bỗng nhiên lại căng thẳng, hơn nữa đột nhiên tim lại đập rất nhanh, Trần Dương che ngực.

“Hả, vậy lại một lần nữa, lần này phải đứng vững đấy, cẩn thận ngã xuống biển.” An Niên không hề có chút cảm giác nào vẫy vẫy tay với Trần Dương.

Trần Dương âm thầm hít một hơi, cảm giác nhịp tim khôi phục lại bình thường thì mới cúi đầu lần nữa, chỉ là lần này anh đã thông minh hơn, nhắm mắt lại trước.

“Phù.” Một làn hương nhàn nhạt mang theo mùi mật đào đưa tới trước mặt, nhịp tim vừa mới khôi phục lại của Trần Dương lại lần nữa cấp tốc nhảy.

Liêu Trường Kỳ đang đi ở đằng trước được một lúc phát hiện sau lưng không có tiếng bước chân, vì vậy quay đầu nhìn, vừa quay đầu đã nhìn thấy một bức tranh đẹp đến như vậy. Cô gái cong người ngửa đầu, chàng trai khom người cúi đầu, hợp với ánh trăng vừa sáng vừa tròn trên đỉnh đầu và biển cả bao la rộng lớn bên chân, hình ảnh kia thật là lãng mạn.

“Này này này, có thể kiềm chế chút không, ở nơi công cộng thế này, mặc dù không có nhiều người, nhưng lại có không ít ma đấy.” Liêu Trường Kỳ đã độc thân hơn bốn mươi năm thô lỗ cắt đứt sự lãng mạn đáng chết này.

Bị người ta bắt gian tại chỗ, Trần Dương bỗng nhiên bừng tỉnh, anh đứng thẳng người lên, mượn bóng đêm che giấu vẻ mặt hốt hoảng, mà An Niên lại có vẻ mặt không hề xảy ra chuyện gì, thản nhiên tự xoay người đi.

Không nhìn ra, trong hai người này An Niên mới là người tinh thông lão luyện, Liêu Trường Kỳ cảm thấy khiếp sợ vì phát hiện của mình.

“Anh Liêu thật là quá đáng, vậy mà lại lấy gậy đánh uyên ương.”

“Đúng vậy, đúng vậy, suýt chút nữa là đã hôn lên rồi.”

“Hôn mắt, tình yêu thuần túy biết bao.”

“Mùi vị của mối tình đầu.”

“Ngọt ngào nhàn nhạt…”



Con mắt âm dương vừa được mở, mặt biển mới vừa rồi vẫn còn lặng yên không tiếng động bỗng nhiên huyên náo lên, đủ loại âm thanh đua nhau tới. Trần Dương xoay người nhìn lại, lúc này mới phát hiện, trên mặt biển đen như mực quả nhiên là có rất nhiều ma. Những con ma này đều mặc trang phục giống nhau, trên lưng đeo một cái giỏ trúc, cầm một thứ giống như cái kẹp trong tay, đang nhẹ trôi lơ lửng trên mặt biển nhìn sang bên này.

Mới vừa rồi… bị vây xem? Trần Dương chỉ cảm thấy mặt bỗng chốc nóng lên.

“Nhìn cái gì vậy, còn không mau nhặt rác, cẩn thận trừ tiền lương của mấy người giờ.” Liêu Trường Kỳ chỉ bầy ma trên mặt biển nói lời uy hiếp.

“Tiền lương là chỗ bảo vệ môi trường phát, có xu tiền nào có liên quan tới ông hả.” Có con ma hờn dỗi nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, có thời gian đi nói chúng tôi thôi, nếu có bản lĩnh thì đi bảo loài người ít ném rác thôi.”

“Đúng đó, loài người mấy người thật sự là quá không biết bảo vệ thiên nhiên, ý thức thật thấp.”

“Đâu chỉ thấp, còn không biết xấu hổ, hôm nay tôi nhặt được mười cái bao cao su ở trên bờ cát.”

“Mới có mười thôi hả? Hôm nay tôi còn nhặt được mười lăm.”

“Không biết xấu hổ.”

Bầy ma lắc đầu tập thể, nhìn ba người trên bờ với ánh mắt khinh bỉ, tựa như bọn họ chính là chủ nhân của bao cao su.

“Tôi khinh, mấy người đủ rồi nha, chẳng lẽ trước kia mấy người không phải là người hả?” Liêu Trường Kỳ nổi đóa, đám cô hồn dã quỷ này, ỷ vào đã ký hợp đồng với Cửu Bộ bọn họ, nắm chắc là ông ấy sẽ không dám chỉnh đốn bọn họ đúng không.

“Dù sao bây giờ không phải là được.” Có lẽ là khi làm cô hồn dã quỷ bị thiên sư đuổi đến sợ, bây giờ không hề kiêng nể, bỗng nhiên bầy ma lại vô cùng thích oán trách thiên sư.

“Nếu như chúng mày có bản lĩnh thì đời này đừng đầu thai nữa.”

“Phép khích tướng? Ngây thơ!”

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ không mắc lừa đâu…”

“…”

Thấy một mình Liêu Trường Kỳ “dốc sức chiến đấu” với trăm ma, rất lâu Trần Dương mới hoàn hồn lại: “Những linh hồn này đều do Cửu Bộ sắp xếp ở đây hả?”

“Ừ.” An Niên giải thích: “Chỉ là biên chế ở đây đã kín rồi, cho nên hai năm nay bọn em đổi địa điểm sắp xếp thành đỉnh Everest và sông băng trong phạm vi núi tuyết.”

Trần Dương nhìn bầy ma vừa cãi nhau với Liêu Trường Kỳ vừa mò đủ loại rác rưởi trong nước, bỗng nhiên có chút hiểu rõ nguyên nhân mà hàng năm du khách đến thành phố ven biển Lam Tuyền này lớn như vậy, nhưng vẫn còn có thể giữ được chất lượng nước sạch như thế.

Ầm ĩ một trận xong, Liêu Trường Kỳ miệng khô lưỡi đắng cuối cùng cũng ý thức được một cái miệng của mình không cãi lại nổi một bầy ma này, vì vậy chọn lựa sách lược không để ý tới, xoay người hô với hai người sau lưng: “Đi thôi, còn không đến chợ Quỷ nữa là đóng cửa đấy.”

Hai người vội vàng đuổi theo, đi đường ven biển khoảng chừng hai mươi phút, đến chỗ vách đá tương đối vắng vẻ thì dừng lại. Dưới sườn núi, Liêu Trường Kỳ lấy một lá bùa màu vàng ra, nhẹ nhàng đập lên vách núi, ánh sáng của lá bùa vừa hiện lên, vách núi khổng lồ đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, hiện ra một đường phố quỷ dị.

Đường phố này nhìn rất dài, nhìn không thấy điểm cuối, hai bên đường bày đầy đủ loại vật phẩm cần bán ra, chủ sạp có cả quỷ, thiên sư, cũng có cả chồn lông dài tinh quái, dĩ nhiên khách hàng cũng giống vậy. Trong mỗi một gian hàng đều có một ngọn đèn lồng, cũng không biết là dùng cái gì đốt, dù sao thì cũng xanh lập lòe khiến người xem kinh hãi phát hoảng.

“Nào, cầm lấy.” Liêu Trường Kỳ đứng ở lối vào móc ra một xấp tiền đưa cho Trần Dương: “Đây là tiền âm phủ, chắc chắn là cậu không mang đúng không?”

“Chỗ này dùng tiền âm phủ hả?” Trần Dương đã hiểu rõ.

“Chợ Quỷ tương đối nhiều ma, tiền âm phủ thuận tiện hơn, chỉ là có vài gian hàng chỉ có thể dùng nhân dân tệ.” Liêu Trường Kỳ giới thiệu.

“Thì ra là như vậy.” Trần Dương nhìn một tờ tiền âm phủ có giá trị hàng triệu trong tay, bắt đầu lo lắng giá cả ở nơi này.

“Oa, nhiều tiền quá đi. Tiền bối có nhiều tiền quá, một chồng tiền này cũng phải đến trăm triệu.” An Niên kinh ngạc hô thành tiếng giống như bắt được tiền vậy, ánh mắt nhìn về phía “đại gia” Liêu Trường Kỳ phát sáng.

“Không có gì, coi như là cảm ơn hai người đã nhường phòng tổng thống cho tôi.” Liêu Trường Kỳ phóng khoáng nói.

“Cảm ơn tiền bối.”

“…” Trần Dương yên lặng nhìn về phía Liêu Trường Kỳ.

Liêu Trường Kỳ vừa thấy biểu cảm của Trần Dương đã biết người này là một người biết giá cả thị trường, vì vậy chuẩn bị chuồn trước khi bị vạch trần: “Ờm, chợ Quỷ này rất an toàn, hai người thỏa sức đi dạo đi, thích gì thì mua nấy, ngàn vạn lần đừng khách sáo. Chờ lúc về chúng ta gặp nhau ở cửa, cứ như vậy đi, tôi đi trước đâu, bai bai.”

“Bai bai.” An Niên vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt tiền bối “hào phóng” đang “chạy trốn trong hoảng loạn”.

“Chúng ta cũng đi dạo chút đi.” Trần Dương quyết định không cần phải nói cho An Niên chuyện này, để cô vui mừng thêm chút rồi tính sau.

“Anh Trần Dương, gian hàng đó có nhiều người quá đi, chúng ta qua đó xem thử xem.” Đi dạo một hồi, bỗng nhiên An Niên chỉ vào một gian hàng nói, cô nói rất nhiều người, cũng chỉ vào người thật, bởi vì trước gian hàng đó có rất nhiều thiên sư vây xem.

Hai người tiến tới, phát hiện trên gian hàng này bày một ít đồng xanh và đồ bằng ngọc, còn có một vài viên ngọc trai sáng bóng láng mịn.

“Các vị thiên sư, thanh chủy thủ bằng đồng xanh này cách đây ít nhất cũng phải một ngàn năm trăm năm lịch sử rồi, hoa văn này, tuyệt mỹ biết bao. Mua về dùng làm pháp khí, tuyệt đối sắc bén.” Chủ sạp là một con ma chết chìm ướt nhẹp.

“Nghe nói nhà giàu nhất trong bảng xếp hạng của trang web siêu hình học chính là Tây Thi bắt quỷ, pháp khí của cô ấy là một thanh kiếm cổ bằng đồng xanh.”

“…” Trần Dương bỗng nhiên nghe thấy tên em gái.

Con nhóc này, sao lại nổi tiếng ở giới ma như vậy chứ, còn được người ta lôi ra quảng cáo nữa chứ?

“Bao nhiêu tiền?” Có người hỏi.

“Không đắt, loại bỏ hết sạch lệ khí trên người tôi, để tôi có thể đi đầu thai là được rồi.” Chủ sạp nói.

“Ông chủ, lệ khí của ông quá nặng, sau khi chết chắc là hại người không ít nhỉ.” Có thiên sư nói.

“Người tôi làm hại đều là kẻ thù của tôi, đều là kẻ đáng chết.” Chủ sạp nói.

“Không được, không được, lệ quỷ lấy mạng thì không có cách nào đầu thai, hay là ông cho tôi cây chủy thủ này, cùng lắm là sau này tôi gặp phải ông sẽ không thu phục ông nhé?” Có người nói.

Chợ Quỷ là một nơi đặc thù, bên trong chợ Quỷ có một quy định bất thành văn, dù là quỷ quái hay thiên sư, đều phải sống chung hòa bình trong chợ Quỷ, đổi chác công bằng lại không được động võ. Nói cách khác, cho dù là lệ quỷ xuất hiện trước mặt thiên sư, chỉ cần ở trong chợ Quỷ thì thiên sư sẽ không được ra tay, nhưng ra khỏi chợ Quỷ thì sẽ không bị hạn chế nữa.

“Đệch, ông đây rời khỏi chỗ này thì lập tức chui xuống biển, chúng mày có ai đuổi được tao?” Chủ sạp cả giận nói, đám thiên sư này ai ai cũng đều là cáo già xảo quyệt, đúng là muốn tay không cướp đi thanh chủy thủ đồng xanh này của ông ta mà.

“Vậy chúng tôi dùng tiền mua là được rồi, cái này bao nhiêu tiền?” Thiên sư thấy lệ quỷ này không mắc lừa thì lại hỏi.

“Không nhận tiền, nhưng có thể lấy công đức ra đổi.” Chủ sạp nói.

“Con mẹ nó, tôi mà có công đức sao không tự giữ mà lại đưa cho ông chứ? Thôi thôi thôi, ngọc bội này thì sao?” Người nọ chuyển mục tiêu.

Trần Dương cũng nhìn sang, đó là một miếng ngọc bội họa tiết rồng, hình rồng năm móng điềm lành được chạm khắc trên ngọc bích sống động như thật, tinh xảo không tì vết, điểm quan trọng nhất chính là phẩm chất của viên ngọc kia là thượng hạng, cho dù Trần Dương là người không nghiên cứu nhiều về ngọc cũng có thể nhìn ra đây không phải vật tầm thường.

“Linh khí của viên ngọc này rất tốt, lại từng được đế vương đeo, bên trên có khí rồng, dùng để làm bùa hộ mệnh có thể chiêu tài trừ tà, nhận điềm lành, phòng ngừa điềm dữ, đeo thời gian dài còn có thể có công hiệu điều dưỡng cơ thể.” Chủ sạp giới thiệu.

“Ông nói xem một lệ quỷ như ông tại sao lại hiểu biết rõ về bùa hộ mệnh của siêu hình học chúng tôi đến vậy?” Có thiên sư nghi ngờ nói.

“Chưa từng nghe câu này sao? Người hiểu bạn nhất chính là đối thủ của bạn.”

“Tôi nhổ vào, tên nhãi nhà ông chết mấy trăm năm rồi nhỉ, thế mà lời thoại mới mẻ như thế cũng biết.” Có người không nhịn được cảm thán.

“Quá khen, quá khen. Miếng ngọc bội này có thể dùng tiền để mua, chỉ phải có một phần là nhân dân tệ, một phần là tiền âm phủ. Mười triệu nhân dân tệ, còn tiền âm phủ thì ít nhất một ngàn tỷ.”

“Đắt vậy sao? Nếu mà đấu giá thì viên ngọc này nhiều nhất chỉ được mười triệu, thế mà ông còn đòi thêm tiền âm phủ?”

“Ngọc bội trong cuộc đấu giá có khí rồng không?” Chủ sạp hỏi ngược lại.

“Nhưng ông bán đắt quá.” Có người nói: “Đây chính là chợ Quỷ.”

“Chẳng phải thứ đắt giá ở chợ Quỷ là những thứ này sao? Đồ rẻ đều là đồ của dương gian, ví dụ như chuỗi ngọc trai này, viên nào cũng là cực phẩm, hai triệu mấy người cầm đi.” Chủ sạp chỉ vào ngọc trai bên cạnh nói.

“Ai muốn thứ đồ này chứ.” Mọi người lầm bầm mấy câu, thấy chủ sạp sống chết không chịu hạ giá thanh chủy thủ đồng xanh và miếng ngọc bội, cuối cùng cũng từ từ rời đi, chỉ còn lại Trần Dương và An Niên xem náo nhiệt.

“Hai vị, muốn mua đồ sao?” Chủ sạp nhìn thấy còn duy nhất hai vị khách ở lại, mặt mày hớn hở chào đón.

“Muốn, tôi muốn mua chuỗi ngọc trai này.” An Niên chỉ vào ngọc trai nói.

“Cái này hả, thấy cô đáng yêu như vậy, bán rẻ cho cô, một triệu rưỡi.” Chủ sạp nói.

“Được.” An Niên cũng dứt khoát, lập tức rút ra một tờ tiền giá trị mười triệu ở trong tệp một trăm triệu “khổng lồ” kia, hào phóng đập xuống gian hàng kia: “Mười triệu, ông trả lại tôi tám trăm năm mươi vạn.”

“…” Trần Dương cúi đầu, anh đã không nỡ nhìn nữa rồi.

“…” Chủ sạp sửng sốt mất nửa phút mới lắp ba lắp bắp hỏi: “Cô gái, cô đang đùa tôi đúng không?”

“Sao vậy?” Vẻ mặt An Niên vô cùng mờ mịt, cúi đầu nhìn tờ tiền mình đưa ra, trên đó viết dòng chữ mười triệu in hoa bằng tiếng trung không sai mà.

“Thứ tôi cần là nhân dân tệ, cô lại đưa tôi tiền âm phủ làm gì?” Nếu như không phải thấy người cô là mèo mun thì chủ sạp cũng muốn mắng ngay trên đường rồi.

“Cần nhân dân tệ hả…” An Niên đã hiểu, nhưng trên người cô lại không có nhiều tiền như vậy: “Anh Trần Dương.”

Trần Dương vừa nhìn ánh mắt của An Niên cũng biết ý cô là muốn anh lấy tiền ra, tuy nói trong thẻ của anh cũng có tiền, nhưng An Niên mua ngọc trai đắt tiền như vậy làm gì, bình thường cô cũng không đeo đồ trang sức mà.

“An Niên, em mua ngọc trai này làm gì?” Trần Dương lập tức hỏi.

“Để tặng cho cô ạ, lần trước em đến nhà anh Trần Dương, thấy cô đeo đôi hoa tai ngọc trai, vậy nên em muốn mua chuỗi dây ngọc trai này tặng cho cô coi như là đáp lễ dưa muối, mặc dù dưa muối chưa ăn đã bị trộm mất.” Nói đến dưa muối bị trộm, An Niên vẫn có hơi buồn bực.

Là để tặng cho mẹ mình? Trần Dương ngẩn người, chỉ là sau một hồi cảm động, đột nhiên Trần Dương kịp phản ứng lại, hình như tiền này vẫn là do anh bỏ ra mà.

Trần Dương: Thôi vậy, dù sao dưa muối mẹ anh tặng cũng chẳng đáng mấy đồng tiền, An Niên có phần tâm ý này cũng đã là rất khó có được rồi.

“Ông chủ, thanh toán thế nào?” Trần Dương hỏi.

Chủ sạp nhìn Trần Dương một ái, hỏi: “Hai vị lần đầu tới chợ Quỷ à?”

“Đúng.” An Niên cướp lời trả lời trước.

“Chẳng trách.” Chủ sạp nói rõ: “Ma như chúng tôi đều thu tiền âm phủ, nhưng cũng có lúc thu chút tiền nhân gian, chủ yếu dùng vào hai chỗ. Chỗ thứ nhất là ở dương gian còn có con cháu, nếu như nhà con cháu gặp khó khăn, khoản tiền này sẽ dùng để trợ cấp cho gia đình, cũng chính là phù hộ con cháu mình, bình thường sẽ bảo thiên sư nghĩ cách đưa khoản tiền này tới tay con cháu ở dương gian, trợ giúp bọn chúng vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Còn có một chỗ nữa chính là cô hồn dã quỷ giống như tôi đây, không có con cháu ở nhân gian, vậy sẽ cần thiên sư dùng danh nghĩa của mình chuyển tiền vào tài khoản từ thiện ở dương gian, dùng để tích góp công đức, đầu thai sớm hơn.”

“Cho nên tôi chỉ cần chuyển tiền vào tài khoản từ thiện là được à?” Trần Dương bất ngờ nhíu mày, không ngờ chuỗi ngọc trai này còn là đồ bán từ thiện.

“Là lấy danh nghĩa của tôi chuyển qua đó, sau khi nhận được hóa đơn của cơ quan từ thiện thì còn cần thiên sư dùng pháp thuật đốt cho tôi nữa.” Chủ sạp nói.

“Nhưng trong thời gian ngắn như vậy, tôi cũng không lấy được hóa đơn mà.” Trần Dương nói. Cho dù bây giờ anh lập tức chuyển tiền qua, đối phương xác nhận tài khoản đã nhận được, lại cấp hóa đơn, rồi lại còn gửi tới, dù thế nào cũng phải hai ngày.

“Không cần, đi bên này, đến cuối có một quỹ Hồng Mông, có thể cho ra hóa đơn ngay tại chỗ. Hỗ trợ nhiều phương thức thanh toán như là Alipay, WeChat, thẻ ngân hàng, VISA.” Chủ sạp giơ tay chỉ hướng bên phải.

Trần Dương quay đầu nhìn, quả nhiên anh nhìn thấy hai lá cờ nền trắng chữ đen được treo rất cao, tung bay trong gió, bên trái là dòng chữ quỹ Hồng Mông, bên trái viết thanh toán tại chỗ.

“…” Phong cách làm việc này dường như khiến Trần Dương phải mù mắt, yên lặng hồi lâu, Trần Dương di chuyển bước chân: “Anh đi thanh toán.”

Hiệu suất làm việc của quỹ Hồng Mông quả nhiên khá nhanh, chỉ chốc lát sau Trần Dương đã cầm hóa đơn đi về, tiêu đề hóa đơn là tên và ngày tháng năm sinh mà chủ sạp vừa mới báo cho anh.

“Ông kiểm tra lại thử xem, nếu như không đúng thì có thể xóa bỏ làm lại.” Không thể không nói, nghiệp vụ sau bán của quỹ Hồng Mông vẫn rất nhân (ma) tính hóa.

“Để tôi xem thử xem.” Chủ sạp kiểm tra từng câu từng chữ: “Năm Kỷ Mão, Lý Trường Đức, bốn giờ ba khắc, tháng tư, năm mười bốn Minh Võ Tông Chính Đức, không sai, cậu đốt cho tôi đi.” Lệ quỷ Lý Trường Đức trả hóa đơn lại cho Trần Dương.

Trần Dương không có linh lực, đưa hóa đơn cho An Niên, An Niên nhận lấy, linh lực trong tay vừa động, nháy mắt hóa đơn đã bốc cháy, mà hóa đơn dần dần cháy hết thì trong tay Lý Trường Đức cũng hiện ra từng chút từng chút của tờ hóa đơn. Cuối cùng ánh sáng chợt lóe, Trần Dương rõ ràng nhận được được lệ khí trên người Lý Trường Đức đã ít đi một chút.

“Được rồi, vòng cổ ngọc trai này đã thuộc về hai người, mang đi đi.” Lý Trường Đức đưa vòng cổ cho An Niên.

An Niên vui vẻ nhận lấy, nói với Trần Dương như khoe khoang: “Chờ em trở về thủ đô sẽ nhờ anh Thẩm làm sạch giúp em, sau đó sẽ đến bộ Phù Chú nhờ Tam Mao vẽ bùa làm đẹp lên ngọc trai, sau đó sẽ tặng cho cô.” Lần trước lúc An Niên đến nhà họ Trần phát hiện trên cơ thể mỗi người nhà họ Trần đều có bùa bình an, cho nên cũng không cần vẽ bùa bình an nữa.

“Có thể vẽ được bùa làm đẹp hả?” Trần Dương khiếp sợ.

“Có thể, bố em nói rồi, anh Tam Mao rata có thiên phú trong phương diện phù chú, chỉ là trong lòng không đứng đắn, thường hay nghiên cứu ra một vài loại bùa kỳ quái, ví dụ như bùa làm đẹp, dưỡng nhan sắc, ăn mãi không béo gì gì đó.” An Niên nói.

“…” Người ở đây toàn là kiểu người gì vậy trời.