Cá Nằm Trên Thớt

Chương 39



Tối hôm đó Từ Ca không ngủ, cậu không cảm thấy buồn ngủ, liền trợn mắt như vậy cho tới hừng đông.

Thẳng đến khi A Đại thức dậy lại ra ngoài giống như không có việc gì, Từ Ca mới cảm thấy mỏi mệt kéo tới, Từ Ca buồn ngủ đến ngủ một giấc đến giữa trưa.

Mấy ngày tiếp theo, Từ Ca rời giường đi bắt cá cùng A Ngôn, buổi tối ngủ với A Đại theo thường lệ. Chỉ có điều A Đại lại không có hành vi vượt rào, giống như thật sự xem hai người chỉ là anh em tốt cùng nằm trên một cái giường, bình an vô sự.

Từ Ca hỏi qua tình huống của A Ngôn, dưới lời tường thuật lộn xộn của A Ngôn, Từ Ca biết được mấy bông hoa kia thật sự không tặng thành, không những không thành, còn bị làm hỏng trong quá trình một đuổi một chạy, cuối cùng vẫn là A Ngôn bị đá mông, dọn sạch đống bừa bãi dưới đất.

Từ Ca cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá tốt, ít nhất mạng sống cùng cúc hoa của hai người bọn họ bằng vào ‘dựa nơi hiểm trở, ngoan cố chống cự’ này, trong thời gian ngắn tạm thời không có gì nguy hiểm. Bọn họ có thể cứ như vậy chờ quân đội tiến vào hoặc là chậm rãi thành lập sự tín nhiệm của người Khổ Sơn đối với hai người bọn họ, vậy cơ hội chạy trốn liền ở trong tầm tay.

(*负隅顽抗 phụ ngung ngoan kháng.)

Năng lực thích nghi của Từ Ca tương đối mạnh, cho nên vào đây ước chừng hai tuần, không có phản ứng mãnh liệt nào của việc không quen đất đai nguồn nước*. Ngoài trừ rượu cùng thuốc tỉnh rượu đắng đến ruột đều đen của Khổ Sơn mang đến ký ức không hề tốt đẹp gì cho cậu, còn tính ăn được cơm, lấp no bụng.

(*水土不服 thủy thổ bất phục.)

Nhưng A Ngôn liền không mạnh mẽ được như vậy.

A Ngôn bắt đầu tiêu chảy, một ngày chạy hầm cầu năm sáu lần.

Từ Ca cũng là vào lúc này mới biết được nơi này có hầm cầu, cậu có một sự sám hối sâu sắc vì lúc trước mình thật sự tìm gốc cây để đi vệ sinh.

Người Khổ Sơn ăn thịt sống, uống máu sống, những thứ này chỉ có vào mấy buổi lễ lớn. Ngày thường có cháo có bánh mì, mặc dù có chút nhạt nhẽo, nhưng miễn cưỡng có thể đỡ đói.

Nhưng nếu như muốn ăn chút đồ ăn mặn để điều hòa điều hòa, liền tương đối khó khăn.

Nơi này không thiếu thịt, nhưng luôn là mấy loại thịt vô cùng kỳ quái, ví dụ như trùng núi*, ví dụ như chuột vàng (*金鼠), còn có một ít cá bề ngoài hung dữ, nhìn không ra là loài gì.

(*山虫 sơn trùng: mấy động vật nhỏ linh tinh trong núi.)

Lớn đến chim bay cá nhảy, nhỏ đến chuột sâu kiến. Giống như chỉ cần lọt vào trong mắt, đều có thể tùy tiện nấu nấu, đưa lên trên bàn ăn của người Khổ Sơn.

Từ Ca thử nếm qua bọ cạp xanh (*青蝎) cùng dế mèn*, bề ngoài của hai loại này nhìn qua tương đối ôn hòa. Ngày đó bụng cậu thật sự không còn chút nước mỡ nào, nhịn không được múc một chút từ trong bát A Đại tới nếm thử.

(**Nguyên văn 秋虫 thu trùng: dế hoặc là côn trùng mùa thu.)

Nếu không biết đây là thứ gì, còn có thể lừa mình dối người nuốt vào bụng. Nhưng Từ Ca ngậm trong miệng nhai một hồi, bộ dạng của nguyên liệu nấu ăn không ngừng xuất hiện trong đầu cậu, cuối cùng bất đắc dĩ vẫn là không nuốt xuống cổ, lại nhổ hết thứ đã nhai nát trong miệng ra.

Cậu không thể ăn, chiên dầu còn chưa đủ, càng đừng nói đến cách ăn không cho qua dầu, trực tiếp quấy quấy thành thứ giống như cháo gạo liền đưa vào trong miệng này.

Ý chí của A Ngôn liền không được kiên định như vậy, cậu ta ăn, thấy Quạ Đen ăn từng miếng ngon lành, bụng cậu ta cũng kêu đến lợi hại.

Kết quả chính là ăn đến tiêu chảy, tiêu chảy vẫn ăn, sau khi ăn xong lại tiếp tục tiêu chảy, đánh hoài vẫn thua*, rồi lại càng đánh càng hăng.

(*屡战屡败 lũ chiến lũ bại: ý chỉ người vô năng, thất bại nhiều lần, để cho người khác sinh ra cảm giác không tín nhiệm với năng lực người đó.)

Từ Ca nói cậu như vậy không được, như vậy sớm muộn gì bụng cũng phải xảy ra vấn đề, đến lúc đó chờ đến khi có cơ hội chạy trốn, cậu lại nằm trên giường không thể động đậy.

“Em cũng không muốn, nhưng mà em thật sự rất đói.” A Ngôn gần như tiêu chảy đến bệnh trĩ.

Từ Ca cảm thấy đó là một vấn đề sinh tồn rất nghiêm túc, cho nên cậu trơ mặt* nói với A Đại.

(*腆着脸 thiển thứ kiểm: mặt dày.)

Cậu nói bản thân tôi thì không có gì, nhưng nếu không thì để cho Quạ Đen làm chút thịt bình thường cho A Ngôn, “Không phải tôi nói đồ ăn nơi này không tốt, nhưng A Ngôn thật sự ăn không quen. Tôi sợ thân mình của cậu ấy chịu không nổi, cứ tiêu chảy mãi mạng nhỏ cũng không còn.”

“Cái gì là thịt bình thường?” A Đại hỏi.

“Heo nha, dê nha, trâu nha, không có thì gà vịt ngỗng cũng được, thứ các cậu ăn quá một phía* quá không phổ biến, cơ thể chúng tôi yếu ớt, bổ quá không tiêu nổi*.” Từ Ca giải thích một cách uyển chuyển.

(*太偏 thái thiên, kiểu như chỉ ăn chăm chăm 1 thứ mà k thay đổi.)

(*虚不受补 thân thể k tốt, khiến cho k thể dùng đồ ăn, thực phẩm dinh dưỡng. Cũng chỉ dạ dày không tốt, hấp thu kém.)

“Chưa đến lễ, không tiện giết mấy thứ đó,” A Đại đáp lại bằng một câu, “Ngày mùa đông, đi săn cũng không dễ, không có.”

Từ Ca im lặng.

Vốn tưởng rằng không thể trông cậy vào việc này, nếu không muốn tiêu chảy, cũng chỉ có thể bảo A Ngôn uống cháo giống như mình. Ai ngờ mới qua một ngày, chạng vạng ngày kế, Từ Ca liền thấy Quạ Đen xách hai con thỏ hoang về.

Xem ra A Đại vẫn là nói với Quạ Đen, mà cho dù Quạ Đen dùng biện pháp gì, rốt cuộc cũng bỏ được một thứ đồ vật bình thường vào nồi cho A Ngôn.

Có một chớp mắt đó Từ Ca cảm thấy, nếu như cậu cũng là người Khổ Sơn, hoặc là nói có thể có cơ hội ở chung với những người này thời gian dài một chút, có lẽ cậu có thể tìm được phương pháp để xâm nhập vào bên trong, ít nhất không cần tự giết lẫn nhau.

Nhưng thật đáng tiếc, Từ Ca chỉ là một quan văn bình thường. Có câu tục ngữ nói rất đúng, tham mưu không mang theo “trưởng”, đánh rắm cũng không vang.

Vị trí của Từ Ca không quan trọng gì, cho nên khi hai bên lại nổ súng, Từ Ca mới có được sự nhận thức càng thêm khắc sâu —— thù oán của hai bên đã hình thành trong mâu thuẫn từ mấy năm này, bọn họ đã không còn xem đối phương là đồng bào, mà là kẻ địch diệt trừ cho sảng khoái*.

(*杀之而后快 sát chi nhi hậu khoái.)