Cá Nằm Trên Thớt

Chương 42



Tàn sát trại thật sự đã xảy ra, xảy ra vô cùng thê thảm, xảy ra vào lúc A Đại không biết. Ngực hắn phập phồng kịch liệt, nghe người trẻ tuổi nói chuyện với Quạ Đen, nói vài lần, mới biết được bọn họ đang nói gì.

Hắn gật gật đầu, nói được.

Sau đó để lại vài người, số còn lại đi cùng mình, đi lên đỉnh núi với người trẻ tuổi bằng một hướng khác.

Trên đỉnh núi có người sống sót rút lui từ sườn Bắc, đó là sau khi một số ít người của sườn Bắc phản ứng lại, nhanh chóng chạy trốn.

Người trẻ tuổi nói A Đại của chúng tôi không chống nổi, Dì Vịt* liền dẫn bọn tôi chạy. Dì ấy chờ anh, A Đại muốn đi, bằng không dì ấy lại đánh trả.

(*鸭姨 áp di.)

Sườn Bắc không thể đánh trả, đánh trả chính là chịu chết, điểm này ngay cả người trẻ tuổi đều có thể nhìn ra. Hiện tại binh lính đang ngồi kín nhà bọn họ, này muốn đánh trả, chính là dùng một mạng ôm một mạng lính.

A Đại vốn cho rằng nếu còn có năng lực rút lui, ít nhất chứng minh sườn Bắc có một phần ba dân thường còn sống. Chính là khi hắn đi vào sườn núi trữ hàng kia, đếm hết cũng chỉ có hơn mấy chục người.

Có nam, có nữ, có trẻ con, duy chỉ không có người già.

Người già không chạy nổi, cho nên không chạy. Đây là quy củ của Khổ Sơn, cũng là giác ngộ chung của người già.

Không giống như Từ Ca nghĩ, phụ nữ người già trẻ em nơi này cũng sẽ cầm súng cầm đao, bọn họ cũng là một phần sức chiến đấu, cho nên ngọc nát đá tan* chính là sự lựa chọn của những người lính không chính quy này.

(*玉石俱焚: Ngọc đá cùng vỡ/ Ngọc nát đá tan = lưỡng bại câu thương/ đồng quy vu tận, kéo nhau chết chung.)

A Đại thấy được Dì Vịt, hắn đi hai bước, gọi một tiếng a tỷ. Nhưng a tỷ không ngẩng đầu, chị đang cầm máu giúp chồng mình.

A Đại xông lên trước, thấy thủ lĩnh sườn Bắc trúng mấy viên đạn. Trên cánh tay có, trên vai có, nhưng còn có một viên găm vào đùi, máu tươi như suối nguồn, sinh mệnh chảy ào ạt ra bên ngoài.

Anh đã hết thuốc chữa. A Đại nhìn ra được, thủ lĩnh kia đã mở mắt không ra. Dường như là Dì Vịt cõng anh một đường tới đây, giờ phút này trên người trên áo Dì Vịt đã nhuộm thành màu đỏ tươi.

“Không được.” A Đại nói, nói xong đi qua kéo tay Dì Vịt.

Dì Vịt đẩy hắn ra, tiếp tục cố chấp xé ra một bộ quần áo, không ngừng quấn vào đùi. Chị vẫn luôn không ngẩng đầu lên, giống như đang chuyên tâm mài loan đao của mình.

Nhưng loan đao của chị đặt bên chân, thậm chí lưỡi đao chém ra một lỗ hổng.

“Chị… anh ấy không sống nổi.” A Đại lại kéo Dì Vịt.

Dì Vịt nổi giận giống như khi còn bé, đẩy A Đại ra, vừa đạp mạnh mấy cái, dữ tợn mắng câu “Tránh ra”, vừa tiếp tục quấn.

A Đại biết không có biện pháp, chỉ có thể đứng bên cạnh chị. Hắn nhìn người sống sót gần như đều mang theo thương ở xung quanh, sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nói với người của mình, có thể đỡ liền đỡ, có thể cõng liền cõng, đều đưa bọn họ tới trại đầu Tây của mình.

“A Đại, phải báo cho dãy Đông.” Gà Rừng cũng đi theo, chỉ là suốt đường đi anh không dám lên tiếng. Anh lại đội cái mũ rơm che gần kín mặt kia, tiến đến trước mặt A Đại nhắc nhở.

“Không phải nên báo cho gò Trung trước sao?” Quạ Đen hỏi.

“Hiện tại chỉ đánh sườn Bắc, binh lính sẽ không tiếp tục tiến vào gò Trung, nếu không ba mặt một bao, bọn họ chính là cá trong chậu,” Gà Rừng giải thích, “Cho nên đầu Tây cùng dãy Đông có khả năng là mục tiêu kế tiếp nhiều nhất, báo cho dãy Đông trước mới phải.”

A Đại gật gật đầu, cho Gà Rừng cùng Quạ Đen phân phó xuống dưới.

Đợi đến sau khi lần lượt mang hết người bị thương đi, A Đại quay đầu nhìn Dì Vịt.

Dì Vịt đã ngừng, rốt cuộc chị đã bó xong rồi. Tay chị đè ở miệng vết thương ướt đẫm, dùng sức thở phì phò.

A Đại vừa muốn nói chuyện, Dì Vịt liền phất tay để cho hắn câm miệng. Chị lẳng lặng nhìn người bạn đời đã chết, qua một lúc, đột nhiên đứng lên.

Rốt cuộc chị đã nâng mắt nhìn về phía A Đại, tròng mắt chị che kín tơ máu. Chị không khóc, trong mắt còn có sát ý chưa tan.

Chị rất hận, hận kia còn mãnh liệt hơn cả thống khổ. Cho nên chị không được khóc, nước mắt bi thương không đủ để chị giải phóng bản thân.

Chị nhấc loan đao bên cạnh lên tiến lên hai bước, A Đại đi theo.

Chị đi đến bờ vực, lại thở dồn dập. Chị muốn mở miệng, lại đột nhiên nghẹn ngào, chỉ có thể bất đắc dĩ hung hăng ho khan hai tiếng, bảo A Đại đưa thuốc lá cho chị.

A Đại sờ soạng khắp người, lại xoay đầu tìm ở trên người anh rể, thật vất vả mới tìm được nửa gói thuốc dính máu, quẹt diêm, đốt xong đưa qua cho a tỷ.

Dì Vịt hít mạnh một hơi, một hơi gần như cháy cả nửa điếu.

Sau đó chị lại phun ra một hơi thật dài, dùng bàn tay loang lổ vết bẩn lau qua mặt một cách thật nhanh.