Cá Nằm Trên Thớt

Chương 45



“Anh ấy là quan văn.” A Đại giải thích một cách yếu ớt, “Anh ấy vừa mới bị điều động tới, cho nên cũng không biết bố trí của quân đội. Đoán chừng mới tốt nghiệp không lâu, liền bị —— “

“Vậy thì khác chỗ nào?” Dì Vịt đánh gãy, không cần nghe tiếp chị cũng biết A Đại đang bảo vệ tính mạng của đối phương.

A Đại không lên tiếng, hắn không giải thích, đợi đến khi a tỷ hút xong ba điếu thuốc, lại đứng lên, quay đầu nhìn A Đại.

“Dẫn cậu ta tới, tôi hỏi.” Dì Vịt nói.

A Đại muốn nói a tỷ trạng thái của chị không tốt, anh rể vừa hy sinh, hiện tại chị hỏi cũng không thể hỏi ra gì.

Nhưng đối diện với đôi mắt của a tỷ, cuối cùng A Đại vẫn là yên lặng gật đầu, nói được, tối nay em dẫn cậu ấy tới, “Chị nghỉ ngơi một chút, ăn gì đó đi.”

Nhưng đêm đó A Đại không để Từ Ca đi, toàn bộ ban ngày hắn đều không trở về, vẫn tới tới lui lui giữa một đống người của trại sườn Bắc, sắp xếp bọn họ đến trong nhà thôn dân của mình, lại chờ Quạ Đen quay về làm chuẩn bị.



Đến tối, hắn cho a tỷ cùng người của sườn Bắc uống chút rượu để an ủi*, mọi người đều bị dọa sợ, làm người lấy lại tinh thần mới biết được bước tiếp theo phải đi như thế nào.

(*Nguyên văn 压惊 áp kinh: mời ăn uống hoặc các cách khác để an ủi người bị sợ hãi)

Sau đó A Đại liền tới nhà của Quạ Đen, mà A Ngôn cũng đã được Gà Rừng đưa về. Giờ phút này cổ chân A Ngôn cũng bị tròng xích, bị khóa ở đống cỏ tranh sau nhà.

A Ngôn nhìn Quạ Đen một cách nhút nhát, Quạ Đen cũng không phản ứng cậu, xoay người cùng A Đại vào phòng.

Kỳ thật A Đại rất rõ, Quạ Đen là làm cho hắn xem.

Quạ Đen có hảo cảm với tiểu bí thư này, nhưng ai biết hảo cảm còn chưa mọc rễ nảy mầm, trận doanh của hai bên lại gây ra xung đột lớn như vậy. Lúc này nếu Quạ Đen lại không coi giữ A Ngôn càng nghiêm, không chừng liền để cho A Đại nắm được nhược điểm, giết hả giận.

Quạ Đen rót rượu cho A Đại, uống hai ngụm, nói thẳng —— “A Đại, chúng ta đánh lại không?”

“Đánh thế nào.” A Đại nói, uống ừng ực mấy ngụm rượu vào bụng, rốt cuộc thân thể cũng ấm áp.

“Hỏi Gà Rừng,” Quạ Đen nói, nghĩ một chút, nói tiếp, “Nếu không tôi cùng Gà Rừng đi bắt thêm mấy tù binh, bọn họ đóng quân ở nơi đó, chắc chắn biết bước tiếp theo đi như thế nào.”

A Đại không tỏ thái độ, bắt tù binh vào lúc này rất mạo hiểm.



Lực lượng quân sự đóng quân ở sườn Bắc rất nhiều, giống như còn tăng thêm trang bị quân sự. Nếu như ra tay với đầu Tây hoặc dãy Đông ngay từ đầu, có lẽ sẽ để cho quân đội nhanh hơn bước chân tấn công lần thứ hai.

Nghĩ đến chỗ này, A Đại hỏi, “Dãy Đông thế nào, thái độ của bọn họ là gì?”

“Bọn họ nói đã biết, sẽ phái thêm người nhìn chằm chằm.” Quạ Đen nói, nói xong dừng một chút, vẫn là không đè xuống được thấp thỏm trong lòng, lại dò hỏi, “Vậy… A Đại, Thái độ của Dì Vịt đối với hai tiểu tử này là gì? Có thể….”

“Không biết.” A Đại đẩy trở về.

Gió thổi cửa sổ đến đập vù vù, A Đại không thể không rót thêm cho mình mấy ngụm rượu.

Nhìn ra ngoài cánh cửa không bao giờ đóng kín, có thể nhìn thấy một góc của đống rơm ở sân sau.

“Anh khóa cậu ta như vậy, ngày mai cậu ta sẽ chết.” A Đại chuyển đề tài, nói, “Vào đông, càng ngày càng lạnh.”

Lời này lại khiến cho Quạ Đen tiếp cũng không được, mà không tiếp cũng không được.

Quạ Đen muốn nói là lạnh, cho nên đợi lát nữa vẫn là phải dẫn cậu ta vào. Nhưng lại sợ nói thật khiến A Đại tức giận, ngược lại làm cho A Đại cảm thấy người ta vừa giết nhiều người của chúng ta như vậy, con mẹ nó vậy mà anh còn che chở cho tiểu tạp chủng.

Cho nên sau khi Quạ Đen đáp lại mấy câu “Phải, phải”, lại tiếp tục vùi đầu uống rượu.

A Đại không ở lại quá lâu, chờ sau khi uống hết vò rượu nhỏ kia, đứng lên đi ra cửa.

A Đại nói đêm nay cứ tạm thời như vậy đã, đợi mọi người nghỉ ngơi thật khỏe, muốn tấn công muốn phòng thủ, chờ tôi nghĩ kỹ rồi lại nói.

Quạ Đen tiễn hắn đến cửa, A Đại đi hai bước, lại quay đầu nhìn Quạ Đen, đột nhiên hỏi, “Anh rất thích tiểu gia hỏa kia, phải không?”

Quạ Đen giật mình, ánh mắt dao động.

“Anh không muốn cậu ta chết?” A Đại lại hỏi.

Quạ Đen dùng sức nuốt nước miếng, yết hầu lăn lộn lên xuống.

Hai người giằng co một lúc lâu, A Đại vỗ vỗ vai anh, thấy anh không tiếp lời, cũng không hỏi nữa. Nhấc loan đao bên cạnh cửa, đi về phía nhà nhỏ của mình.