Cẩm Y Sát

Chương 1: 1




Editor: Qingyun16
Năm Gia Tĩnh thứ mười một, mùa đông năm nay tới sớm làm tuyết bao phủ toàn bộ kinh thành.

Hôm qua tuyết đã rơi suốt cả đêm khiến sáng nay đất trời một màu trắng xóa, bông tuyết rơi phủ đầy trên nền đất.
Nhóm vú già ở Trấn Viễn hầu phủ từ sáng sớm đã dậy quét tuyết.

Âm thanh tiếng chổi phát ra dưới nền đất như có tiết tấu xóa đi sự yên tĩnh vốn có của đình viện.
Có hai nha hoàn cẩn thận bưng lấy chén canh chung từ hành lang bên kia đi qua.

Hai người này cùng những vú già quét sân kia có sự khác biệt.

Các nàng là nha hoàn hầu hạ bên cạnh chủ tử, xưa nay không cần phải làm công việc nặng, xiêm y luôn sạch sẽ sáng sủa, tóc búi cao cao, nếu được chủ tử yêu thích còn được ban tặng trang sức có thể đeo bên mình, có thể nói so với tiểu thư ở các gia đình bình thường còn sang trọng hơn.
Bởi vậy những nha hoàn này bất kể đi đến nơi nào đều kiêu ngạo ngẩng cao đầu lên, lúc nào cũng tràn đầy kiêu hãnh.

Nha hoàn mặc váy màu đỏ đè thấp âm thanh, lặng lẽ cùng đồng nói: "Ngươi có nghe nói không, Hầu gia cùng Tam cô nương Vĩnh Bình Hầu phủ đã định hôn sự, nghe nói chờ qua tang kỳ của lão Hầu gia, đến mùa xuân sang năm là tổ chức."
Nha hoàn giáp khẽ xùy đáp: "Đây không phải là nên à.

Hầu gia hai mươi tuổi mới nhận tước vị, văn võ song toàn, tướng mạo đường đường, lại được Vũ Định Hầu thưởng thức, Hầu phu nhân đương nhiên muốn gả nữ nhi.

Tam cô nương Vĩnh Bình hầu phủ là cháu gái Vũ Định Hầu, Hầu gia lại đi theo Vũ Định Hầu làm việc, bây giờ Phó gia cùng Hồng gia kết thân, phải gọi là thân càng thêm thân, tất cả đều vui vẻ."
Nha hoàn kia nghe vậy, hướng về tiểu viện phía tây bắc bĩu môi: "Nếu hầu gia cùng Tam tiểu thư Vĩnh Bình hầu đính hôn...vậy vị kia thì sao?"
Nha hoàn giáp hướng về phía trước liếc mắt, âm dương quái khí nói: "Nguyên hình bất hiện, các về các vị chứ sao.

Nàng ta chỉ là nữ nhi của quân hộ phổ thông, trong nhà còn tuyệt hộ, lão Hầu gia đưa nàng vào phủ còn không phải là bởi vì phụ thân nàng ta ở trên chiến trường vì lão Hầu gia ngăn đỡ mũi tên ân tình, nàng ta có thể tại Hầu phủ hưởng mười năm phú quý, cũng nên thấy thỏa mãn.

Lão Hầu gia cũng thật là hồ đồ mà, vậy mà còn muốn gả nàng ta cho Hầu gia, lão Hầu gia chỉ nói chút vậy sao có thể tín, vậy mà nàng ta thật đúng là coi mình thành Hầu phu nhân?"
Nha hoàn váy đỏ nghe vậy, ít nhiều có chút thổn thức: "Nàng ta đã ở Hầu phủ mười năm, từ bảy tuổi đến mười bảy tuổi, một mực ở bên cạnh Hầu gia.

Số mệnh nữ nhân có mấy cái mười năm, nàng cũng đã lớn như vậy rồi, về sau hôn sự có thể nói như thế nào."
Nhan hoàn giáp chẳng biết tại sao có chút không cao hứng, hơi vểnh miệng đáp: "Hầu gia còn có thể nhìn nàng gả cho nam nhân khác? Người đừng thương tiếc nàng ta, mệnh của nàng ta so với chúng ta còn tốt hơn đấy, nói không chừng ngày sau chúng ta còn phải gọi người ta một tiếng chủ tử."
"Xuỵt!" Nha hoàn váy đỏ vội vàng nhắc nhở đồng bọn, ra hiệu các nàng đừng nói nữa.

Một nha hoàn mặc váy màu lam gấm từ chính phòng vén rèm ra, vừa vặn cùng các nha hoàn kia đối mặt.

Nha hoàn váy lam thần sắc trên mặt nhàn nhạt nói: "Trời đang rất lạnh, hai vị muội muội làm sao đến đây sớm vậy?"
Nha hoàn váy đỏ âm thầm véo đồng bọn một cái, chỉ chớp mắt thay đổi ý cười đầy mặt: "Phỉ Thúy tỷ tỷ, đêm qua tuyết rơi, lão phu nhân lo lắng thân thể cô nương thụ hàn nên cố ý để phòng bếp nấu súp sữa dê để chúng muội đưa tới cho Vương cô nương."
Phỉ Thúy liếc nhìn nha hoàn mặc váy đỏ khuôn mặt đầy tươi cườimột cái, giống như không nghe thấy những lời nói vừa rồi tránh người ra nói: "Làm phiền hai vị muội muội.

Mời vào bên trong."
Nha hoàn mặc váy đỏ không ngừng cười làm lành, nha hoàn giáp biết chọc họa, gục đầu xuống, an an tĩnh tĩnh theo vào bên trong thỉnh an.

Nàng tùy tiện cũng biết cân lượng của bản thân, vị kia vô luận xuất thân như thế nào đều là ân nhân Phó gia, còn cùng Hầu gia cùng nhau lớn lên, vẻn vẹn tình cảm thanh mai trúc mã, chỉ sợ là tương lai Hầu phu nhân cũng không sánh được.

Tam tiểu thư Hầu phủ hiện tại thấy phong quang, chờ về sau nhập phủ chưa hẳn có thể tranh qua vị này.
Mặc dù không nói rõ nhưng tất cả người hầu ở Trấn Viễn hầu đều ngầm thừa nhận, Vương Ngôn Khanh về sau sẽ còn ở lại Phó gia.


Hầu gia là siêu phẩm hầu, có cưới chính phu nhân Hầu phủ thì cũng phải cưới tiểu thư huân quý môn đăng hộ đối.

Mà Vương Ngôn Khanh dù sao cũng ở bên làm bạn nhiều năm, lưu lại làm quý thiếp cũng không sao.
Hai người bọn họ vào cửa không dám ngẩng đầu, loáng thoáng liếc nhìn về phía sau Đa Bảo các, lập tức quỳ xuống hành lễ Vương Ngôn Khanh: "No tỳ thỉnh an cô nương, cô nương vạn phúc."
Sau một lúc lâu, một đạo âm thanh thanh đạm vang lên: "Đứng lên đi."
Thanh âm của nàng rất đặc biệt, không phải thanh âm thanh thúy như chuông bạc mà các trưởng bối yêu thích, cũng phải thanh âm kiều mị uyển chuyển mê hoặc nam nhân, mà tựa tuyết bên ngoài, trong trẻo thanh bình, không tranh không đoạt, phàm nghe qua một lần liền không thể nào quên.
Hai nha hoàn nói lời cảm tạ, chậm rãi đứng dậy.

Nha hoàn giáp mượn động tác lặng lẽ nhìn thoáng qua, một nữ tử ngồi trên giường la hán, vai tựa gót thành, eo như được bó, cần cổ mảnh khảnh tinh tế, hai chân khẽ đạp lên lộ ra đặc biệt thon dài.

Nàng nghiêng mặt càng làm nổi bật gương mặt tinh xảo ưu việt, sống mũi thẳng tắp, gương mặt trắng thuần, cằm gần như là một đường thẳng chạy chảy xuôi xuống, sạch sẽ lại quạnh quẽ.
Tướng mạo thế này, cũng không phải bất luận son phấn nào cũng có thể lột tả hết được, khó trách Hầu gia lại yêu thích nàng.

Nha hoàn giáp cảm thấy ủ rũ, cưỡng chế lấy lệ cúi chào Vương Ngôn Khanh rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
Đợi sau khi hai nha hoàn lui ra, Phỉ Thúy rốt cuộc cũng không khống chế nổi lửa giận, tức giận nói: "Những nha đầu này thật sự là làm phản mà.

Dám ở sau lưng nghị luận nói xấu cô nương.

Nô tỳ phải bẩm báo Hầu gia trừng phạt các nàng."
"Các nàng cũng chỉ là nhóm tiểu nha hoàn, đại môn không ra nhị môn không dặm, đánh các nàng có thể làm được cái gì?" Vương Ngôn Khanh buông xuống thìa canh, dùng khăn xoa xoa tay, khuôn miệng tựa hồ nổi lên một tia cười: "Lão phu nhân muốn để ta nghe thấy mấy câu này, ngươi có thể mượn tay Nhị ca xử lý nha hoàn, vậy còn có thể xử lý lão phu nhân sao?"
Phỉ Thúy nhất thời im bặt, nàng nhìn Vương Ngôn Khanh, bờ môi mấp máy, mười phần không đành lòng: "Cô nương..."
Vương Ngôn Khanh rủ mắt, ánh mắt bình tĩnh giống như một vũng băng hồ, không có chút nào dao động.

Chữ hiếu lớn hơn trời, cuối cùng người ta mới là người một nhà, huống chi, Phó Đình Châu thật sự không biết sao?
Lão phu nhân có thể ỷ vào mệnh lệnh cha mẹ làm mai cho Phó Đình Châu, nhưng hôn sự muốn thành, nhất định phải được Phó Đình Châu gật đầu.

Nghe nói vị Hồng Tam cô nương kia là cháu gái của Vũ Định Hầu, lấy nàng, liền có thể cùng Vũ Định Hầu tiến thêm một bước.

Phó Đình Châu vốn thông minh hơn người, chuyện như vậy đương nhiên biết rõ lấy hay bỏ.

Vương Ngôn Khanh đêm khăn đặt ở bên trên bàn con, khẽ thở dài: "Môn đăng hộ đối, giai nhân tài tuấn, đúng là chuyện tốt mà.

Nên chúc mừng Nhị ca ca."
Phỉ Thúy nhẫn nại một tháng rốt cuộc không kìm được, cảm thấy chua xót, nước mắt đổ rào rào rơi xuống: "Thế nhưng mà, cô nương mới là cháu dâu lão Hầu gia tuyển định, người đã chờ đợi Hầu gia mười năm, mười năm đấy! Hầu gia muốn học võ, người liền không để ý nữ giới đi học cưỡi ngựa bắn tên, Hầu gia muốn tòng quân, người liền nữ giả nam trang bồi ngài ấy trong quân doanh đến chấn thương lăn bò.

Những năm này, trên thân thể người lưu lại không ít vết sẹo, đến bây gời, bọn họ một câu môn đăng hộ đối liền muốn xóa bỏ những nỗ lực mà cô nương đã trả giá suốt mười năm sao?"
Phỉ Thúy một bên gạt lệ một bên tố khổ, Vương Ngôn Khanh lại như ngoài nhân, thờ ơ không chút động lòng ngồi.

Phỉ Thúy đã ủy khuất đến dạng này, Vương Ngôn Khanh thật sự không quan tâm sao? làm sao có thể.
Mười năm thanh xuân, nàng từ bảy tuổi đã được đưa vào Trấn Viễn hầu phủ, trong sinh mệnh nhỏ bé của nàng, cũng chỉ có mỗi Phó Đình Châu.
Bây giờ là năm Gia Tĩnh thứ mười một, hoàng đế thứ mười hai của Đại Minh đã trị vì ở kinh thành mười một năm.

Quan văn cùng quan võ, sĩ lâm cùng quý tộc ở Đại Minh đều phân biệt rõ ràng, quan văn đều từ khoa cử thi ra, một gốc rạ đổi một góc rạ, đời sau đọc sách không tốt, nói suy tàn liền suy tàn.

Thế nhưng võ tướng lại là thế tập, tỉ như Vũ Định Hầu phủ, Vĩnh Định Hầu Phủ, tổ tiên đều chưởng quản mấy đời quân doanh, thời gian tại kinh thành so với đương kim hoàng đế còn dài hơn.
Phó gia mấy năm gần đây phất lên, thế nhưng tổ tiên cũng là sĩ quan thế gia.


Tổ phụ Phó Đình Châu là Phó Việt dành cả một đời dựng lên quân công, được tiên đế Chính Đức phong làm Trấn Viễn hầu.

Cũng bởi duyên cớ này, Phó gia Vũ Định Hầu ở kinh thành rất uy tín, các gia tộc trước mặt như Vĩnh Bình Hầu luôn thấp hơn một đầu.
Thế nhưng Phó gia nội tình cạn, không có quan hệ gì với Vương Ngôn Khanh.

Có thể nói với thân phận của nàng thì cả đời không thể tiếp xúc tới vương hầu khanh tướng này được.
Quan võ đều đời đời truyền lại, quân tốt đồng dạng là thừa kế.

Binh sĩ cùng sĩ quan tuy chỉ kém một chữ nhưng lại cách biệt một trời.

Vương Ngôn Khanh nguyên quán Đại Đồng phủ, trong nhà là quân hộ, nam đinh Vương gia sinh ra chính là binh, tằng tổ phụ, tổ phụ, phụ thân của nàng đều hy sinh bởi cùng chiến đấu với người Mông Cổ bảo vệ Đại Đồng.
Năm Chính Đức thứ mười hai, Trấn Viễn hầu Phó Việt được điều đi Đại Đồng nhậm tổng binh, phụ thân Vương Ngôn Khanh bởi vì nhạy bén quả cảm, dần dần được Phó Việt thưởng thức.

Tại một lần truy kích tên chiến trường, phụ thân Vương Thông vì Phó Việt ngăn chặn mũi tên, chết trận sa trường.Về sau trận tác chiến với người Mông Cổ giành chiến thắng, Phó Việt bởi vì quân công được điều đến kinh thành.

Phó Việt vốn rất thưởng thức Vương Thông, Vương Thông bây giờ lại vì hắn mà chết, sau khi thương tâm qua đi, Phó Việt liền phái người đi quê nhà Vương Thông, trấn an người nhà quả phụ của Vương Thông.
Nhưng mà đợi đi đến mới biết, Vương Thông không ở nhà những năm này, thê tử Thẩm Lan Nhân bởi vì hậu sản thể hư mà qua đời, mẫu thân Lý thị vì nuôi sống cháu gái, lớn tuổi còn xuống đất làm ruộng, đầu mùa xuân ngã một trận cũng bệnh mà qua đời.

Toàn gia trên dưới, chỉ còn lại ấu nữ bảy tuổi —Vương Ngôn Khanh.

Ở biên cảnh trẻ con mồ côi giống Vương Ngôn Khanh thế này có rất nhiều, nhưng sự tình phát sinh ở dưới mí mắt Phó Việt, hắn liền không cách nào bỏ mặc.

Phó việt suy nghĩ một lát, quyết định thu dưỡng Vương Ngôn Khanh.
Với quyền thế của Trấn Viễn hầu phủ, nuôi một tiểu cô nương không thành vấn đề.

Nhưng nếu hắn mặc kệ, đứa trẻ này sẽ chết ở bên ngoài.
Năm bảy tuổi đó, vận mệnh của Vương Ngôn Khanh đạ biến.

Năm đó nàng mất đi người thân cuối cùng, hàng xóm xung quanh thương tình hỗ trợ nàng lo tang sự cho tổ mẫu.

Về sau, nhà của nàng lại bị họ hàng thân thích đến chiếm cứ nhưng lại không ai chịu thu dưỡng Vương Ngôn Khanh, cứ đá qua đá lại, ai cũng không nguyện ý nuôi thêm một cái miệng.
Sau đó có một đám người kỳ lại tới thăm nàng.

Qua một thời gian ngắn đám người ấy lại quay lại đem theo nhiều tiền tài nhân thủ.

Bọn họ vào dâng hương cho Vương Thông, còn nói muốn đưa Vương Ngôn Khanh vào kinh thành.
Lúc này sắc mặt họ hàng thân thích lập tức đại biến, mời dặm tám hương đều biết mộ tổ Vương gia bốc lên khói xanh, Vương Thông được quý nhân thưởng thức muốn đưa Vương Ngôn Khanh vào trong kinh thành hưởng phúc.Các thôn dân không biết Trấn Viễn hầu là gì, chỉ biết là một chức quan rất cao, chủ quản tất cả quân đội của Đại Đồng.

Những vị bá thúc thẩm thẩm vốn cay nghiệt với nàng lập tức trở mặt tranh nhau cướp đoạt Vương Ngôn Khanh với ý nghĩ lừa gạt Vương Ngôn Khanh để đem khuê nữ nhà mình đưa đi.
Vương Ngôn Khanh dù mới chỉ bảy tuổi nhưng cuộc sống sinh hoạt khi ấy đã sớm dạy cho nàng thế nào là tình người ấm lạnh, nhìn sắc mặt mà nói chuyện.

Nàng một cái liếc mắt cũng không có cho những người được gọi là thân thích của nàng kia, trầm mặc đi theo đội quân của Phó Việt.

Khi đó nàng hoàn toàn không biết cái gì về thành Bắc Kinh.


Khi đó, nàng còn không biết nàng muốn đi vào một thế giới như thế nào.

Nàng biết thế giới có người nghèo cũng có người giàu, có quan sai có nông dân, nhưng lại không nghĩ tới giai cấp chênh lệch lại to lớn như thế.
Sau khi tiến vào Tuyên Vũ môn, mỗi một vật ven đường đều phồn hoa đến mức mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới, nàng chóng mặt rẽ trái rẽ phải, cuối cùng lái vào trong một tòa nhà uy vũ hùng hồn.
Vương Ngôn Khanh lúc xuống xe bị cảnh tượng trước mặt dọa đến một câu cũng không dám nói, mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận.

Đây chính là cao môn đại hộ, không giận mà uy, người hầu cung kính đi tới đi lui, chỉ nhìn tùy tiện một bà tử quét rác cũng đều hơn hẳn nhà trưởng thôn chỗ nàng.

Vương Ngôn Khanh thầm nghĩ: đây chính là nơi sinh hoạt sau này của nàng sao?
Vương Ngôn Khanh bị chính những suy nghĩ mờ mịt làm cuống luống một lúc, sau lưng bỗng truyền tới một âm thanh của thiếu niên: "Đây là ai?"
Nàng quay đầu liền nhìn thấy một thiếu niên tầm mười tuổi ăn mặc sang trọng, toàn thân đầy quý khí, dáng dấp thon dài thẳng tắp, dáng vẻ đường đường.

Người hầu bên cạnh xoay chuyển thái độ, khuôn mặt đầy vẻ lấy lòng: "Hồi bẩm Nhị thiếu gia, đây chính là đứa bé gái mồ côi mà Hầu gia thu dưỡng."
Thiếu niên nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, tựa hồ rốt cục cũng nhớ tới gì đó, hỏi: "Tên gọi là gì?"
"Hồi Nhị thiếu gia, nàng tên là Vương..."
"Không hỏi ngươi." Thiếu niên lườm gã người hầu kia một cái rồi lại hất cằm nhìn Vương Ngôn Khanh: "Hỏi ngươi đấy!"
Mặc dù đối phương chưa giới thiệu thân phận nhưng Vương Ngôn Khanh cũng đã rõ ràng tình huống vừa xảy ra.

Nàng cúi đầu xuống, ngoan ngoãn khéo léo trả lời: "Bẩm Nhị thiếu gia, tiểu nữ tên là Vương Ngôn Khanh."
Vị thiếu niên này hiếm khi gặp được một người đồng lứa với mình liền đích thân mang nàng đi gặp Trấn Viễn hầu.

Về sau, Vương Ngôn Khanh mới biết rằng, người thiếu niên dẫn đường cho nàng là cháu trai của Trấn Viễn hầu - Phó Đình Châu.

Tuy mọi người đều xưng hô hắn là Nhị thiếu gia, nhưng trong đám nam lang tiểu bối còn sống chỉ có mỗi mình hắn nên đám người đó ngầm thừa nhận Phó Đình Châu là thế tử.

Ngày đó Trấn Viễn phủ náo nhiệt như vậy là bởi vì ngày đó dúng lúc là sinh thần của Phó Đình Châu.
Sau này, Phó Đình Châu vẫn hay nói đùa với nàng rằng, Vương Ngôn Khanh chính là lễ vật sinh thần mà trời cao ban tặng cho hắn.

Hắn kể rằng, ngày đó đúng lúc tâm tình hắn không tốt liền đi giải sầu lại vô tình gặp được Vương Ngôn Khanh.
Phó Việt gặp Vương Ngôn Khanh thật sự cao hứng, tuổi tác của Vương Thông với con trai của ông cũng xấp xỉ nhau, hắn lại là người nhanh nhẹn cơ trí khiến người ta yêu thích.

Trấn Viễn hầu liền coi Vương Thông như nhi tử mà đối đãi.

Vậy mà không nghĩ tới nữ nhi của Vương Thông lại xinh xắn trắng trẻo đáng yêu như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy giống tên Vương Thông ương ngạnh bướng bỉnh.
Phó Việt cả đời chinh chiến, lôi lệ phong hành, khi huấn binh giọng vang đến mức nơi đóng quân bên ngoài đều nghe thấy được, lần đầu tiên lại gặp một tiểu cô nương mềm mại như vậy, tâm can như muốn hòa tan.

Vương Ngôn Khanh với Phó Đình Châu tuổi tác cũng không chênh lệch là bao, ông liền đem hai đứa trẻ để bên cạnh mình, tự mình giáo dưỡng.
Việc tự mình đích thân giáo dưỡng tiểu tôn này kỳ thật còn có một nguyên nhân khác.

Phó Việt chinh chiến lâu năm bên ngoài, nhiều năm không về thăm nhà.

Nhi tử của ông Phó Xương bị Hầu phu nhân yêu chiều liền dưỡng ra một thân lắm thói hư tật xấu.
Về sau, khi Phó Việt được triệu hồi về kinh liền thấy con trai cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, chọi gà cưỡi ngựa, ông liền nổi trận lôi đình.

Nhưng lúc đó Phó Xương cũng đã gần tuổi tam tuần, làm sao có thể dễ dàng uốn nắn sửa đổi lại được.

Dù ông có đánh, có mắng nhưng cũng lực bất tòng tâm liền dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, chuyên tâm dạy dỗ tiểu tôn.

Những năm ông chinh chiến bên ngoài khó khăn vất vả như vậy, ông không thể nào đem gia nghiệp to lớn của cả đời mình cho nhi tử bại hoại được.

Cũng may Phó Đình Châu còn nhỏ, hiện tại có thể dạy dỗ kịp thời.
Tại thời điểm này Vương Ngôn Khanh được đưa đến Phó gia.


Phó Việt liền để Phó Đình Châu cùng với Vương Ngôn Khanh nhận huynh muội, tự mình dạy bọn chúng đọc sách tập võ, khi nhàn hạ lại mang tiểu tôn đi bái phỏng các đồng liêu chiến hữu, thu thập không có chút nào nương tay.

Mà Vương Ngôn Khanh cũng rất rõ ràng vị trí của mình, chỉ là nữ nhi của bộ hạ dưới trướng Phó Việt, so với Phó gia thật sự vô cùng chênh lệch kém xa.

Tuy Phó Việt nhớ ân cứu mạng của phụ thân mà đưa nàng nuôi ở bên người, nhưng chính nàng cũng minh bạch rằng, Phó Việt dạy dỗ chính là tiểu tôn của ông, còn nàng chỉ là tiện thể mà thôi.
Bởi vậy Vương Ngôn Khanh luôn chuyên chú chăm chỉ học tập, Phó Đình Châu học cái gì nàng học cái đó, chưa bao giờ than vãn kêu khổ.

Mỗi khi Phó Đình Châu đi võ đài luyện võ, các nha hoàn đều nói Vương Ngôn Khanh là một cô nương gia, cớ gì phải chịu phần tội này, thế nhưng Vương Ngôn Khanh vẫn kiên trì đi theo không nói một lời.
Phó Đình Châu kế thừa năng lực của tổ phụ hắn, cao lớn oai hùng, mày rậm mắt sáng, kiên nghị quả quyết, đồng thời cũng bởi sinh tại kinh thành nên so với Phó Việt càng nhiều một phần thông minh nhạy cảm.

Cho dù ở trong vòng huân quý ở kinh thành lắm ngọa hổ tàng long, Phó ĐÌnh Châu luôn được mọi người công nhận ca ngợi là "tướng tài".

Phó Việt rất hài lòng về tiểu tôn, mà cũng đồng thời vì chiếu cổ nữ nhi côi cút của thuộc hạ, ông từng nói qua rằng phù sa không chạy ruộng ngoài, muốn để Vương Ngôn Khanh gả cho Phó Đình Châu.
Phó Việt nói lời này cũng không phải chỉ vì báo ân, mà ông nhận thấy rằng thời gian dần trôi, tiểu nữ oa Vương Ngôn Khanh càng lớn càng xinh đẹp như đóa hoa nở sắp nở rộ, lại khéo léo hiểu lòng người, thông minh hiểu chuyện, trên có thể giương cung bắn tên, dưới có thể đọc sách viết chữ, những vị tiểu thư kiều kiều yếu ớt kia sao có thể so sánh được? Ông tận mắt chứng kiến hai hài tử kia từ khi còn bé đến lúc trưởng thành, có thích hợp hay không trong lòng ông tự hiểu rõ.
Trước khi Phó Việt lâm chung đã lưu lại hai đạo khẩu lệnh, một là vòng qua Phó Xương, trực tiếp truyền vị trí Trấn Viễn hầu cho Phó Đình Châu, hai là không cần Phó Đình Châu giữ đạo hiểu, mau chóng thành hôn.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, khẩu lệnh thứ hai mà Phó Việt truyền là vì Vương Ngôn Khanh.

Nhưng sai khi an táng Phó Việt, đôi phu thê Phó Xương lại đổi giọng.

Họ giả bộ như không biết ý tứ của Phó Việt, gióng trống khua chiêng lựa chọn thê tử cho Phó Đình Châu.
Tuy Phó Việt nói không cần giữ đạo hiếu, nhưng con cháu cũng không thể đi quá giới hạn.

Trong vòng một năm này, Phó Đình Châu không được yến ẩm vui đùa, túng dục, cưới thê, cũng không được đính hôn, nhưng bí mật nhìn nhau ấn định trước lại có thể.

Phu thê Phó Xương chọn tới chọn lui, cuối cùng coi trọng Vĩnh Bình Hầu phủ vừa mới hồi kinh báo cáo công tác.
Vĩnh Bình hầu lúc trước phòng thủ ở phía tây, trong nhà còn Tam cô nương chưa định hôn sự, hai nhà liền bàn bạc với nhau.

Phó Đình Châu cũng bí mật đi Vĩnh Bình Hầu phủ một chuyến, sau khi trở về cũng đồng ý với mối hôn sự này.

Tam tiểu thư Vĩnh Bình hầu phủ định ra hôn sự, Trấn Viễn hầu phủ từ lâu đã nổi danh uy tín trong vòng huân quý, Vũ Định hầu lung lạc một thanh niên tướng tài.

Tất cả mọi người ai ai cũng đều cao hứng, chỉ trừ mỗi Vương Ngôn Khanh.
Phó Đình Châu muốn cưới thiên kim Vĩnh hầu, vậy còn nàng thì sao?
Từ khi Lão Hầu gia qua đời, thân phận Vương Ngôn Khanh ở Phó gia liền lúng túng, bây giờ Hầu phủ công khai nghị thân cho Phó Đình Châu, khiến nàng ở Hầu phủ bị đám người hầu chỉ trỏ chê cười bàn tán.
Phỉ Thúy cảm thấy xót xa cho cô nương nhà mình, nhưng ngoài khóc ra nàng cũng không biết phải làm thế nào.

Tổ phụ, phụ thân của Vương Ngôn Khanh đều chiến tử, nàng lại không có huynh đệ, sau khi lão Hầu gia qua đời, nàng liền không có chỗ dựa.

Dù Vương gia nhà nàng còn có thúc bá nhưng so với Trấn Viễn hầu phủ quyền thế ở trước mặt thì có gì đáng để nói.

Nói một câu không dễ nghe, lấy thân phận của Vương Ngôn Khanh, có thể gả cho Trấn Viễn hầu phủ làm thiếp đã là trèo cao.

.

Ngôn Tình Hài
Phỉ Thúy thút tha thút thít, mà Vương Ngôn Khanh từ đầu đến cuối đều không nói lời nào, yên lặng ngồi như bức tượng.

Phỉ Thúy nhìn mà trong lòng thấy chua xót khó chịu liền tìm cớ đi ra ngoài.
Vương Ngôn Khanh ngồi một mình trong phòng, dành cả ngày hôm đó đọc sách, luyện chữ, đọc binh pháp.

Không biết thời gian qua bao lâu, trước cửa liền truyền đến một trận gió, một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng, tự nhiên ngồi xuống giật đồ vật trong tay nàng: "Hồ Kiểm Kinh? Giờ cũng đã cuối năm rồi, vậy mà vẫn còn ngồi xem?"
Ngón tay Vương Ngôn Khanh nắm chặt, nàng ngẩng đầu, không chút sơ hở ngẩng đầu mỉm cười nhìn đối phương: "Nhị ca.".