Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 47: "Anh sẽ tìm được em."



Một câu của Giang Vọng, trực tiếp khiến cho vấn đề nói đến rơi vào tình huống xấu hổ, một lần nữa Thời Niệm Niệm cảm thấy khoảng cách ba tuổi giữa bọn họ gần như là cách cả một thế hệ.

Thật ra Hứa Ninh Thanh cũng thường nói năng không giữ kẽ, nhưng hầu hết đều sẽ chú ý đến việc Thời Niệm Niệm đang ở đó, cho dù thỉnh thoảng có nói thì Thời Niệm Niệm cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, chỉ làm như bản thân nghe không hiểu.

Cô cảm thấy ngượng, không biết phải nói như nào, nên dứt khoát không để ý đến người nọ nữa.

Giang Vọng cũng không ngờ được lời mình vừa tiện miệng nói lại có thể dẫn đến một chuỗi phản ứng dây chuyền.

Chủ nhật là sinh nhật bạn gái của Phạm Mạnh Minh, nói hoa mỹ là muốn giới thiệu cô ấy làm quen với bạn bè của mình, vì thế mời mọi người cùng dùng cơm.


Thứ sáu Giang Vọng nhận được tin nhắn của Phạm Mạnh Minh, còn mời cả Thời Niệm Niệm tới cùng, vốn anh sẽ dứt khoát từ chối kiểu tiệc tùng này, nhưng bây giờ Thời Niệm Niệm cứ giận dỗi với anh, vì thế đành phải mượn cơ hội đồng ý.

Tính tình Thời Niệm Niệm yếu đuối, cũng không phải là tức giận, chỉ là vừa lười vừa không thích phản ứng lại người khác, bị chọc cho bực bội lại còn cố tình không bộc lộ chút cáu kỉnh nào.

Sáng chủ nhật Giang Vọng tới đón cô.

Khi hai người cùng đi vào thì mọi người đã đến đủ, cửa vừa mở ra, ánh mắt của mọi người đều đồng thời lướt sang.

Về chuyện Giang Vọng quen một cô bạn nhỏ lớp 11 thì mọi người đều đã nghe nói tới, sớm đã tò mò không thôi, hôm nay nghe Phạm Mạnh Minh bảo em gái Thời gì đó cũng sẽ có mặt nên lập tức chờ mong.


Rồi nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bên cạnh Giang Vọng, vóc dáng nhỏ nhắn, vừa sạch sẽ vừa xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, đặt trên khuôn mặt ấy mang một vẻ quyến rũ không nói nên lời.

Thời Niệm Niệm chú ý tới ánh mắt của mọi người, do dự đứng đó không nhúc nhích.

Giang Vọng ho khan một tiếng, đưa cô gái nhỏ đến một bên ngồi xuống.

“Được rồi, cũng hòm hòm rồi, người cũng bị mấy cậu nhìn đến mức rớt một lớp da rồi đó.” Hứa Ninh Thanh ở bên cạnh chậm rãi cất di động, dựa vào sô pha nói.

“Anh Hứa à anh từng gặp người bạn nhỏ này rồi hả?” Có người nghe ra được sự gần gũi trong lời nói của hắn.

Phạm Mạnh Minh đáp: “Đây chính là em gái ruột của anh Hứa đó!”

Thời Niệm Niệm: “…”

Có người nói đùa: “Vậy chúng tôi phải gọi là em gái hay là chị dâu cả đây?”


Thời Niệm Niệm cúi đầu gẩy móng tay, đây là động tác quen thuộc mỗi khi cô lúng túng, Giang Vọng cũng không nghe người xung quanh nói cái gì, chỉ ngồi bên cạnh cô, ánh mắt cụp xuống dừng chỗ lòng bàn tay cô, nhìn rất chăm chú.

Bạn gái Phạm Mạnh Minh đi tới chào hỏi cô, hỏi cô có muốn uống chút gì không.

“Gì cũng được ạ.” Thời Niệm Niệm nói.

“Vậy chị gọi nước dưa hấu, được chứ?”

“Dạ, cảm ơn chị.”

Phạm Mạnh Minh vui vẻ: “Em gái Thời gọi bạn gái em là chị, bỏ bốn lấy năm chính là gọi em một tiếng ‘anh’ rồi, lại làm tròn* chút nữa thì tương đương với việc anh Vọng cũng phải gọi em một tiếng ‘anh’ đó!”

(*) Nguyên văn là “bỏ bốn lấy năm”: nghĩa là làm tròn.

Giang Vọng vô cảm ngước mắt liếc cậu ta một cái.

Thời Niệm Niệm suy nghĩ logic của cậu ta một phen, rồi khẽ cười thành tiếng.
Giang Vọng thở dài, ghé sát lại móc lấy ngón tay cô: “Cuối cùng tổ tông cũng cười rồi.”

Mọi người lại đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, thậm chí còn cho rằng vừa nãy xuất hiện ảo giác.

Tuy nhóm người bọn họ không có quan hệ gần gũi với Giang Vọng như Hứa Ninh Thanh và Phạm Mạnh Minh, nhưng cũng biết sơ sơ, trước đây lúc học cấp ba Giang Vọng mang dáng vẻ không gần nữ sắc*, bây giờ đột nhiên trái ngược như vậy thật sự là khó mà chấp nhận được.

(*) Sắc đẹp của người con gái/người phụ nữ.

Nhưng dễ thấy là cô gái nhỏ không ý thức được thái độ này của Giang Vọng hiếm thấy đến mức nào, vẻ mặt thản nhiên, không hề thân thiện.

Phạm Mạnh Minh đón tiếp mọi người vào bàn.

Hứa Ninh Thanh kéo ghế bên cạnh Thời Niệm Niệm ra ngồi xuống, giây tiếp theo thì nhìn thấy cô gái nhỏ dịch ghế về phía hắn.
Hứa Ninh Thanh sững sờ, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Vọng một cái, người phía sau cũng rất bất đắc dĩ, đành phải mặt lạnh tới gần lần nữa.

“Chị dâu cả của bọn em ơi, sau này chị định thi vào trường nào vậy?” Một người trong đó hỏi.

Chị dâu cả gì đó, Thời Niệm Niệm nghe đến mất tự nhiên, nhấp môi dưới, chỉ nói: “Đại học B.”

“Đại học B á? Là học sinh giỏi đấy!”

Cô mỉm cười không nói.

“IQ của nhóm người bọn tôi cộng lại cũng chưa cao bằng chị dâu cả, quả đúng là IQ nghiền nát người mà.”

“Không có đâu, chỉ là tôi…khá cố gắng, gắng mà thôi.” Thời Niệm Niệm nói.

Một người nói lắp, lại có thể khiến Giang Vọng đối xử như bị trúng độc thế này, quả thật là quá kì lạ.

Trái lại bạn gái Phạm Mạnh Minh có phản ứng đầu tiên, gõ ly rượu nói: “Cảm ơn mọi người đã đến đây mừng sinh nhật với tôi nhé.”
Rượu quá ba lượt.

Giang Vọng nghiêng đầu lại gần cô, niết giữa bàn tay cô, dỗ dành: “Vẫn còn giận anh à?”

Thời Niệm Niệm đẩy anh ra, nói nghiêm trang: “Anh đừng có…gần em như vậy.”

“Anh cũng không làm gì mà.” Giang Vọng cười, trên bàn cơm ồn ào, người khác không nghe rõ được tiếng của hai người, “Còn chẳng phải là…”

“Giang Vọng!” Thời Niệm Niệm sợ anh nói ra, gọi rít tên anh.

Cô lại dịch ghế về phía Hứa Ninh Thanh một lần nữa, thật ra hắn không để ý hai người đang nói chuyện gì, nhưng mà cũng có thể quan sát thấy cô nhóc này đang giận dỗi.

Hắn nhìn Giang Vọng với vẻ kì lạ, người phía sau bất đắc dĩ nhún vai.

Im lặng một lát, lúc Hứa Ninh Thanh buông ly rượu thì vô tình lướt đến di động của Thời Niệm Niệm, có hai tin nhắn.

Khương Linh: “Cậu hãy gửi cái gói biểu cảm này cho anh ta! Làm lời cảnh cáo!”
Khương Linh: [Hình ảnh]

Trong hình là một con mèo đang giang chân, có một hàng chữ phía dưới: “Đồng ý với em, jj* chỉ dùng để đi tiểu thôi có được không?”

(*) Chắc không cần giải thích nữa đúng không ạ =)))))

(Mẫn: Trời má Khương Linh toàn dạy hư Niệm Niệm thôi >V