Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 15: Chương 15




Đối phương:…
Ôi mẹ ơi, còn sao trăng cái gì nữa.

Nhưng cũng đừng nói với em anh chính là con mèo nhỏ đơn thuần chứ, đã lên kế hoạch sống chung với nhau, hơn nữa mới có mấy ngày đã hôn người ta luôn rồi, hôn cũng hôn xong rồi cũng không bị đuổi đi, có thể nói là thành công một nửa rồi nhỉ?
Bây giờ lại nói với cậu là mọi người không cần anh sao?
Cậu thật sự cảm thấy anh đang khoe khoang đấy có biết không hả?
Cậu cầm chặt di động của mình thở hổn hển, chờ một chút nữa đợi khi Vân Bạch gửi tin nhắn đến, thừa dịp này cậu sẽ châm chọc anh một chút, sau đó thì kéo người này vào danh sách đen luôn.

Nhưng mà đợi một lúc lâu, cũng không thấy Vân Bạch trả lời lại.

Cậu không khỏi cúi đầu nhỏ giọng mắng, mẹ nó, đến bây giờ cậu chưa từng lợi dụng Vân Bạch lần nào đâu.

Cũng chỉ là một con mèo nhỏ hiền lành vô hại thôi.

Yêu quái muốn phá hư toàn bộ thế giới chính là Vân Bạch mới đúng.

***
Mãi đến tối, Quý Hạ mới cầm được bản thiết kế trong tay, rồi giao lại cho Tống Nhược tiến hành các bước sửa chữa cuối cùng, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Quý Hạ mới giật mình phát hiện trễ thế này rồi, thời gian ăn cơm chiều cũng đã qua rồi.

Cô có thói quen cứ hễ bận rộn thì quên ăn cơm chiều luôn.

Đợi khi công việc trong tay xong hết thì cô mới nhớ đến chuyện đi ăn cơm.

Thế nhưng từ lúc Cam Ngọt đến đây, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì mà đến đúng giờ Cam Ngọt sẽ luôn kêu meo meo không ngừng ở trước cửa.

Lúc ấy cô chỉ cảm thấy chắc Cam Ngọt đói bụng, đến hối cô cho nó ăn nên còn biết được là mấy giờ, lúc cô cho Cam Ngọt ăn cũng thuận tiện ăn một chút đồ này nọ, bây giờ nghĩ lại một chút…
Rõ ràng là nó có thể nhận biết được thời gian, nên mới có thể đúng giờ như thế.


Đây là lần đầu tiên Quý Hạ suy nghĩ đến vấn đề này.

Bỗng nhiên cô ý thức được, hôm nay đã trễ thế này rồi, cô vẫn chưa ăn cơm, thế Vân Bạch thì sao?
Sao mà ngay cả đến cửa kêu cũng không dám thế nhỉ?
Tuy hôm nay mèo nhỏ nhà cô nói mấy lời khiến cô vô cùng hoảng sợ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một chú mèo nhỏ lang thang mà thôi, có phải bởi vì lo lắng mà không dám đến đây không nhỉ? Là sợ cô đuổi nó đi sao?
Ngay cả cơm chiều cũng không ăn sao?
Quý Hạ vội vàng đứng dậy, nhấc chân đi ra bên ngoài.

Cô vừa mới bước ra cửa thì suýt chút nữa đã bị vấp té sấp mặt rồi.

“Meo ~”
Sau đó, con mèo nhỏ dùng giọng nói mềm mại của mình kêu lên.

Quý Hạ ngẩn người, cúi đầu nhìn thấy cái túi bóng dưới chân mình.

Phía trên có ghi là thức ăn cho mèo, miệng túi đã được mở ra.

Mèo con màu cam trắng chỉ dám đứng trốn phía sau túi, lặng lẽ nâng mắt nhìn cô, một bên còn kêu meo meo giống như đang trách móc cô ăn cơm không đúng giờ.

Xem ra thật sự không dám đi vào rồi.

Quý Hạ thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, ôm lấy Vân Bạch vào lòng mình.

Chẳng qua cô mới chỉ vươn một đầu ngón tay trắng nõn lên thì trước mặt đã hiện ra hình ảnh Vân Bạch nghiêm túc, vẻ mặt chân thành nói với cô --- Muốn sinh mèo con.

Mặt Quý Hạ lúc trắng lúc đỏ, chớp mắt rụt luôn tay mình lại.

Tuy chuyện đã qua rồi nhưng chuyện muốn trốn tránh vẫn không thể trốn tránh được.


Vốn dĩ mèo con đang dụi vào lòng Quý Hạ làm nũng.

Bỗng nhiên nhìn thấy tay Quý Hạ rút trở về, cặp mắt màu hổ phách kia nâng lên nhìn cô, mang theo chút tủi thân.

“Meo… meo…”
Tay của Quý Hạ mạnh mẽ đưa ngược trở lại.

Đặt trên đầu của mèo nhỏ, hết lần này đến lần khác cứ vân vê hai cái lỗ tai nhỏ mềm mại của anh.

“Em cứ xem đây như nhà mình là được, không cần phải lo lắng đâu, chị nói rồi, không đuổi em đi thì tuyệt đối sẽ không đuổi em đi.


Tuy không có được ôm một cái nào, nhưng bị sờ đầu thì chú mèo nhỏ màu cam trắng trông cũng chẳng có gì là khó chịu cả, cái đầu lông tơ mềm mềm cọ qua cọ lại ở lòng bàn tay cô.

“Được rồi được rồi, em đi thay đồ đi, chị đi vào bếp làm chút đồ ăn đã.


Quý Hạ rút tay lại, cầm theo túi đồ ăn cho mèo đã ăn qua hai lần bỏ qua một bên.

Rồi cô xoay người đi đến trước tủ lạnh, từ bên trong lấy ra một ít rau dưa, còn có chút thịt để nấu ăn.

Trước đó cô có thói quen làm đồ ăn cho một người, bây giờ đã có hai người, hơn nữa mèo nhỏ đấy lại nói với cô rằng mình là yêu tinh, trên phương diện ăn uống cũng rất khác so với mấy con mèo bình thường.

Trước kia đều oan oan ức ức ăn thức ăn cho mèo, chỉ sợ là mèo nhỏ tổn thương đến hỏng rồi.

Quý Hạ nghĩ không nhịn được mà nở nụ cười.

Làm chút rau xào, thịt hấp mềm mềm, mặn mặn và bỏ thêm hai giọt dầu mè vào súp trứng, chớp mắt mùi thơm đã bay lên thơm nức mũi.


Quý Hạ bưng rau xào và một dĩa bánh mì hấp ra ngoài bàn nhỏ, ngẩng đầu lên đã thấy chàng trai trẻ tuổi mặt xong quần áo đang ngồi trên sô pha.

Anh nhìn rất trẻ tuổi, vẻ ngoài vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, độ cong của sườn mặt là vẻ đẹp khiến người khác nhìn thấy vui mắt.

Dựa theo sở thích của Quý Hạ nên trên người anh mặc một chiếc áo len màu trắng với họa tiết mèo đơn giản.

Chiếc áo len đó hơi lớn, mặc trên người anh có hơi rộng thùng thình, lại nhìn giống như mấy học sinh hơn.

Quý Hạ còn chưa nói anh đến ăn cơm, đã thấy trong lòng của mèo lớn kia ôm một túi thức ăn cho mèo.

Anh hình như cũng không phải thích ăn thức ăn cho mèo lắm.

Dù sao trước kia khi làm mèo con, lúc ấy bởi vì không thích thức ăn cho mèo mà một túi lớn để đấy chẳng dùng, nên cô bắt đầu làm cơm cho mèo để anh ăn, bây giờ sao lại dán chặt mắt vào túi đồ ăn cho mèo không tha thế này.

Nói xong, chàng trai nhỏ còn thả hai hạt vào miệng mình, tủi thân mà rũ tai xuống, nâng mắt lên nhìn cô.

“Hạ Hạ ăn đi, Hạ Hạ chưa ăn cơm, nhanh ăn đi, không cần phải lo cho em, em ăn cái này là được rồi.


Chàng trai xinh đẹp ở bên kia ăn đồ ăn cho mèo.

Hình ảnh này có chút đau lòng có phải không?
Quý Hạ nhịn không được nhấc chân đi qua, một tay xách cái túi đồ ăn to trong ngực anh ra.

Rồi cúi đầu nhìn thẳng vào anh.

“Em chính là cố ý làm chị thấy đau lòng có phải hay không? Còn ăn thức ăn cho mèo nữa.


Vân Bạch ngước mắt nhìn, vốn dĩ còn có chút tủi thân lại còn nghe mấy lời này nữa.

Nhưng nhìn thấy Quý Hạ lấy túi thức ăn cho mèo kia ném sang một bên, trên mặt anh chợt hiện ra chút ý cười nhàn nhạt.


Lại còn thật sự thừa nhận đấy, đôi mắt mèo màu hổ phách có chứa ánh sáng lấp lánh.

“Hạ Hạ đau lòng sao?”
“Sẽ không đuổi em đi đâu, ăn thức ăn mèo chính là mèo tốt sao?” Quý Hạ không nhịn được, véo lấy lỗ tai của anh một chút, “Không cần thiết phải thăm dò như thế, hử?”
Biết cô đang ngầm thương anh, chỉ sợ cô không phản ứng anh, chẳng phải thích anh như thế, nên phải cho cô đau lòng, khiến cho anh cảm nhận rằng anh được yêu thương, mới vừa lòng.

Mèo nhỏ tâm tình bất ổn.

Cũng không thể để anh ăn đồ ăn ngon ngọt được, nhớ rõ trước kia nhà bạn thân cô có một con mèo, từng không cẩn thận bị bạn thân cô giẫm phải chân, qua một tháng đều kêu la không ngừng.

Chờ đến khi bạn thân cô đi công tác nhìn camera theo dõi mới phát hiện chân của mèo con rất tốt, kết quả khi người trở lại, mèo lại bị thương.

Chuyện này còn có gì không hiểu sao?
Mèo nhỏ có rất nhiều mắt.

Vân Bạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

“Hạ Hạ cũng thế, không được đuổi em đi,”
“Ừm, túi thức ăn cho mèo này đến lúc đó để em đến dưới tiểu khu phân phát cho mèo dưới đó ăn đi, để ở đây cũng lãng phí.


Trước kia cô vẫn muốn mang qua đó, chỉ là cô hay quên.

“Không cần đâu…” Hạ Hạ mua cho anh, đều là của anh.

Giọng Vân Bạch hạ rất thấp, thì thầm than thở một chút.

Quý Hạ mang canh trứng sang, thấy anh than thở như thế, nhịn không được nhìn cái lỗ tai nhỏ đang úp sấp xuống của anh, hỏi, “Làm sao thế?”
Mèo nhỏ vội vàng nâng mắt lên, ánh mắt trong suốt, xinh đẹp vô cùng vô tội.

“Không có gì, em nói vâng.