Cậu Thiếu Niên Tai Mèo Của Cô

Chương 27: Chương 27




Quý Hạ: …
Vân Bạch: À, là anh trai ruột.
“Quý Thuần.”
Người đàn ông tùy ý mở miệng nói tên mình.
Vân Bạch đứng vững, gật đầu với Quý Thuần.
Bởi vì đối phương tham gia quân ngũ, thể trạng khá hơn Vân Bạch nhiều, cho nên nhìn cũng cao hơn Vân Bạch một chút.

Nhưng điều khiến cho người ta kinh ngạc là anh ấy không cao hơn anh bao nhiêu cả, sức lực có khi còn ngang nhau.
Quý Thuần cẩn thận đánh giá Vân Bạch, chợt mím môi, “Hình như tôi gặp cậu ở đâu đó rồi thì phải?”
Vân Bạch dựng lông, theo bản năng mở miệng, “Không có…..đâu?”
Trong đầu anh cũng nhanh chóng tìm kiếm.
“Vân, giáo sư Vân?”
Ngược lại mấy anh em theo sau Quý Thuần đi vào, nhìn kỹ mặt Vân Bạch, ngây ngốc hỏi.
Giáo sư Vân??
“À, giáo sư mà Quốc Đại đặc biệt chiêu dụ vào.”
Quý Thuần nhớ ra, lần trước chấp hành nhiệm vụ, anh ấy từng đứng từ xa nhìn thấy Vân Bạch một lần.
Người này là người được quốc gia che chở, hơn nữa nghe nói sau lưng còn có một tổ chức thần bí bảo vệ, trên cơ bản là không được để lộ tin tức ra ngoài.

Hơn nữa người này cũng khiêm tốn, bên ngoài cũng không có tin tức cậu ta sắp được bầu làm giáo sư cấp bậc Viện sĩ*.
*Viện sĩ: là danh xưng cao quý trong giới học thuật, ở Việt Nam chia làm hai loại là viện sĩ viện hàn lâm khoa học và thành viên của một hội khoa học.

Hay có thể nói, nếu bạn điều tra tỉ mỉ thì cũng sẽ ra thôi, nhưng rất ít người sẽ đi tra những việc như thế này.
Quý Hạ ngây ngốc, cùng Vân Bạch liếc mắt nhìn nhau.
Hình như mèo con hơi hốt hoảng, không ngờ mình còn chưa mở miệng đã bị bại lộ.
Anh cúi đầu, rồi nâng mắt nhìn Quý Hạ, sau đó lại cúi đầu, trông cực kỳ tủi thân.
Quý Hạ: ……
“Được rồi, vốn dĩ anh tới đây là để thăm em, bố nói anh rằng lúc đi ngang qua đây thì mang em và bạn trai nhỏ của em về.”
Quý Thuần nâng mắt nhìn Tiền Quân và mẹ chồng cô ta đang bị dọa đến choáng váng.
Anh ấy tới rất đúng lúc, vốn anh ấy định thay quần áo rồi lại đến, kết quả khi đi ngang qua đây thì thấy em gái mình nên tiện thể dừng lại luôn.
Người chung quanh cũng ngây ngốc, càng đừng nói đến mẹ của Phó Cần Dư.

Vừa rồi bà ta đứng cạnh Quý Thuần chửi rủa Quý Hạ, giờ phút này trong lòng lo âu cực kỳ.
Mà nhắc tới cái tên Quý Thuần, những người biết chuyện ở xung quanh đã bắt đầu “phổ cập khoa học” cho mọi người biết rằng anh ấy có chức vị gì: gia đình có công ty sản xuất châu báu lớn nhất nước, ông ngoại từng công tác trong quân đội.

Có điều ông bảo mật thông tin riêng tư cho các thành viên trong gia đình rất kỹ, nên thực ra không có nhiều người biết đến con cháu của ông.
Xong rồi, xong rồi.
Đây là tiếng lòng của những người vừa đắc tội với Quý Hạ.
Nói như vậy, Quý Thuần kế thừa ông ngoại phấn đấu trong quân đội; vậy thì rõ ràng cuối cùng quyền thừa kế công ty châu báu sẽ thuộc về Quý Hạ.

Người thừa kế luôn được yêu cầu rất cao, cũng khó hơn người khác, sau khi tốt nghiệp sẽ bắt đầu gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Tin tức đó khiến cho những người chung quanh trở nên hoảng hốt.
Đương nhiên, đây là bọn họ còn không biết hai chữ “Vân Bạch” thể hiện cho điều gì.


Nhưng chỉ cần chờ thêm năm năm nữa thôi, bọn họ sẽ cảm thấy thật may mắn vì lúc ấy mình không ‘gặp sao hay vậy’, đi phụ họa theo mấy người quyền quý trào phúng người ta.
Tất cả các hoạt động vẫn tiếp tục tiến hành, hết thảy mọi thứ đều đẹp mắt tinh xảo, có thể nhìn ra người tổ chức đã dụng tâm như thế nào.

Nhưng đối với người một nhà Tiền Quân thì đã bắt đầu kinh hồn bạt vía.
Lúc này, Quý Hạ đã kéo Vân Bạch và anh trai ra khỏi sảnh tiệc.
“Anh, anh mà như này thì tương lai em kinh doanh kiểu gì nữa đây?”
Quý Hạ nhịn không được, lẩm bẩm như cô gái nhỏ.
Quý Thuần rũ mắt nhìn cô, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu em gái, “Chắc không sao đâu nhỉ? Lão Quý đang chờ em về thừa kế gia sản đấy.

Ông ấy mong ngôi sao, mong ánh trăng cũng không nhìn thấy áo bông nhỏ* của ông ấy về.

Em nói xem, chờ đến khi công ty của em có thể phát triển thành một công ty độc ngành thì em mới quay về hả, đừng có nói chuyện mà không tính toán gì hết.”
*Áo bông nhỏ: thường để chỉ con gái, ý nói con gái là người dịu dàng, tinh tế, gần gũi với cha mẹ hơn, là áo bông sưởi ấm trái tim cha mẹ.
Quý Hạ: …
Quý Thuần thu tay, tức giận nhìn sang Vân Bạch.
Tuy rằng anh vợ nhìn em rể kiểu gì cũng ngứa mắt, nhưng không thể không thừa nhận rằng Vân Bạch thật sự giỏi giang, hơn nữa tuổi còn nhỏ, hình như chỉ mới hai mươi thôi?
Anh ấy nhớ mang máng trong tư liệu viết thế.
Nhiều năm qua em gái cứ bận rộn làm việc, không có tâm tư yêu đương, chờ sau khi về bị lão Quý “áp bức” thì lại càng không có thời gian, nên con bé thích thì cứ thích thôi.


Sau khi gặp người thật thì ngoài khó chịu ra, anh ấy cũng không có ý kiến gì quá lớn.
“Anh đi lấy xe, có vẻ như hai đứa đang có chuyện gì đó muốn nói với nhau nhỉ? Vậy thì cứ nói đi.”
Hơn nữa nhìn bộ dạng như thế này, rõ ràng không ai biết thân phận thật của đối phương cả.
Quý Thuần bật cười, xoay người rời đi.
Quý Hạ: ……
Quý Hạ nhìn mèo con trước.
Đôi mắt nheo lại.
“Mèo lưu lạc, vừa trưởng thành, mùa đông lạnh quá nên không ai thu nhận? Không biết thưởng thức?”
Mỗi một câu nói của Quý Hạ vang lên thì đầu Vân Bạch lại càng cúi thấp xuống, nhìn thoáng qua cũng thấy rõ đôi tai sắp phá mũ chui ra.
“Hạ Hạ cũng giấu anh.”
Cuối cùng anh không nhịn được phản bác lại.
“Hơn nữa, hơn nữa…..anh muốn nói nhưng chưa kịp.”
Buổi tối hôm nay anh chuẩn bị rất lâu, rất lâu rồi, ai mà ngờ anh vợ lại đến nói toạc ra hết trơn.
Nhìn mèo ta ấm ức, Quý Hạ không kìm được bật cười ha hả, rồi khẽ ‘hừ’ một tiếng, nhìn chú mèo này.

Cuối cùng cô đưa tay ra, xoa xoa mặt anh.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?”
“Do anh thích Hạ Hạ quá, muốn được Hạ Hạ nuôi.”
Vân Bạch chậm rì rì mở miệng, duỗi tay ôm Quý Hạ vào lòng, “Anh thích đồ ngọt, thích mùi hương trên người Hạ Hạ, thấy Hạ Hạ cho những con mèo lang thang khác ăn nên anh cảm thấy mình cũng có thể.”
Đơn giản mà nói đây là một chú mèo thích ngọt, thích một cô gái, thấy cô gái kia cho mèo lang thang ăn nên nghĩ rằng một chú mèo lông mềm màu quất xen trắng cũng sẽ có được.
Quý Hạ: … Cho nên, quả nhiên cô bị gài bẫy.
“Giáo sư Quốc Đại?”
“Cái này anh không lừa Hạ Hạ.”
Vân Bạch nhanh nhảu mở miệng.

“Anh nói anh ở Quốc Đại.”
Chính là chưa nói anh không phải học sinh.
Quý Hạ thật muốn nhéo tai mèo của anh.
Nhưng mà ai bảo đây là mèo nhà mình cơ chứ?
Quý Hạ hừ hừ.
Cảm nhận được đối phương càng ôm chặt hơn.
“Em nói cho anh biết, anh đây là đang được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đó.

Em không giấu anh chuyện khác, rất nhiều người quen đều không biết tình huống gia đình của em, em cũng không định che giấu, chỉ là chưa nói mà thôi.

Còn anh thì thật sự gạt người đó biết không hả Cam Ngọt?”
Vân Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người ôm nhau, cái bóng dưới đèn bị kéo đi rất dài.

Thật lâu sau, anh chợt mở miệng: “Anh không có cách nào khác, trước kia anh chưa từng tiếp xúc với sinh hoạt của người thường, chỉ cảm thấy làm yêu quái cô độc quá, có đôi khi anh sẽ nghĩ gia đình của người thường sẽ như thế nào nhỉ…..Sau khi gặp được Hạ Hạ, anh bắt đầu mong đợi, muốn Hạ Hạ cho anh một gia đình.”
Trước kia anh chưa từng quan tâm, sau khi tưởng tượng thật lâu thì cực kỳ mong chờ có một gia đình.
Có thể che mưa chắn gió, có thể cho anh rúc vào lòng xem TV, cho anh một cái ổ nhỏ để anh an tâm ngủ.
Vì thế, anh dùng hết sự giảo hoạt trong cuộc đời để tạo ra tất cả sự ăn vạ và “ngoài ý muốn”, lòng tham cũng theo đó dần dần được tích góp.
Anh chỉ muốn -----
Trong thế giới rực rỡ muôn màu này, anh chờ em đưa anh về nhà.