Cha Tôi Là Chiến Thần

Chương 17: 17




Sau khi nghe Hinh Nhi giải thích, Lương Nhã Trân và Lâm Minh Tâm mới biết hóa ra bản thân đã trách lầm Dương Tiêu.
Không phải Dương Tiêu ra tay gây chuyện, mà do cha con Trương Văn Phú quá đáng!
Lâm Minh Tâm lập tức cảm thấy hơi hổ thẹn, trách bản thân ban nãy còn hi vọng Vương Hải Phong sẽ dạy dỗ Dương Tiêu một trận.
Lúc này món bánh tiramisu được mang lên, Hinh Nhi ngồi một bên ăn đĩa bánh một cách ngon lành, gương mặt ngập tràn vẻ hạnh phúc.
“Này, ừm, vừa nãy tại sao Vương Hải Phong lại giúp anh thế?”
Lâm Minh Tâm không kìm nén được sự tò mò nên đã cất tiếng hỏi.
Dương Tiêu cười mỉm: “Chẳng biết nữa, có lẽ do anh ta cắn rứt lương tâm thôi.”
Bốn chữ “cắn rứt lương tâm” thoát ra từ miệng Dương Tiêu, cả Lâm Minh Tâm và Lương Nhã Trân đều hơi đỏ mắt, cảm thấy hổ thẹn.
Hai người họ còn định âm mưu để Vương Hải Phong bắt nạt Dương Tiêu một trận.
Kết quả Vương Hải Phong còn biết cắn rứt lương tâm, hai cô vẫn còn ôm một bụng xấu xa.
...
Ở một bên khác, sau khi Trương Văn Phú ra khỏi nhà hàng, mặt mũi ông ta hằm hằm trông rất đáng sợ, sau đó ông ta đi thẳng tới văn phòng làm việc của buổi đấu giá.
Hôm nay ông ta đến đây tham gia buổi đấu giá chỉ là phụ, mục đích chính là đến bàn một thương vụ làm ăn lớn với cậu Giang.
Kết quả còn chưa bàn bạc được gì đã xảy ra chuyện như vậy.
Ông ta nuốt không trôi cục tức này!
Sau khi xác nhận thân phận xong, ông ta bước vào phòng làm việc của buổi đấu giá.

Trong phòng, cậu cả nhà họ Giang – Giang Nhất Phàm diện một bộ vest trắng của Prada phiên bản giới hạn toàn cầu, một tay nâng ly rượu vang, tay còn lại sử dụng máy tính sắp xếp các công việc lát nữa sẽ diễn ra trong buổi đấu giá.
Vừa quay đầu lại đã trông thấy mặt Trương Văn Phú sưng lên không khác gì đầu lợn, anh ta suýt nữa đã phun rượu vang trong miệng ra ngoài.
“Mẹ nó, giám đốc Trương, ông ngã vào bồn cầu đấy à?”
“Cậu Giang, cậu nhất định phải giúp tôi chuyện này.”
Sau khi nghe xong câu chuyện được thêm mắm dặm muối của Trương Văn Phú, Giang Nhất Phàm trầm ngâm xoa cằm, khóe môi hơi cong lên.
“Tôi chỉ có thiện ý nhắc nhở giá của chiếc bánh kem, thế mà anh ta lại ra tay đánh tôi.

Còn cả cái người tên Vương Hải Phong nữa, hai kẻ đó cùng một giuộc với nhau, cùng ra tay với tôi.”
Trương Văn Phú chịu bao nhiêu ấm ức đều nói ra hết, cứ như thể trong chuyện này có mỗi ông ta là người gặp nạn.
“Tôi biết rồi.” Giang Nhất Phàm đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Trương Văn Phú mừng khấp khởi trong lòng: “Cậu Giang, chỉ cần cậu đồng ý ra mặt giúp tôi thì lần hợp tác này công ty chúng tôi chấp nhận tăng ưu đãi cho bên cậu.”
Giang Nhất Phàm gật đầu, sau đó nhanh chóng nhấn mấy nút trên máy tính, nói vào micro.
“Điều động một phần ba bảo vệ của hội sở giải trí Thiên Phong đến đây cho tôi.”
Nói xong, Giang Nhất Phàm hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài phòng làm việc, Trương Văn Phú đi theo sau, trong lòng tràn đầy kỳ vọng.
Khi Giang Nhất Phàm xuất hiện ở đại sảnh trong bộ vest trắng tinh liền nhanh chóng trở thành mục tiêu khiến tất cả những người có mặt đều phải dõi theo.
Trong sảnh, hai đội bảo vệ mở lối cho anh ta.
Anh ta nhanh nhẹn cất bước, theo sau lưng là Trương Văn Phú và trợ lý, ánh nhìn lộ vẻ bất cần, không để ai trong mắt, cao cao tại thượng vô cùng.

“Oa, cậu Giang Nhất Phàm nhà họ Giang ra rồi kìa!”
“Không hổ là một trong những người tổ chức buổi đấu giá hôm nay, khí chất này không tầm thường chút nào!”
Nghe những lời ca tụng bay bổng ấy, đến Trương Văn Phú đi theo sau cũng cảm thấy sức mạnh được tăng lên gấp bội!
“Cậu Giang, cậu nói xem tại sao Vương Hải Phong lại đối đầu với chúng ta?”
Giang Nhất Phàm cười kiêu ngạo: “Vương Hải Phong là cái đinh gì chứ, nhà họ Trần chưa sa sút nhưng nhà họ Vương thì sắp rồi đấy.

Người tôi quan tâm là người khác cơ.”
“Gì cơ?” Trương Văn Phú có hơi tò mò nhưng Giang Nhất Phàm không nói gì, ông ta cũng không tiện truy hỏi.
Vài phút sau, Hinh Nhi ăn no rồi, khi Dương Tiêu và mấy người đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hơn chục người bảo vệ lao vào bao vây cả nhà hàng.
“Có, có chuyện gì thế?”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Tất cả những người có mặt trong nhà hàng đều sợ hãi nhìn ra bên ngoài.
Vương Hải Phong chưa kịp rời đi, lúc này trái tim anh ta chùng xuống, một dự cảm không lành ập đến.
Bảo vệ mở một con đường, chỉ một giây sau, một người đàn ông mặc vest trắng, ánh mắt dữ dội bước vào nhanh như tên bắn.
“Giang Nhất Phàm!” Vương Hải Phong kinh ngạc kêu lên.

Hơi thở của mọi người trong nhà hàng lập tức đều trở nên dồn dập.
Không ngờ nhà hàng nhỏ bé này lại được cậu Vương và cậu Giang – hai đại diện của ban tổ chức buổi đấu giá ghé thăm.
Giang Nhất Phàm vừa bước vào nhà hàng liền buông một câu như ra lệnh.
“Xin lỗi, Giang Nhất Phàm tôi có việc riêng cần xử lý, nếu có thể xin mời mọi người phối hợp ra ngoài, xin cảm ơn.”
Ngừng lại một chút, Giang Nhất Phàm nói nốt nửa vế sau.
“Nhưng nếu như một phút nữa vẫn có người ở lại đây, tôi sẽ coi người đó là đối tượng cần xử lý!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều như bị búa sắt đập vào ngực, nhanh chóng tản đi.
Một lát sau trong nhà hàng chỉ còn lại nhóm người Dương Tiêu và Vương Hải Phong.
Lúc bấy giờ Trương Văn Phú nghênh ngang đi vào, cặp mắt đảo một lượt quanh Dương Tiêu và Vương Hải Phong, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Lương Nhã Trân chau mày, lần này toi rồi, thật sự gây chuyện lớn rồi.
Vốn nghĩ Vương Hải Phong không làm gì Dương Tiêu thì mọi chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện thêm Giang Nhất Phàm, hình như anh ta muốn ra mặt thay cho giám đốc Trương.

Thôi xong, chuyện này không có hồi kết rồi.
“Anh Giang, anh...” Nói ra câu này, giọng Vương Hải Phong hơi thiếu tự tin.
“Nghe nói anh rất thích ra mặt thay người khác?”
Giang Nhất Phàm đưa mắt nhìn về phía Vương Hải Phong.
Vương Hải Phong không ngờ đến chuyện Giang Nhất Phàm sẽ ra mặt thay Trương Văn Phú, kinh ngạc ngẩn ra.
Mặc dù nhà họ Vương cũng có địa vị ở Giang Thành nhưng so sánh với nhà họ Giang thì chẳng là gì cả.
Thậm chí anh ta còn nhìn về phía Dương Tiêu như đang cầu cứu, nhưng tiếc rằng Dương Tiêu từ đầu chí cuối chưa từng nhìn vào anh ta.

“Không biết hôm nay giám đốc Trương đến là hẹn tôi bàn việc gì?”
Giang Nhất Phàm lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó nói.
“Giám đốc Trương là khách quý của Giang Nhất Phàm tôi.

Trước mặt bao người anh lại đánh khách quý của tôi, chẳng khác gì tát vào mặt Giang Nhất Phàm tôi! Anh nói xem, giờ phải giải quyết như nào?”
Lời vừa dứt, mặt Vương Hải Phong xanh lét, mở miệng mà không biết phải nói gì mới ổn thỏa.
“Tự tát vào mặt mình ba mươi cái!”
Giang Nhất Phàm ra lệnh.
Vương Hải Phong kinh hãi nhìn Giang Nhất Phàm.
Anh ta không ngờ gã Giang Nhất Phàm này trở mặt là trở mặt ngay được.
Nhưng buổi đấu giá hôm nay trên danh nghĩa cũng là ba nhà Vương, Giang, Lục bắt tay cùng tổ chức, vậy mà anh ta lại không giữ chút thể diện nào cho người đại diện nhà họ Vương?
“Anh muốn tự mình đánh hay để tôi làm thay đây?” Giọng nói của Giang Nhất Phàm càng thêm lạnh lẽo.
Mặt Vương Hải Phong trắng bệch, cuối cùng vẫn phải chấp nhận, đi về phía góc tường tự tát vào mặt mình, tiếng “bốp bốp” không ngừng vang lên.
Giang Nhất Phàm quay người nói với Trương Văn Phú: “Giám đốc Trương, ban nãy còn có ai đánh anh nữa?”
Trương Văn Phú cười khẩy, chỉ tay về phía Dương Tiêu: “Chính là người này.”
Giang Nhất Phàm nở nụ cười lạnh lẽo bước đến trước bàn Dương Tiêu, nhìn qua một lượt rồi cười nhạt: “Lương Nhã Trân, quả nhiên là cô.

Tôi vừa mới nhận được tin, Lương Nhã Trân nhà họ Lương lúc đến đây có đi cùng với một người đàn ông, người này còn xung đột với người khác tại nhà hàng.”.