Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 36: Người nhà họ Tô khiếp sợ



Trương Tình Vũ và Tô Nhan đều biết vì sao bà cụ lại phải làm như vậy.

Nhất là Tô Nhan, cô thân là nhân viên tài chính của nhà họ Tô, đối với những hành động về tài chính của nhà họ Tô cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Cô là người biết rõ nhát.

Nhưng, cô cũng là người không thể làm được gì nhất.

“Anh có đi hay không?”

Giọng Tô Nhan khàn khàn hỏi.

“Đi, đương nhiên là phải đi rồi, bà cụ đều đã chuẩn bị xong thỏa thuận ly hôn cho chúng ta rồi, sao có thể không đi được chứ?”

Lâm Dương cười nói.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Dương, đột nhiên trong lòng Tô Nhan bị quét sạch, một nỗi hoảng sợ bỗng nhiên xuất hiện.

Không biết vì sao, cô phát hiện ra bản thân không hề hiểu chút gì về người chồng đã kết hôn với cô ba năm trời.

Một nhà bốn người vội vang lái xe chạy đến nhà cũ nhà họ Tô.

Giờ phút này nhà họ Tô có thể nói là vô cùng náo nhiệt.

Tô Thái, Tô Cối, Tô Bắc đều đến đây, ngay cả con gái của bà cụ Tô là Tô Trân cũng đến.

Mấy chục người nhà họ Tô đều ngồi ở trong phòng khách.

Bà cụ Tô ngồi ở trêи một chiếc ghế dựa, một tay nắm chặt tay vịn, một tay cầm cây gậy, nét mặt già nua lạnh như băng, trêи chiếc bàn ở bên cạnh bà là một tập văn kiện rất dày.

Tô Bắc và Tô Trương Dương đang nói với nhau cái gì đó.

Tô Mĩ Tâm cầm lấy cây son mới mua để trang điểm thêm.

Tô Cương lại dùng tay áo để xoa xoa bụi đất dính ở trêи giày da, đây chính là đôi giày mà anh ta đã tốn ba mươi nghìn tệ để mua về, cũng là đôi giày đắt nhất trong đời mà anh ta đã từng đi.

Tô Thái quét mắt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở trêи người Tô Bắc, thật sự không nhịn được mà mở miệng nói: “Lão tam, mấy cái hạng mục này vẫn còn chưa khởi công, trước mắt vẫn chưa có tiền lời, sao cậu lại đi đổi xe rồi hả?

Chiếc X6 đỗ ở bên ngoài của cậu cũng phải hơn tám trăm nghìn tệ đúng không? Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Tôi đi vay đấy.”

Tô Bắc cười nói: “Dù sao bây giò đi vay cũng rất dễ, chờ hạng mục xong xuôi, mỗi người được chia một khoản hoa hồng, không phải sẽ trả nợ một cách rất dễ dàng sao?”

Tô Thái nghẹn lời.

“Mẹ, sau khi mẹ ký tên vào, mẹ phải để một hạng mục cho nhà Tô Cối chúng ta, trong khoảng thời gian này Tô Cối cũng đã ăn không ít đau khổ rồi, mẹ quên rồi sao? Anh ấy vì học tập y thuật để chữa bệnh cho mẹ, mà đi gán nợ cả căn nhà, bây giờ từng tháng chúng con đều phải trả nợ cho ngân hàng đấy!

Hàng ngày không biết có bao nhiêu khó khăn.”

Tô Cối ném cho vợ mình một ánh mắt, ngay lập tức Lưu Diễm đứng dậy, lau nước mắt nói.

Bà cụ nhíu mày, không nói gì, chỉ là gật đầu “ừ” một tiếng.

Nhưng một tiếng này cũng dẫn đến sự không vừa lòng cho những người khác.

“Mẹ, một mình anh hai độc chiếm một hạng mục sao? Vậy nhà chúng con thì sao? A Bắc và Trương Dương nhà con là hai người tốn nhiều sức lực nhất, mấy ngày này lúc nào họ cũng phải chạy ra bên ngoài, da cũng bị cháy nắng một lớp rồi, chẳng lẽ bọn con cũng không được thưởng gì hết hay sao?”

Ngay lập tức Trương Vu Huệ lên tiếng.

“Đúng vậy, bà nội, cháu biết bà rất thích bác hai, nhưng mà cũng không thể bất công được, nhà chúng cháu cũng đã cố gắng rất nhiều cho hợp đồng này đấy.”

Tô Mĩ Tâm cũng không vui mà nói.

“Mĩ Tâm, nếu không có bố của tôi, bây giờ bà nội còn có thể ï ngồi ở chỗ này không? Chúng ta phải nói chuyện bằng lương tâm, nhà chúng ta lấy được một cái công trình đó cũng là rất hợp lý rồi.”

Tô Cương thản nhiên nói.

“Cái gì mà hợp tình hợp lý chứ? Tôi cảm thấy nó quá mức rồi, dựa vào cái gì cơ chứ, tất cả mọi người đều nỗ lực, mà chỉ có một nhà các anh đặc biệt? Chẳng lẽ không có nhà anh thì bà nội cũng không sống nỗi hay sao?”

Tô Mĩ Tâm cũng mặc kệ mọi việc, tay chống nạnh nói.

“Ý cô nói là tôi không thể một mình làm một hạng mục công trình được sao?”

Tô Trân kỳ quái nói.

“Trong trường hợp này nên chia ra mỗi người một phần.”

“Tổng cộng chỉ có bốn hợp đồng, một người một phần thì chia kiểu gì? Hơn nữa về mặt giá trị và chỉ phí xây dựng của mỗi hợp đồng cũng không giống nhau, vậy phải tính như thế nào đây?”

“Nếu không thì tìm những ông chủ này để thêm ít công trình nữa?”

“Nếu được như vậy, thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Dù sao nhà của tôi cũng phải có được cái lớn nhát.”

Nhóm thân thích nhà họ Tô đều ầm ï cả lên, đã bắt đầu chia cắt những hạng mục này rồi.

Sắc mặt của bà cụ Tô cũng không được tốt lắm.



Tô Dư không nói gì.

“Có thây không Tiểu Dư, những hạng mục này vẫn còn chưa hoàn thành, mà bọn họ cũng đã tự coi nó thành của chính mình rồi!”

Tô Thái thở dài nói.

“Chẳng lẽ còn có vấn đề gì có thể xảy ra nữa hay sao? Lâm Dương nhất định sẽ ký tên, bây giờ bọn họ tự chia những miếng bánh trước với nhau cũng tốt.”

“Con xác định rằng Lâm Dương sẽ ký tên hay sao?”

“Ngay cả thỏa thuận ly hôn bà nội cũng đã chuẩn bị xong cho cậu ta rồi, chính là muốn buộc cậu ta đi vào nề nếp, Lâm Dương có tính cách như thế nào mẹ không phải là không biết, chỉ cần dọa cậu ta một chút, cậu ta chỉ biết sợ hãi thôi!”

Tô Dư nói.

“Dọa một chút? Lúc trước chuyện với Mã Phong vẫn còn chưa đủ lớn hay sao? Con xem lúc ấy nhìn Lâm Dương có giống như bị dọa không?”

“Lúc ấy cậu ta cũng chỉ là gặp phải quý nhân, bà nội cũng đã điều tra rồi, Lâm Dương chỉ là nhìn mấy quyển sách y học, rồi sau đó may mắn mà cứu được cô chủ Ninh Tiểu Uyễển của nhà họ Ninh, cho nên nhà họ Ninh mới giúp cậu ta!”

Ti Tô Thái cũng không nói tiếp, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy sự lo lắng.

Lúc này, một chiếc xe taxi dừng lại ở trước nhà cũ.

“Mẹ, chúng con đến rồi!”

Giọng nói thật thà của Tô Quảng truyền vào bên trong.

Người trong phòng ngay lập tức dừng cãi nhau lại.

Bà cụ vội vàng hỏi: “Lâm Dương có tới hay không? Nếu như Lâm Dương không đến, nhà các người cũng không cần vào đến trong này nữa!

Đều cút trở về đi.”

Lời này vừa nói ra. nụ cười của Tô Quảng cứng đờ lại.

Sắc mặt Trương Tình Vũ lại biến thành màu đen, tức giận đến mức nghiền răng nghiền lợi.

“Tôi đến rồi!”

Lâm Dương chủ động đáp lại một câu.

Nghe nói như thế, những người nhà họ Tô ở trong phòng đều lộ ra một nụ cười cân nhắc.

“A, vẫn cứ phải chịu khuất phục thôi!”

“Tôi đã nói là cậu ta vẫn còn luyến tiếc Tiểu Nhan mài!”

“Nghĩ đến cũng đúng, Tiểu Nhan nhà chúng ta rốt cuộc vẫn là người đẹp có tiếng ở thành phố Trường Giang, bao nhiêu người đàn ông muốn âu yếm còn không được kia kìa, cho làm vợ tên rác rưởi Lâm Dương kia là tiện nghi cho cậu ta rồi, cậu ta còn không đặt ở trong lòng bàn tay mà coi như bảo bối nữa sao?”

“Đúng vậy.”

Người nhà họ Tô đều âm thầm cười, cảm thấy đã nắm chắc được mọi chuyện.

Nét mặt già nua căng thẳng của bà cụ Tô cũng đã giãn ra.

Người một nhà Tô Quảng đi vào trong phòng khách.

“Mẹ.”

Mấy người Tô Quảng chào một tiếng.

Lâm Dương cũng không nói lời nào, chỉ là ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh.

Bà cụ cũng không để ý đến, nhìn về phía Tô Nhan rồi vẫy tay.

Tô Nhan vội vàng đi về phía bà.

Bà cụ lấy tập văn kiện để ở bên cạnh lên để đưa cho cô.

“Đi, gọi người đàn ông của cháu kí tên lên những hợp đồng này đi!”

Mặt bà cụ không có chút thay đổi nào nói.

Tô Nhan hơi sửng sốt một chút, nhìn những hợp đồng trêи tay, sắc mặt cô thay đổi.

“Bà nội, bà đang yêu cầu Lâm Dương đổi hết tất cả những người phụ trách của hạng mục khu Thanh Sơn sao? Bà muốn đá Lâm Dương ra khỏi chuyện này hay sao?”

Giọng nói của Tô Nhan run lên.

Tuy rằng cô biết được kế hoạch và ý đồ của bà cụ Tô, nhưng cô cũng không nghĩ rằng bà cụ Tô lại làm đến mức tuyệt tình như vậy.

Đây chính là muốn cướp hết quyền lực của Lâm Dương!

“Tiểu Nhan, chuyện này cũng không thể trách bà nội được, người đàn ông nhà cô có cái tính tình gì thì cô là người rõ nhất, đặt một cái hạng mục lớn như vậy vào trong tay cậu ta, cô có yên tâm không? Lỡ như làm thất bại, vậy phải làm sao đây?

Chuyện này liên quan đến lợi ích của bao nhiêu người cơ chứ!”

Tô Mĩ Tâm hừ nhẹ nói.



“Đúng vậy, không phải là do chúng ta không tốt, mà là Lâm Dương thật sự không có bản lĩnh này, bà nội cũng chỉ là vì muốn tốt cho cậu ta thôi.”

Lưu Diễm cũng phụ họa một câu.

Tô Nhan thở gấp.

“Mau đi đi.”

Bà cụ Tô lạnh nhạt nói.

Thân thể mềm mại của Tô Nhan có chút cứng ngắc, tay cô cầm lấy những hợp đồng này, xoay người một cách khó khăn, có chút bắt lực nhìn Lâm dương.

Cô thật sự không biết phải mở miệng như thế nào.

Lâm dương thở dài, vỗ vỗ tro bụi ở trêи quần áo, ngay sau đó mở miệng nói: “Tôi không ký.”

Ngay lập tức ba chữ đơn giản này đã khiến cho đám người nhà họ Tô nỗ tung lên.

“Cậu nói cái gì cơ?”

“Lâm Dương! Cậu còn dám không ký ư?”

“Cậu làm phản rồi! Cậu còn dám làm trái với ý của bà nội hay sao?”

Mấy người tức giận vỗ bàn trà, phẫn nộ chỉ vào Lâm Dương rồi chửi bậy.

Nhưng Lâm Dương vẫn ngồi vững vàng như tượng phật bằng đá, bất động như núi.

3 Dường như bà cụ cũng đã đoán trước được răng Lâm Dương sẽ làm ra hành động như thế này, hừ lạnh một tiếng, lần thứ hai từ bên cạnh lấy ra tờ giấy thỏa thuận ly hôn, gương mặt không chút thay đổi nào nói: “Nếu cậu không chịu ký vào hợp đồng, vậy thì đây, ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn nàu đi, từ hôm nay trỏ đi, cậu cút ra khỏi nhà họ Tô cho tôi!”

“Bà nội!”

“Mẹ!”

Tô Quảng và Tô Nhan nóng nảy hô lên.

Trương Tình Vũ dùng gương mặt đen sì nhìn chằm chằm vào bà cụ Tô, không nói gì.

Đám người thân thích nhà họ Tô nhìn Lâm Dương, cười lạnh không thôi.

Bọn họ cảm thấy rằng, Lâm Dương nhất định sẽ thỏa hiệp.

Dù sao bây giờ cũng không giống như những lần trước chỉ nói bằng miệng, ngay cả thỏa thuận ly hôn cũng đã lấy ra, đủ để chứng minh quyết tâm của bà cụ.

Đừng nói là nếu Lâm Dương không ký thì không có việc gì, nếu Lâm Dương không ký, thì người nhà họ Tô sẽ không bao giờ cho phép Lâm Dương và Tô Nhan đi lại với nhau nữa.

Rốt cuộc Tô Nhan cũng là họ Tô!

Bản thỏa thuận này, không chỉ đại diện cho quan hệ của Tô Nhan và Lâm Dương, mà còn đại diện cho thái độ và quyết tâm của nhà họ Tô với Lâm Dương!

Nếu như anh từ chối, từ nay về sau, anh sẽ thật sự không có liên quan gì đến bất kỳ người nào trong nhà họ Tô, kể cả Tô Nhan.

Anh sẽ không bao giờ đồng ý làm như vậy.

Nhất định là không!

Trong lòng bà cụ nghĩ như vậy.

Trong lòng mỗi người nhà họ Tô cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên Lâm Dương đứng lên.

Thỏa hiệp rồi sao?

“Làm chuyện này từ trước có phải tốt không, lãng phí thời gian!”

Tô Mĩ Tâm và Tô Cương đều cười khẽ và châm chọc.

Mọi người cũng nghe thấy Lâm Dương mở miệng: “Bà cụ, đây chính là ý của bà sao?”

“Đây chính là ý của tất cả người nhà họ Tô, cũng có cả Tô Quảng và Tô Nhan nữa.”

Bà cụ lạnh nhạt nói.

Lâm Dương suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Được rồi, tôi ký!”

“Hừ, cũng đã như vậy rồi, đi thôi, đưa hợp đồng cho cậu ta đi, ký nhanh lên, sau đó gửi cho các ông chủ khác nữa!”

Bà cụ Tô phát phát tay, thúc ɖu͙ƈ nói.

Nhưng Lâm Dương cũng lắc đầu: “Bà cụ, tôi không nói là tôi sẽ ký những hợp đồng này, tôi muốn ký vào thỏa thuận ly hôn, tôi, Lâm Dương! Đồng ý ly hôn!”

Chỉ một câu đơn giản là lại giống như một chiếc búa tạ, hung ác nện thật mạnh vào trái tim của tất cả mọi người.

“Cái gì?”

Trong nháy mắt phòng khách nổ tung lên.

Tất cả người nhà họ Tô đều từ trêи ghế đứng lên.

— QUẢNG CÁO —