Cheers

Chương 18



Mãi cho đến khi lên máy bay, sắc mặt của Khương Mặc vẫn tái nhợt.

Nguyên nhân chủ yếu là do thái độ nhẹ bình thản như mây của Thẩm Triều Văn. Đêm qua, sau màn tỏ tình như súng máy và nụ hôn mãnh liệt, người ta vỗ vai anh rồi bỏ lại một câu “Em ra phòng khách ngủ, mười một giờ gọi anh” xong thì đi mất, để anh lại một mình trong phòng trằn trọc, mất ngủ đến ba rưỡi sáng vẫn còn buồn rầu, bàng hoàng, không tin được.

Ngày hôm sau, khi anh đang say giấc nồng hối hận vì mất nụ hôn đầu thì chợt bị ai kia đánh thức đầy thô bạo, còn chưa kịp nổi cơn tam bành đã bị Thẩm Triều Văn đẩy vào nhà tắm rửa mặt, giục thay đồ, giục xuống lầu ăn mì hoành thánh đã được làm sẵn, giục chuyển hành lý ra xe…

Trên đường ra sân bay Khương Mặc vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói lời nào với Thẩm Triều Văn.

Anh không muốn nói chuyện tối qua với Thẩm Triều Văn, kế hoạch trong lòng anh là xử lý lạnh, không chấp nhận không từ chối không bày tỏ thái độ để thằng nhóc này từ bỏ ý niệm đó đi.

Mà điều làm anh sốc là dường như Thẩm Triều Văn vốn không định làm rõ ràng chuyện này với anh, người ta ngồi bên cạnh rất tự nhiên kiểm tra giấy tờ đồ đạc tùy thân của anh, trên mặt ghi rõ không có chuyện gì xảy ra cả.

Anh không chủ động đề cập đến, như vậy có vẻ hơi bị động.

Địch không động, ta không động. Khương Mặc cũng lười để ý đến cậu, quay đầu đi tự mình hờn dỗi, quyết xem Thẩm Triều Văn như không khí.

Không ai đưa anh đi. Khương Khải Đông đang họp ở ngoài thành phố, còn Mai Tình hoặc là đang tập dượt hoặc tụ tập với hội chị em… Khương Mặc cũng quen rồi, không khí trong gia đình anh vẫn luôn tự do tùy ý như thế, mấy chuyện như đưa tiễn chỉ có lúc Khương Mặc học tiểu học mới có đãi ngộ đó, ba mẹ anh không cho rằng chỉ đi Pháp học thôi còn phải xin nghỉ phép đưa đi. Bạn bè ấy à? Bạn thì rất nhiều, nhưng Khương Mặc luôn ngại phiền, cảm thấy mấy cảnh đưa tiễn xấu hổ kia không cần thiết phải có trong trải nghiệm cuộc sống của anh.

Cho nên, Khương Mặc cảm thấy chuyện Thẩm Triều Văn kiên trì muốn đưa anh đi rất mất tự nhiên.

Đương nhiên, chuyện tối qua lại càng mất tự nhiên hơn nữa.

Mất tự nhiên thì mất tự nhiên, anh không nói ra là được. Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh và bất ngờ, não của anh còn đang đọc thông tin, cố gắng tìm kiếm chút dấu vết để lại trong cuộc sống, tìm ra bằng chứng dù là nhỏ nhất cho thấy Thẩm Triều Văn có ý đồ bất chính với anh…

Không tìm thấy.

Trí nhớ của anh cơ bản chỉ dừng lại ở một số chuyện linh tinh, ví dụ như nằm chung giường đàm nhân sinh đàm lý tưởng, ví dụ như sau tết cùng về nhà, đắp người tuyết ở dưới lầu, ngồi lên sa lon ăn lê đông lạnh, ví dụ như nửa đêm rủ nhau ra đường ăn khoai lang nướng, uống Nutrition Express…

Những chuyện này vượt quá giới hạn? Khương Mặc nghĩ ngợi không chắc lắm.

Anh không biết mình hấp dẫn Thẩm Triều Văn thế nào.

Dù sao anh cũng rất thẳng thắn vô tư, dám vỗ ngực nói anh luôn xem Thẩm Triều Văn như em trai ruột, thân thiết hơn bạn bè, nhưng đó cũng giống như tình cảm gia đình mà thôi, anh rất quý trọng cậu em trai đáng tin cậy này, muốn phát triển mối quan hệ anh em suốt đời với Thẩm Triều Văn.

Bây giờ lại xảy ra chuyện thế này, không hiểu sao Khương Mặc có một loại cảm giác bất lực mình bị phản bội, vừa đau khổ vừa thẹn vừa giận, hận không thể ném Thẩm Triều Văn vào sông Hoàng Phố để rửa đầu óc, để cho mối quan hệ của họ được làm lại từ đầu.

Khương Mặc im lặng suốt cả quãng đường đến sân bay, Khương Mặc tự mình xuống xe lấy hành lý, không để cho Thẩm Triều Văn hỗ trợ, dùng bóng lưng ra hiệu cậu cút nhanh đi. Thẩm Triều Văn cũng không thèm để ý, yên lặng đi theo sau anh, vừa đi vừa dặn: “Qua kia anh nhớ ăn uống đầy đủ, uống rượu ít thôi, ra ngoài uống thì để ý chút, sau này không ai đón anh đâu.”

Khương Mặc dừng bước chân.

Thẩm Triều Văn nói tiếp: “Em sẽ thường qua chăm mèo giúp anh, ít nhất ba lần một tuần, khi đó sẽ chụp hình gửi anh. Em cũng nói với mẹ nuôi rồi, khi nào không có dì ở nhà em sẽ qua nấu cơm cho bà, học kỳ này em không có lớp nhiều lắm, có thể chăm sóc được. Trong nhà có chuyện gì em sẽ báo cho anh ngay, anh không cần lo lắng. Qua kia cần gì cứ nói với em, em gửi qua cho anh. Còn nữa, cũng không biết qua kia anh có được rau củ quả thường xuyên không nên bỏ lọ vitamin trong vali, nhớ dùng mỗi ngày….”

Khương Mặc càng nghe càng hoảng sợ.

Trong lúc vô ý anh phát hiện ra một chuyện rất khủng bố, người trước mắt này đã dần dần thâm nhập vào cuộc sống của anh, bình thường lo này lo kia có rất nhiều chuyện không để ý tới, quả thật anh cũng ‘làm phiền’ Thẩm Triều Văn rất nhiều chuyện, xem cậu như một phần sức lao động trong nhà để sai. Và không riêng gì bản thân anh, dường như ngay cả Mai Tình cũng bắt đầu ỷ lại vào cậu…

Khương Mặc ngắt lời người vẫn đang líu lo bàn giao: “Triều Văn, đủ rồi.”

Thẩm Triều Văn ngẩng đầu nhìn anh.

“Chúng ta không thể.” Khương Mặc nói nghiêm, “Cậu quên chuyện hôm qua đi, anh cũng sẽ quên, chúng ta vẫn giống như trước đây, đời này anh chỉ nhận người em là cậu.”

Thẩm Triều Văn trầm mặc mấy giây.

Sau đó cậu bắt đầu nói sang chuyện khác: “Học kỳ sau có thể em sẽ đi Anh làm sinh viên trao đổi.”

Khương Mặc còn đang trong trạng thái hưng sư vấn tội sững ra trong nháy mắt.

“Sinh viên trao đổi?”

Sao lại chưa từng nghe cậu nói???

Thẩm Triều Văn gật đầu: “Không dài, chỉ đi một học kỳ, đến King’s College London. Đây là dự án trường mình hợp tác với họ, trường phụ trách phần lớn chi phí nhưng tiền sinh hoạt phải tự chi. Lúc đầu em thấy không hứng thú lắm, nhưng học viện đề cử, giáo viên cũng cực lực đề cử. Em tính thì thấy tiền sinh hoạt tiết kiệm hẳn là đủ, bà cũng tiết kiệm cho em một khoản để đi học, khoản thời gian trước em mang đi đầu tư cổ phiếu kiếm được chút lời, sau đó thêm vào học bổng em tiết kiệm được và…”

Đầu tư cổ phiếu?

Khương Mặc lại hoảng sợ lần nữa: “Cậu còn đầu tư cổ phiếu? Cậu đầu tư cổ phiếu hồi nào? Cậu còn dám đầu tư cổ phiếu?!”

Đến cùng thì người này bí mật học những gì sau lưng anh vậy!

Thẩm Triều Văn không đáp, chỉ bình tĩnh đẩy mắt kính nói tiếp: “Em lên mạng tra thấy từ London đến Paris chỉ mất hai tiếng, nhưng vé quá mắc, tàu rẻ mất tám tiếng, giá vé cũng có thể chấp nhận được. Em không biết nói tiếng Pháp, qua tìm anh anh có thể đi đón em được không?”

Khương Mặc: “… …”

“Đó là một cơ hội tốt, em cũng không quá chấp niệm về việc đi nước ngoài, muốn đi cũng vì ở đó gần anh, có thể đi thăm anh. Chủ yếu là phải xem ý của anh, nếu anh không muốn gặp em vậy thì em sẽ từ bỏ cơ hội này.”

Chẳng lẽ mình nói không muốn gặp là cứ thế bỏ luôn cơ hội tốt vậy sao

? Sinh viên trao đổi của trường học phải cực kỳ ưu tú mới có thể được chọn đi…

Khương Mặc suy nghĩ một hồi đầu óc mới quay trở lại, nói đầy vẻ khó tin: “Thẩm Triều Văn, sao anh nghe như thể cậu đang uy hiếp anh vậy! Cậu nham hiểm như thế từ khi nào vậy hả?”

Thẩm Triều Văn nói đầy chân thành: “Lời em nói đều là sự thật, lời trong lòng, tại sao anh lại cho rằng đó là nham hiểm?”

“…”

Khương Mặc cảm thấy mình sắp bị cậu chọc cho tức xỉu.

“Cuối cùng, anh nói quên chuyện đêm qua đi, vậy thì không được, bởi vì trí nhớ của em rất tốt.” Thẩm Triều Văn nói, “Anh có chấp nhận hay không đó là chuyện của anh, em có thích hay không đó là chuyện của em, không mượn anh xen vào.”

Khương Mặc đen mặt hét lên: “Cậu tỉnh lại đi! Hai chúng ta không thể!!”

Vẻ mặt Thẩm Triều Văn vẫn không thay đổi: “Đừng nói trước, chưa tới phút 89 thì chưa kết thúc đâu, cứ xem đã.”

Nói xong cậu nhìn thấy lông mèo trên quần áo Khương Mặc, nhích lại định lấy xuống, nhưng động tác này lại dọa cho Khương Mặc lùi lại một bước, cho rằng người này lại muốn đối xử với mình giống tối qua…

Thẩm Triều Văn bị phản ứng này của anh lấy lòng, nở nụ cười hiếm thấy, trở tay chỉnh cổ áo lại cho Khương Mặc đang cứng người: “Đi vào đi anh, chăm sóc mình cho tốt, em sẽ nhớ anh.” Nói xong còn vỗ vai, phất tay quay người, nhìn bóng lưng có vẻ như còn có chút đắc ý…

Khương Mặc nhìn cậu rời đi từng bước, cảm thấy chuyện này như khơi dậy lòng háo thắng của Thẩm Triều Văn, còn mình lại từ từ chui vào một cái bẫy.

Nhưng không đúng, con người ta không thể, chí ít cũng không nên biến lời tỏ tình thành tuyên chiến đúng không?

Giọng điệu kia của cậu sao lại giống tuyên chiến quá vậy?

Tại sao cậu lại có thể dùng giọng điệu đó để nói chuyện tình cảm với mình?

Không thể hiểu nổi.

Cứ thế, Khương Mặc tức anh ách cả bụng lên máy bay, quyết định bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài với Thẩm Triều Văn.

________________