Chủ Mẫu Hầu Phủ

Chương 67



Ông Cảnh Vũ cả người đều say khướt, được Minh Nguyệt lau người cho liền lăn ra ngủ.

Tạ Quyết từ trong phòng đi ra, vừa lúc tại hành lang bắt gặp tên nam nhân cùng ném bình ở quán nhỏ.

Ánh mắt hai người va vào nhau, nam nhân kia cười một tiếng, hướng Tạ Quyết gật đầu một cái.

Tạ Quyết sắc mặt đạm mạc từ bên cạnh đi qua.

Đợi nam tử kia trở về phòng, Tạ Quyết đi tới đầu bậc thang, thấp giọng phân phó thị vệ trông chừng: “ Tên nam tử vừa nãy, nhìn chằm chằm một chút ”

Phân phó xong, mới từ trên lầu đi xuống.

Đi xuống lầu, thị vệ hôm nay đi theo Tạ Quyết ra ngoài, hướng phía Tạ Quyết chắp tay.

Tạ Quyết ra hậu viện, thị vệ theo sát sau lưng, thấp giọng nói: “ Đêm nay thủ hạ đi lục soát trà lâu, dù chưa tra được manh mối gì, nhưng đặc biệt lưu ý người mang mặt nạ với đấu lạp, có một tên mang mặt nạ hài đồng, thân hình cùng đôi tỷ đệ kia tương tự ”

Nghĩ nghĩ, còn nói: “ Khất xảo tiết náo nhiệt như vậy, hài tử cơ hồ đều ra đường xem náo nhiệt, vậy mà lại có hài tử không yêu thích náo nhiệt, lại chạy đến trà lâu uống trà, thuộc hạ quả thực cảm thấy quỷ dị, theo dõi không được bao lâu liền bị cắt đuôi ”

Nghe được đôi tỷ đệ kia có khả năng đang ở Man Châu, Tạ Quyết cũng không kinh ngạc, đã có thể cải trang ăn mặc lên thuyền, chính là đối với thuyền quan nổi tâm tư, trong bóng tối nhìn bọn hắn chằm chằm cũng là không kỳ quái.

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn thấp giọng phân phó: “ Truyền tin cho mọi người, chúng ta có khả năng đã bị để mắt tới, để bọn hắn đề cao cảnh giác ”

Thị vệ thấp giọng lên tiếng "tuân lệnh" sau đó lui ra ngoài.

*

Nắng sớm mờ mờ, Ông Cảnh Vũ tỉnh ngủ, bởi vì say rượu, toàn thân đều mệt mỏi, đến cái trán cũng đều ẩn ẩn đau.

Tạ Quyết rời giường mặc y phục, đến lúc cuốn lấy eo phong thì nghe được âm thanh tiếng rên khó chịu ở bên trong vi trướng, kèm theo đó là tiếng ho khan.

Hắn dừng động tác buộc eo phong, quay người đi đến trước bàn rót một chén trà, đến bên ngoài giường, vén lên mạn trướng, ngồi xuống, đem nàng đỡ dậy, để nàng uống chút nước.

Hắn thấp giọng nói: “ Sau khi say rượu sẽ khó chịu, uống một chút nước nhuận họng ”

Nước trà vào cổ họng, đau nhức mới dần dần dịu xuống.

Tạ Quyết đem cái chén trống đặt sang một bên, nàng giương mắt nhìn về phía hắn, con ngươi đỏ ửng ướt át, chính là lúc nói chuyện đều mang theo giọng mũi nồng đậm: “ Đầu ta đau ”

Giống như là âm thanh nũng nịu, nhưng kỳ thật khá yếu ớt.

Tạ Quyết sững sờ, theo đó đưa tay lên đặt trên trán nàng, có chút nóng.

Lông mày không khỏi nhíu chặt lại, môi mỏng cũng nhếch lên.

Đại khái là do tối hôm qua uống rượu lại trúng gió, cho nên bị cảm lạnh.

Hắn thu tay lại, vịn nàng nằm xuống, thấp giọng nói: “ Nàng nghỉ ngơi đi, ta kêu người mời đại phu ”

Ông Cảnh Vũ "ân" một tiếng, cũng liền nằm xuống.

Tạ Quyết thần sắc nặng nề, đem chăn mỏng đắp lên người nàng, sau đó đứng dậy, chỉnh lại eo phong, nhanh chóng thắt lại, liền đi ra bên ngoài.

Phân phó người đi mời đại phu, cũng kêu hạ nhân chuẩn bị nước.

Vào trong phòng, đem khăn vắt khô, đặt ở trên trán nàng.

Nguyên bản hôm nay sẽ hồi Vân huyện, nhưng bởi vì thê tử bệnh, cho nên chậm trễ mất hai ngày.

Nhưng Ông Phụ không thể rời Vân huyện quá lâu, cũng chỉ có thể trước trở về, mà Liễu đại nương tử lưu lại chiếu cố nữ nhi cùng tôn tử.

Tạ Quyết lần này hồi Vân huyện hi vọng có thể giải trừ khúc mắc thê tử dành cho hắn, còn muốn đi Ung Châu một chuyến, cho nên tính toán ở đây tầm hơn nửa tháng.

Cho nên dừng lại thêm hai ngày tại Man Châu cũng không có ảnh hưởng gì.

Có thuyền quan bỏ neo tại Man Châu, tri phủ Man Châu không có khả năng không biết được.

Biết được là Vĩnh Ninh hầu, cho nên tại ngày thứ hai của lễ Khất xảo, liền tự thân tới cửa bái phỏng, biết được Vĩnh Ninh hầu phu nhân nhiễm phong hàn, thật cũng không dám quấy rầy, chỉ nói đợi hầu gia cùng phu nhân dưỡng tốt thân thể, lại đến Vân huyện bái phỏng.

Ông Cảnh Vũ nhiễm phong hàn, cả người đều ỉu xìu, không có tinh thần.

Tạ Quyết hai ngày này cũng không đi ra ngoài, đều ở trong phòng chiếu cố nàng.

Ngày đầu Ông Cảnh Vũ toàn thân không còn chút sức lực nào, ra một thân mồ hôi, cũng là Tạ Quyết lau thân thể cho nàng.

Nàng nếu thanh tỉnh mà nói, tất nhiên không muốn để hắn giúp, chỉ là nàng uống thuốc xong đều mơ mơ màng màng, lúc sau mới phát hiện Tạ Quyết lau người cho nàng.

Liếc mắt nhìn hắn, lôi kéo chăn trên người, thanh âm khàn khàn hỏi: “ Sao lại là chàng, Minh Nguyệt các nàng đâu? ”

Tạ Quyết đem khăn để vào trong chậu, lại lau cánh tay nàng, cùng nàng nói: “ Trong khách điếm không có chuyện để làm, liền lưu lại trong phòng chiếu cố nàng ”

Đánh mắt nhìn động tác nàng kéo chăn, trầm ngâm mấy giây, hỏi: “ Trong mắt nàng, ta chính là không kìm chế nổi bản thân, ngay cả khi nàng mang bệnh cũng đều không tha? ”

Ông Cảnh Vũ nghe vậy, nhịn không được cười một tiếng, sau đó bỗng nhiên ho khan.

Tạ Quyết buông khăn xuống, lập tức rót một chén nước, nửa đỡ dậy nàng, đem cốc nước để bên môi của nàng, vỗ nhẹ nhẹ lưng nàng.

Một hồi lâu sau nàng mới thuận khí, hốc mắt đều bởi vì ho mà tràn ra nước mắt, rúc vào trong ngực Tạ Quyết nhu thuận đáng thương.

Nàng hiện tại đầu vẫn ẩn ẩn đau, toàn thân đau nhức, ngay cả cổ họng cũng vô cùng đau, hoàn toàn không có tâm tình giận dỗi Tạ Quyết.

Tạ Quyết sờ trán của nàng, trải qua một ngày hai đêm, cuối cùng cũng đỡ sốt, hiện tại mặc dù trán vẫn còn nóng, nhưng cũng không nóng như trước.

Tròng mắt liếc nhìn bộ dạng nàng không có tinh thần, ngược lại hi vọng nàng sớm bình phục, châm chọc khiêu khích hắn như lúc trước.

Thanh âm hơi nhỏ: “ Ngủ thêm một lát, đại phu nói ra mồ hôi rồi ngủ tiếp một giấc liền có thể tốt ”

Nàng nhẹ gật đầu, sau đó lại nằm xuống.

Ngơ ngơ ngác ngác ngủ mê man, mơ mơ màng màng cảm giác được có người vuốt ve trán nàng mấy lần, cũng không ngừng lau mồ hôi cho nàng.

Mở hờ mắt ra nhìn, thấy là Tạ Quyết, trong lòng tự nhủ hắn thật biết hầu hạ người khác, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Nghỉ ngơi hai ngày, bệnh cũng thuyên giảm được một nửa.

Đến cùng đi Vân huyện cũng không được nhiều, nàng chỉ biết Tạ Quyết muốn đi Ung Châu một chuyến, cả đi lẫn về tốn mấy ngày, không nên ở Man Châu lãng phí quá nhiều thời gian, cho nên nàng liền yêu cầu tới Vân huyện.

Buổi sáng ngày thứ ba, xe ngựa chờ ở bên ngoài đợi xuất phát.

Nàng ho nhẹ hai tiếng, mang lên đấu lạp từ trong phòng đi ra.

Đi tới đại đường, đã có người dưới lầu dùng đồ ăn sáng, mơ hồ phát giác được có ánh mắt rơi trên người nàng, nàng bước chậm lại, nửa quay người liếc nhìn.

Bất quá mấy giây liền tìm được chủ nhân của ánh mắt kia.

Là nam nhân.

Ông Cảnh Vũ rất nhanh liền nhận ra tên nam nhân hôm trước tranh quạt với Tạ Quyết.

Đại đường không có nhiều người, nhưng đa phần đều âm thầm dò xét đám người các nàng, nhưng không giống nam tử kia quang minh chính đại.

Thậm chí tại lúc nàng nhìn lại, còn nhìn nàng lộ ra ý cười.

Ông Cảnh Vũ đè xuống phản cảm, quay đầu hướng đại đường đi ra.

Tạ Quyết đợi trước cửa khách điếm, sớm đã quan sát nam nhân kia.

Nam tử kia ánh mắt không chút kiêng kỵ rơi vào trên thân thê tử, mắt sắc thoáng chốc sắc bén, theo đó đi đến bên thê tử, ánh mắt mang theo cảnh cáo nhìn nam nhân kia.

Hắn ta cười cười, sau đó thu hồi ánh mắt.

Từ trong khách điếm ra ngoài, lên xe ngựa, Ông Cảnh Vũ đem đấu lạp lấy xuống.

Tạ Quyết đánh mắt nhìn xung quanh khách điếm, theo đó thả mành xe ngựa xuống.

Ông Cảnh Vũ buồn bực liếc mắt nhìn hắn, suy nghĩ một lát, ước chừng minh bạch hắn vì sao bỗng nhiên muốn đem mành cửa buông xuống.

Khóe miệng nàng hơi cong lên, ngược lại không nói gì.

Bởi vì chưa khỏi bệnh hẳn, sợ đem bệnh qua cho Lan ca nhi, cho nên Lan ca nhi cùng ngoại tổ mẫu ngồi ở một chiếc xe ngựa khác.

Từ Man Châu đến Vân huyện, ước chừng lộ trình khoảng ba canh giờ, con đường phía trước xóc nảy, nàng ngồi rất không thoải mái.

Trước kia cái gì cũng đều có thể nhẫn, chỉ là người đang mang bệnh, ngược lại nhịn không được.

Ngủ gần cửa sổ, lại ngủ vô cùng không yên ổn, thỉnh thoảng bị đập đầu một chút.

Tạ Quyết đưa tay đem nàng kéo tới, để nàng dựa vào trong ngực của hắn, Ông Cảnh Vũ đẩy hắn ra, hắn lại cường thế ôm lấy nàng, trầm giọng: “ Đừng nhúc nhích ”

Ông Cảnh Vũ giương mắt nhìn hắn một cái, cũng chỉ nhìn thấy được hàm dưới cứng rắn.

Trong lòng buồn bực, cảm thấy hắn càng ngày càng giống Tạ Quyết đời trước?

Phát ra bệnh hồ đồ?

Dẹp bỏ suy nghĩ.

Nàng buông xuống tầm mắt, cảm thụ một chút, xác thực dựa vào hắn so với việc dựa vào xe ngựa để ngủ dễ chịu hơn rất nhiều, cũng không có giãy dụa nữa, thả lỏng bản thân, trọng lượng cơ thể cơ hồ đều dựa vào trên thân hắn.

Lười biếng ở trong ngực Tạ Quyết, tuy sẽ nóng hơn nhưng xe ngựa có gió mát từ ngoài thổi vào, cũng không tính quá nóng.

Không biết sao lại nghĩ tới lúc say rượu nói những lời kia, Ông Cảnh Vũ trong lòng hơi phức tạp.

Suy nghĩ kỹ một chút, Tạ Quyết đời này mặc dù làm việc không quá hoàn hảo, nhưng lại không làm bất luận việc gì khiến nàng không vui.

Nàng cũng trách không được hắn, nhưng tâm hoàn toàn buông bỏ khúc mắc cùng hắn sống, hiện tại nàng làm không được.

Suy nghĩ một hồi, hiện tại bọn họ chung đụng được cũng khá tốt.

Hắn học được cách quan tâm, học được cách làm trượng phu cùng phụ thân tốt, cho nên nàng vẫn quyết định thuận theo tự nhiên.

Giống như bây giờ cũng rất tốt.

*

Tại lúc Tạ Quyết rời đi được nửa canh giờ, nam nhân trong khách điếm cũng rời đi.

Ra khỏi Man Châu, xe ngựa ngừng lại nghỉ ngơi, một đứa bé cùng một nữ tử đều lên xe ngựa, cũng chính là người đám người Tạ Quyết thấy "tỷ đệ Tô gia".

Lên xe ngựa sau, tên lùn buồn bực nói: “ Nhị ca không phải nói trực tiếp cướp người sao, làm sao còn chưa động thủ? ”

Nam nhân nhíu mày, tiếp tục ung dung nói sự thật: “ Nếu tại Man Châu thành động thủ, chúng ta muốn rời khỏi Man Châu đều không được ”

Nữ tử suy nghĩ một chút, sau đó nói: “ Người trên thuyền Vĩnh Ninh hầu, nói ít đều có năm trăm, còn nữa ở đây là Man Châu chứ không phải Ung châu, tên tri phủ kia mới nhậm chức, tùy tiện tại Man Châu xuất thủ, sợ sẽ thành cái mai rùa ”

Một từ "con rùa", khiến hai người trong xe ngựa đều cau mày nhìn.

Nữ tử buông tay, lại lấy lòng nhìn về phía tên nam nhân: “ Nhị ca, ngươi thuận tiện đem Vĩnh Ninh hầu cũng chộp luôn sao ”

Nam nhân giọng mỉa mai cười một tiếng, giễu cợt nói: “ Làm sao, trước đó không lâu cướp đoạt thư sinh, nhanh như vậy liền chán ghét rồi? ”

Nữ tử ghét bỏ nói: “ Cũng chỉ có cái túi da tốt, trên giường không có nửa điểm thú vị ”

Nhớ tới ánh mắt bất thiện của Vĩnh Ninh hầu, trong mắt nam nhân kia nhiều hơn mấy phần ý vị sâu xa, tiếp tục nói: “ Ngươi nếu có bản lĩnh thì chính mình cướp đi ”

Tên lùn cũng không để ý tới nữ tử, chỉ cùng tên nam nhân nói: “ Nếu là đoạt người, đánh rắn động cỏ liền có khả năng không giành được thuyền ”

Nam nhân nhắm lại đôi mắt, lập tức cười hỏi: “ Thì tính sao? ”

“ Nếu là đại ca trách tội... ”. Lời còn chưa nói hết, đầu không kịp chuẩn bị bị chụp một chưởng.

Hắn quay đầu trừng mắt nhìn nữ tử: “ Ngũ tỷ, ngươi đánh ta làm gì? ”

Nữ tử được gọi là ngũ tỷ mắt nhìn nhị ca, theo đó xì khẽ một tiếng: “ Ngươi để ý đại ca tức giận, vậy sao ngươi không trở về trại đi theo đại ca, tới đây làm cái gì? ”

Nhị ca cười khẽ một tiếng, đánh mắt nhìn tên lùn.

Tên lùn vội vàng nói: “ Ta muốn đi theo nhị ca! ”

Đại ca thủ đoạn tàn bạo cực kì, chỉ hơi không vừa ý liền một đao chặt đứt cổ người khác, có ai nguyện ý đi theo trại chủ?

Mặc dù trại chủ tàn bạo nhưng vẫn cho nhị trai chủ mấy phần sắc mặt, bọn hắn ở Ung Châu có mười tám trại thổ phỉ, nhưng có hơn phân nửa là của nhị trại chủ, người trong sơn trại cũng rất tín phục nhị trại chủ.

Còn nhiều người ước gì nhị trại chủ đem trại chủ thay thế, nhưng cũng không dám công khai biểu hiện ra ngoài.

Dù sao cũng biết nhị trại chủ không có lòng này, có lòng thì đã sớm là trại chủ.

Nhị ca hững hờ vén lên rèm xe ngựa, hướng Vân huyện nhìn lại, theo đó nói: “ Chuẩn bị một số người, chờ đến Vân huyện nghe ta an bài ”

Người lùn lên tiếng: “ Tuân lệnh ”

*

Trở lại Vân huyện nghỉ ngơi một ngày, Ông Cảnh Vũ bệnh cũng tốt lên bảy tám phần.

Buổi chiều nghe Tạ Quyết nói hắn ngày mai đi Ung Châu, Ông Cảnh Vũ đang uống chén thuốc đánh mắt nhìn hắn một chút, suy nghĩ một lát, mới nói: “ Cường đạo Ung Châu nhiều, chàng cẩn thận chút ”

Tạ Quyết ôm Lan ca nhi, nhìn về phía nàng: “ Lo lắng cho ta? ”

Nghe vậy, nàng buông xuống bát thuốc, đối hắn cười một tiếng: “ Tất nhiên là lo lắng cho chàng, chàng nếu không may xảy ra chuyện, ai lót đường cho Lan ca nhi? ”

Tạ Quyết trầm mặc, biết rõ nàng sẽ nói gì, nhưng hắn vẫn muốn hỏi.

Nàng đi tới, đem Lan ca nhi ôm lấy, nhìn về phía hắn, sắc mặt nhiều hơn mấy phần nghiêm túc: “ Lần này chàng đi Ung Châu, mặc dù muốn quan sát Long Hổ Sơn, nhưng Long Hổ Sơn cũng có nhiều sơn tặc chiếm đóng, chàng cũng phải vạn phần cẩn thận ”

Tạ Quyết gật đầu, nói: “ Chờ ta trở lại ”

Ngày thứ hai, Tạ Quyết sớm liền ra cửa, người bên ngoài hỏi, Ông Cảnh Vũ cũng chỉ nói có lẽ thánh nhân an bài cho hắn làm chuyện khác, cũng không nói cho nàng.

Nói đến thánh nhân, người bên ngoài cũng không dám nghe ngóng thêm.

Tạ Quyết đợi ba ngày rồi âm thầm đi Ung Châu.

Ra roi thúc ngựa, ước chừng ba ngày mới đến Lãng Ninh huyện của Ung Châu.

Lúc vào Lãng Ninh huyện, Tạ Quyết cảm giác đầu mình đang bình thường bỗng nhiên tê rần, giống như là bị người ta dùng kim đâm vào trong đầu, hắn đang thúc ngựa nhanh đột nhiên đi chậm lại.

Thủ hạ sau lưng vội hỏi: “ Hầu gia có chuyện gì sao? ”

Tạ Quyết siết dây cương, bóp bóp cái trán, lần theo bản đồ hướng Long Hổ Sơn nhìn lại, mắt sắc ám trầm.

Đầu lại một trận kim châm đau nhức, nhưng vẫn lắc đầu nói "vô sự".

Lắc đầu, tiếp tục vung roi hướng Long Hổ Sơn mà đi.

Hắn có một loại trực giác, chuyến đi này tuyệt sẽ không uổng phí.