Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 2: C2



Mẫu Tinh      Sử Lai Khắc học viện

Tập Đoàn HDN

Nhắc đến tập đoàn HDN là không ai không biết. Tập đoàn HDN chính là vị tổng tài lạnh lùng lãnh khốc - Hoắc Trạm Đông Dực lãnh đạo. Vạn năm trước tập đoàn HDN tự nhiên từ đâu thành lập và do ai lãnh đạo hoàn toàn không ai biết. HDN đưa Đấu La Đại Lục bước vào một thời kỳ mới một thời kỳ khai khác vũ trụ. HDN chính là người mở màn cho cách mạng khám phá vũ trụ khai thác các hành tinh khác. Đưa nhân loại tiến vào một trang lịch sử mới. HDN chính là kẻ cung cấp tài nguyên thiên nhiên cho Liên Bang xây dựng hành tinh của chính mình. HDN dành ra hai hành tinh cho Hồn Thú sinh sống để tỏa lòng thành muốn Hồn Thú và con người có thể chung sống hòa bình với nhau. Khoảng 20 năm về trước HDN đã lộ diện người lãnh đạo khiến cho dân tình điên đảo không nguôi. Dung nhan của người đó quá tuấn tú quá yêu nghiệt làm cho con dân điên đảo. Sau 1 vạn năm tập đoàn HDN có thể nói là thế lực lớn mạnh nhất ngay cả Sử Lai Khắc học viện cũng phải kính trọng HDN tới 4 phần toàn bộ Liên Bang điều vô cùng kính trọng HDN, bởi vì HDN nắm trong tay vận mệnh của hành tinh của bọn a!

Không những vị lãnh đạo sở hữu khối tài sản khổng lồ không ai có thể đo điếm được, mà còn sở hữu hàng nghìn cửa hàng, trung tâp thương mại..... mà còn nắm trong tay hàng vạn chiến cơ với lực sát thương vô cùng lớn thiết kế vô cùng đặc biệt nếu hắn muốn có thể phát động chiến tranh và nắm chắc phần thắng trong tay. Bất quá vị lãnh đạo này không có thích thú khởi chiến chiêna tranh nên làm cho các Liên Bang vô cùng yên tâm. Cái chức " Hoắc phu nhân " của tập đoàn HDN và khối tài sản của hắn chính là mục tiêu hàng đầu của tất cả mọi cô gái trên toàn bộ vũ trụ. Không những đẹp trai hơn người, địa vị không ai sánh bằng, tiền tài vô hạn hơn nữa thực lực thì không ai có thể so sánh với hắn. Thì còn đòi cái gì nữa

Hiện tại trong phòng hợp của tập đoàn HDN đang vô cùng yên ắng và ngộp ngạt. Căn phòng này phải nói là vô cùng rộng với cái bàn hợp dài hơn trăm mét dù là như vậy nhưng ttong đây không hơn không kém chỉ dưới 50 người. Tất cả bọn họ đầu cúi đầu xuống không dám ngần đầu lên mồ hôi chảy như suối ướt ấm mặt và quần áo. Bọn họ cơ thể run như cày cấy không ai dám nuốt nước bọt cả bởi vì bọn họ đang tham dự một cuộc hội tử thân a! Ngồi ở phía trước là một nam nhân vô cùng tuấn tú và yêu nghiệt sắc mặt âm u âm trầm đến đáng sợ trên người soát ra sát khí chết người. Cả người hoàn toàn dựa vào ghế chân vắt chéo tay chống lên mặt vẻ mặt âm u nhìn những người trước mặt của mình. Song đồng như Sapphire xanh lạnh lùng liếc nhìn những bản thiết kế phi cơ đang chiếu trên màn hình. Như Tu La địa ngục cất giọng

" Những bản thiết kế rác này các người cũng dám cho ta xem "

Giọng nói của hắn càng làm cho những người ngồi trong phòng càng thêm phần run rẩy. Nếu vị tổng tài lạnh lùng và lãnh khốc kia muốn bọn họ sẽ bị sa thải mà không cần một lý do cho dù là tổng giám đốc đi nữa cũng không khác gì bọn họ.

" ai làm? "


Hai chữ đơn giản và lạnh lùng nhưng lại đánh thẳng vào trái tim nhỏ bé của mọi người tại đây, nhất là người làm ra bản thiết kế đó. Một người thanh niên tầm 39 tuổi run rẩy đứng lên trên mặt càng thêm một tầng mồ hôi. Hắn lấp bấp nói

" H....Hoắc.....Hoắc tổng......tôi....tôi...

" Ăn nói đoàng hoàng lại "

Người gọi là Hoắc tổng đó là một nam nhân tầm 27 tuổi có dung mạo phi thường yêu nghiệt, gương mặt lạnh lùng của hắn mày khẽ cau lại. Người thanh niên đó thấy cái cau mày đó thì trong lòng tá hỏa hắn tiêu rồi Hoắc tổng không hợp ý rồi, tiêu rồi sự nghiệp của hắn tiêu rồi. Hắn hai chân run rẩy như sắp ngã nếu không có cái bàn làm chỗ nắm thì hắn đã ngã ra đằng sau không biết lý do tại sao rồi. Hắn cố gắng hít sâu một hơi có chút lấp bấp nói nhưng đỡ hơn ban nãy một chút

" Hoắc tổng.......tôi....tôi sẽ....dem...bản thiết kế chỉnh sửa lại.....tôi....đã kiểm tra kỹ lắm rồi.....tôi....thành thật xin lỗi vì...sự sai sót này....mong Hoắc tổng bỏ qua.....cho tôi "

Vị gọi là Hoắc tổng đó không phải là Hoắc Trạm Dực hay sao? Con trai của Hoắc Vũ Hạo và Đường Vũ Đồng. Hắn ngắm mắt dưỡng thần nửa phần nghe vị thanh niên đó lấp bấp nói. Đột nhiên mở trừng mắt ra làm cho vị thanh niên đó chết khiếp như thể mình nói sai điều gì đó

" Tan hợp "


Chỉ hai chữ đơn giản như vậy thôi đã cưua rỗi lấy hàng tá trái tim của mọi người bên trong căn phòng ước muốn của bọn họ chính là muốn tan hợp càng nhanh càng tốt. Hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng hợp bộ dạng bô vùng gấp gâp giống như đang muốn đi đâu vậy. Tất cả mọi người trong phòng tròn mắt nhìn bóng lưng của hắn ra khỏi căn phòng mà thắc mắc. Hoắc tổng đi vội như vậy có việc gì sao?

" Trạm Dực con muốn đi đâu " Vũ Hiên thấy hắn đi ra khỏi căn phòng thì vội vàng nắm lấy tay của hắn lại hỏi. Trong lòng thầm thở dài một hơi, Trạm Dực có cần vì Bắc Nguyệt mà đánh đổi nhiều thứ như vậy hay không? Như vậy có xứng hay không? Con đã chịu đựng quá nhiều đau khổ rồi tại sao con không chịu ở trên Thần Giới sống một cuộc sống vui vẻ bên cạnh ba và mẹ của con và tất cả mọi người trên Thần Giới nữa? Ta biết con yêu Bắc Nguyệt rất sâu đậm nhưng đánh đổi một cái giá lớn như vậy để quay về Hạ Giới như vậy có xưng hay không? Ngay cả tung tích của Bắc Nguyệt vẫn còn nằm trong con số bí ẩn. Ngay cả con cũng đánh mất toàn bộ ký ức về Hoàng Bắc Nguyệt như vậy có phải là quá đât hay không?

" Con muốn đi đến Cực Bắc chi địa một chuyến " Hắn lạnh nhạt hướng ông của mình nói. Hắn nhớ mình là kẻ xuyên không là mình sống trong thế giới khác cùng với Đường Vũ Lân, Cổ Nguyệt và tất cả mọi người. Tuy bây giờ trải qua trận chiến đó hân tan bang sớm hơn hai người kia thành lập tập đoàn HDN nắm trong tay vận mệnh của các hành tinh nhưng sao trong lòng hắn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó vô cùng quan trọng thậm chí hắn còn cảm nhận được thứ đó còn quan trọng hơn cả tinha mạng của hắn. Trong đầu hắn chỉ có những mảnh ký ức rời dạc cùng với mọi người nó hoàn toàn không ráp lại thành một bộ dữ liệu hoàn hảo được. Hắn thật sự cảm thấy rất cô đơn.

Thật là buồn cười khi hắn là một Thần Vương một trong Chấp Pháp Giả tại Thần Giới người đứng trên mọi vị Thần Chi mà lại cảm thấy chán nản với cuộc sống của chính mình sao?

" Được con đi đi "

Hoắc Vũ Hiên buông tay cháu trai mình ra hoàn toàn không ngăn cản nó đến Cực Bắc chi địa. Dù đã đánh mất toàn bộ ký ức về Hoàng Bắc Nguyệt nhưng hắn chắc chắn trong lòng của Trạm Dực vẫn luôn nhớ đến người đó. Người làm trái tim của Trạm Dực thổn thức. Vũ Hạo liệu cái giá mà con đưa ra cho Trạm Dực thật sự quá đắt hay không? Hắn biết chứ Trạm Dực trong trận chiến đó đã thăng cấp thành Thần kế thừa chức vị Vương của Thiên Ninh. Nhưng Trạm Dực lại muốn quay về Hạ Giới một vị Thần chưa kế vị lại muốn quay về Hạ Giới đó là sai luật, Vũ Hạo đã ban cho Trạm Dực một đặc ân nhưng cái giá quá đắt chính là Trạm Dực sẽ giữ nguyên được toàn bộ ký ức nhưng ký ức về Hoàng Bắc Nguyệt đều quên sạch. Chẳng ai có thể giúp cho hắn nhớ lại ngoại trừ hắn ra

Trạm Dực ánh mắt có chút thẫn thờ nhìn bầu trời trên cao kia hắn lại như vậy nữa rồi lại thẫn thờ mà nhìn bầu trời vô định kia. Hắn mỉm cười buồn một tiếng cuộc sống của hắn thật sự quá nhàm chán đi mặc dù đã có ông ngoại, bà nội, lão sư và Uyển ở bên cạnh nhưng bọn họ hoàn toàn không lấp đầy chỗ trống trong lòng của hắn. Đôi khi hân cũng tự hỏi mình Trạm Dực ơi là Trạm Dực ai mà có thể làm mày một kẻ lãnh khốc vô tình như mày nhớ nhung đến mặc dù không nhớ gì về người ta. Cổ Nguyệt? Mộ Hi? Đới Vân Nhi? Vũ Ti Đóa? Long Vũ Tuyết? Nunnally?........tất cả đều không phải trông khi bọn họ đều dem lòng yêu hắn sâu đậm. Ha ha nhân loại chắc chắn là  phải vướng vào ái tình chứ cho dù là Thần đi nữa cũng không ngoại lệ, ngay cả Hồn Thú hay Thần Thú cũng vậy, sao mình lại không chứ?


- ha ha....

Hân khẽ mỉm cười một tiếng đầy thê lương, đôi Sapphire xanh xuất hiện một nỗi buồn không đáy nó bây giờ đã không sáng nữa rồi bây giờ đã nhóm một màu sắc âm u

- Trạm Dực làm sao vậy?

Thiên Ninh khẽ xuất hiện bên cạnh của Hoắc Vũ Hiên. Bây giờ hắn đã là một vị thần tiền nhiệm rồi. Ánh mắt buồn rầu nhìn bóng lưng cô độc rời đi. Mặc dù đã cố gắng hết sức giúp Trạm Dực nhớ lại nhưng cũng vô pháp vô thiên. Hoắc Trạm Đông Dực là cái tên hắn đặt ra thay cho cái tên Hoắc Trạm Dực để làm tổng tài cũng đúng thôi cái tên Hoắc Trạm Dực kia đã gây ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ Đấu La Đại Lục này. Trạm Dực đã trở thành một Hồn Sư, một Đấu Khải Sư, Cơ Giáp Sư vô cùng cường đại không thua kém chủ nhân đâu.

" Không có gì chỉ chuẩn bị đi đến Cực Bắc chi địa thôi " Vũ Hiên thản nhiên nói, hắn tin rằng sẽ có một ngài Bắc Nguyệt sẽ gặp lại Trạm Dực cả hai đứa bọn họ sẽ dần dần khôi phục trí nhớ thôi đến lúc đó hắn có thể nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên môi của hai đứa cháu của mình

" Cực Bắc Chi Địa? Trạm Dực đi đến đó làm cái gì? " Thiên Ninh khẽ nhíu mày lại hỏi Cực Bắc chi địa là nơi diễn ra trận chiến năm xưa vị trí đống băng của ba người kia hắn vô pháp vô thiên cảm nhận được vì Hồn Lực cùng Tinh Thần Hải hay cơ thể đều bị đông cứng lại rồi. Trạm Dực đến đó để làm cái gì chứ?

" Không biết, ngươi lo lắng cái gì? Hắn bây giờ đã rất mạnh có ai có thể đánh bại hắn chứ? " Vũ Hiên nói một tiênga bây giờ nhân loại không ai có thể đánh bại hắn. Hải Thần Đường Tam cũng không phải là đối thủ của hắn đâu. Không ngờ chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi mấy năm Trạm Dực đã hoàn toàn làm chủ sức mạnh của Thiên Ninh. Bây giờ chỉ còn một đạo phong ấn mà thôi mà đạo phong ấn này cũng nên cho Vũ Hạo giải rồi, phong ấn cuối cùng thật sự quá gian nan và khó hiểu

" Nói cũng phải ha! Về thôi xử lý công việc còn đang dở kia "  Thiên Ninh mỉm cười nói một nụ cười như ánh mặt trời. Uyển Nhi còn đang đợi hắn trong phòng tổng tài cùng hắn xử lý công việc thay cho Trạm Dực khi đi đến Cực Bắc chi địa

" Ừ " Hoắc Vũ Hiên đơn giản là đáp lại một tiếng sau đó nhanh chóng xoay người rời đi


Phòng của tổng tài thật sự là quá rộng lớn từ khung kính cửa sổ có thể nhìn thấy Sử Lai Khắc nội viện trên cây Vĩnh Hằng cao tận trên mây. Trong phòng có một cái bàn làm việc vô cùng lớn với cái máy tính siêu lớn được đặt trên đó. Chính giữa là bộ bàn ghế sô pha rất rộng có thể cho 20 người. Phía trên trái là một quần Bar với đầy đủ các loại nước chế và một kệ rượu đựng toàn là những chai rượu vô cùng ngon và trân quý. Phía bên trái là một cái giường Size king với hai màu chủ đạo là trắng đen. Không chỉ có giường mà còn có nhà tắm, nhà vệ sinh. Một tủ sách đặt ở cuối phòng đối diện với bàn làm việc. Đúng là một căn phòng đa chức năng mà. Trạm Dực thường xuyên ngủ tại đây rất ít khi về nhà có lẽ khi về nhà trái tim của hắn không tự chủ mà nhói lên, cảm giác nhung nhớ về Bắc Nguyệt sẽ xuất hiện. " Chúng ta về nhà thôi " Có lẽ là câu nói hắn nói nhiều nhất với Bắc Nguyệt. Thiên Ninh nhớ rất rõ mọi lần Trạm Dực nói " Bắc Nguyệt tỷ chúng ta về nhà thôi " hân thấy rõ sự thê lương trong lời nói của Trạm Dực, một sự khẩn cầu thiết tha. Nhưng đáp lại sự thỉnh cầu đơn giản của hắn chính là năm lần bảy lượt Bắc Nguyệt rời bỏ hắn để hắn bơ vơ một mình. Thiên Ninh thật sự rất muốn kêu Trạm Dực đừng tự chuốt đau khổ nữa nhưng hắn có nghe đâu vẫn một lòng một dạ theo đuổi muốn Bắc Nguyệt trở về bên cạnh của hắn và mọi người. Trạm Dực đáng thương và đau khổ bao nhiêu thì Bắc Nguyệt chính là đáng trách bấy nhiêu. Mặc dù biết những gì nàng làm chính là bảo vệ hắn nhưng sự bảo vệ đó lại dem lại sự đau khổ cho hắn. Nhớ lại thôi Thiên Ninh đã cảm thấy mình nghẹn ngào ở cổ rồi

" Thiên Ninh, Trạm Dực đâu chẳng phải là đã hợp xong rồi sao? " Uyển khẽ lên tiếng hướng Thiên Ninh hỏi

Thiên Ninh nói " Đi đến Cực Bắc chi địa rồi "

" Cái gì? " Uyển và Nguyệt Nha trăm miệng một lời không hẹn mà đồng thanh nói. Nguyệt Nha xoa cằm cháu trai yêu dấu của nàng lại muốn làm caia gì đây " Tại sao lại đến Cực Bắc chi địa chứ? Trạm Dực suốt 1 vạn năm qua có đến Cực Bắc chi địa lần nào đâu? Sao bây giờ lại "

" Nguyệt Nha em suy nghĩ nhiều rồi. Trạm Dực bây giờ đã là một người trưởng thành rồi Trạm Dực biết mình nên làm gì mà " Vũ Hiên khẽ nói một tiếng Trạm Dực bây giờ là một tổng tài lãnh khốc vô tình rồi có còn là cậu nhóc muốn trở thành một Hồn Sư cường đại như ngày xưa đâu? So với Trạm Dực bây giờ hắn vẫn thích Trạm Dực ngày xưa nở một nụ cười vui vẻ hồn nhiên hơn. Mặc dù đã biết Trạm Dực lớn sẽ thay đổi hơn nữa Trạm Dực còn chịu nhiều đau khổ và trải nghiệm cuộc sống khắc nghiệt này hơn nó tưởng. Nó chắc chắn sẽ thay đổi rất nhiều nhưng hắn thật sự không thích a! Hắn không thích một Trạm Dực mặt lạnh, không nở lấy một nụ cười trong suốt 1 vạn năm qua dù cho bọn họ đã làm mọi cách đi nữa. Không thích một Trạm Dực cứ thẫn thơ mà nhìn mây trôi như vậy hoàn toàn không thích một chút nào

" Em không mong là Trạm Dực làm điều gì dại đột "

" Yên tâm đi dù đã quên sạch ký ức về Bắc Nguyệt nhưng trái tim của nó vẫn đang một lòng một dạ chờ đợi Bắc Nguyệt quay về bên cạnh nó một lần nữa và mãi mãi. Đến lúc đó nó sẽ không làm điều gì dại đột đâu? Hơn nữa nó còn đang chờ Cổ Nguyệt và Đường Vũ Lân tan băng mà " Vũ Hiên khẽ nói một tiếng đây có lẽ là hi vọng nhỏ nhoi khiến Trạm Dực sống đến ngày hôm nay. Bắc Nguyệt ơi là Bắc Nguyệt con làm đau khổ Trạm Dực như vậy liệu Vũ Hạo có thể cho con trở thành con dâu của mình dễ dàng như vậy hay không? Hay là đưa ra cho con vô vàng thử thách khắc nghiệt đây? Ta cũng không thể nào đảm bảo cho tương lai của con đâu

" Em cũng mong là như vậy "