Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 32: C32



Thiên La Tinh

" Con thật không về Đấu La Tinh sao?" Trạm Dực lười biếng hỏi Đấu La Tinh vốn là nơi định cư của cả hai thế mà bây giờ Thiên Hàn có vẻ như thích Thiên La Tinh hơn.

Thiên Hàn mỉm cười nói " Không về nơi này so với Đấu La Tinh gần với Thiên Đấu Tinh nhất "

" Được rồi, khảo hạch thi tốt " Hoắc Trạm Dực kho khan một tiếng sau đó ngại ngùng mà xoa đầu của Thiên Hàn cổ vũ. Thiên Hàn đã lớn rồi không còn là cậu nhóc như trước, Thiên Hàn đã trưởng thành hơn nên hắn cũng kiềm chế lại những hành động dành cho trẻ con dành cho Thiên Hàn

" Ân! " Thiên Hàn nở một nụ cười hạnh phúc đáp, nếu có Vũ Hạo ở đây thật tốt. Trở thành cháu trai của hắn quả nhiên là 1 khái niệm rất mới mà

Hải Tuyển bắt đầu

Khi các đệ tử lớp thiếu niên năng động cùng tiến vào mô phỏng khoang thuyền, bọn hắn đều kinh ngạc phát hiện, Quý Hồng Bân cùng Mục Trọng Thiên cũng tiến vào.

Đây còn là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy lão sư mình trong mô phỏng trong khoang thuyền.

"Đi theo chúng ta." Quý Hồng Bân khẽ gật đầu với các học viên, những thứ nên dặn dò cũng đã dặn dò, về sau như thế nào thì phải nhìn vận mệnh của bọn hắn.

Dưới sự dẫn dắt của hai vị lão sư, mọi người đi tới phòng huấn luyện quen thuộc. Đây là nơi bọn hắn vẫn luyện tập thực chiến nhiều nhất.


Quý Hồng Bân mang bọn hắn đi thẳng đến trước một quầy ngoài cùng bên trái. Tới đây bọn hắn mới phát hiện, không biết từ lúc nào, phòng huấn luyện đã nhiều thêm cái quầy phục vụ. Màu sắc quầy hàng này hơi khác những quầy còn lại một chút, ngồi phía sau là một nử tử có tướng mạo rất tú lệ.

Nữ tử này nhìn qua chừng hai mươi tuổi, đoan trang tú lệ, mang theo một vẻ mỉm cười ôn hòa. Thấy mọi người tới đây, nàng chủ động đứng lên, mỉm cười nói: "Các ngươi tốt chứ, ta là Lăng Y Y."

Quý Hồng Bân khẽ gật đầu với nàng: "Xin chào, đã làm phiền ngươi."

Lăng Y Y nhìn về hai mươi mốt tên đệ tử phía sau hắn, mỉm cười nói: ""Tốt rồi. Mời các vị đi theo ta." Nụ cười của nàng rất đẹp, cho người ta một loại cảm giác như tắm. Nàng giơ bàn tay trắng nõn lên, một tầng hào quang nhu hòa lóe lên. Nháy mắt sau đó, tất cả học viên lớp thiếu niên năng động đã biến mất vô tung.

Hào quang lóe lên Thiên Hàn và tất cả các bạn đã đến 1 nơi khác

Nữ tử tên Lăng Y Y kia đứng trước mặt bọn hắn, nàng khẽ mỉm cười: "Các vị đồng học, ta là người dẫn đường hải tuyển lần này của các ngươi. Tiếp tới ta sẽ giảng giải cho các ngươi một ít việc cần chú ý, tình huống tiếp ttheo như thế nào thì phải xem năng lực của chính các ngươi rồi."

Hoắc Thiên Hàn khóe môi khẽ câu lên một nụ cười trận hình ở đâu cậu cũng đấu được.

Nơi này là một mảnh sơn cốc, chung quanh không có lấy một ngọn cỏ. Là một cái hình đài giữa sườn núi, phóng tầm mắt nhìn lại, phía dưới là quái thạch lởm chởm.

Lăng Y Y nói: "Nhiệm vụ tiếp theo của các ngươi là sinh tồn. Dùng tiểu tổ làm đơn vị hành động, ba người một tổ. Trong sơn cốc này có một ít Hồn Thú, bọn chúng có tính công kích khá mạnh. Thời gian sinh tồn của các ngươi càng dài thì số điểm đạt được trong hải tuyển sẽ càng cao. Nếu có thể săn giết hồn thú thì sẽ có điểm cộng dựa theo từng loại. Nếu các ngươi bị hồn thú giết chết thì khảo hạch liền chấm dứt."


Sinh tồn?

Có vẻ cái này rất giống với khảo hạch trước kia khi bọn hắn tiến vào lớp thiếu niên năng động, bọn hắn đều đã tham dự qua loại huấn luyện như vậy. Nên sau khi đám đệ tử lớp thiếu niên năng động nghe Lăng Y Y nói vậy thì cũng không có phản ứng gì lớn.

Sau khi thấy bọn hắn đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, Lăng Y Y mắt hàm thâm ý mà mỉm cười: "Vậy thì bắt đầu thôi, chúc các ngươi may mắn."

Nói xong, hau tay Lăng Y Y khẽ vẫy, trong mơ hồ, có một tầng năng lượng phóng ra từ trên người nàng. Nháy mắt sau đó, nàng đã hóa thành một đạo hào quang mà biến mất, lặng yên không một tiếng động.

Đường Việt, Băng Dao, Lưu Triệt, Ngôn Hy và Tịnh Y đều chạy lại chỗ của Thiên Hàn tạo thành 1 tổ sáu người cảnh giác nhìn xunh quanh. Thiên Hàn chuẩn bị tinh thần điều phối tất cả mọi người

đột nhiên, một tiếng rống phẫn nộ trời rung đất chuyển vang lên.

Tất cả học viên lớp thiếu niên năng động đều bị dọa cho nhảy dựng, không hẹn mà cùng tập trung về hướng thanh âm kia truyền đến.

Từ nơi này bọn hắn có thể thấy rõ tình huống phía dưới sơn cốc, địa thế sơn cốc này vô cùng rộng rãi, bên trong là đồi núi làm chủ, nhưng lại không có thảm thực vật, khắp nơi đều là trụi lủi. Mà một tiếng rống phẫn nộ kia là truyền tới từ nơi sâu trong sơn cốc, sau đó bọn hắn liền thấy một mảnh sương mù lượn lờ.


Tình huống như thế nào đây?

Lữ Thiên Tầm hét lớn một tiếng: "Đề phòng, chú ý ẩn nấp!"

Tuy rằng từ ý nào đó mà nói, mọi người đang là quan hệ cạnh tranh. Nhưng Lăng Y Y đã nói, khảo hạch bọn hắn phải đối mặt là sinh tồn, nói cách khác, sống sót là việc trọng yếu nhất. Mà đối thủ cạnh tranh lớn nhất của bọn hắn là đến từ ngoại bộ chứ không phải những đồng học ở đây. Đoàn kết nhất trí đối ngoại, bảo đảm sinh tồn mới là trọng yếu nhất.

Mọi người đều làm ra những phản ứng đầu tiên là tìm kiếm những núi đá mà tránh né, ngồi xổm người xuống, tận khả năng mà ẩn nấp chính mình.

"Ngao —— "

Lại là một tiếng rống ngập trời vang lên, tiếng rỗng phẫn nộ đinh tai nhức óc vang vọng trong sơn cốc, kéo dài không dứt.

"Ùng, ùng, ùng!" Âm thanh trầm thấp vang lên trong cả sơn cốc. Sau đó là những âm thanh nhỏ vụn dày đặc

Lam Ngân Thảo khẽ xuất hiện mà ló đầu ra xem, thông qua Lam Ngân Thảo cậu có thể thấy rõ Hồn Thú, kia rõ ràng là một loại thằn lằn mảnh dài hẹp, thân hình gầy cao. Những laoị thằn lằn này thoạt nhìn thì dài ngắn không đồng nhất, nhưng ngắn nhất cũng vượt qua một mét. Da màu nâu xám, mơ hồ có từng đường vằn màu đỏ sậm, trong những đường vằn màu đỏ sậm đó là hào quang lưu chuyển như nham thạch nóng chảy.

"Địa Hỏa Tích Dịch! Nhiều như vậy?" 

Địa Hỏa Tích Dịch, một loại hồn thú hỏa thuộc tính, sống quần cư, bình thường đều là hai ba mươi đầu ở một chỗ sinh hoạt, lực phòng ngự cực kỳ cường hãn, bình thường chúng thường sinh hoạt phụ cận núi lửa. Nghe nói địa hỏa tích dịch tu luyện qua vạn năm có thể tiến hóa thành Hỏa Long. Mà Hỏa Long chính là thuộc về Á Long, là một loại rất cường hãn, lúc này, địa hỏa tích dịch xuất hiện ở trong sơn cốc đâu chỉ là trăm ngàn đầu, bọn chúng đồng thời hướng về bốn phương tám hướng mà phóng đi, mà lớp thiếu niên năng động lại đang ở lưng chừng núi, không thể nghi ngờ bọn hắn sẽ phải chịu sự trùng kích của đám hồn thú này.

"Lui lên hướng đỉnh núi." Lữ Thiên Tầm quyết định rất nhanh, không chút do dự mà nói. 


Mọi người cũng hiểu rõ, tới đỉnh núi đi mới là lựa chọn chính xác nhất. Nếu bên ngoài sơn cốc là địa thế rộng rãi thì bọn hắn muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Địa Hỏa Tích Dịch có một khuyết điểm là tốc độ cũng không quá nhanh.

"Ngao ——" tiếng rống giận dữ lại một lần nữa vang lên. Địa Hỏa Tích Dịch phía dưới nghe được tiếng rống giận dữ này thì rốc độ chạy trốn đột nhiên tăng vọt. 

Một đạo thân ảnh khổng lồ đang chậm rãi đi ra từ trong sơn cốc, cái thanh âm "Ùng ùng" trầm đục kia chính là âm thanh cước bộ của nó.

Cái này là...

Ánh mắt mọi người đều đọng lại, đáng sợ hơn chính là quái vật khổng lồ kia đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt thật to đang nhìn về hướng bọn hắn bên này.

Đó là một đầu hồn thú cực lớn. Thân thể của nó cao hơn ba mươi mét, cái đuôi cực lớn kéo dài sau lưng, thân thể nó đang đứng thẳng, dùng hai chân cùng đuôi mà chống lấy thân thể khổng lồ, bước đi như bay. Sau lưng nó còn có một đôi cánh, cánh không lớn, hiển nhiên không đủ để khiến nó bay lên, nhưng cũng đang không ngừng đập rung, cũng tăng thêm cho nó một tốc độ nhất định.

Trên đầu nó là cái miệng khổng lồ, có từng đám gai nhọn cực lớn kéo đai từ đỉnh đầu tới sau lưng, một mực lan tràn đến phần đuôi. (Sao giống khủng long vậy cà)Toàn thân nó là lân phiến màu đỏ sậm bao trùm, chung quanh thân thể nó trong phạm vi mười mấy thước đang là không gian vặn vẹo, có thể thấy nhiệt độ trên người nó cao bao nhiêu.

Hỏa cầu kia bay tới như sao băng, chẳng những tốc độ nhanh vô cùng, Mà trong quá trình phi hành nó còn kéo túm ra một đường đuôi lửa thật dài, tản mát ra khí tức kinh khủng, phảng phất muốn đốt cả trời đất. Hỏa cầu cực lớn đón gió mà biến lớn hơn nữa, vừa phun ra chỉ là đường kính một mét, nhưng khi nó tới gần bên cạnh vách núi này thì đường kính đã đạt đến năm mét.

Đây quả thực là như liều mạng với chủ pháo của chiến hạm cỡ nhỏ rồi.

"Chạy mau!" Cũng không biết là ai hét to một tiếng, tất cả đệ tử lớp thiếu niên năng động đều đem hết khả năng mà quay người bỏ chạy. Trong khoảng thời gian này cũng không ai cố bày ra trận hình, tận khả năng mà tránh đi những công kích trước người kia mới phải.