Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 37: C37



Đúng lúc này, phía xa xa truyền đến âm thanh “soạt soạt”. Cũng từ trên những nhánh cây, ba đạo thân ảnh hung hăng phóng tới từ đằng xa. Bọn chúng là phân tán ra mà đến, vòng thành một cánh cũng mà vây quanh tới đây, mãi đến khi khoảng cách đã sắp tiếp cận Kim Ti Ma Viên chúng mới chậm rãi dừng lại, hiển nhiên chúng cũng có kiêng kị đối với Kim Ti Ma Viên. Ba đạo thân ảnh trong bụi cây như ẩn như hiện, rất hiển nhiên, phiến khu vực này chính là lãnh địa của bọn nó. Rất nhiều Hồn Thú có khí tức lãnh địa rất mạnh, huống chi Kim Ti Ma Viên lại đang cố ý khiêu khích.

Kim Nhãn Báo kia cũng không hoảng loạn chút nào, thậm chí cũng không có ý muốn né tránh, nó vẫn đứng yên trên tán cây, mà hai đầu Kim Nhãn Báo bên người nó đã nhanh chóng nhào ra, thẳng hướng sau lưng Kim Ti Ma Viên mà phóng.

Kim quang lóe lên, đầu kim nhãn báo bị Kim Ti Ma Viên lao tới đã phóng xuất ra hồn kỹ thiên phú của mình. Trên không trung, thân thể Kim Ti Ma Viên lập tức cứng ngắc lại trong nháy mắt, có chút mất cân bằng. Mà hai đầu Kim Nhãn Báo kia cũng nhanh chóng xông lên, từng đôi móng vuốt sắc bén chộp thẳng tới cổ Kim Ti Ma Viên. Ba đầu kim nhãn báo này đã sinh hoạt chung một chỗ rất lâu, nên không thể nghi ngờ nó sẽ hết sức ăn ý. Kim Nhãn Báo ở chính diện kia cũng nhanh chóng bổ nhào xuống mà chụp đôi móng vuốt vào đầu nó.

Lúc này Kim Ti Ma Viên đã rơi vào sự vây công của ba đầu Kim Nhãn Báo, hơn nữa thân lại trên không trung, lại mất cân bằng khống chế, thấy thế nào cũng không thể chống cự nổi công kích. 

Phía dưới khóe môi của cậu khẽ nở một nụ cười Xanh lam kim ngân sắc Lam Ngân Thảo quấn quanh tay từ Lam Ngân Thảo 2 mũi băng chùy màu tím sắc bén xuất hiện tốt độ cực kỳ nhanh mà hướng Kim Nhãn Báo xuyên thấu mi tâm

Trận chiến đấu này, thật ra từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt cũng chỉ là trên dưới mười giây, ba đầu hồn thú nghìn năm cứ như vậy mà mất mạng trong tay Thiên Hàn

Trong miệng Kim Ti Ma Viên phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, hào quang thê lương trong mắt nó lại càng trở nên mãnh liệt. Nó mãnh liệt nhào tới một đầu Kim Nhãn Báo đã chết, đôi chân trước dùng sức mà nện lên thi thể nó.

Một lúc lâu sau Kim Ti Ma Viên mới dần bình tĩnh lại, ánh mắt nó cũng bắt đầu trở nên ảm đạm, rõ ràng có chút hư nhược rồi. Cậu thoáng do dự một lát, nhưng vẫn bước tới phía trước, lấy gốc Tử Chi ngàn năm đưa về phía Kim Ti Ma Viên. Kim Ti Ma Viên ngẩn người, nó nhìn Thiên Hàn đưa gốc Tử Chi tới nhưng lại không động đậy, có vẻ như đang có chút do dự.

" Cứ ăn hồi phục năng lực ta tin ngươi sẽ không phản bội chúng ta "

Lúc này Kim Ti Ma Viên cũng không có do dự nữa, tiếp nhận Tử Chi mà nuốt vào trong bụng, nhưng nó không có nóng lòng tu luyện mà lại đột nhiên xoay người, dùng chân trước sờ sờ thi thể Kim Nhãn Báo vài cái, sau đó lấy ra một thứ gì đó rồi quay người đưa cho Thiên Hàn

Đó là một vậ màu vàng rực, nhìn qua giống một khối xương sọ nhỏ, nhưng thứ kỳ dị là hốc mắt của khối xương sọ này cũng không phải trống rỗng, mà trong đó đang có hai khối trông như thấu kính.

Cái này là...

Hồn Cốt! Hơn nữa còn là một khối đầu hồn cốt!


Cả sáu nhìn nhau hẹn nhau mà thở dài một hơi Hồn Cốt bọn họ biết rất là trân quý nhưng bọn họ không cần bởi vì trên người của bọn họ nơi nào cũng có Hồn Cốt hết rồi không cần bổ sung thêm. Với lại Thiên Hàn lại không cần và trên hết nơi là Sử Lai Khắc học viện hải tuyển a!

Thiên Hàn đưa tay tiếp nhận khối màu xương sọ màu vàng kia mà có chút cau mày, rồi hắn đột nhiên đưa đầu hồn cốt trả lại cho Kim Ti Ma Viên, sau đó nói "Nói cho nó biết, nó cần thứ này hơn, để cho chính nó giữ đi."

Lúc này, ánh mắt Kim Ti Ma Viên nhìn Thiên Hàn đã trở nên cực nhu hòa, sắc thái thô bạo hung tàn lúc trước đã hoàn toàn biến mất trong nháy mắt này, nó đột nhiên dùng sức mà gật đầu về phía sáu người, tiếp nhận khối hồn cốt rồi bò lổm ngổm trên mặt đất.

Lúc này, đám lông trên lưng nó đã trở nên có chút thưa thớt, cái Kim Ti Mang này là lực lượng bản nguyên của nó, lúc trước phóng ra nhiều như vậy đã đả thương chính bản thân nó, lúc này lại ăn được gốc Tử Chi, dược lực phát tác làm thân thể nó sắp kiên trì không nổi.

Thiên Hàn phóng lên 1 cành cây gần đí mà dựa vào ánh mắt quan sát xunh quanh lòng của cậu thật sự rất nhớ A Ly đã nhiều lần triệu hồi vậy mà không xuất hiện mà lại xuất hiện mấy con Hồn Thú xàm xàm gì không?

Màn đêm buông xuống, tuy bọn hắn không đói khát nhưng vẫn có chút nhàm chán. Sau khi thương lượng bọn hắn đã quyết định, nếu đến sáng sớm mai mà Kim Ti Ma Viên còn không có tỉnh lại thì bọn hắn sẽ đi.

Khẳng định nhũng rổ khác đều đang toàn lực ứng phó, mặc dù đánh chết hồn thú trăm năm không quá nhiều điểm như hồn thú nghìn năm, nhưng nếu số lượng đủ nhiều cũng vẫn có thể lấy được rất nhiều điểm. Bọn hắn không rõ tình huống của những tổ khác nên tất nhiên phải càng cố gắng hơn mới được.

Tuy nói săn giết những tổ khác là cách nhanh nhất để tăng điểm tích lũy, thế nhưng Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lớn như vậy, rất có thể sẽ không gặp được tổ nào trước khi kết thúc khảo hạch, vậy chẳng phải cái được không bù đủ cái mất sao? Cho nên vẫn không thể đem hy vọng ký thác ở phương diện này.

Sáng sớm ngày thứ hai, Kim Ti Ma Viên vẫn như trước, không tỉnh lại.

Cậu cũng không do dự mà quyết định thật nhanh. Trước khi bọn hắn rời đi cũng dùng ít nhánh cây chồng quanh người Kim Ti Ma Viên, Quen biết một cuộc, bọn hắn cũng coi như là tận lực giúp đỡ.

Sáu người một lần nữa ra đi, Lưu Triệt mở đường, cẩn thận mà tiếp tục đi sâu vào trong rừng rậm.

Tốc độ bọn họ không nhanh nhưng rất ổn định, trên đường gặp một ít hồn thú trong khả năng đối phó liền thuận tay giải quyết hết. Sáu người cứ căn cứ theo độ mạnh yếu của hồn thú mà phán đoán phương hướng, một đường hướng vào sâu trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Chỉ nháy mắt lại qua hai ngày, tổng thời bọn hắn tiến vào nơi đây đã tới bốn ngày rồi, ngày thứ năm sắp đến, cũng tiến vào ba ngày cuối cùng phải cực cẩn thận để đạt được mục đích, bọn hắn cũng không còn đi săn giết hồn thú nghìn năm nữa, mà chỉ tìm hồn thú mười năm hay trăm năm mà ra tay.


Theo việc tiếp tục xâm nhập rừng rậm, lúc này đã không còn bóng dáng hồn thú mười năm rồi, ít nhất cũng là trăm năm, ngẫu nhiên sẽ có thể gặp được hồn thú nghìn năm.

"Thiên Hàn, chỉ còn có ba ngày, cũng không biết điểm tích lũy của chúng ta là thế nào. Sử Lai Khắc học viện cũng thiệt là, ngay cả điểm tích lũy cũng không để cho chúng ta nhìn thấy, làm sao biết nên cố gắng như thế nào a!" Ngôn Hy có chút phàn nàn

Thiên Hàn mỉm cười nói: "Nhìn không thấy mới phải toàn lực ứng phó, hẳn là Sử Lai Khắc học viện muốn xem toàn bộ tiềm năng chùa mỗi người a. Ta đoán số điểm của chúng ta hẳn là đã trên trung đẳng, nhưng có lẽ còn chưa vào được mười thứ hạng đầu."

Trong lúc bọn hắn nói chuyện, phía trước đột nhiên truyền đến một hồi thanh âm huyên náo, hình như có tiếng va chạm, cũng có tiếng rên rỉ, cả tiếng gọi ầm ĩ. Giác quan của bọn họ rất nhạy nháy mắt đã nhảy lên cành cây gần đó che dấu khí tức của mình lại

"Hình như là âm thanh đánh nhau, hơn nữa, còn có tiếng người.""

Thật sự là nói cái gì đến cái đó, rất có thể bọn hắn sắp đụng phải tổ khác rồi. Một đạo thân ảnh nhanh chóng bắn tới hướng bọn hắn bên này, trên tán cây là có thể thấy rất rõ ràng. Mà khi bọn hắn thấy rõ người này thì không khỏi kinh hãi.

Bọn hắn biết người này, hơn nữa đối phương còn là đồng học, đối với Thiên Hàn mà nói thì người kia quen thuộc vô cùng, chính là Diệp Linh Đồng!

Diệp Linh Đồng vốn là cùng tổ Lữ Thiên Tầm và Thường Kiếm Dật, nhưng lúc này lại chỉ có một mình nàng, hơn nữa, bộ dáng của nàng lúc này rất chật vật, y phục trên người ít nhiều gì cũng đã có chỗ tổn hại, khóe miệng còn có vết máu.

"Sưu sưu sưu!" Ba đạo thân ảnh cuồn cuộn mà đến từ đằng xa, đuổi theo Diệp Linh Đồng. Ba người này có tốc độ cực nhanh, trên người đều mặc một loại đồng phục, hiển nhiên là một tổ. Cầm đầu là một gã thanh niên dáng người cao gầy, hắn ở trung tâm ba người, trên người lóe lên từng tầng sáng vàng lóng lánh, tốc độ nhanh vô cùng, dưới thân cưỡi một đầu mãnh hổ có chút hư ảo, hẳn là một loại hồn linh.

Hai người khác thì trên lưng đều có hai cánh, tốc độ phi hành cực nhanh, đã sắp đuổi kịp Diệp Linh Đồng. Một người khác lại như U Linh, thân hình như ẩn như hiện, trong tay cầm theo một thanh trường mâu. Hiển nhiên ba người này không có ý muốn buông tha cho Diệp Linh Đồng, mà trước ngực bọn hắn có hai chữ to —— Lăng Thiên.

Lăng Thiên học viện?

Thấy rõ tên Học Viện Thiên Hàn khẽ cau mày lại cái cô Điệp Linh Đồng lại gây rắc rối rồi, sao tên cũng là Đồng mà lại đi gây nhiều rắc rối như vậy chứ?


Thiên La tinh có hai phiến đại lục là Mặc Lam đại lục cùng Lăng Thiên đại lục. Trong đó thì Mặc Lam đại lục hơi lớn hơn một chút.

Tựa như Thiên La học viện là học viện tốt nhất trên Mặc Lam đại lục, Lăng Thiên học viện cũng là học viện tốt nhất của Lăng Thiên đại lục. Hơn nữa, Lăng Thiên học viện đã là học viện đệ nhất Thiên La tinh suốt trăm năm qua.

Tại sao Thiên La học viện phải xây dựng lên lớp thiếu niên năng động? trên thực tế chính là để so tài cùng Lăng Thiên học viện học đó a!

Lúc này, mấy người đuổi giết Diệp Linh Đồng chính là một tổ của Lăng Thiên học viện. Trong ba người này đã có hai người là tam hoàn hồn tôn, còn một người là đại hồn sư.

"Có giúp nàng không?" Ngôn Hy trầm mặc hỏi bọn họ là Hồn Thú rất ít tiếp xúc với con người nên bản năng của bọn họ đối với con người không thân thiết lắm

Thiên Hàn hai mắt híp lại: "Đưa đến tay rồi thì sao không tới?"

Lúc này, mắt thấy Diệp Linh Đồng sẽ bị đuổi kịp, nhưng nàng lại như có mắt sau lưng vậy, đột nhiên mãnh liệt lăn về phía trước một cái, cứ vậy mà tránh được một kích từ không trung, phần lưng vừa chạm đất, hai tay nàng đã khẽ chống, hai chân dựng thẳng lên mà đạp vào một gã đang lao xuống từ không trung, động tác rất hoàn mỹ, hiển nhiên nàng đã tính toán từ trước.

Diệp Linh Đồng cũng biết rất rõ, mình muốn đào thoát được thì nhất định phải giải quyết được tên trên không trung. Tốc độ của đối phương quá nhanh, lại không phải chịu những hạn chế của mặt đất, nên nếu không đánh trọng thương hắn thì chỉ cần mình bị cuốn chắc chắn sẽ không thể thoát.

Cho nên, vì một kích này nàng đã một mực chờ cơ hội, cũng một mực tụ lực. Dưới công kích bất ngờ, Thiên Cương Phách Thể của nàng đã được tăng tới cực hạn, cương khí phóng ra ngoài, chính là hồn kỹ Thiên cương chấn động, trên hai chân hội tụ một đoàn bạch quang đường kính hai thước rồi lập tức bộc phát.

Hiển nhiên tên hồn sư phi hành kia không ngờ tới, đối thủ đã phải chạy như chó nhà có tang còn có thể bộc phát ra lực công kích mạnh như vậy, nhưng hắn phản ứng cũng cực nhanh, hai cánh sau lưng đột nhiên khép lại ngăn trước người, đồng thời, trên người hắn cũng xuất ra một luồng hào quang ám lam sắc, hóa thành từng vòng rung động che ở trước người.

"Oanh!"

Thân thể hắn bị đạp bay ra ngoài, lập tức mất cân bằng mà đâm vào một cây đại thụ rồi bắn ngược xuống.

Tuy không thể giải quyết đối phương nhưng trong nội tâm Diệp Linh Đồng đã rất vui, đối phương đã gãy một cái cánh, muốn đuổi kịp nàng đã không dễ dàng như vậy nữa rồi. Nhưng đúng lúc này, một loại cảm giác hít thở không thông lập tức truyền đến, nàng không chút do dự mà chém ra một quyền.

"Đương" một tiếng, một đạo quang ảnh hư ảo bắn ngược lên, Diệp Linh Đồng thì trượt về phía sau, toàn thân phát ra từng đạo quang mang màu xám tro, những thứ màu xám tro này xâp nhập dần vào cơ thể nàng, ngay cả Thiên Cương Phách Thể cũng có chút khống chế không nổi.

Thân ảnh hư ảo lóe lên giữa không trung, người kia đã tiếp được thanh trường mâu vừa bắn ngược lên không trung, lại từ trên trời giáng xuống, một lần nữa đam tới hướng Diệp Linh Đồng.


Sau một cái nhào lộn, Diệp Linh Đồng nhanh chóng sửa thành trầm xuống, nàng cắn chặt hàm răng, song quyền ngút trời, bạch quang Thiên Cương Phách Thể đại phóng, nàng đã chẳng còn quan tâm có tiêu hao quá độ hay không nữa rồi.

"Đương!"

Lại là một tiếng vang thật lớn, Diệp Linh Đồng lui về phía sau liên tiếp bốn bước, mỗi bước lui đều in hằn xuống mặt đất. Nhưng đúng lúc này, sau lưng nàng đột nhiên truyền đến một cảm giác mát lạnh. Nàng dốc sức liều mạng mà né tránh, thế nhưng hai lần trọng kích đã làm nàng kiệt lực, vô luận như thế nào cũng tránh không khỏi.

Mà giờ này khắc này, người xuất hiện ở sau lưng nàng lại là một đạo thân ảnh giống người phía trước như đúc. Đã xong! Nội tâm Diệp Linh Đồng biến thành một hồi bi ai, vô luận nàng không cam lòng đến cỡ nào thì nàng cũng biết, lần tuyển chọn này mình đã xong, phải rời khỏi trận đấu khi đã tiếp cận ba ngày thời gian cuối cùng.

Nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy bên hông xiết chặt, sau đó toàn thân bị kéo túm qua một bên, hiểm lại càng hiểm mà tránh được trường mâu đâm tới từ phía sau lưng.

"Ồ?" Người kia có chút kinh ngạc nhưng cũng không tiếp tục truy kích.

ngay sau đó, từng đạo điện quang đột nhiên bộc phát mà bao trùm đường kính chừng mười mét. Hai đạo thân ảnh giống như đúc kia nhanh chóng hợp hai làm một, trở nên càng thêm hư ảo trong luồng điện quang lập lòe, nhưng cuối cùng vẫn bị điện quang ảnh hưởng, lảo đảo lui về phía sau.

"Là ngươi?" Lúc này Diệp Linh Đồng mới thấy rõ người kéo túm mình là ai. Còn không phải Thiên Hàn sao?

Không biết vì cái gì, nhưng ngay trong nháy mắt nàng nhìn thấy Thiên Hàn này lại đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc, lại có một loại cảm giác an tâm khó có thể hình dung, giống như gặp đựkc thân nhân trong thời khắc nguy nan vậy.

"Bọn họ là người của Lăng Thiên học viện. Lữ Thiên Tầm cùng Thường Kiếm Dật đã bị bọn hắn giết, điểm tích lũy cả tổ liền chuyển dời đến người ta. Chỉ có giết ta bọn hắn mới có thể lấy được điểm." Không cần cậu hỏi, Diệp Linh Đồng cũng đã nói đơn giản lại tình huống vừa rồi.

" Ừ! "

Diệp Linh Đồng bi phẫn nói: "Là bọn hắn đánh lén. Chúng ta gặp một đầu Thiên Nộ Ma Sư chừng ba ngàn năm, khi sắp giết chết nó thì bọn hắn lại đánh lén Thiên Tầm. Thiên Tầm bị thương nặng nên bị chết dưới móng vuốt của Thiên Nộ Ma Sư. Thường Kiếm Dật vì cứu ta nên hắn đã khống chế toàn trường, nhờ đó ta mới chạy ra được, hiển nhiên hắn cũng bị bọn kia giết."

Gã thiếu niên cưỡi quang hổ mỉm cười: "Làm quen một lát, Lăng Thiên học viện, Lý Diệu Minh!"

Gã thiếu niên có thân hình kia hư ảo kia cũng trở nên rõ ràng, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, thản nhiên nói: "Lăng Thiên học viện, Thư Tử Hiên."

Gã đã gãy một cánh kia thì hung dữ mà nhìn Diệp Linh Đồng: "Lăng Thiên học viện, Hứa Vinh Hâm."