Chung Cực Đấu La Thế Hệ Mới

Chương 8: C8



" Trạm Dực sao con lại dẫn Thiên Hàn đến Thất Huyền Tông " Quân Ly khẽ nhíu mày hỏi. Để coi Thiên Hàn đã lập kỷ lục mới cho Tông Môn rồi đó người trẻ tuổi nhất vào được Thất Huyền Tông 3 tuổi

" Con dẫn Thiên Hàn đến đây vì muốn cho thằng bé một chỗ luyện tập tốt "

Y Lai Khắc Tư ngạc nhiên sau đó liền nhìn Thiên Hàn sau đó nhìn Trạm Dực có chút khó khăn cất giọng hỏi
" Đừng nói là Thiên Hàn đã thức tỉnh Võ Hồn rồi nha! "

" Đúng vậy! "

Cả ba vô cùng ngạc nhiên nhìn Thiên Hàn, thức tỉnh Võ Hồn khi 3 tuổi có nghĩa là thiên phú rất tốt có thể nói là siêu nghịch thiên hơn nữa thức tỉnh Võ Hồn lúc 3 tuổi chỉ có Đường Vũ Đồng mới làm được ngay cả Vũ Hạo, bọn họ tất nhiên là trừ Y Lai Khắc Tư ra đều là thức tỉnh Võ Hồn lúc 6 tuổi. Đúng là cháu của Tiểu Vũ Đồng có khác

" Võ Hồn là gì? "

Mặc Liên nhướng mày thích thú nhìn Trạm Dực hỏi, hân trong lòng thầm phán đoán sẽ là Võ Hồn nào dù sao ba mẹ của nhóc con Thiên Hàn thiên phú vô cùng nghịch thiên

" Song sinh Lam Ngân Thảo "

"..........."

Ba người hoàn toàn đơ người không biết nên nói cái gì cho hợp với tình huống bây giờ. Song sinh Lam Ngân Thảo giỡn hả trời. Trên đời này sao lại có người sở hữu song sinh Võ Hồn giống nhau như vậy chứ


" Được rồi con bế Thiên Hàn đi tập luyện, mọi người cứ tự nhiên "

Trạm Dực mỉm cười xoay người bước lại chỗ của Thiên Hàn đang ngoan ngoãn mà ăn táo. Tổng cộng là ăn hết 5 trái táo, Trạm Dực khóe môi câu lên một nụ cười đúng là con của mình có khác. Táo này có phải là táo bình thường đâu. Mỗi một năm nó chỉ ra có mười quả mà thôi, chứa rất nhiều chất dinh dưỡng rất bổ ích cho cơ thể, một Hồn Sư chỉ cần ăn 1 trái là no nửa ngày rồi vậy mà Thiên Hàn ăn tận 5 trái. Bất quá Thất Huyền Tông của hắn cây táo này trồng trên tận nghìn cây nên mỗi năm đều có táo ăn thậm chí là dư luôn đó chứ

Hắn mỉm cười bế lấy Thiên Hàn lên mỉm cười nói " Thiên Hàn, chúng ta đi luyện tập có chịu hay không? "

" Dạ, vâng "

Cả ba nhìn bóng lưng của Trạm Dực bế Thiên Hàn rời đi mà không khởi đồng loạt thở dài một hơi. Dù là quên sạch ký ức về Hoàng Bắc Nguyệt nhưng lại đặt cái tên dành cho con mình hoàn toàn liên quan đến vợ không liên quan đến mình một chút nào. Quân Ly chống càm hỏi

" Hai người nói xem chừng nào Trạm Dực và Bắc Nguyệt mới gặp nhau trên bốn hành tinh có hơn tỷ người đó đây? "

" Có lẽ là không xa đi khoảng 3 năm nữa " Y Lai Khắc Tư trầm ngâm đoán dự đoán của ông hoàn toàn không sai một chút nào đâu

" Haiz....số phận trớ trêu thật "

Mặc Liên thở dài một hơi đôi uyên ương kia đã cùng nhau trải qua vô vàn khó khăn và thử thách, hơn nữa còn niếm trải biết bao tư vị đau khổ của tình yêu nhưng cuối cùng bọn họ vẫn vì số phận của mình, cũng vì thân phận của mình mà không thể nào ở bên nhau. Một kẻ là thống lĩnh nhân loại chống lại Hồn Thú tấn công, một kẻ là thống lĩnh Hồn Thú tấn công con người. Đúng là ngược tâm con dân mà, nó thật chông gai, còn chông gai hơn con đường truy thê của Tiểu Vũ Hạo nữa 

" Papa, táo đó thật là ngon có nhiều chất dinh dưỡng thật " Thiên Hàn ở trong lòng của hắn thích thú mỉm cười nói


Trạm Dực nói " Vậy sao? Vậy ngày nào papa cũng mang táo cho con ăn a! "

" hì hì....papa là tốt nhất "

Thiên Hàn mỉm cười ánh mắt tò mò nhìn xunh quanh. Ánh mắt khẽ nhìn lại ở trên người của một vị tỷ tỷ xinh đẹp đăng đi đến chỗ của papa của mình. Đường Lăng Tuyết mỉm cười chào hỏi

" Tông chủ lâu rồi không gặp ngài "

Hắn cười cười nói " Gọi tớ là Trạm Dực là được rồi "

Đường Lăng Tuyết mỉm cười sau 1 vạn năm không trở về Thất Huyền Tông một lần nào nhưng hôm nay cuối cùng Tông Chủ cũng về. Giờ nàng mới chú ý đến cậu bé vô cùng dễ thương có phần tuấn mỹ được bế trên tay của Trạm Dực mà ngẩn cả ta. Sau đó mỉm cười trêu chọc nói " Đây là con trai của Tông Chủ sao? Dễ thương thật không biết ai lại đi lấy một người lạnh lùng như cậu nhỉ? "

" Lăng Tuyết bây giờ cậu là một trưởng lão của Thất Huyền Tông đừng có đùa như vậy nữa " Trạm Dực khẽ cau mày lại tưởng lão của Thất Huyền Tông tổng cộng có 12 cái ghế. Trong đó Y Lai Khắc Tư, Quân Ly, Mặc Liên và Đường Lăng Tuyết đã chiếm hết bốn cái ghế rồi còn tám cái ghế còn lại đều là người quen không

" Trưởng lão thì đã làm sao chứ, bọn tớ đang chán đến tớ này " Đường Lăng Tuyết biểu môi dù gì nàng cũng đã cấp 99 rồi còn lại, đi qua đi lại trong Tông Môn cũng rất chán dù cho Tông Môn có cảnh đẹp đến đâu đi nữa thì suốt 1 vạn năm qua nàng ngắm đã chán lắm rồi dù không ngắm cảnh thì nàng hoàn toàn không biết làm gì cả

Trạm Dực trầm ngâm một tiếng, Đường Lăng Tuyết nói đúng các trưởng lão đều ở trong Tông Môn hoàn toàn không đi đâu nên hoàn toàn không biết thế giới ngoài kia ra làm sao. Có lẽ mình nên thêm một quy tắc nữa rồi " Lăng Tuyết truyền lệnh của tớ xuống tất cả mọi người và các trưởng lão từ nay về sau mọi người có thể tùy ý rời khỏi Tông Môn đi đến sáu hành tinh khác lịch lãm nhưng không được gây sự, sát sinh, cướp bóp hay là gia nhập tổ chức tội ác. Nếu phát hiện lập tức xử theo qui tắc Tông Môn "

" Yeah.....Tông chủ vẫn là tốt nhất " Đường Lăng Tuyết nhảy lên đầy phấn khích hoàn toàn không dám bay lại ôm chầm lấy Trạm Dực vì biết cái tính cách nghét ai chạm vào cơ thể của mình với lại Tông Chủ của nàng rất keo kiệt ngoại trừ vợ và gia đình ra thì số người chạm vào cơ thể của Tông Chủ có thể điếm trên đầu ngón tay ít đến thảm thương


Đường Lăng Tuyết mặc dù là họ Đường nhưng hoàn toàn không có liên quan gì đến quan hệ huyết thống với ông Đường Tam cả. Đường Lăng Tuyết hưng phấn chạy đi thông báo cho tất cả mọi người tin vui này

Thiên Hàn nhìn vị tỷ tỷ xinh đẹp vui vẻ chạy đi sau đó lại nhìn papa của mình che miệng cười " Papa, đó là người papa thích sao? "

" Ăn nói linh tinh "

Trạm Dực cau mày búng một cái phốp vào trán của con trai. Trái tim của hắn đã dành trọn cho một người con gái khác rồi, một người con gái thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn, một người con gái mặc dù hắn không thấy rõ dung nhan và biết tên nhưng hắn đã trao trọn trái tim của mình cho người con gái đó vậy nên trái tim của hắn không thể chứa thêm bất kỳ ai đâu. Hắn tuy là Thần Vương chức vị rất cao trong tổng bộ của Đại Thần Quyển dưới 1 người trên tất cả nhưng trái tim của hắn nhỏ lắm chỉ có thể chứa một người chứ không cao thượng giống như Tiêu Viêm, Điệp Âm Trúc, Dung Niệm Băng........

Thiên Hàn bụp trán của mình, vẻ mặt ủy khuất nhưng thấy gương mặt nghiêm nghị và âm trầm của papa thì lập tức nín khóc. Cậu cũng rất muốn có mẹ như bao đứa trẻ khác chứ nhưng cậu biết cậu không thể vì chính mình mà muốn papa cưới một mình người mình không yêu làm mẹ của cậu. Nếu như vậy chẳng phải chính tay cậu đã cướp đoạt như thanh xuân của cô gái mà papa không yêu thương sao?

Bất quá Thiên Hàn hoàn toàn không biết có đến hàng tá người chấp nhận cưới papa của cậu làm mẹ của cậu chỉ vì những lý do sao đây, papa cậu là kẻ giàu nhất tiền tiêu không hết, papa cậu là người sở hữu dung nhan yêu nghiệt nhất không ai sánh bằng, papa cậu là người muốn có quyền lực liền có quyền lực, muốn có địa vị liền có địa vị, có tiền thì có tiền nên chẳng ai không mơ ước được papa cậu chú ý đến chứ dù chỉ một ánh mắt thôi cũng chịu. Bởi vậy khi trở thành Hoắc phu nhân dù không được yêu thương nhưng lại trở thành người quyền lực nhất chỉ sau một người trên vạn người. Haiz....đúng chuẩn sức hút tổng tài mà

" papa...người đừng giận nữa, con biết sai rồi "

Thiên Hàn nũng nịu nói sử dụng luôn ánh mắt cún con của mình luôn. Trạm Dực dù lòng có sắc đá đến đâu đứng trước ánh mắt cún con của Thiên Hàn thì giơ tay đầu hàng, nhẹ giọng nói

" Papa không giận "

" hì hì hì....papa là tốt nhất " Thiên Hàn nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời tuy sở hữu tính cách lạnh như băng từ ba và mẹ nhưng khi cười lên là cả một bầu trời yêu nghiệt trong đó.

Trạm Dực lắc đầu một cái dem Thiên Hàn đi đến một nơi là bên ngoài của Thất Huyền Tông, lên một ngọn núi có vô vàn Hồn Thú sinh sống. Đây là lần đầu tiên Thiên Hàn thấy Hồn Thú nên vô cùng thích thú nhìn Hồn Thú và người của Thất Huyền Tông vui vẻ nói chuyện với nhau


" Trạm Dực! "

Thanh lãnh âm thanh tràm thấp vang lên một người đàn ông trung niên không biết từ đâu xuất hiện trước mặt của hắn và Thiên Hàn. Ông ta sở hữu mái tóc màu đỏ và song đồng cùng màu gương mặt tuấn tú

" Diễm Thúc lâu rồi không gặp "

Đây là Dạ Diễm thúc một trong hai Hộ vệ của Nhất Sát Kim Ngân Vương, là người thống lĩnh của bộ tộc Thái Hư Cổ Long cũng có thể nói là Hồn Thú mạnh nhất trong Thất Huyền Tông, mạnh ngang với Long Thần, đã thành Thần Thú nhưng vì không muốn rời xa Thất Huyền Tông nên đã ở lại Hạ Giới sinh sống

" Trạm Dực, cha của con thế nào rồi "

" Dạ rất tốt và khỏe "

Dạ Diễm nghe như vậy mà thở phào nhẹ nhõm một hơi dù sao Hoắc Vũ Hạo cũng là chủ thượng của hắn mà. Dạ Diễm giờ mới chú ý đến cậu nhóc trên tay của Trạm Dực mà giật hết cả mình, lấp bấp nói

" Đây là con trai của ngài sao? "

" Đúng vậy "

" Con chào Diễm sư thúc con tên là Thiên Hàn "

Không đợi cho Trạm Dực kêu thì Thiên Hàn cậu đã nhanh chóng lễ phép giới thiệu

" Chào con " Dạ Diễm mỉm cười, cái tính cách nghiêm nghị lập tức biến mất thay vào đó là một tính cách của một thúc thúc dễ thương và dễ gần