Chuyện Xứ Lang Biang (Tập 2: Biến Cố Ở Trường Đămri)

Chương 31: Chương 21 phần 1



Chương 21

Phiên tòa

Gã Mustafa lái chiếc thảm bay trở về đường cũ, vừa câm vừa điếc cho đến khi thả bọn trẻ xuống chỗ bụi cây gần ngã tư Brabun – Chifichoreo. Bấy giờ gã mới chịu gỡ miếng băng vô hình dán ngang miệng:

- Các cô các cậu xuống đây nhé.

Gã vừa nói vừa cười và nhìn gã toét miệng, Suku muốn dộng vô mặt gã một cái quá sức. Nó quàu quạu nói:

- Tạm biệt. Và nên nhớ là tụi này không cảm ơn chú đâu, chú Mustafa.

Bọn trẻ nhìn gã Mustafa vọt đi với tấm thảm bằng ánh mắt hậm hực thấy rõ. Đến khi Nguyên hắng giọng “Về trường đi!” thì cả bọn mới chịu gác sự ấm ức qua một bên.

- Thủ phạm là ai vậy ta? – Êmê vừa đi vừa xoay quanh chính nó và cao giọng thắc mắc, chiếc mũi hếch quét một vòng quanh các gương mặt như phóng viên báo chí chĩa micro vô đám đông.

Nhưng đám đông chỉ trả lời câu phỏng vấn của Êmê bằng cách im lặng rảo bước. Chuyến băng rừng vất vả vừa rồi đã vắt gần hết sức lực của bọn trẻ nhưng tin tức về thủ phạm giấu mặt vừa ra đầu thú như một liều thuốc kích thích cực mạnh khiến tụi nó vẫn còn kiểm soát được cặp giò.

- Câu trả lời cho chị Êmê đang ở trước mặt kìa. – K’Tub hớn hở nói khi cổng trường Đămri hiện ra trong tầm mắt.

Như mọi lần, chặn bọn trẻ ngay khi tụi nó đun đầu qua lớp cổng thứ hai vẫn là cái bụng bự chảng của lão Chu. Nhưng hôm nay, mặt lão không chầm dầm như mọi bữa. Lão huơ chiếc muỗng phép một cách điệu nghệ, giọng hòa nhã như mượn của ai:

- Tụi bay vô đi. Thầy Haifai đang đợi tụi bay trong kia.

Lão nói như thể thầy Haifai và bọn Kăply có một cuộc hẹn và lão đã được thông báo rất ư là đầy đủ.

Nhưng Kăply không băn khoăn nhiều về chuyện đó. Thấy lão Chu không làm khó dễ, nó rảo bước thật nhanh như sợ lão thình lình đổi ý.

Theo chỉ dẫn của lão Chu, bọn trẻ tiến về phía những căn nhà cạnh chân tháp, một chốc sau đã nhìn thấy thầy Haifai đứng lù lù trước phòng y tế cửa đóng kín mít.

Nhác thấy bọn trẻ, thầy buông gọn:

- Theo ta!

Rồi thầy quay mình bước đi, hai cánh tay ốm tong teo với những ngón dài ngoằng lúc lắc bên hông như hai cành cây gãy, may mà hôm nay vợ thầy có vẻ đã chán trò lắc mông quái đản.

- Thầy dẫn tụi con lên văn phòng thầy hiệu trưởng hả thầy?

Kăply ngứa ngáy hỏi, sau khi cố bắt mình câm điếc như gã Mustafa suốt mấy chục bậc cầu thang, nhưng lúc buột miệng rồi nó mới giật mình nhớ ra thầy Haifai chúa ghét những câu tò mò kiểu đó.

Đúng như nó nghĩ, thầy Haifai không thèm đếm xỉa đến thắc mắc của nó, cứ làm thinh rảo bước, y như thể nó nói bằng ngôn ngữ của cóc nhái nên thầy không hiểu gì hết.

Trong khi Kăply tẽn tò và giận hết sức vì có mặt Mua ở đó thì thầy Haifai thình lình cất tiếng:

- Nếu ta đã dẫn các trò vô trong tháp thì chỉ có thể đưa các trò đến chỗ thầy N’Trang Long thôi.

Kăply mừng rơn khi nghe thầy đáp, ngạc nhiên nhận ra thầy cởi mở hơn thường lệ. Nó đoán sở dĩ có chuyện lạ như thế có lẽ do hiểm họa ở trường Đămri đã hoàn toàn bị dập tắt. Và nó không thể nào bắt mình ngừng lại:

- Thủ phạm chính đã ra đầu thú rồi hả thầy?

- Ừm.

- Ai vậy thầy?

Lần này không chỉ Kăply vọt miệng mà trong câu hỏi vừa vang lên có trộn cả giọng của Nguyên, K’Tub, Êmê, Bolobala và mấy đứa nữa. Tiếp theo câu hỏi là tiếng chân nhộn nhạo của cả đám đang chen nhau dồn tới trước để chực tóm lấy cái tên mà thầy Haifai sắp sửa phun ra.

Nhưng rốt cuộc chẳng có cái tên nào.

- Các trò muốn sống lâu thì nên liệng cái tật nôn nóng vô thùng rác đi! – Thầy Haifai lạnh lẽo đáp và cái kiểu nói như nện búa vô đầu kia khiến Kăply hoàn toàn câm bặt.



Dĩ nhiên bọn trẻ hết sức thất vọng trước câu trả lời chán ngắt của thầy Haifai. Nhưng cuộc dò hỏi vừa rồi dù không đi đến một kết quả cỏn con nào, đối với những đứa đã từng đến văn phòng thầy hiệu trưởng, tụi nó cũng có được chút xíu an ủi rằng ít ra chuyện nói qua nói lại cũng giúp cho cả bọn vượt thêm mấy tầng lầu mà không thấy ngán, trước khi chiếc cầu thang bằng đá xanh chắn trước cửa phòng thầy N’Trang Long hiện ra trong mắt.

Bốn đứa Kan Tô, Bolobala, Tam và Mua chưa đến đây lần nào nên trông tụi nó hết sức là ngố. Ngay cái cảnh chiếc cầu thang tự nhấc mình lên để cho cả bọn chui qua cũng khiến tụi nó trợn trắng mắt lên. Và khi bước vào trong phòng rồi thì không ai có thể bắt cái đầu tụi nó ngồi yên trên cổ được nữa. Có thể thấy rõ tụi nó quan tâm đến mọi thứ trong phòng, từ những chiếc mặt nạ kỳ quái, những thứ hũ sành và chai lọ đến các pho tượng lớn bé đầy nhóc trên các dãy kệ, và nói chung thì những thứ đó cũng đáng để ngắm nghía thiệt.

- Ủa, thầy N’Trang Long đâu hả thầy?

Nguyên bỡ ngỡ hỏi, khi nó nhìn quanh hai vòng vẫn thấy căn phòng trống trơn.

Thầy Haifai trả lời Nguyên bằng cách chỉ tay vô chiếc ghế bự chảng đặt ngay trước bàn giấy, khụt khịt chiếc mũi gãy:

- Các trò ngồi đó đi!

Nguyên liếc xuống chiếc ghế rồi ngước lên nhìn lũ bạn, thấy chiếc ghế dù lớn thiệt nhưng không cách chi nhốt hết mười đứa tụi nó. Trong khi Nguyên đang lúng túng, thầy Haifai khẽ phẩy tay một cái: trước bộ mặt ngẩn ra của nó, chiếc ghế lập tức dài ra thêm một khúc.

- Ngồi đi!

Thầy nói và như mọi khi, tự hóa ra ình một chiếc ghế ngay dưới mông. Nhưng thầy không ngồi mà bước lại chiếc tủ sát vách, lôi một quả cầu từ trên nóc xuống.

Khi quả cầu được thầy Haifai bê đặt trên bàn giấy, bọn trẻ lật đật trố mắt dòm, trong đầu mọc lên cả mớ dấu hỏi. Đó là một quả cầu pha lê nhiều cạnh sáng lấp lánh, nhưng ngoài vẻ xinh đẹp ra, Kăply ngạc nhiên thấy nó chẳng có gì đặc biệt.

- Cái gì vậy thầy? – Păng Ting tò mò hỏi.

- Đây là quả cầu polygo, phải không thầy?

Thầy Haifai chưa kịp đáp, Suku đã hí hửng vọt miệng, mắt dán chặt vào quả cầu một cách thích thú.

- Ngươi nói đúng đó. – Thầy Haifai rọi cặp mắt tối om om vào mặt Suku. – Ngươi chỉ nói sai có một điểm thôi: chừng nào ngươi chưa mặc đồng phục học sinh trường Đămri thì ta không phải là thầy ngươi.

Giọng thầy nghe bèn bẹt, không rõ đang đùa giỡn hay đang khó chịu, làm thằng Suku nhăn hí như nhằn phải mớ dưa thối.

Quả cầu polygo! Kăply nhẩm mấy từ đó trong miệng, cảm thấy quen quen. Và rất nhanh, nó nhớ ra ngay câu chuyện Suku kể hôm trước về cuộc chiến đấu giữa Bajaraka Đầu Bự và chủ nhân núi Lưng Chừng, chiến binh giữ đền đời thứ nhất. Hóa ra đây là quả cầu truyền và thu hình ảnh! Kăply reo thầm trong bụng và ghim chặt mắt vào quả cầu trước mặt, nôn nao chờ đợi.

- Bây giờ các trò sẽ được nhìn thấy kẻ nào đã đứng sau lưng Bamuri!

Thầy Haifai nghiêm nghị nói và úp bàn tay xương xẩu với những chiếc móng cong vòng, sặc sỡ lên quả cầu, miệng lầm bầm niệm chú.

Bọn trẻ gần như nín thở, đứa nào cũng cố giữ ắt đừng chớp. Căn phòng chật ních người lúc này im phắc như không còn sự sống, không khí ngột ngạt như trước một cơn giông.

Trước những cặp mắt mở căng, quả cầu sáng lên và cùng lúc ở tất cả các mặt đột ngột hiện ra khuôn mặt xanh xao của cô Kemli Trinh.

Bọn trẻ chết sững, giống như thình lình bị đóng đinh vô ghế.

- Khô… ôông! – Êmê lắp bắp. – Khô… ôông đúng!

K’Tub gào lên yếu ớt:

- Không thể là cô Kemli Trinh được!

Thầy Haifai “hừm” một tiếng trong cổ họng và quyết định dập tắt sự ngờ vực của bọn trẻ bằng cách mấp máy môi nhanh hơn.

Lập tức hình ảnh trên các mặt của quả cầu chạy ra xa và toàn cảnh hiện ra với cô Kemli Trinh đang ngồi co rúm trên chiếc ghế gỗ có tay vịn, trước mặt cô gần như không thiếu một ai: hiệu trưởng N’Trang Long, thầy Đi Pri, cô Cafeli Chil, pháp sư Lăk, lão Chu, mụ Gian, cả thám tử Eakar không biết quay về từ hồi nào. Ở góc phòng, thầy Hailixiro đang ủ rũ gục đầu trên hai cánh tay; Kăply nhìn chiếc ghế bành không thấy mỡ tràn ra hai bên, đoán là thầy đã gầy đi nhiều trong mấy ngày qua.

Bọn Kăply nhanh chóng bị hút vào khung cảnh trước mắt. Êmê và K’Tub gí bộ mặt giần giật đầy kích động vào sát quả cầu như thợ chụp ảnh đang chụp cận cảnh. Cạnh hai đứa, Kan Tô, Mua, Bolobala và Tam hoang mang xích sát vào nhau như tìm một điểm tựa để chống đỡ những cơn bão cảm xúc bất thần ập đến.

- Một quả cầu polygo khác hiện đang làm nhiệm vụ thu hình ở phòng y tế. – Thầy Haifai cất giọng trầm trầm, bàn tay vẫn áp lên quả cầu, chặt đến mức có cảm tưởng thầy sắp bóp vỡ nó. – Các trò đang chứng kiến tận mắt những gì đang xảy ra ở đó…

Câu nói của thầy Haifai ngay tức khắc bị tiếng thét hãi hùng của cô Kemli Trinh nhấn chìm:

- Không! Không! Đừng giao tôi cho họ!

Vừa hét cô vừa cuống quít đưa hai tay lên bịt tai, mái tóc xổ tung gần như che kín gương mặt xanh mướt của cô.



Có thể thấy tiếp theo phản ứng của cô Kemli Trinh, một khoảnh khắc im lặng như đá đang đè nặng lên tất cả những người có mặt trong phòng y tế.

Thám tử Eakar nhìn thầy N’Trang Long, nhún vai đầy ngụ ý.

Cô Cafeli Chil có vẻ như là người duy nhất không kềm chế được xúc động. Cô chồm tới trước như để nghe câu trả lời cho rõ hơn:

- Nhưng có đúng là chị đã sai khiến thầy Hailixiro không, chị Kemli?

Bọn trẻ dán mắt vào quả cầu và bàng hoàng thấy cô Kemli Trinh gật đầu sau mái tóc rối bù:

- Vâng.

Cô Cafeli Chil rung người một cái như có ai lay chân ghế và run run hỏi tiếp:

- Chị đã biết trước thầy Hailixiro là ma cà rồng thuần hóa?

Mái tóc của cô Kemli Trinh lại gật.

- Và chị đã lợi dụng chuyện đó để buộc thầy Hailixiro tấn công Bolobala?

Lần này tới lượt Bolobala giật thót. Mặc dù đã thoát nạn, nó luôn cảm thấy căng thẳng mỗi khi nghe ai nhắc tới chuyện này.

- Không. – Cô Kemli Trinh lắc đầu và chậm chạp vén tóc lên. – Tôi chỉ bảo thầy Hailixiro tấn công K’Brăk. Còn việc tấn công Bolobala và dùng cô ta làm công cụ giết người là sáng kiến của thầy Hailixiro.

- Nhưng tại sao chị lại làm thế, chị Kemli? – Thầy Đi Pri ngọ nguậy mái tóc bóng mượt như thể phải gắng sức lắm thầy mới mở miệng nổi.

Thắc mắc của thầy Đi Pri quan trọng đến mức những người trong phòng y tế lẫn thầy Haifai và bọn trẻ đang theo dõi cuộc chất vấn qua quả cầu polygo đều bất giác ngưng thở. Kăply thấy rõ bàn tay thầy Haifai đặt trên quả cầu đang run lên.

Nhưng cô Kemli Trinh đã buông tay ái tóc xõa xuống và đằng sau bức màn kín mít đó, mọi người chỉ nghe được tiếng thở dồn dập vọng ra thay cho câu trả lời.

Cô Kemli Trinh cứ ngồi làm thinh như thế, lâu thiệt lâu. Y như thể cô sẵn sàng hóa đá và bắt mọi người hóa đá theo mình.

Kăply hướng tia nhìn về phía thầy N’Trang Long, chờ đợi ở thầy một phản ứng để chấm dứt tình trạng nặng nề này nhưng nó chỉ thấy thầy ngồi vân vê râu cằm tỉnh queo như không biết cuộc điều tra đang lâm vào bế tắc.

Thám tử Eakar là người đầu tiên đánh mất sự kiên nhẫn. Ông “e hèm” một tiếng như thể bắn súng hiệu rồi cất giọng đều đều:

- Chị Kemli! Dù chị không chịu khai, với những gì chị đã thừa nhận, chúng tôi đã có thể kết luận chắc chắn chị là người của trùm Bastu…

- Không! – Cô Kemli Trinh bất thần ré lên và hất mạnh đầu ái tóc tung tóe hai bên, để lộ ra một gương mặt đần đần như mất trí. – Tôi không phải là người của phe Hắc Ám!

Vẻ điên cuồng của cô Kemli Trinh khiến mọi người chới với, trừ thầy N’Trang Long và Eakar. Nhà thám tử nheo mắt, bình thản nói lại câu nói đang dở dang:

- Hậu duệ nhà K’Rahlan là mục tiêu triệt hạ hàng đầu của trùm Bastu. Hết Buriăk đến Baltalon được giao nhiệm vụ sát hại cho bằng được K’Brăk nhưng như chúng ta đã biết, họ đều thất bại. Và bây giờ thì tới lượt chị.

Eakar nhìn cô Kemli Trinh chằm chằm, giọng đột nhiên khô khan:

- Chị là sứ giả thứ mấy của Bastu, tôi tin Cục an ninh sẽ có biện pháp làm rõ!

- Đừng! Đừng giao tôi cho họ! – Cô Kemli Trinh lại gào lên khiếp đảm.

- Giết quách cô ta đi là tốt nhất!

Giọng thầy Hailixiro vang lên từ góc phòng khiến tất cả cái đầu đều ngoảnh lại nhìn. Không biết từ lúc nào, thầy đã ngóc đầu lên khỏi thân hình tuy gầy bớt nhưng vẫn còn phục phịch và chìa bộ mặt to bè vào mắt mọi người, hậm hực nói.

- Giết ngay bây giờ á? – Thám tử Eakar hỏi lại như sợ mình nghe lộn.

- Đúng! Giết ngay bây giờ! – Thầy Hailixiro phẫn nộ đáp. – Đề nghị của tôi không hề xuất phát từ hận thù cá nhân mà vì an ninh của cộng đồng. Tôi nghĩ các ông không nên để bất cứ một tên sứ giả nào của trùm Bastu sống sót, dù chỉ một khắc.

Như quá cố sức, cũng có thể vì quá giận dữ, mà cũng có thể do không chịu nổi cái cách mọi người nhìn mình, đặc biệt là ánh mắt ghê tởm của cô Cafeli Chil, nói xong thầy Hailixiro lại lả đầu xuống cánh tay một lần nữa lại thiếp đi.