Có Con Chim Sơn Ca

Chương 38: Tôi Sẽ Không Hủy Hoại Cuộc Đời Của Em Ấy



Chu Dư An biết Minh Nghiên sẽ khóa thẻ của cậu, cậu nằm sấp trên giường cẩn thận tính toán chi tiêu của mình.

Vấn đề lớn nhất bây giờ là căn hộ mới thuê này, vị trí đẹp, diện tích lớn, mỗi tháng ngốn không ít tiền.

Tuy cậu và Từ Hành góp vốn mở công ty chung nhưng lãi còn chưa đẻ ra.

Cậu thở dài, nghĩ thầm chắc phải vay tạm Từ Hành rồi.

Nhưng cuộc sống “tự lực cánh sinh” này lại khiến cậu thấy khá thích thú và mới mẻ, cậu không nhịn được gửi tin nhắn cho Chung Phất Sơ:

“Em đã lấy lại được tự do, có thể tự do yêu anh rồi!”

Tất nhiên là Chung Phất Sơ phớt lờ cậu.

Bấy giờ Tống Địch Tân đang gọi điện cho Chung Phất Sơ.

Tuy gã và Chung Phất Sơ đã kết thúc tư vấn tâm lý, nhưng giờ xảy ra chuyện thế này, gã nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không yên tâm.

“Tôi không nghĩ Chu Dư An sẽ từ bỏ đâu, anh tính làm gì? Muốn chia tay hoàn toàn với cậu ấy à?” Tống Địch Tân hỏi.

Chung Phất Sơ đang đứng trước tủ kính, cầm chiếc ô vàng đã bạc màu, suy tư một hồi mới đáp: “Tôi sẽ rời xa mọi thứ liên quan đến em ấy.”

Mọi thứ ở đây, tức bao gồm Chu Dư An và gia đình trọn vẹn của cậu.

Cậu sẽ vẫn là thiếu gia nhà giàu vô lo vô nghĩ, sống trong nhung lụa, trong cuộc sống đủ đầy chói lọi.

Tống Địch Tân thầm thở phào.

Kỳ thực gã cứ lo là Chung Phất Sơ sẽ lựa chọn trả thù mà ở bên Chu Dư An, nếu vậy sợ rằng cả hai bên đều thống khổ.

Tuy rằng sẽ có phần tàn nhẫn với Chung Phất Sơ, nhưng gã vẫn chọn nói: “Dù sao cũng đã qua hai mươi năm, Dư An đã quên ký ức thời thơ ấu của hai người.

Từ đầu chí cuối cậu ấy chẳng hay biết gì, tình cảm trao anh cũng là rứt tim rứt phổi.

Nếu để cậu ấy biết, chỉ e sẽ phải chịu đả kích rất lớn.”

Tống Địch Tân vẫn có phần ích kỷ, bởi dù gì Chu Dư An là đàn em và là bạn tốt của gã, gã không đành lòng nhìn sự hồn nhiên thơ ngây nơi cậu sẽ bị mài sạch trong mối quan hệ đã được định sẵn sẽ không có kết quả tốt đẹp này.

“Tôi biết anh lo lắng điều gì.” Chung Phất Sơ đặt chiếc ô lại vào tủ kính, nhẹ nhàng vuốt ve bảng tên khắc trên cán ô.

Ba chữ “Chu Dư An” đã mờ gần như chẳng thể nhìn rõ, “Tôi sẽ không hủy hoại cuộc đời của em ấy.”

Suy cho cùng, đó cũng là đốm sáng duy nhất trong tuổi thơ u ám và thời niên thiếu của anh, tuy rằng có quá nhiều không cam lòng, anh cũng không nỡ tự tay hủy diệt.

Sau khi cúp điện thoại, Chung Phất Sơ mở ra SMS.

Bên trong có rất nhiều tin nhắn do Chu Dư An gửi đến, mỗi tin gửi đi đều có thể tưởng tượng ra vẻ mặt người gửi lúc đó.

Ngón tay anh vô thức vuốt ve màn hình, hồi ức chảy xuôi như dòng nước dưới ngón tay.

Hồi lâu sau, anh lần lượt xóa tất cả tin nhắn.

Xóa tin xong thì mở WeChat.

Xưa nay anh không dùng mạng xã hội, tài khoản WeChat này là Chu Dư An lập cho anh, và cũng chỉ có mỗi người bạn là cậu.

Ảnh đại diện vẫn là hình của Chu Dư An, khung chat cũng vẫn dừng ở cậu “Nhớ anh, An An”.

Anh nhắm mắt lại, xóa đi WeChat, rồi ngả lưng ra sofa.

Tốt đẹp tất thảy hóa hư vô, cuộc sống quay lại trạng thái vốn có.

Căn nhà vẫn quạnh quẽ như chưa từng có ai đến ở.

Giấc mộng mà anh ngỡ là tươi đẹp ấy, hóa ra cũng chỉ là một cơn ác mộng với bộ mặt khác mà thôi.

Hôm sau Chu Dư An dậy rất sớm.

Cậu nghe bảo muốn nắm giữ trái tim một người đàn ông thì cần phải nắm được dạ dày trước.

Thế là cậu rất tự tin, gà còn chưa gáy đã dậy, ngáp ngắn ngáp dài đi vào phòng bếp đã lâu không được ngó ngàng của mình.

Cậu học theo hướng dẫn đơn giản trên mạng, mất nửa tiếng mới làm ra được một cái sandwich trông tàm tạm, không kịp chiên trứng nữa, cậu đành phải với lấy cốc sữa đã hâm nóng, chuẩn bị mang sang cho Chung Phất Sơ.

Có điều cậu vừa mới ra khỏi nhà đã thấy Chung Phất Sơ bước vào thang máy mất rồi.

“Phất Sơ!”

Cậu vừa dứt câu, cửa thang máy đã đóng ngay lại, rồi lập tức di chuyển xuống.

Chu Dư An không nản lòng, bê bữa sáng chạy sang thang bên cạnh rồi nhấn xuống.

Đợi một lúc thang máy mới lên, mà thang máy mà Chung Phất Sơ vào đã đến hầm gửi xe rồi.

Cậu bước nhanh vào thang máy, bấm tầng một, thầm cầu nguyện đừng ai bấm thang máy vào lúc này.

Thật may là không có ai đi đâu vào sáng sớm như thế.

Sau khi chạy ra khỏi tầng một của chung cư một cách suôn sẻ, vừa khéo thấy xe của Chung Phất Sơ đã lái ra khỏi hầm đậu xe và đi về phía cổng chung cư.

Xe chạy cách cậu không xa, tốc độ cũng không nhanh.

Cậu vội chạy theo phía sau, vừa chạy vừa hét “Phất Sơ”.

Ông chú tập thể dục sáng thấy thế thì hô lên: “Nhóc con đi muộn à?”

Chu Dư An không rảnh đáp lời.

Cậu bỗng thấy xe tăng tốc, như cố ý muốn bỏ rơi cậu.

Cậu cũng bướng bỉnh chạy theo, dưới chân như lướt gió, như thể nếu không đuổi kịp thì Chung Phất Sơ sẽ vĩnh viễn biến mất.

Chạy bạt mạng như chung kết điền kinh một hồi mà xe vẫn càng lúc càng xa dần, cho đến khi cậu thấy lồng ngực nhói lên tựa đinh đóng vào phổi, cậu mới buộc phải dừng lại bước chân.

Cậu sợ đau, một xíu đau đớn thôi cũng là cả một vấn đề với cậu.

Cậu lấy tay che ngực trái rồi chầm chậm ngồi xổm xuống đất, mặt tái mét, nghiến răng nghiến lợi chịu đựng cơn nhói một lúc rồi mới dần dần thở dốc.

Sau khi thở hồng hộc một hồi, ngực không còn thấy đau nữa, nhưng lòng dạ sao mà xót quá.

Cậu biết Chung Phất Sơ đã thấy cậu, chỉ là cố tình tránh mặt cậu mà thôi.

Dẫu có kiên định tự tin đến mấy, bấy giờ cũng khó tránh khỏi bị đả kích và tổn thương.

Cốc sữa đã sánh ra ngoài gần hết, sandwich cũng méo xệch, nhân vỏ chia lìa.

Cậu chán chường ngồi xổm đấy chẳng buồn nhúc nhích.

Cô bé học sinh đi ngang qua thấy thế thì tò mò nhìn cậu.

“Anh, anh có sao không ạ?” Cô bé đang đi học, thấy có người ngồi xổm trên đường, mặt mũi thì méo xệch.

Cô bé nghĩ nghĩ, rồi vẫn quay lại cúi người hỏi han.

“Anh không sao, cảm ơn em.” Chu Dư An lắc đầu, cô bé nghe thế thì rời đi, vừa đi vừa ngoái lại mấy bận.

Chu Dư An chậm rãi đứng dậy, đường phố sáng sớm ngợp ánh ban mai, cậu cầm sandwich vừa gặm vừa đi về nhà, cứ gặm cứ gặm rồi mắt nhòe đi lúc nào chẳng hay, lúc sau nước mắt đã rơi lã chã.

Sao mà khó ăn thế cơ chứ, còn may là chưa đưa cho Chung Phất Sơ.

Nhất định anh sẽ chê cho coi.

Chung Phất Sơ nhìn chằm chằm bóng lưng đang dần nhỏ đi trong gương chiếu hậu, bóp mạnh vô lăng, mu bàn tay lằn rõ gân xanh.

Khoảnh khắc thấy Chu Dư An ngồi thụp xuống ôm ngực, anh đã lập tức đạp phanh, suýt chút nữa quay xe chạy lại, nhưng cuối cùng vẫn dằn lại được.

Cảnh sát giao thông tiến lên hỏi có vấn đề gì, anh vẫn không rời mắt khỏi kính chiếu hậu.

Mãi cho đến khi thấy Chu Dư An đã đứng dậy, xách túi cô đơn đi về một đoạn, bấy giờ mới chậm rãi khởi động xe, rồi lái đi với vẻ mất tập trung.

Bệnh viện vẫn bận rộn như mọi khi, gần đây nhân sự khoa ngoại lồng ngực có sự thay đổi.

Mấy hôm trước Trưởng khoa Thiệu Phong Văn đã từ chức và sang công tác tại một bệnh viện tư trong thành phố, Phó khoa Triệu Hiền thăng chức thành Trưởng khoa.

Sự điều tiết này nhất thời khiến nhiều người bàn tán rằng Chung Phất Sơ có thể sẽ được đề bạt làm Phó khoa, bởi Chung Phất Sơ tuy còn trẻ nhưng năng lực của anh lại rất xuất chúng.

Lý Tuệ Đình theo Chung Phất Sơ đi kiểm tra phòng.

Cô lặng lẽ liếc nhìn Chung Phất Sơ, cảm thấy hôm nay anh có vẻ hơi khang khác, hình như lại giống với trước kia.

Người thầy mãi mới được độ tí nhiệt độ của cô, giờ lại khôi phục dáng vẻ bọc trong một lớp băng dày như cũ, khiến người ta không thể đến gần.

Trong phòng làm việc, Lý Tuệ Đình đưa một phần tài liệu cho Chung Phất Sơ ký tên.

Chung Phất Sơ im lặng nhận lấy, ký tên rồi đưa cho cô.

Cô liếc nhìn thì thấy trước chữ ký có một chữ bị gạch chéo, hình như là chữ “Chu”.

Cô ngớ người, chuẩn bị rời đi, bỗng bị Chung Phất Sơ gọi lại.

Bấy giờ Chu Dư An đã đến công ty.

Từ Hành đang nghịch điện thoại trong phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn thấy Chu Dư An mắt mũi đỏ hoe, bèn đặt di động xuống, ngạc nhiên hỏi cậu: “Sao thế này? Bị đá thật hả?”

Chu Dư An ngồi xuống ghế, khoanh tay nằm gục xuống bàn, hồi lâu mới nói nhỏ: “Anh ấy nói không có khả năng với tao, cũng bơ tao rồi.”

“Cái đệt!” Từ Hành không kìm được bật ra câu chửi thề.

Hắn ngồi xuống cạnh bên Chu Dư An, vỗ nhẹ lên đầu cậu, nói vẻ tức giận: “Hai đứa mày mới yêu được một ngày đúng không?! Mẹ, thằng tồi kia dám chơi mày? Là do mẹ mày hả? Tuy mẹ mày cũng giống Dung ma ma đấy, nhưng tay họ Chung có bị kim đâm đâu.”

Chu Dư An đá Từ Hành phát, “Ăn nói kiểu gì đấy.”

Từ Hành tự tát mình cái, nói lại: “Nếu hắn muốn chia tay với mày chỉ vì cái chuyện cỏn con này thì hắn chính là một thằng vừa hèn vừa nhát.

Cho dù giờ không chia tay, không sớm thì muộn chúng mày cũng đứt gánh thôi.”

Chu Dư An lắc đầu nguầy nguậy: “Không, anh ấy không phải người như thế.

Chắc chắn là có lý do gì khác mà tao không biết.”

Thấy dáng vẻ bị đá tung đít còn bênh chằm chặp người ta của Chu Dư An, Từ Hành cáu đến độ không có chỗ phát tiết, túm lấy tai Chu Dư An mắng to: “Mày tỉnh táo lại cho ông, có lẽ mẹ mày đã vừa dụ dỗ vừa uy hiếp hắn đấy, gì mà cho cậu năm triệu, lập tức cút khỏi con trai tôi, không chừng thằng kia nó đang vừa cười tớn lên mà đếm tiền đấy.”

Chu Dư An vỗ mạnh xuống bàn, trợn mắt quát Từ Hành: “Mày không được nói bạn trai tao như thế!”

Từ Hành nhướn mày, nói khẩy: “Người ta vứt mày rồi, nào còn phải bạn trai mày nữa mà u mê thế không biết.”

Hắn vốn không trông mong mối quan hệ của Chu Dư An và Chung Phất Sơ sẽ dài lâu, với cả cũng khó ưa Chung Phất Sơ từ đầu, giờ thấy tên khốn đó đá người anh em thân nhất của mình thì nhịn không được muốn mắng cho Chu Dư An sáng mắt ra.

Nhưng bỗng thấy đôi mắt tròn xoe của Chu Dư An đỏ quạch như mắt thỏ, nước mắt nhỏ xuống như châu rơi.

“Ôi ông trẻ của con ơi đừng khóc!” Từ Hành sợ nhất Chu Dư An khóc, vội vàng giơ tay quạt quạt trước mặt Chu Dư An, cố gắng quạt cho nước mắt chui lại vào trong, biết điều nhận lỗi: “Tao sai rồi, tao đáng chết, nhất định hắn sẽ hồi tâm chuyển ý!”

Chu Dư An đẩy tay Từ Hành ra, lẳng lặng ngồi ở trong góc, quay lưng lại với Từ Hành.

Từ Hành vò đầu thở dài, ném một gói khăn giấy qua cho cậu.

Chu Dư An không có tâm trí làm việc, nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ mà ngây người.

Mấy lời của Từ Hành thực ra vẫn khiến cậu suy nghĩ, với tính cách của Minh Nghiên, rất có thể sẽ làm ra việc vung tiền bắt người ta rời đi.

Nhưng Chung Phất Sơ thì hoàn toàn không phải loại người như vậy.

Anh đột nhiên không cần cậu nữa, chắc chắn là vì những lý do khác.

Đương suy nghĩ miên man thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình, là Lý Tuệ Đình gọi đến.

Cậu lấy làm lạ, nhưng vẫn giơ tay lau khóe mắt, hắng giọng cái rồi nghe điện.

“Chị Tuệ Đình?”

“Alo Dư An, nay với mai em tranh thủ thời gian đến bệnh viện kiểm tra lại nhé, bởi vì bệnh của em khá dễ tái phát.

Tốt hơn là nên đi kiểm tra lại cho chắc.”

Chu Dư An ngẩn người, hỏi: “Những bệnh nhân giống em cũng phải định kỳ đến kiểm tra lại ạ?”

“Ừm… tại bệnh viện chị gần đây đang triển khai dịch vụ chăm sóc sau mổ, nên bọn chị phải hỏi thăm tình hình bệnh nhân cũ rồi bảo họ đến kiểm tra lại nếu có thời gian.”

Chu Dư An tuyệt không nghi ngờ gì.

Vừa nghĩ sẽ được đến bệnh viện nơi Chung Phất Sơ làm việc, trái tim hẵng đang chua xót ban nãy lập tức nảy rộn lên, cậu đáp vội: “Được, ok chị, mai em sẽ đến kiểm tra!”

Lý Tuệ Đình khựng giây lát, lại dặn dò thêm: “Dư An à, em mới phẫu thuật chưa được bao lâu, kị nhất là vận động mạnh đấy, ví dụ như chạy nhảy linh tinh.

Chạy chậm thì được, chứ đừng chạy nhanh quá nhé.”

Chu Dư An nhớ lại ban sáng do chạy nhanh quá mà tức ngực quá trời, bèn cảm kích nói: “Cảm ơn chị Tuệ Đình, em sẽ nhớ kỹ.”

“Haha, không cần cảm ơn đâu, với cả nhớ không được uống nhiều rượu đâu nha, nhất định phải yêu thương thân thể mình.”

Chu Dư An gật đầu, hít mũi cái rồi nói: “Chị Tuệ Đình chị tốt quá.”

“Sao thế Dư An? Em khóc à?” Lý Tuệ Đình lo lắng hỏi.

“… Em vừa xem phim buồn thôi, không sao đâu chị.”

“Không sao là tốt rồi, xem phim hài cho bớt buồn đi nha.”

Sau khi cúp điện thoại, Từ Hành liền sấn đến hóng hớt: “Ai đấy? Gái hở?”

“Chị bác sĩ thực tập quen lúc nằm viện, không ngờ chị ấy lại quan tâm tao thế, xuất viện rồi còn hỏi thăm sức khỏe tao.” Chu Dư An thật sự cảm động, không khỏi cảm thán thế giới này vẫn tồn tại chân tình đấy nhé.

Từ Hành nheo mắt, “Sao ngày xưa tao xuất viện không thấy bác sĩ nào gọi lại nhỉ? Chắc chắn ẻm có gì đó với mày rồi, đáng tiếc mày lại thẳng như hương vòng.”

Chu Dư An ném khăn giấy vào hắn, “Bọn tao là tình đồng chí, ok?!”

Từ Hành bắt chính xác khăn giấy, giơ hai chân lên bàn, hỏi: “Tối anh đưa cưng đi giải sầu nhé? Dạo này là cưng cắm đầu yêu mới chả đương bỏ bê anh lắm đấy nhé.

Với lại thất tình có gì mà to tát, chơi đi em ei, quên hết đi em ei.”

Chu Dư An nghe đến hai chữ “thất tình” là lòng lại đau nhói, nhưng nghĩ đến mai là được gặp Chung Phất Sơ trong bệnh viện thì tâm trạng tồi tệ lại hửng lên không ít.

Với lại dạo này cậu cũng bỏ bê Từ Hành lâu thật, thế nên gật đầu đáp ứng.

Cậu mở máy tính, lên mạng xem lịch khám bệnh của khoa ngoại lồng ngực trên website chính thức của bệnh viện Hán Nam, thấy mai bác sĩ khám chính là Chung Phất Sơ thì bèn nhanh tay đặt khám.

Làm xong hết thảy, tâm trạng cậu phấn chấn hẳn lên.