Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 674: Bí mật của Tử Phong



“Tri thức phù văn bác đại tinh thâm, ta cũng không phải là biến thái để có thể trong thời gian ngắn lĩnh hội được hết, có thể sử dụng một chút phù văn đơn giản đã là tốt lắm rồi, đương nhiên ta vẫn phải chăm chỉ học tập lấy phù văn chi đạo.” Tử Phong lơ đãng trả lời.

Xác thực như những gì hắn nói, tuy rằng ghi nhớ thuần túy giống như học vẹt không phải là chuyện gì khó đối với hắn, nhưng ghi nhớ không thôi thì cũng chẳng thể thấu hiểu được sự kỳ diệu của phù văn, dù sao thì thứ này không đơn thuần là vẽ bậy vẽ bạ, ẩn chứa trong đó là vô số quy tắc ảo diệu mà chỉ có thể lĩnh ngộ hoàn toàn mới có thể sử dụng được sao cho hiệu quả.

Theo lí mà nói thì Tử Phong chỉ cần ghi nhớ một lượt, sau đó tự diễn giải lĩnh ngộ ở trong đầu là được, nhưng mà cái đồ chơi như phù văn này chính là không nói lí, đến bản thân quyển thư tịch hắn đang cầm trên tay tưởng chừng như là một cuốn sách da bình thường cũng mang theo khí tức thâm ảo mờ mịt, dường như chỉ có nhìn trực tiếp vào nó thì mới có thể lĩnh ngộ được phù văn chi đạo.

Đương nhiên nếu là dạng người kinh tài tuyệt diễm thì dù không có bản thân cuốn thư tịch này trợ giúp vẫn có thể tự lĩnh ngộ ra được sự ảo diệu của phù văn, nhưng mà Tử Phong rõ ràng có lợi thế là chính cuốn sách trong tay cùng với hàng loạt ngọc giản đồng dạng chứa đựng tri thức phù văn, hắn căn bản không cần thiết phải bỏ gần tìm xa, tự mình làm khổ mình mà cố gắng lĩnh ngộ từ con số không, có lợi mà không chiếm mới là vương bát đản, hắn hiển nhiên không có lên cơn đến như vậy.

“Nhưng mà không phải phù văn chỉ dùng để yểm lên pháp khí hoặc là sử dụng để tạo nên trận pháp hay cấm chế sao? Ta chưa từng thấy ngươi luyện khí hay là bố trí trận pháp này nọ, nói có chút không phải, ta nghĩ ngươi chỉ biết phá hoại mấy thứ đó chứ chưa từng nghĩ ngươi sẽ tạo ra bọn chúng a.” Hồ Tâm Nguyệt cười cười trêu chọc.

Tử Phong nghe Hồ Tâm Nguyệt nói mỉa mà không khỏi cười trừ, hắn cũng không dám phản bác, đúng hơn là có muốn cũng không phản bác được luận điểm của nàng, bởi vì sự thực chính là như thế, luyện khí luyện đan hay bố trí trận pháp hắn nhất khiếu cũng không thông, bảo hắn chế tạo một vài thứ đơn giản ở cấp thấp thì miễn cưỡng hắn làm được, nhưng chỉ cần hơi đi sâu vào một chút là hắn mù tịt, hắn chỉ quen dùng bạo lực phá hoại thôi a.

“Ta không quan tâm đến luyện khí hay trận pháp cho lắm, nhưng mà phù văn có thể được sử dụng để tăng cường thực lực của chính bản thân ta, nàng cũng không phải là không biết ta đem chính phù văn khắc thẳng lên cơ thể mình. Phù văn đê giai hiệu quả quá thấp, ta phải khắc cả vạn cái lên người mới tạo ra được tác dụng tương đối, mà quá nhiều phù văn thì cơ thể ta cũng chịu không nổi, vậy nên việc tìm hiểu về phù văn cấp cao hơn cũng là chuyện cần thiết a.” Tử Phong một tay cầm sách, một tay còn lại theo thói quen vuốt vuốt mấy cái đuôi của Hồ Tâm Nguyệt đang vắt ngang người mình như một chiếc chăn lông dày mềm mại, ánh mắt hơi ánh lên chút vẻ thỏa mãn.

Bị Tử Phong vuốt ve đuôi khiến Hồ Tâm Nguyệt ngứa ngáy một trận, cả người hơi uốn éo một chút, cơ mà nghe thấy hắn nói về việc khắc phù văn lên cơ thể, nàng bất tri bất giác nhớ lại những tiếng gào thét thê thảm tê tâm phế liệt của hắn khi còn ở trong Thiên Ma Thánh Cung, nàng đến cả tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng được hắn phải trải qua đau đớn tới mức kinh khủng như thế nào để mà có thể phát ra thanh âm tan vỡ đến mức như vậy.

Ánh mắt nàng nhìn Tử Phong không khỏi trở nên mềm mại, giọng nói cũng không tự chủ được mà trở nên ôn nhu như nước

“Ngươi đã đủ mạnh mẽ rồi, mặc dù lấy thực lực của ta mà nói câu này thì có chút vô tri, nhưng ta thực sự không thể tìm ra được một ai có thể vượt vô số cấp độ, vượt qua chênh lệch giống như lạch trời mà chiến thắng địch nhân như ngươi cả. Vậy nên, đừng quá ép buộc bản thân quá mức như vậy, quân tử mười năm báo thù cũng chưa muộn, tiến cảnh tu vi của ngươi rất nhanh, chỉ cần cho ngươi đủ thời gian thì Thái Diễn Thánh Địa hay thậm chí là Chí Tôn Kim Điện cũng có là cái gì, ngươi không nhất thiết phải vội vàng.”

Sắc mặt của Tử Phong không thay đổi, chỉ là ẩn sâu trong mắt hắn lóe lên mấy tia ảm đạm

“Ta biết là không cần phải vội vã, ta cũng biết thứ ta thiếu chỉ là thời gian, nhưng mà nàng biết không?” Tử Phong hơi mỉm cười bình thản, quay sang Hồ Tâm Nguyệt mà nói.

“Thời gian của ta…..không còn nhiều nữa…”

Đồng tử của Hồ Tâm Nguyệt co rút lại, nàng kinh hãi khi nghe thấy lời nói của Tử Phong, ánh mắt nàng thoáng nhìn vào cần cổ hở ra khỏi y phục của hắn, da thịt nơi đó tràn ngập vô số vết nứt kéo dài giống như gốm sứ vỡ nát, tưởng chừng như chỉ một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ. Khiến nàng rung động kịch liệt hơn đó là số lượng những vết nứt này hình như vừa tăng lên!!

Thường ngày nàng rất thân mật với Tử Phong, lẽ dĩ nhiên là nàng đã quen nhìn những vết rạn nứt tràn ngập khắp cơ thể của hắn, cũng vì thế mà nàng biết rất rõ ràng hình dạng cũng như số lượng của những vết nứt này, không khó để nàng nhận ra rằng bọn chúng đã tăng lên về số lượng.

Hồ Tâm Nguyệt bật người dậy, ánh mắt thảng thốt nhìn chằm chằm lấy Tử Phong, giọng nói run rẩy đến lợi hại

“Ngươi….ngươi….nói thế…là sao?!!”

Tử Phong vươn tay lên kéo nàng nằm xuống, nhẹ nhàng nói

“Giống như những gì nàng nghĩ a, ta không biết mình còn có bao nhiêu thời gian nữa, nhưng ta có thể cảm nhận được khoảnh khắc đó đang đến rất gần…..vì vậy, bằng bất cứ giá nào, ta phải tăng thực lực của mình lên, dù chỉ là từng chút một thì ta cũng phải cố gắng mà không kể đến hậu quả, chỉ mong rằng ta kịp hoàn thành mọi thứ trước khi thời gian quay về với số không…”

Có một bí mật mà từ trước tới nay hắn vẫn luôn giấu kín với tất cả mọi người, thậm chí đến cả Nhạc Tư Kỳ cũng chỉ biết rằng cơ thể hắn không ổn mà thôi, nhưng sự thực thì còn tồi tệ hơn thế rất nhiều.

Khi hệ thống tiến hóa cho hắn trở thành Bất Diệt Thiên Ma, phải nói rằng chủng tộc này quá mức hoàn hảo, bỏ qua vấn đề bản tính Thiên Ma tàn bạo độc ác, chủng tộc này căn bản không tồn tại điểm yếu cụ thể nào, chân chính xứng với hai chữ “Bất Diệt” trong tên.

Cơ mà trên đời làm gì có thứ gì hoàn hảo, Bất Diệt Thiên Ma cực kỳ khó bị giết chết, điều kiện tiên quyết chính là phải bảo vệ được linh hồn, nhục thân có bị hủy đi thì cũng có thể khôi phục lại dễ dàng. Nhưng nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng, bởi vì bất kỳ sinh vật nào có linh hồn trên thế gian này cũng đều có điểm yếu như vậy, linh hồn luôn là thứ cần được bảo vệ bằng mọi giá, vậy nên nhược điểm này không tính toán là nhược điểm chân chính.

Nhưng điều này khi áp dụng với Tử Phong thì lại sai hoàn toàn, như đã nói, điều kiện tiên quyết để Bất Diệt Thiên Ma chân chính Bất Diệt, đó chính là linh hồn được bảo vệ một cách kỹ càng và chu đáo. Chỉ là câu hỏi đặt ra ở đây, linh hồn của Tử Phong….đâu rồi??

Phải, Tử Phong hắn đâu có linh hồn, ít nhất là linh hồn theo trạng thái bình thường, bởi vì hắn đã dùng toàn bộ linh hồn của mình để tạo ra Tài Quyết Chi Nhận, thanh kiếm đó chính là linh hồn của hắn, nói cách khác, linh hồn của hắn vẫn tồn tại, nhưng lại ở trong một trạng thái khác hẳn thông thường.

Hiện tại giả sử có một con người, người này bị chết não, nhưng trước khi bị như vậy, hắn đã đem toàn bộ ký ức cùng với tri thức của mình tải vào trong một cái máy tính, một con chip, để rồi khi hắn bị chết não, hắn sẽ “hồi sinh” dưới dạng là chiếc máy tính đó.

Giả thuyết này đã từng được một số nhà khoa học ở trên Trái Đất lúc trước đặt ra, về mặt khoa học thì có phần viễn tưởng, nhưng không phải là không thể, cơ mà khi vấn đề này được đưa ra, các nhà huyền học cùng tôn giáo học đã phản đối kịch liệt giả thuyết này, đơn giản mà nói, “hắn” ở trong chiếc máy tính, liệu có còn là chính hắn, hay chỉ là một trí tuệ nhân tạo mang theo ký ức giả không thuộc về chính mình, sống tiếp một cuộc đời không phải của bản thân?

Tranh cãi giữa hai phe khoa học và huyền học vẫn luôn chưa có đáp án cụ thể nào, nhưng ít nhất, với Tử Phong hiện tại, tình huống của hắn cũng không khác gì nhiều so với cái giả thuyết trên. Bất Diệt Thiên Ma là một chủng tộc mới tinh, Tử Phong là sinh linh đầu tiên của cái chủng tộc này, nói hắn là thủy tổ của Bất Diệt Thiên Ma cũng không sai, cơ mà mới cũng không có nghĩa chủng tộc này không phải là một tồn tại thực thụ.

Mà một thực thể chân chính, là thuận theo quy tắc của toàn thể vũ trụ để có thể tồn tại được, quy tắc đó cho Bất Diệt Thiên Ma sở hữu nhục thân, sở hữu linh hồn, sở hữu bản mệnh thần thông và rất nhiều thứ khác, nhưng điều đó cũng có nghĩa những thứ đó là một cái khuôn, một cái khuôn có thể dùng để tạo ra bất kỳ một Bất Diệt Thiên Ma nào khác, một cái khuôn không thể bị phá vỡ cũng như thay đổi, ít nhất cũng không thể xuất hiện sự đổi mới trong một sớm một chiều.

Cơ mà Tử Phong hắn là sinh linh đầu tiên của chủng tộc này, hắn lại đánh vỡ cái khuôn, hơn nữa không phải chỉ là một chút thay đổi nho nhỏ, mà là trực tiếp phá tung phần cốt lõi nhất của cả cái chủng tộc Bất Diệt Thiên Ma đó là linh hồn. Bất Diệt Thiên Ma cần linh hồn để tồn tại, đấy là quy tắc, nhưng mẹ nó linh hồn của Tử Phong hiện tại còn chẳng phải là linh hồn của một Bất Diệt Thiên Ma, linh hồn hắn là một thanh kiếm a!!

Nghịch lý như vậy tựa như tự hắn chối bỏ sự tồn tại của chính bản thân mình, Tử Phong là Bất Diệt Thiên Ma, hay hắn là Tài Quyết Chi Nhận, hay hắn là một thứ quái thai nào đó không thuộc về hai đáp án trên?

Tử Phong không biết, hắn chỉ biết rằng sự xung đột này chính là nguyên nhân dẫn đến sự sụp đổ đến từ căn bản của chính mình. Đừng nhìn hắn có thể tùy ý để nhục thân ma diệt sau đó tái tạo cái mới không chút sứt mẻ, hay một thân thực lực kinh thiên động địa tiền cổ vô nhân hậu lai vô giả, nhưng bất kể hắn mạnh mẽ ra sao, hay hắn có tái tạo lại nhục thân của mình bao nhiêu lần, Tử Phong vẫn ở trong trạng thái tan vỡ, suy đồi, bước từng bước đến bờ vực thẳm mà bản thân không thể làm gì được.

Tựa như trên đầu hắn có một cái đồng hồ chậm rãi đếm ngược, không gì có thể ngăn cản nó chuyển động, cũng như không có gì khả dĩ làm nó chậm lại được, Tử Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tiêu hủy đi từng chút thời gian còn lại của mình trong sự bất lực tận cùng.

Điều duy nhất Tử Phong có thể làm, mỉa mai thay, đó là gia tốc cái đồng hồ đó, hắn giống như uống rượu độc giải khát, hắn càng bất chấp tất cả để mạnh lên, thì thời gian còn lại của hắn lại càng rút ngắn nhanh hơn nữa. Giả sử hắn dừng cương trước bờ vực, bám trụ lấy chút hơi tàn mà sống leo lắt như ngọn nến trước gió, có lẽ hắn vẫn còn có thể sống tương đối lâu.

Chỉ là hắn không thể làm vậy, chấp niệm của hắn không cho phép một Tử Phong sống tàn giống như một con chó, hắn vẫn còn chưa báo thù, hắn vẫn chưa đem mọi mối nguy hại tiềm ẩn đối với thân nhân của mình xóa sổ khỏi thế giới này, sao hắn có thể cam tâm được, sống như vậy đối với hắn còn tệ hơn cả cái chết.

Vậy nên hắn mới điên cuồng tăng thực lực của mình lên, bất chấp việc điều đó càng nhanh chóng đẩy hắn tới tình cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng Tử Phong còn cách nào khác sao, hắn chỉ có thể cầu mong, tin tưởng vào một thứ hi vọng mỏng manh, rằng trước khi mình ra đi mãi mãi, hắn có thể báo thù, trên đời này cũng không còn thứ gì có thể uy hiếp đến thân nhân của mình nữa!!

“Ngươi…ngươi đang đùa đúng không?!” Hồ Tâm Nguyệt sắc mặt tái nhợt, lòng của nàng rối như tơ vò, nàng căn bản chưa từng nghĩ đến Tử Phong sẽ nói ra sự thật như thế này, hơn nữa nó cũng vượt quá những gì mà nàng suy đoán.

“Ta không hề đùa, thực tế thì ta nên xin lỗi nàng, bởi vì cũng chỉ có nàng, ta mới dám đem những tâm sự này nói ra…” Tử Phong nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“…..ta không dám nói với những người khác a..”

“Chuyện này…không thể nào!! Tuyệt đối không thể!! Ngươi không thể chết…không, ta không cho phép ngươi chết!! Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao??! Ngươi lợi hại như vậy, hẳn sẽ có cách giải quyết mọi thứ đúng chứ??” Hồ Tâm Nguyệt hai mắt phiếm hồng, khóe mắt ầng ậng nước, tâm tình hoảng loạn cực độ, nàng cũng không biết tại sao mình lại hốt hoảng đến mức như này, nhưng hiện tại nàng nào có tâm trí để ý tới cái đó, nàng dùng hai tay ôm chặt lấy Tử Phong, giống như là sợ hắn sẽ biến mất bất kỳ lúc nào, là nàng không nỡ để thân nhân cuối cùng của mình biến mất, hay là có ý gì khác, đến chính nàng cũng chẳng thể làm rõ ràng được.

“Có lẽ a, ta cũng không biết được, dù sao thì chuyện tương lai, ai dám đảm bảo mọi thứ sẽ đúng như những gì mình dự đoán, chỉ là ta không muốn đặt trọn niềm tin của mình vào cái hi vọng hư vô mỏng manh đó, vậy nên mặc dù biết rằng cơ hội để giải quyết rắc rối của ta vẫn tồn tại, nhưng mà ta thà tin rằng nó không có, còn hơn là tin tưởng mù quáng để rồi hối hận đến chết cũng không nhắm mắt được.” Tử Phong đưa tay vỗ về gò má Hồ Tâm Nguyệt, giọng nói đều đều không chút gợn sóng phát ra, dường như thứ mà hắn nói đến chẳng liên quan chút nào đến sinh tử của bản thân, hờ hững mà chết lặng đến mức khiến người khác đau lòng.

Thực ra Tử Phong hắn không có nói láo, cơ hội để lật bàn chắc chắn có tồn tại, không vì lí do gì khác, chỉ đơn giản đó là Tử Phong không tin vào vận mệnh, nhưng hắn tin vào một thứ, đó là độ biến thái của lão quỷ Chúa Tể Hư Không. Nên nhớ rằng bất kể là bí pháp Triệu Hoán Hồn Binh mà hắn dùng để chế tạo Tài Quyết Chi Nhận, hay là bản thân hệ thống cũng như là sự tiến hóa của hắn nhờ vào hệ thống, tất cả đều là do một tay Chúa Tể Hư Không tạo nên.

Lão già chết tiệt đó là người chứng kiến Tử Phong từ một phế vật trưởng thành cho đến hiện tại, những gì hắn biết thì lão quỷ ấy cũng biết, thứ hắn không biết thì lão ta cũng biết nốt. Nếu nói Chúa Tể Hư Không sẽ tính toán sai lầm, không lường trước được việc Tử Phong sẽ phát rồ tới mức đem toàn bộ linh hồn của mình ra để tế luyện Hồn Binh, hay việc hệ thống tiến hóa cho hắn trở thành Bất Diệt Thiên Ma với cái đặc tính trống đánh xuôi, kèn thổi ngược kia chỉ là chuyện ngẫu nhiên không thể ngờ đến, mẹ nó Tử Phong thà tin rằng lợn biết bay còn hơn.

Bản thân hắn không mạnh mẽ như Chúa Tể Hư Không, cũng không thể biết được trong đầu lão quỷ chết toi đó đang nghĩ những gì, nhưng Tử Phong có thể nhận ra được, mọi thứ kể từ lúc bắt đầu tới giờ không có một thứ gì là ngẫu nhiên hết, tất cả đều vô tình hay cố ý sắp đặt sẵn chỉ chờ hắn dẫm chân lên. Mặc dù tư vị bị kiểm soát cả cuộc đời này đối với hắn là vô cùng khó chịu, nhưng hiện tại nó chính là cọng cỏ cứu mạng của hắn, lúc này thì Tử Phong đã bất chấp rồi, chỉ cần có thể tiếp tục thủ hộ bên cạnh thân nhân mình, bị kiểm soát thì đã sao, có để hắn làm con chó cho Chúa Tể Hư Không cũng được!

Vậy nên mặc dù Tử Phong vẫn sẽ bằng mọi giá nâng cao thực lực của mình lên, hắn cũng đồng dạng sẽ cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề chết người này, ít nhất nếu hắn quá mức kém cỏi không thể xử lý được, thì lúc đó may ra hắn cũng sẽ đủ mạnh để quét tan mọi uy hiếp trên đời với thân nhân mình, để lại cho mọi người một bầu trời trong xanh bình yên trước khi bản thân ra đi.

Hồ Tâm Nguyệt si ngốc nhìn Tử Phong, nàng căn bản không thể mô tả được tâm tình của mình lúc này, cuối cùng nàng cũng hiểu, tại sao mỗi khi nàng nhìn thấy hắn, bất kể là hắn có tươi cười, trầm mặc hay tỏ ra bình thường như thế nào, nàng đều cảm thấy một tia ảm đạm thiếu sức sống, giống như là một cái cây khô héo chết dần chết mòn, không gì có thể cứu được.

Nước mắt của nàng cứ thế mà tuôn ra, nàng không biết tại sao mình lại vì một nam nhân mới chỉ quen biết có vài tháng mà rơi lệ, mà cảm thấy đau lòng đến mức như này. Hồ Tâm Nguyệt chỉ biết rằng nàng thật sự không muốn Tử Phong chết, thậm chí ẩn sâu trong nội tâm của mình, nàng thà rằng người chết là mình chứ không phải là hắn. Chỉ là với tâm trạng rối bời hiện tại, nàng khó lòng nào mà phát hiện ra những ý niệm chôn sâu trong tâm thức như vậy.

Hai mắt Tử Phong lóe lên quang mang tử sắc nhàn nhạt, Tà Vương Chân Nhãn kích hoạt, cưỡng ép bình ổn lại tâm tình của Hồ Tâm Nguyệt, hắn nói ra tâm sự trong lòng chỉ là để tự an ủi bản thân, để cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, chứ không muốn người bên cạnh mình phải khổ sở thương tâm.

Mặc dù có chút không công bằng, nhưng Tử Phong lựa chọn Hồ Tâm Nguyệt để nói ra chuyện này cũng bởi vì nàng không phải là nữ nhân của hắn, nói chính xác hơn, địa vị của nàng trong lòng hắn so với mấy người như Diệu Yên hay Tuyết Phi Nhan thấp hơn không ít, hắn không dám tiết lộ sự thực cho bọn họ, nhưng hắn lại có thể làm thế với Hồ Tâm Nguyệt.

Chỉ là nhìn thấy một Hồ Tâm Nguyệt ôn nhu như nước khóc đến thương tâm như vậy, Tử Phong lòng dạ sắt đá cũng không đành lòng, bởi vì mặc dù địa vị của nàng trong lòng hắn thấp hơn mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không trân trọng nàng, chỉ là hắn nghĩ rằng quan hệ của mình với nàng vẫn còn có phần xa lạ, hẳn nàng sẽ có khả năng tiếp thụ sự thật này dễ dàng hơn, hắn cũng không ngờ nàng lại trở nên kích động và khổ tâm đến như thế, bản thân hắn cũng cảm thấy áy náy.

Thực tế thì Tử Phong và Hồ Tâm Nguyệt đều không nhận ra, nàng chăm sóc cho hắn, thậm chí chấp nhận thân cận với hắn hơn mức bình thường rất nhiều, vốn đã vượt quá giới hạn tình bạn hay thậm chí là tình thân, so với tình nhân hay người yêu cũng chỉ cách một lớp màng mỏng. Mà quan hệ giữa nam và nữ vốn luôn nhạy cảm, một lớp màng mỏng manh như vậy có thể bị xuyên thủng mà không ai để ý tới. Chẳng biết từ lúc nào, trong lòng Hồ Tâm Nguyệt chỉ còn lại hình bóng của hắn, thậm chí đến cả sự bi thương đến từ cái chết của muội muội mình, hay là hận thù với Đường Tam đều trở nên lu mờ so với Tử Phong.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, Hồ Tâm Nguyệt quá mức tận tâm với việc chăm sóc cho hắn, đến độ trong đầu ngoại trừ nghĩ về hắn thì cũng chẳng còn lại được bao nhiêu sự quan tâm đến thứ khác. Vẫn nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, khi mà trong tâm trí của nàng gần như không có cái gì khác ngoài Tử Phong, theo thời gian trôi qua tự khắc nàng sẽ càng trở nên quyến luyến với hắn hơn, khi nghe tin dữ thì có phản ứng như thế này cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Có điều đừng hiểu lầm, thứ tình cảm này vô cùng phức tạp, không phải đơn thuần chỉ có mỗi tình cảm nam nữ ái mộ yêu đương ở trong đó, đừng nói là Tử Phong, đến cả bản thân nàng cũng không thể hiểu được chính mình.

Hồ Tâm Nguyệt bị cưỡng ép bình ổn tâm tình, lúc này nàng mới nhận ra mình vừa mới thất thố, tuy rằng vẫn còn cảm giác đau lòng nhưng đã không còn mãnh liệt như ban nãy nữa, ánh mắt của nàng hơi chút lảng tránh, bàn tay đưa lên muốn lau nước mắt trên mặt mình.

Cơ mà không đợi nàng làm như vậy, một đôi bàn tay áp vào mặt nàng, hai đầu ngón tay cái có chút run run vươn lên lau đi lệ thủy trên mặt Hồ Tâm Nguyệt. Da tay có phần hơi thô ráp cọ sát lên gương mặt mỹ miều non mịn của nàng có chút khó chịu, nhưng lúc này nàng cũng chẳng để ý được đến nhiều như vậy, nhãn thần của nàng hơi dại ra, đờ đẫn nhìn vào ánh mắt màu tử sắc tràn ngập sự ôn nhu đang quan sát mình.

Lặng người đi một lúc lâu, Hồ Tâm Nguyệt mới hồi thần lại, có điều nàng không nói gì cả, chỉ yên lặng nằm vào trong lòng Tử Phong, dụi dụi đầu lên ngực hắn, mấy chiếc đuôi mềm mại cuốn quanh người hắn, chỉ là không biết vô tình hay cố ý, bọn chúng hơi siết chặt lại giống như không muốn đánh mất đi thứ đang nắm giữ.