[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 10: Đoạn tuyệt quan hệ



Đầu trưởng thôn giật tưng tưng, mọi người nghĩ được thì làm sao ông có thể không nghĩ đến chứ. Vốn nghe Trần Thanh nói chuyện cáo trạng, ông thật sự có ý muốn bắt giam cậu lại. Nhưng thằng này cũng gan lì, còn bức ép cắn lưỡi tự sát. Đây là một mạng người đấy. Luật pháp Đại Hạ rất nghiêm, hàng năm đều có quan binh xuống từng thôn xóm kiểm tra dân cư và thu thuế đầu người. Bây giờ đột ngột mất một người, phải giải thích lí do mất tích.

Chuyện ngày hôm nay nhiều người biết như vậy, dù ông có dặn họ giữ miệng, nhưng nhỡ lúc nào đó lỡ miệng nói ra, thì cái ghế trưởng thôn của ông xem như mất, không chừng còn bị phán tội tất trách nữa. Thêm nữa nếu có người vì muốn chiếm cái ghế trưởng thôn của ông, cố ý đồn chuyện này ra, thì xem như là ông mất trắng. Chỉ vì hai vợ chồng Trần Dũng mà tạo thành uy hiếp cho mình, trưởng thôn không dại như vậy. Cho nên, ông bèn mở giọng đàm phán với Trần Thanh.

-Thằng ba Thanh. Vậy con muốn sao?

Xem chừng kế sách của mình đã thành công. Trần Thanh bèn chỉ vào vợ chồng Trần Dũng, giọng cứng rắn.

-Con muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai người bọn họ. Từ đây về sau, sống chết không liên quan.

-Thằng chó!

Bùi thị rít lên. Nhưng bà không dám hành động gì khác, mấy người ngoài cổng đang dòm lom lom trong đây. Chuyện ngày hôm nay, thế nào bọn họ cũng sẽ bàn lung tung cho xem.

-Tao không chấp nhận.

Xem chừng Trần Dũng đã lấy lại bình tĩnh, ông ta lạnh lùng trả lời. Đùa à, thằng ba là người lao động chính trong nhà. Việc nhà, việc ngoài đồng đều là một mình nó cán đáng. Mấy hôm nó bệnh, ông phải làm việc gấp đôi, mệt muốn chết. Vợ ông quen thói xưa lúc còn nó, chỉ giỏi đi ra ngoài nhiều chuyện. Mấy hôm nay cơm nước thì dở tệ, nhà cửa cũng chẳng gọn gàng.

Vốn ông còn đợi nó hết “chây lười”, ông sẽ đánh cho một trận rồi đẩy hết cả việc ngoài đồng cho nó, mình nghỉ ngơi thời gian. Nay nếu theo ý nó đoạn tuyệt quan hệ, sau này việc nhà ai làm.

Trần Thanh mỉm cười nhìn hai vợ chồng Trần Dũng.

-Con không phải đang hỏi ý cha mẹ. Con đây là đưa ra yêu cầu của mình. Nếu hai người đồng ý, chuyện hai người cố ý mưu sát con xem như không có. Nếu không, con chỉ còn cách đi cáo trạng.

-Mày…- Trần Dũng nghiến răng.

Trưởng thôn vội lên tiếng.

-Thằng ba Thanh, con phải suy nghĩ cho kỹ. Cái gì mà đoạn tuyệt quan hệ, hai người dù sao cũng là cha con. Đừng nói mấy điều xấu đó. Nếu đã không hợp, thì con cứ tách hộ ra riêng, cha mẹ cho con một phần tài sản, cuộc sống về sau của con cũng được đảm bảo.

-Trưởng thôn không được! – Bùi thị vội la lớn,

Mặc Trần Dũng kéo mình, Bùi thị vẫn lên tiếng phản đối. Đùa gì vậy, nhà họ đất đai không nhiều. Một phần để dành cho thằng hai về sau sinh sống, một phần phải giữ làm của hồi môn cho con út. Đâu ra mà phân cho thằng này. Từ trước đến nay, bà luôn nghĩ là cả đời Trần Thanh sẽ hầu hạ cho cái nhà này. Sau này dù nó có lấy vợ hay không, nó vẫn phải chung hộ mà phục vụ cho thằng hai.

-Nhà con đất đai không nhiều. Con còn hai đứa nhỏ nữa, không có đất để chia cho nó. – Bùi thị phản đối, giọng thê lương như thể Trần Thanh là đứa tàn nhẫn muốn cướp đất của bà, còn hai đứa con ở nhà thì yếu ớt cần được chăm sóc.

-Mụ im cho tôi! – Trưởng thôn tức giận với Bùi thị. Thật chưa thấy ai ngu như mụ này. Chuyện đã đến mức này còn không biết giữ miệng, bộ mụ muốn làm rùm beng lên, để cái thôn này mất hết mặt mũi mới chịu sao.

-Nhưng… - Dẫu Bùi thị rất sợ trưởng thôn. Nhưng trước viễn cảnh phải cắt đất chia cho Trần Thanh. Bà bất chấp muốn nói tiếp.

Không ngờ là ý Bùi thị hoàn toàn hợp với ý mình, Trần Thanh bèn tiếp lời.

-Trưởng thôn. Ý của mẹ con cũng là ý của con. Tài sản của gia đình con không cần. Con chỉ muốn một phần hiệp ước hòa bình đoạn tuyệt quan hệ thôi.

Chuyện đã đến mức này, trưởng thôn cũng mặc kệ. Cả hai phía đều nhất quyết đoạn tuyệt, ông dù muốn níu kéo như thế nào cũng vô dụng.

Thôi vậy, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt. Đoạn tuyệt xong tìm cách đuổi thằng ba Thanh ra khỏi thôn cho yên lành. Có nó ở thôn ngày nào, ông càng thấy khó chịu ngày ấy. Làm trưởng thôn lâu, ông đã quen với việc mọi người nhất nhất nghe theo lệnh mình. Hôm nay, việc Trần Thanh cứ năm lần bảy lượt chống lại, đã phật ý ông.

-Được, vậy làm giấy đoạn tuyệt. Từ đây về sau ba người không còn quan hệ máu mủ gì. Trần Thanh sẽ không lấy bất cứ tài sản gì của nhà A Dũng.

-Còn phải gửi tiền phụng dưỡng hàng tháng cho vợ chồng con, mỗi tháng 100 văn tiền. Nó còn phải trả tiền nuôi nắng của bọn con mười mấy năm qua, tính là 10 lượng bạc. – Bùi thị vội lên tiếng bồi thêm.

Trần Thanh tức đến bật cười. Cái nhà này thật thú vị. Cậu không lấy tài sản của vợ chồng này vì cậu tin tưởng mình có thể sống tốt được. Thêm nữa là cậu khinh thường họ. Còn chuyện muốn lấy tiền từ chỗ cậu, thật khéo mơ. Trần Thanh này, một xu cũng không xuất.

-Mẹ à. Mẹ đang kể chuyện cười à? Đoạn tuyệt quan hệ còn muốn tiền phụng dưỡng hàng tháng. Sao mẹ không đi làm cướp luôn đi. Mười mấy năm qua hai người nuôi con cái gì? Từ khi biết chuyện con đã phải làm trâu làm chó cho cái nhà này. Tiền công con không tính thì thôi chứ còn bị tính ngược lại. Con ăn của cha mẹ được gì, vài miếng rau cùng vài đũa cơm thiu. Mười mấy năm qua con còn chưa biết vị thịt là như nào đâu. Nếu mẹ đã muốn tính cho rõ, thì thôi mình lên quan tính cho chi tiết.

Trưởng thôn trừng Bùi thị.

-Mụ thèm tiền thèm đến điên rồi à? Im mồm lại cho tôi.

Trần Dũng cũng kéo kéo áo Bùi thị để mụ im. Bùi thị cũng biết hôm nay moi không ra tiền từ Trần Thanh. Thấy dáng vẻ cậu lung lay bèn nghĩ không chừng cũng khó sống lâu, thôi thì nhịn cho rồi, cũng đỡ phải tốn tiền làm đám ma.

-Được, tôi không nói nữa.

-Con có bổ sung. – Trần Thanh lên tiếng. – Con không phải chỉ muốn đoạn tuyệt với cha mẹ. Con còn muốn đoạn tuyệt với anh trai và em của mình. Đồng thời muốn xóa tên mình trong gia phả Trần gia thôn. Từ đây về sau, vĩnh viễn không liên hệ.

Trưởng thôn sững sờ nhìn Trần Thanh. Ông thật không ngờ hận ý của cậu đối với Trần gia lại lớn như vậy. Không chỉ muốn đoạn tuyệt với cha mẹ mình, còn phải tuyệt tình đến mức gạch tên mình khỏi gia phả.

Điều này là cực kỳ nghiêm trọng, bởi nếu cậu chỉ đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ, cậu vẫn là người Trần gia thôn. Nếu cậu cầu xin, trưởng thôn phải vì tình mà cấp cho cậu nơi ở nào đó. Cậu cũng sẽ được Trần gia bảo vệ. Cho dù sự bảo vệ này không rõ ràng. Nhưng ví dụ có ai đó ở thôn khác muốn ức hiếp cậu, vì mặt mũi mà Trần gia thôn sẽ bảo vệ cậu chống người đó. Nhưng bây giờ, Trần Thanh muốn chặt đứt đường lui của mình. Trở thành người không nguồn gốc. Ý định dù có chết đói bên ngoài cũng tuyệt đối không về Trần gia thôn.