[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 31: Đào Viên Cư



Quay lại tửu lâu, Trần Thanh cho Đại Ngưu sắp xếp chỗ nghỉ cho Vũ Bính. Đợi tiểu nhị mang nước tắm rửa vào, cậu cũng bảo hắn về nghỉ.

Thổi tắt đèn, cậu vào không gian tắm rửa và ăn tối.

Hôm nay mặc dù rất mệt, nhưng cậu rất vui, căn nhà trong kế hoạch đã bước đầu hoàn thành, cậu vô cùng mong đợi nó.

Ăn xong hộp cơm gà cà ri, Trần Thanh thong thả đi dạo trong không gian, sẵn tiện tưới nước cho đống cây đó. Những cây trồng này vốn dĩ sau khi lớn rồi cũng không cần cậu chăm sóc nữa, nhưng Trần Thanh vẫn thích tưới nước cho chúng như một thói quen. Đặc biệt cậu rất siêng năng tưới cho ba cây xanh mà từ ban đầu đã xuất hiện trong không gian. Đã bao nhiêu ngày, mấy cây này ngoại trừ việc lá cây có xanh hơn thì chúng hoàn toàn không thay đổi gì khác. Trần Thanh càng kiên trì tưới nước cho chúng. Đều nói đồ càng quý càng khó tìm, Trần Thanh tin rằng cứ kiên trì, đến một ngày nào đó ba cái cây này sẽ cho cậu “quả ngọt”.

Xong việc, cậu bèn vào trong nhà gỗ, phấn đấu vẽ căn hộ trong mơ của mình. Căn nhà ở trung tâm Trần Thanh tất nhiên xây cho mình ở, kiến trúc cũng tương tự như các căn hộ ở hiện đại. Trần Thanh chỉ bỏ bớt những chi tiết rườm rà, rồi cố tình vẽ các cửa sổ lớn hơn. Đặc biệt căn phòng trên lầu, Trần Thanh làm phòng ngủ cho mình, cậu thiết kế cho nó một cửa sổ thật rộng. Tưởng tượng cảnh bản thân ngồi trên khung cửa sổ, ngắm nhìn không gian bên ngoài, thật sự rất thích.

Khu nhà cho nhân viên Trần Thanh xây theo kiểu dãy nhà trọ hiện đại. Phần lưng dựa vào tường vào, các phòng san sát nhau. Thiết kế cũng đơn giản, ngoài nhà vệ sinh tập thể, Trần Thanh còn tốt bụng xây cho họ nhà vệ sinh riêng bên trong phòng.

Góc bên phải đất cậu định xây một căn phòng lớn làm nhà kho. Về sau muốn chứa đồ gì cũng tiện.

Đặc biệt bốn gốc tường, cậu cho bố trí bốn trạm canh gác. Đừng trách Trần Thanh đa nghi hay ảo tưởng, nhưng trong mắt cậu bây giờ, cậu cũng thuộc dạng có nhiều tiền rồi, cho nên cậu rất sợ mấy chuyện cướp bóc xảy ra. Lỡ chẳng may một ngày nào đó, có vị đại hiệp giang hồ muốn “cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo” đến tìm, thì sợ là cậu khóc cũng không kịp. Nên thôi kệ, tính xa một chút.

Tiếp đến là vẽ chi tiết như cầu cho hồ nước, cổng trước nhà, hoa văn trang trí phòng,…

Đặc biệt, mặt tiền nhà, ngoài một phần làm cổng ra vào, một phần còn lại Trần Thanh thiết kế các viên đá màu đỏ sắp xếp thành chữ “Đào Viên Cư”, nền là đá xanh lá. Trần Thanh định gọi nơi đây là “Đào Viên Cư” bởi cậu đã có kế hoạch bao phủ nơi đây bởi hoa anh đào.

Anh đào hồng sẽ được trồng quanh khuôn viên, ngoại trừ khu vực phòng ở cho nhân viên và nhà kho, còn lại các khoảng trống khác sẽ được trồng nó. Tất nhiên chúng sẽ được trồng cách bờ tường một khoảng cách, đảm bảo diện tích phát triển và tránh việc khi rơi hoa sẽ bay ra khoảng ruộng bên kia rào.

Khu vực quanh hồ nước sẽ trồng anh đào trắng, còn mảnh đất trước và xung quanh nhà ở, cậu sẽ trồng anh đào đỏ.

Tưởng tượng cảnh anh đào nở hoa nhuộm khu đất mình bởi ba sắc màu, mắt Trần Thanh đã bắn tim luôn rồi.

Đất phía sau sẽ trồng cây ăn quả, Trần Thanh đã nhờ Hồ trưởng thôn nhắn với người mua cây giống để ngày mai gặp. Cậu sẽ trồng lượng lớn cây ở thời đại này, ngoài ra sẽ mang ít cây trồng lạ trong không gian lẫn vào trồng chung.

Cạnh khu nhà cho hạ nhân Trần Thanh cũng định trồng một vườn rau để bọn họ chăm sóc. Ngoài ra cũng định rào một khu đất để chăn nuôi gà, vịt, heo gì đó. Rồi còn phải xây một cái chuồng ngựa nữa.

Mấy sào lúa cạnh nhà chắc phải đợi vụ mùa sang năm cậu mới làm được. Bây giờ cần tập trung vào khoảng đất ở trước đã.

Nhìn nội dung mình vừa ghi, Trần Thanh tạm hài lòng. Nhưng chắc hẳn cậu phải sắp xếp đi mua một đống người giúp việc rồi. Chỉ việc tưới nước hàng ngày cho số cây cậu trồng thôi là đã tốn không ít công. Không biết rằng trạm môi giới có nhiều người bán thân không nữa, đừng để đến lúc cậu đi mua thì không có người bán nhé.

Trần Thanh vừa chợp mắt một chút thì trời đã sáng. Cậu bèn thức dậy, ăn sáng xong thì lên xe ngựa đi Hồ gia thôn.

Khoảng cách từ Hồ gia thôn đến tửu lâu cũng không xa, nếu đi bộ mất tầm một canh giờ ( 2 tiếng ), còn đi xe ngựa chỉ gần ba tuần trà ( 45 phút). Lúc đến nơi thì trong nhà trưởng thôn đã có người đợi sẵn.

Ngoại trừ thợ xây Hà Phong, trưởng thôn cùng con trai, trong phòng còn có một người nam nhân lớn tuổi. Sau khi mời Trần Thanh ngồi, trưởng thôn mở lời.

-Đây là Hồ Trí, hôm trước như ta đã nói với công tử, chuyện mua cây giống có hắn đảm bảo hoàn thành.

Trần Thanh bèn chấp tay chào.

-Vậy phải phiền Trí thúc đây rồi.

Hồ Trí bèn vội nói không dám. Rồi nói tiếp.

-Ta có nghe trưởng thôn kể qua về yêu cầu của công tử. Nói thật chuyện mua nhiều chủng loại cây giống như vậy rất mất thời gian, nên ý định của ta là sau khi mua được cây giống nào. Sẽ tiến hành trồng ngay, tiến độ sẽ đồng thời với việc xây nhà.

Trần Thanh lo lắng.

-Chuyện đó khó được. Cây giống non khó trồng, nếu công nhân xây dựng trong quá trình làm việc đụng phải thì rất khó sống. Hơn nữa chỗ đất đó xa nguồn nước, việc tưới nước thường xuyên khó khăn, bởi vậy ta mới yêu cầu đào một cái hồ nước để về sau tiện tưới tiêu. Đó là chưa kể hiện tại ta không có người ở lại lo việc tưới nước cho cây trồng.

Hồ Trí nhăn mày.

-Nếu vậy sẽ tốn nhiều thời gian. Vốn dự định ban đầu của ta là sau khi đến xem cây giống, nếu hợp ý thì mua luôn. Cũng tiết kiệm được phí đi lại.

Trần Thanh cười.

-Trí thúc không cần phải suy nghĩ cho ta như vậy. Chút tiền ấy ta bỏ được. Như vầy, thúc cứ đi xem cây giống. Nơi nào ưng ý thì cứ căn dặn họ giữ lại, đến khi điền cư của ta hoàn thành thì sẽ vận chuyển đến đây. Chi phí không thành vấn đề.

Hồ Trí thầm nghỉ quả nhiên người có tiền chuyện gì cũng dễ làm, không giống nông dân bọn họ phải tính toán từng hào lẻ. Tất nhiên ý của Trần Thanh là tốt nhất rồi, nên ông vội gật đầu đồng ý.

Trần Thanh đặt bản vẽ lên bàn, chỉ cho mọi người nhìn.

-Đây là bố trí của khu đất, các vị cùng xem qua.

Hồ Phong cảm thán vị công tử này quá chi tiết, các ghi chú căn dặn vô cùng kỹ lưỡng như độ cao của tường, khoảng cách giữa các công trình như thế nào, đều được ghi rõ.

Nhìn bốn trạm canh gác ở bốn gốc, Hồ Phong càng cảm thán sự tài hoa của cậu. Chưa từng thấy vị viên ngoại nào nghĩ đến việc canh gác từ trên cao như vậy. Có mấy trạm canh này, chỉ cần đảm bảo cử người túc trực ngày đêm, tuyệt đối không có cơ hội cho mấy kẻ xấu xâm nhập vào trong.