[Đam Mỹ] Mang Không Gian Đi Làm Nông

Chương 46: Trần gia lại lộ mặt ( 4 )



Trần Dũng cùng Bùi thị nhìn dòng người ra vào tửu lâu tấp nập. Nghĩ đến ngày sau tất cả số tiền kiếm được này đều thuộc về mình, miệng đã cười đến mang tai. Mắt mở trừng trừng nhìn cửa chính.

Đến khi thấy thân ảnh Trần Thanh xuất hiện nơi cửa ra vào, năm người đã sớm đợi bên ngoài vội chạy tới, định giữ chặt cậu.

Đại Ngưu đang tiễn thiếu gia lên xe thì thấy một đám người từ đâu chạy đến hướng này, vội chen đến cản trước người thiếu gia. Phan Huy ( hạ nhân của điền cư ) hôm nay được phân công đánh xe cho thiếu gia cũng vội lấy thân mình cản lại. Không cho mấy người này chạm vào chủ nhân mình.

Đám người Trần Dũng không nắm được Trần Thanh, liền đứng trừng mắt nhìn cậu. Bùi thị lớn miệng nhất vội la lên, ý đồ thu hút người qua đường.

-Thằng ba Thanh. Con đi đâu mấy tháng nay, có biết cha mẹ vì tìm con mà cực khổ bao nhiêu hả?

Trần Thanh nhìn vẻ mặt tham lam của đám người trước mặt, cười khẩy. Cậu biết chắc ngày này sẽ đến mà, chó ngửi thấy mùi c-t lẽ nào không chạy lại.

-Vị a di ( a di: thím, nhưng khách sáo ) này, ta không hiểu ý của ngài. Ai là thằng ba Thanh vậy?

Bùi thị liền trừng mắt lại.

-Còn ai vào đây nữa. Trần Thanh à, không lẽ bây giờ con có chút tiền rồi nên không nhận cha mẹ này nữa sao?

Nói rồi Bùi thị khóc thét lên, không màng hình tượng mà ngồi xuống đường, chân tay không ngừng đập xuống đất.

Thiên Ái cũng thút thít lau nước mắt, vội ngồi xuống an ủi mẹ mình.

Mấy người đi đường bị tiếng Bùi thị la lối thu hút, vây trước cửa tửu lâu chỉ trỏ.

Trưởng thôn dáng vẻ đạo mạo, nghiêm khắc nói cùng Trần Thanh.

-Thằng ba Thanh à. Đừng trách trưởng thôn nói con, phận làm con cái phải hiếu đạo. Con không màng cha mẹ lo lắng mà tự ra ngoài kinh doanh thì thôi đi, dù sao con kiếm được tiền cha mẹ cũng vui cho con. Nhưng con không nên tuyệt tình như vậy, ngay cả cha mẹ mình cũng không nhận là sao. Trần gia thôn ta tuyệt đối không cho phép con cháu mình trái đạo như thế.

Mấy người quanh vừa nghe ông tự xưng là trưởng thôn, thái độ cung kính hẳn. Lại nghe lời ông nói, liền có cái nhìn không thiện ý với Trần Thanh. Không chừng vị chưởng quầy nổi tiếng này giàu có rồi bỏ rơi song thân mình.

Trần Thanh cười lớn.

-Đại thúc này, ta thật không hiểu ý ngài. Song thân ta đã qua đời, không phải cứ có con trùng tên là có thể trở thành cha mẹ ta. Nếu vậy sợ rằng ta không biết có bao nhiêu cha mẹ rồi. Mọi người nói ta là con trai các ngươi, có bằng chứng gì không? Nếu không, ta không ngại kiện mọi người tội phỉ báng. Để tránh về sau xuất hiện thêm vài người đến nhận thân nữa.

Mấy người đang vây xung quanh chợt giật mình. Đúng nhỉ, ai chẳng biết ông chủ của Mỹ Thực Lâu gia tài vạn lượng hoàng kim. Sợ rằng mấy tên này chạy đến ý đồ kiếm chút đỉnh rồi.

Nhìn thấy cái nhìn không thiện ý của đám đông. Bọn người Trần Dũng sợ hãi, Bùi thị xấu hổ đến mức quên cả khóc. Chỉ biết trừng mắt nhìn cậu.

-Bằng chứng, được, để ta nói cho bằng chứng. Trên cánh tay trái của ngươi có một vết bớt, trên đùi phải cũng có một vết sẹo dài, là do lúc nhỏ nghịch ngợm té ngã. Sao nào, chẳng lẽ người làm mẹ như ta đây không nhận ra con trai mình sao. Trần Thanh, dù con có thành tro mẹ cũng không quên con được. Con sao có thể đối xử với mẹ như vậy.

Thật ra vết sẹo trên đùi Trần Thanh là do khi còn nhỏ cậu làm ngoài đồng, vô tình khiến lưỡi dao cắt trúng. Nhà này cũng không đắp thuốc gì cho cậu, khiến vết thương nặng thêm. Đến khi vết thương lở lét bốc mùi, Trần Thanh lết đi không nổi thì Bùi thị mới mua thuốc cho cậu. Còn không quên mắng cậu một trận vì khiến bà tốt tiền. Hậu quả của nó là để lại một vết sẹo dài, xấu trí trên đùi cậu.

Trần Thanh chấp tay với đám người xung quanh.

-Các vị bằng hữu. Trần Thanh ta tự nhận chưa hề làm gì có lỗi. Nay có mấy người đến đây nhận thân thích, lại vu ta bất hiếu. Không biết các vị đây có thể làm chứng giúp ta, để tránh có kẻ xấu lợi dụng chuyện này tiếp tục vu oan tại hạ. Chỉ cần hôm nay ai đứng ra làm chứng, Trần mỗ nguyện ý đích thân xuống bếp, mời người đó một bữa cơm cảm tạ.

Vừa nghe Trần Thanh tự tay nấu ăn cảm ơn. Đám người đã liên tục nói bản thân sẽ giúp cậu làm chứng. Một món ăn của Trần lão bản quý giá bao nhiêu, chưa kể giá tiền nó như thế nào, chỉ nói đến việc mỗi ngày chỉ đưa ra mười món. Bọn họ có kẻ đến bây giờ còn chưa có dịp thử qua, chỉ nghe tả vị qua lời người khác.

-Trần Thanh, con sao lại…

Trần Thanh cắt ngang lời Bùi thị.

-Vị a di này, ngài nói tay trái ta có bớt, đùi phải có sẹo. Xin thứ lỗi tại hạ không thể vén quần cho ngài xem đùi ta được. Nhưng chuyện tay trái, ta có thể, mời ngài xem qua.

Nói rồi Trần Thanh vén cánh tay trái lên, cánh tay trắng nõn không có lấy một vết sẹo nhỏ, càng đừng nói gì là vết bớt. Nhờ linh tuyền, đừng nói là vết bớt hay vết sẹo, thậm chí mấy mục ruồi nhỏ cũng biến mất, lỗ chân lông cũng thu nhỏ lại. Cơ thể hiện tại của cậu tuyệt đối không có một khuyết điểm nào.

Bùi thị nhìn vị trí đáng lẽ phải có vết bớt, sửng sốt. Bà vội vàng chộp lấy cánh tay Trần Thanh, ý đồ nhìn cho rõ.

Trần Thanh sao cho thị như ý được. Cậu bèn lách ra, để bà đâm sầm vào người đứng phía sau. Trong tiếng la oai oái, cậu đi đến một trung niên đang đứng một phía. Cúi chào người này, Trần Thanh lên tiếng.

-Ra mắt Đinh lão sư, thật sự bị ngài chê cười rồi.