Đấu La đại lục 5: Đường Tam Trọng Sinh

Chương 13: Tàn nhẫn



Đường Tam mím chặt bờ môi, trong chớp mắt này, hắn đã suýt nữa không nhịn mà xông ra ngoài. Nhưng hành động này của Vương Diên Phong đã làm cho suy nghĩ đang sôi trào trong đầu hắn dần bình tĩnh lại.

 

Rất có thể Phong Lang lãnh chúa là cường giả ngũ giai, chỉ sợ đại tư tế còn là lục giai. Lúc này nếu hắn lao ra thì chỉ có thể chịu chết chứ không thay đổi được gì cả. Nhưng mà, ngay cả những nô lệ con người ở đây thậm chí còn có thể hình dung là không có linh hồn, nhưng dù sao đi nữa thì bọn họ cũng là đồng tộc của hắn!

 

Khi Lang Yêu giết người, quả thực là không khác gì giết chết súc vật, ở trong mắt Lang Yêu, con người thậm chí ngay cả súc vật cũng không bằng.

 

"Đem lễ vật lên!"

 

Đúng lúc này, giọng nói của đại tư tế vang lên lần nữa.

 

Đường Tam khẽ di chuyển sang bên cạnh Vương Diên Phong, ánh mắt hắn nhìn ra bên ngoài, có vẻ Vương Diên Phong còn cảm thấy rồi quay đầu nhìn về phía hắn, hắn hơi nhíu mày.

 

Mà lúc này, những đứa trẻ đã thức tỉnh đều sợ hãi đến nỗi run lẩy bảy, trên mặt Đường Tam cũng xuất hiện biểu cảm kinh hãi. Sau khi Vương Diên Phong nhìn thấy biểu cảm này của Đường Tam thì thở dài một tiếng, dùng tay phải kéo hắn ra đứng ở sau lưng mình.

 

Mặc dù Đường Tam không biết Vương Diên Phong có thân phận gì ở trong phong lang tộc, nhưng hành động khi hắn tiến hành kiểm tra huyết mạch bọn họ và hành động bây giờ của hắn, ít nhất thì trong lòng hắn vẫn còn có tình người.

 

Trước khi đứng sau lưng Vương Diên Phong, Đường Tam đã nhìn thấy mười người phụ nữ trần trụi được đưa lên tế đàn. Không thể nghi ngờ, đây chính là lễ vật trong miệng đại tư tế.

 

Thậm chí Đường Tam còn không cần đóng kịch, cơ thể của hắn cũng đang run rẩy. Mặc dù hắn đã thấy rất nhiều người chết ở trong Phong Lang trấn, nhưng mà, đây là lần đầy tiên hắn nhìn thấy trận giết tróc tàn nhẫn như vậy. Ngay cả trong kiếp trước, hắn cũng hiếm khi xuất hiện cảm xúc tức giận như vậy. Đã từng một vị Thần Vương, hắn phải khống chế cảm xúc của mình thật tốt, nhưng giờ phút này làm sao hắn có thể bình tĩnh được.

 

" Tổ tiên vĩ đại! Hôm nay con cháu xin dâng lên lễ vật tươi ngon nhất, xin ngài luôn che trở cho con cháu của ngài, để cho Phong Lang tộc có thể sinh sôi nảy nở. Dâng lễ vật lên!

 

Sau khi đại tư tế nói câu đó, mười người phụ nữ bị đưa lên tế đàn đã lập tức bị giết chết, tiếng sói tru chói tai lại lần nữa vang vọng khắp Phong Lang trấn.

 

Đối với chúng mà nói, tế tự đại điển chính là thời gian chúng điên cuồng và hưng phấn nhất.

 

Chết rồi, lại chết nữa rồi.

 

Đường Tam đau lòng nhắm hai mắt lại. Giờ phút này, trong nội tâm của hắn không còn do dự nữa. Hắn muốn thay đổi thế giới này, thay đổi mọi thứ ở đây, hắn muốn con người nơi này không còn thấp kém như súc vật nữa, hắn muốn làm con người thức tỉnh, phá vỡ sự thống trị Yêu Quái tộc và Tinh Quái tộc. Ở bất kỳ thế giới nào đều là kẻ mạnh sẽ ăn thịt kẻ yếu. Chỉ khi con người chân chính mạnh lên, mới có thể thay đổi được tất cả mọi thứ ở đây.

 

Tế tự đại điển vẫn còn tiếp tục trong nửa giờ nữa mới chuẩn bị kết thúc.

 

Từ đầu đến cuối buổi lễ Đường Tam đều cúi đầu, cơ thể hắn run lẩy bẩy, hắn không tiếp tục nhìn về phía tế đàn phương hướng mà chỉ yên lặng đứng sau lưng Vương Diên Phong.

 

Bây giờ, nội tâm của hắn vô cùng kiên định. Trừ chuyện tìm vợ mình, trong trên đại lục địa yêu tinh Pháp Lam thế giới này, hắn lại có thêm một trách nhiệm nặng nề nữa!

 

Tế tự kết thúc, tất cả các Lang Yêu đều giải tán, Vương Diên Phong thì quay về phía năm người Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết rồi nói:

 

"Các ngươi đi theo ta."

 

Năm người đều nơm nớp lo sợ theo sát Vương Diên Phong, dưới sự dẫn đầu của Vương Diên Phong, bọn họ được đưa đến một ngôi nhà phía Tây Phong Lang trấn. Nhà ở đây rất khác so với ngôi nhà ở trong thôn lúc trước bọn họ từng sống.

 

Đây là một ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ và đá, phía trên còn có tầng hai, trước của là một mảnh đất được cọc gỗ bao quanh tạo thành một cái sân nhỏ rộng chừng hơn một trăm mét vuông.

 

Vương Diên Phong mở cửa sân, Đưa năm người bọn họ vào trong nhà. Cửa phòng trên tầng hai mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra khỏi đó. Nhìn thấy Vương Diên Phong trở về, nàng vội vàng tiến lên rồi khẽ nói:

 

"Kết thúc rồi sao?

 

Vương Diên Phong than nhẹ một tiếng:

 

"Kết thúc rồi."

 

Người phụ nữ cúi đầu xuống, hốc mắt đỏ lên:

 

"Lần này chỉ có năm đứa bé này thôi sao?"

 

"Ừ. Còn năm đưa trẻ không vượt qua được.”

 

Rõ ràng người phụ nữ này biết nếu không vượt qua sẽ có kết quả gì, nàng cúi đầu xuống.

 

Vương Diên Phong nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

 

"Vào nhà trước đi."

 

Người phụ nữ nhẹ nhàng nói, giọng nói của nàng rõ ràng có chút khàn khàn.

 

Dưới sự dẫn dắt của Vương Diên Phong và người phụ nữ đó, năm người Đường Tam, Lăng Mộc Tuyết đi vào bên trong nhà. Trong nhà rất ấm áp, có lò sưởi đốt ở trên tường đang tỏa ra hơi ấm. Trang trí trong nhà rất đơn giản nhưng cũng có bàn ghế đầy đủ, hai bên đều có những căn phòng khác, có cầu thang dẫn lên tầng trên.

 

Cảm nhận được hơi ấm ở trong nhà, mặc dù Đường Tam và bốn người kia đều khá lúng túng, nhưng so với sự hoảng sợ vừa rồi thì đã thoải mái hơn rất nhiều.

 

Người phụ nữ bước sang một bên, rót một vài cốc nước nóng rồi đưa cho từng người bọn họ. Cầm cốc nước trong tay, Đường Tam đột nhiên có cảm giác mình đang làm người một lần nữa, Lăng Mộc Tuyết không nhìn được mà nhỏ giọng khóc nức nở.

 

Vương Diên Phong thở dài một tiếng, nói:

 

"Các ngươi vừa may mắn, nhưng cũng rất bất hạnh. Các ngươi đã được chọn, cho nên sẽ có cuộc sống mới. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là sư phụ của ngươi. Các ngươi sẽ được học một vài thứ từ ta, chỉ có chăm chỉ học tập mới có thể bảo vệ bản thân, khi đó các ngươi mới có thể tồn tại theo đúng nghĩa. Ba năm sau sẽ có một lần kiểm tra nữa, các ngươi cần chiến thắng Lang Yêu cùng tuổi thì mới có đủ tư cách trở thành phụ thuộc. Nếu không. . Các ngươi có nhìn thấy kết cục của những đứa bé kia không."

 

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút.

 

"Ta không biết các ngươi có nghe hiểu những lời ta nói hay không, ta sẽ cố gắng dạy bảo các ngươi. Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ ở trong nhà của ta. Cho đến khi các ngươi vượt qua bài kiểm tra rồi trở thành phụ thuộc thì mới có thể có được ngôi nhà của riêng mình."

 

Hắn quay sang người phụ nữ rồi nói:

 

"Vị này chính là sư mẫu của các ngươi, nàng tên là Khâu Tĩnh. Chúng ta đã từng trải qua tất cả những chuyện giống như các ngươi hôm nay. Sở dĩ chúng ta có thể còn sống sót là vì trở thành phụ thuộc. Ba năm tới, các ngươi phải nỗ lực để có được tư cách này, để không còn là nô lệ nữa. Được rồi, đều đi nghỉ ngơi đi, sư mẫu sẽ dẫn các ngươi đến phòng của mình, nam thì hai người một phòng, bé gái này ở một mình một phòng. Ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy các ngươi. Tấm thẻ này các ngươi phải đeo trên người. Khi nào các ngươi muốn đi ra ngoài thì nhất định nhớ phải mang theo, có nó, các ngươi mới sẽ không bị xem như nô lệ.”

 

Nói xong, Vương Diên Phong đưa cho mỗi người bọn họ một tấm thẻ gỗ, trên tấm thẻ gỗ có điêu khắc hoa văn, còn khảm nạm một khối xương nhìn giống như răng sói, nhưng không phải là răng nanh.

 

Phòng của bọn họ đều ở tầng một, Đường Tam được phân ở cùng một đứa bé trai khoảng mười tuổi.

 

Khâu Tĩnh dẫn bọn họ đến phòng, tầng một có nhà vệ sinh dùng chung, Khâu Tĩnh bảo bọn họ đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, mỗi người được lĩnh một bộ quần áo làm từ vải bố. Mặc dù vải bố rất thô ráp, nhưng rất dày, còn giữ ấm khá tốt.

 

Mọi người tắm rửa sạch sẽ xong rồi cùng nhau đi ra ăn cơm.

 

Bọn họ ăn một ít thực vật có hình dạng giống như rễ cây, chúng chỉ đơn giản đun sôi rồi cho thêm một chút muối, ngoài ra còn có một ít canh thịt để ăn. Đối với nô lệ mà nói, bữa ăn đơn giản này đã vô cùng phong phú. Sau khi uống canh thịt, tuy không có mùi vị gì nhưng rất thơm, cảm xúc của mọi người đã nguôi ngoai đi rất nhiều.

 

Đường Tam chú ý đến, từ nãy đến giờ đôi mắt của Lăng Mộc Tuyết đã sưng đỏ, ánh mắt đờ đẫn, chỉ ăn rất ít đồ ăn.

 

Vương Diên Phong hỏi thăm tên của từng đứa trẻ một, nhưng trong năm người bọn họ, trừ Đường Tam và Lăng Mộc Tuyết thì ba người khác đều ngay cả tên cũng không có, mà chỉ có danh hiệu đơn giản.