Đế Cuồng

Chương 382: Hư vô hắc ám



Thiên địa minh minh, thiên đạo mang mang, từ xưa đến nay, dù là bậc hào kiệt tu vi đạt tới điên phong cũng không cách nào thấu tỏ hết những bí mật của trời đất.

Chúng sinh từ đâu mà có?

Thiên đạo liệu có tồn tại? Mà giả dụ có tồn tại thì do "kẻ nào" đứng phía sau. Kẻ đó có vô tình đối xử công minh với toàn bộ chúng sinh không hay là ngập tràn tính toán?

Vì sao cấm kỵ lại buông xuống theo chu kỳ? Điểm kỳ quặc là nó dường như chỉ muốn truy sát những sinh linh quá mức hùng mạnh, không chết không thôi, còn những sinh linh nhỏ yếu thì lại bỏ qua, để chúng có cơ hội phát triển nảy nở tiếp.

Không ít người vì thử tìm hiểu về hai chữ cấm kỵ mà mất mạng hoặc tuyệt tích thế gian, điển hình là Bá Luân đại thần, kẻ vô địch thái cổ, đủ sức tự xưng Thiên Đế nhưng trước sau vì trung thành với Bạch Hoàng nên vẫn cam chịu thân phận thần tử.

Hay Mãn Lâu Thiên Đế nổi danh với Phi Tiên Cửu Tự quyết, dùng tín niệm điên đảo thời tiền thái cổ, câu nói trứ danh "chỉ cần ta tin tưởng tất cả đều sẽ tồn tại". Y giúp tiên tộc trở thành chí tôn lục giới, thậm chí suýt nữa hủy diệt thần tộc đã xuất hiện từ kỷ thần thoại. Dù vậy, cấm kỵ buông xuống, y vẫn không cách nào cải biên số phận, phải biến mất vào trong cấm kỵ, đến xương cốt và đạo thống của mình cũng tan biến, đến nỗi tiên tộc sau này đã từng có lúc quên đi đoạn hồi ức về y.

Trong hư vô mênh mông tưởng chừng vô tận, hắc ám phủ kín khắp bốn phương tám hướng. Dẫu đôi lúc có vài tia ánh sáng le lói xuất hiện nhưng cũng rất nhanh bị hắc ám cắn nuốt, hoàn toàn biến mất không chút dấu vết.

Chính vì hư vô là nơi không tồn tại bất kỳ loại khí cơ nào nên sinh mệnh sống cũng không thể tồn tại ở đây nếu không có những thủ đoạn đặc dị.

Không biết là bao lâu, từ chính giữa hắc ám loé lên một đạo bạch quang xé tan màn đêm lao vút đi.

Nhìn kỹ lại mới thấy đạo bạch quang kia là một thanh kiếm màu bạc dài tầm ba trượng, chuôi kiếm màu đen, nơi tiếp giáp giữa sống kiếm và chuôi kiếm là một đạo hoa văn nhành liễu xanh nhạt đang không ngừng uốn lượn lên phía trên, đường nét mềm mại mà tinh tế, dù vậy sự mềm mại này không làm cho vẻ sắc bén của thanh kiếm biến mất mà gia tăng gấp bội phần, mỗi lần lướt qua đều khiến hư vô xuất hiện những vết rách kéo dài phải mất rất lâu sau khi thanh kiếm rời đi mới hồi phục lại.

Lúc này đây có một gã thanh niên áo trắng tóc bạc đang ngồi xếp bằng trên sống kiếm, hai mắt nhắm nghiền, dùng bóng lưng cô độc của mình che lại đoạn hoa văn nhành liễu kéo dài bên dưới.

Hắn chính là đạo thể Độc Cô Minh đang trên đường trở về hiện tại.

Không còn giống như ở lần đầu tiên, thân thể bị tổn hại nghiêm trọng vì cạn kiệt linh khí. Ở lần này hắn đã chuẩn bị một núi nguyên thạch bên trong túi trữ vật, cộng thêm vô số kỳ trân dị thảo, còn cả không ít điển tịch sách vở thu thập được ở thái cổ để nghiên cứu trong khoảng thời gian chán chường bên trong hư vô.

Lúc trước, dù hôn mê nhưng hắn vẫn cảm nhận được lướt đi trong hư vô để tìm đến tiết điểm thuộc về thái cổ mất rất nhiều thời gian, dường như tận mấy năm trời mới tới được. Đó là còn chưa kể tới những lúc hắn mất đi ý thức, bị những ảo cảnh về cha mẹ, Cố Lý, hay nam tử thần bí quay lưng về phía mình, nử tử váy trắng thần sắc băng lãnh đứng trên chiếc thuyền độc mộc chiếm đóng tâm trí... Dù hắn không biết rõ chính xác là bao lâu, nhưng ắt hẳn rất dài, đủ làm cho một tu sĩ như hắn cảm nhận được sự tịch mịch.

- Có thêm thời gian tu hành, không bị bất kỳ ai quấy nhiễu, đây xem như một cơ duyên dành cho ta... Tuy nhiên không rõ rốt cuộc ta sẽ trở về giai đoạn nào của tương lai. Lỡ như mấy trăm năm tính từ lúc Lý Ẩn chém ra một kiếm thì...

Độc Cô Minh chỉ dám nghĩ tới đây. Hắn không dám nghĩ tiếp vì sợ sẽ phải đối mặt với một kết quả tàn khốc, phá tan sự cố gắng biết bao năm lưu lạc thái cổ của hắn.

- Trước mặt hoàn thiện thập đại phân thân, đến lúc trở về tương lai, một khi dung hợp mười phân thân này, ta sẽ là vô địch trong cùng thế hệ! Có điều muốn làm được vậy, yêu cầu đạo thể phải đạt tới đẳng cấp cực cao về mặt luyện thể, bằng không sẽ nổ tung như bong bóng.

Bốn phân thân kiếm, đao, khinh hành, hoả đã giúp hắn chỉ thua thiệt dưới Bá Luân thời thanh niên một chiêu, nếu ngưng tụ được mười cái, chắc chắn có thể chuyển bại thành thắng. Mặc dù so sánh như vậy hơi khập khiễng vì sau trận chiến đó Bá Luân cũng có những tạo hoá của riêng mình. Y học được Thiên Thượng Thiên Hạ Duy Ngã Độc Tôn công và Bá Vương Thập Bát thức do Vạn Vô Địch để lại, tu vi cũng thăng tiến đến tầm cao mới. Tuy nhiên xét vào thời điểm tương lai, loại tu vi như Độc Cô Minh hiện tại đã quá mức vượt trội, lực đạo hoàn mỹ, đạo vận hoàn mỹ, võ đạo nhờ vào việc cảm ngộ mười ba hình thái kiếm đạo của Tuế Nguyệt kiếm dưới chân cũng sắp sửa tiếp cận hoàn mỹ, khả năng đấu pháp cũng đã được cải thiện nhờ diễn luyện công pháp mô phỏng địch nhân Mộng Thành Chân. Duy chỉ có thể chất dù vốn dĩ sở hữu Trường Sinh thể nhưng vẫn không đủ để chịu tải sức mạnh quá lớn.

Hắn bắt buộc phải đạt đến cảnh giới thể tu hoàn mỹ thì mới tận dụng được tối đa ưu thế của việc sở hữu nhiều phân thân xếp chồng lên nhau.

Tuế Nguyệt kiếm lướt đi trong hư vô mênh mông.

Trong đêm tối tịch mịch, đạo thể Độc Cô Minh vẫn chỉ đơn độc một mình không ngừng tu luyện.

Vô số những nguyên thạch thượng phẩm bị bóp nát để hỗ trợ hắn trong quá trình ngưng tụ phân thân.

Rất nhanh, trong chớp mắt mười năm nữa lại trôi qua.

Với người tu hành, mười năm là quãng thời gian rất ngắn ngủi, những nhân vật đẳng cấp tu vi từ Đạo Đài trở lên một lần bế quan trải qua trăm năm cũng chẳng có gì kỳ lạ. Mà hắn, sau mười năm tu vi từ Tiên Thai trung kỳ nay đã chính thức chạm mốc hậu kỳ đỉnh phong, chẳng những vậy còn nhờ việc ngưng tụ ra mười phân thân hoàn chỉnh để đưa bản thân đi đến hoàn mỹ ở cảnh giới Tiên Thai, chỉ còn cách Đạo Đài một lằn ranh nhỏ.

Phong phân thân.

Chiến phân thân.

Cuồng phân thân.

Chân phân thân.

Giả phân thân.

Diệu âm phân thân.

Tự nhiên phân thân.

Kim cổ phân thân.

Hạo nhiên phân thân.

Trung dung phân thân.

Đây là mười phân thân hiện tại của hắn, vẫn còn trong sự điều khiển khống chế, không hề có linh trí riêng như kiếm, đao, hỏa và khinh hành.

Trong đó bốn phân thân bổ sung thay thế cho bốn phân thân đã để lại thái cổ là bốn loại phân thân hắn cực kỳ tâm đắc. Sức mạnh của bọn chúng không quá nghiêng về những loại đạo hữu hình, có thể thấy rõ, chạm, sờ, nghe, cảm nhận trước mặt mà thuộc về loại đạo vô hình, cực kỳ mơ hồ mông lung, phải dụng tâm để cảm nhận.

Qua nghiền ngẫm và phân tích, hắn ghép chúng vào chung nhóm với chiến, cuồng, chân, giả để tạo thành một tổ hợp “vô hình đạo” riêng biệt. Hoàn toàn khác xa về bản chất nếu đem so sánh với phong và diệu âm, thuộc nhóm “hữu hình đạo”.

Lại thêm mười năm dài đằng đẵng trôi qua.

Mười cỗ phân thân cùng ngồi xếp bằng với bổn tôn, không ngừng dùng lực lượng của riêng mình để hỗ trợ bổn tôn tôi thể.

Cảnh giới về mặt luyện thể của Độc Cô Minh tiến triển cực chậm, hắn mất tới tận hai mươi năm mà hôm nay mới chân chính đột phá tới thể tu nhị cấp sơ kỳ hoàn mỹ. Tạm thời đủ sức sử dụng được sức mạnh xếp chồng của năm cỗ phân thân.

- Rốt cuộc ta có thể về hay không?

Độc Cô Minh càng lúc càng bày ra vẻ mặt cực kỳ âm trầm.

Dù rằng hắn mang theo không ít tài nguyên nhưng lúc này đã sắp sửa cạn kiệt.

Mười phân thân, một bổn tôn, dù cả bọn cùng chung một thể, có thể hợp nhất song lại tiêu tốn lượng nguyên khí phải gấp trăm lần một mình đạo thể lúc trước.

Với mức độ tiêu hao như vậy, nuôi dưỡng mười phân thân này chẳng khác nào đang nuôi dưỡng cả một tông môn mấy vạn người cùng lúc. Chỉ có không ngừng bổ sung thêm tài nguyên thì mới trụ nổi, chứ như hiện tại, có lẽ chỉ một năm nữa thôi là mọi thứ sẽ chân chính cạn kiệt. Nguy cơ giống như lần đầu tiên đến hư vô hắc ám sẽ lại diễn ra.

Đúng vào lúc hắn đang cực kỳ lo lắng thì từ một vết rách hư vô phía trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một luồng uy áp khủng bố không thể hình dung bùng nổ ra ngoài.

Luồng uy áp mạnh đến mức khiến Tuế Nguyệt kiếm lần đầu tiên sau bao năm phản ứng dữ dội, không ngừng phát ra những tiếng kiếm minh vang vọng như đang cảnh báo dè chừng.