Đêm Nay Rất Dài

Chương 15



Tim Dư Trì đập toán loạn, tựa như ngẩn ngơ bởi nụ hôn ấy, cả người ngây ra như phỗng, tay trái cầm chiếc hộp máy tính, tay phải vẫn đang đặt trên tay nắm cửa, mặc cho người con gái treo mình trên người cậu.

Cậu cúi đầu nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt ánh lên sự hoang mang và khó tin.

Thịnh Li được nước lấn tới, cô nâng mặt cậu cười sung sướng: “Phản ứng của cậu thế này không lẽ là nụ hôn đầu ư?”

Tay cô hơi lạnh, còn nhiệt độ trên mặt cậu rất ấm, thậm chí còn có xu hướng nóng lên, lỗ chân lông tựa như chịu kích thích mà giãn nở. Cậu tỉnh táo mấy phần, hất tay cô ra rồi đẩy người sang một bên, giọng nói vừa trầm vừa khàn lộ rõ sự tức giận: “Làm sao có thể.”

Giây phút này, ngược lại Thịnh Li vô cùng bình tĩnh, cô cười với cậu: “Nếu là nụ hôn đầu thì chị sẽ chịu trách nhiệm.”

Thật ra, ba món quà trong buổi tối hôm nay.

Bất kể Dư Trì gì cũng đều là một cái bẫy.

Dư Trì cúi xuống nhìn cô, có một khoảnh khắc, cậu nghĩ đến việc buông xuôi, để cho cô bao nuôi cậu cũng được, ở bên cạnh trêu đùa cậu cũng được, hoặc yêu đương trong đoàn phim cũng được. Cậu nhìn xoáy vào cô, cười giễu: “Không phải nụ hôn đầu, không cần chịu trách nhiệm. Một chiếc máy tính hơn hai mươi vạn cùng một nụ hôn với nữ minh tinh nổi tiếng, lần này tôi không hề chịu thiệt.”

Cậu đặt tay lại lên tay nắm cửa, cuối cùng xoay đầu nhìn cô cười châm biếm: “Một đại minh tinh như chị, muốn yêu đương với ai, muốn bao nuôi tiểu thịt tươi nào, chắc chắn người khác đều sẵn lòng tình nguyện. Hà cớ gì cứ nhìn chòng chọc vào tôi? Đối với chị mà nói, việc này không có lợi.”

Thịnh Li nhíu mày: “Bởi vì mắt nhìn người của tôi rất chuẩn, mới nhìn trúng người tốt nhất.”

Khuôn mặt Dư Trì đanh lại, khẽ hừ một tiếng, cậu đẩy cửa, ánh mắt hoà vào hành lang tĩnh mịch trống trãi lúc một giờ sáng.

Thân hình thon dài thẳng tắp của thiếu niên loé lên, cậu thuận tay đóng cửa, sau đó sải bước rời đi, không quay đầu lại.

Thịnh Li đứng sau cửa nhẹ nhàng vỗ ngực rồi hít sâu một hơi, có vậy mới làm dịu đi nhịp tim đập toán loạn. Cô đi vào phòng ngủ rồi ngã người xuống giường, haizz, Dư Trì khó trị quá, nhưng cô có thể cảm nhận được cậu có cảm giác với cô, nhiều hay không thì không chắc, nhưng chắc chắn là có.

Cậu đang do dự điều gì?

Hay đang lo sợ điều gì?

Sợ bị đá?

Rốt cuộc Dư Trì đã từng yêu hay chưa?!

Lần trước Từ Dạng đến đoàn phim, Thịnh Li đã nhận ra quan hệ giữa hai người họ rất tốt, có lẽ là một trong số ít những người bạn có quan hệ tốt với Dư Trì. Cô thấy hơi hối hận vì lần trước không thêm Weixin của Từ Dạng, không thì đã có thể nhắn tin hỏi cậu ấy rồi.

Bỏ đi, việc này không hợp tình hợp lý, một nữ minh tinh như cô mà đi hỏi chuyện này thật sẽ khiến người ta suy nghĩ xa xôi.

Điện thoại reo lên tingting.

Viên Viên: [LiLi, Dư Trì đi chưa? Có cần em tiễn không?]

Thịnh Li biết tỏng, chắc chắn Dung Hoa đã đặc biệt căn dặn Viên Viên phải để mắt tới cô, Viên Viên đi theo cô bốn năm, một lòng một dạ hướng về cô, có một số việc cô ấy tuyệt đối không nói với Dung Hoa, chị ấy cũng chưa biết cô và Dư Trì đã phát triển tới mức lừa nhau vào phòng.

Thịnh Li thấy buồn nẫu ruột, cô một thân một mình, muốn cưa đổ một cậu trai nhỏ kiêm trợ lý cũng không xong, còn bị người đại diện và trợ lý đề phòng trước sau như trộm. Còn bạn học nữ kia của Dư Trì, mỗi lần đến đoàn phim đều dẫn theo bốn trợ thủ, bỗng dưng cô cảm thấy bất bình, nhắn một hàng chữ chọc ghẹo Viên Viên: [Chưa đi, cậu ấy đang tắm, đừng có mà làm phiền bọn chị.]

Viên Viên: [……..]

***

Sáu giờ sáng, trong phòng ngủ mờ tối của căn phòng thuê, điện thoại di động đặt trên đầu giường của Dư Trì nhấp nháy.

Cả buổi tối chẳng chợp mắt được bao nhiêu, Dư Trì mệt mỏi ngồi dậy, với lấy điện thoại.

Viên Viên: [Nhân lúc mọi người còn đang ngủ cậu nhanh đi đi, không thì lát nữa không đi được mất. [huhu]  [huhu]  [huhu] ]

Dư Trì: […….]

Cậu cảm thấy hết sức hoang đường, nhếch khóe miệng cười thầm một tiếng, định xóa tên Viên Viên khỏi danh bạ nhưng sau khi suy nghĩ lại thay đổi ý định, cài đặt tin nhắn sang chế độ không làm phiền. Cậu buông điện thoại, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Dòng nước lạnh xối thẳng xuống đầu, nước mỏng tang tràn qua bả vai dài rộng của thiếu niên. Thật ra cậu không gầy, trên người có một lớp cơ bắp, cơ bụng săn chắc lộ rõ kết hợp cùng đôi chân dài miên man. Nếu như lọt vào ống kính, tuyệt đối sẽ là thân hình cân đối hài hòa nhất.

Huống chi, còn sở hữu gương mặt với những đường nét anh tuấn, mới chỉ mười tám tuổi, tuổi trẻ còn là một tiềm năng vô hạn.

“Nói trắng ra là tôi có cặp mắt tinh tường, mới nhìn trúng một loại cổ phiếu tiềm năng (1).” 

(1) Cổ phiếu tiềm năng dùng để chỉ những cổ phiếu có tiềm năng tăng giá hoặc những cổ phiếu có kỳ vọng đầu tư tiềm năng trong tương lai. Trong các ngữ cảnh khác, “cổ phiếu tiềm năng” thường đề cập đến những người đàn ông trẻ có triển vọng và thường được sử dụng trong các vấn đề lựa chọn bạn đời của phụ nữ.

“Bởi vì mắt nhìn người của tôi rất chuẩn, mới nhìn trúng người tốt nhất.”

Giọng nói của Thịnh Li như có ma lực, cứ văng vẳng quấy nhiễu tâm trí cậu.

Từ năm mười hai tuổi, đã có người xem cậu như một loại cổ phiếu tiềm năng, ví như Hà Nguyên Nhậm, Khương Nam, Dư Mạn Kỳ và Giang Đông Mẫn… bọn họ đều nói cậu có khả năng vô tận.

Thịnh Li cũng chỉ vừa ý điểm này.

Dư Trì bực bội vặn nước lên mức to nhất.

Đúng bảy giờ, Dư Trì đến đoàn phim, Thịnh Li đã ở trong phòng hoá trang. Thợ trang điểm quan tâm hỏi han cô: “LiLi, tối qua ngủ không ngon hả? Hôm nay quầng thâm mắt của em rõ lắm.”

Thịnh Li có hơi buồn ngủ, cô nhấp một ngụm cà phê: “Vâng, hôm qua ngủ hơi trễ, phải làm phiền thầy che quầng thâm mắt rồi.”

Thợ trang điểm lại ngoái nhìn Viên Viên, ngạc nhiên hỏi: “Ơ, em cũng buồn ngủ sao? Nãy giờ cứ ngáp hoài.”

Viên Viên còn gà gật hơn Thịnh Li, cô ấy lại ngáp một cái, mơ màng đáp: “Em gặp ác mộng nên chẳng ngủ ngon.”

“Ác mộng gì thế?” Thợ trang điểm cười hỏi.

Viên Viên nhác thấy bóng dáng Dư Trì lướt qua ngoài cửa, lòng ngổn ngang trăm mối thở dài: “Không có gì, em mơ linh tinh….”

Thịnh Li không kìm được phì cười một tiếng.

Tạo hình ngày hôm nay hoá trang mất hai tiếng, Thịnh Li thay trang phục diễn xong thì tới khu vực quay phim, Dư Trì đang thảnh thơi ngồi trên ghế, chiếc bàn bên cạnh đặt chiếc máy tính cũ của cậu. Cô đứng kế bên cậu, cúi đầu hỏi: “Sao không dùng cái mới?”

“Không cần, chuẩn bị đem bán sang tay.” Dư Trì nhướng nhẹ mi mắt, uể oải nói.

“………”

Thịnh Li vừa muốn đáp trả thì Ngụy Thành đi tới, chào Thịnh Li một tiếng.

Thịnh Li chỉ đành nuốt lại lời nói, mỉm cười: “Chào buổi sáng Thành ca.”

Ngụy Thành nhìn Dư Trì, vén vạt áo của trang phục diễn ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu điềm đạm mở lời, “Hôm qua nói chuyện điện thoại với đạo diễn Hà, ông ấy có nhắc đến cậu, nói hai ngày trước hai người gặp nhau.”

Dư Trì xoay đầu nhìn Ngụy Thành, từ tốn ngồi thẳng người lên, bình tĩnh đáp: “Vâng, không ngờ ông ấy còn nhớ em.”

“Trước đây cậu luôn khách sáo với tôi, tôi tưởng cậu không nhớ chuyện lúc nhỏ, hoá ra vẫn còn nhớ.” Ngụy Thành thành thục ổn trọng, rất có sức hấp dẫn, anh ấy cười hiền hoà, “Nghe nói cậu thi đại học được hơn bảy trăm điểm.”

Dư Trì khó hiểu: “Ai nói ạ?”

Cậu không nói kết quả thi của mình với ai, có lẽ Dư Mạn Kỳ cũng không biết.

Giọng Thịnh Li đều đều, lạ ở chỗ còn có chút đắc ý: “Tôi nói đó.”

Dư Trì: “…….”

Cô hãnh diện gì chứ? Cậu mím môi.

“Đạo diễn Hà nói cậu đã ký với một công ty đại diện, nhưng công ty đó không được tốt, còn nói rất tiếc.” Ngụy Thành cười, trêu cậu, “Nhưng điểm thi đại học cao vậy mà, cũng không thể xem là đáng tiếc, học ở một ngôi trường trọng điểm hoàn toàn tốt hơn việc lăn lộn trong đoàn phim.”

Thịnh Li ý kiến: “Cũng không thể nói như vậy, phải xem bản thân muốn làm gì nữa.”

Đạo diễn Lưu cầm loa hô.

Chuẩn bị quay phim rồi.

Thịnh Li cùng đi với Ngụy Thành, cô ngó sang bên kia, đạo diễn Lưu đang chống nạnh hút thuốc, mặt mũi ưu phiền, cô hạ thấp giọng: “Sao em thấy, tâm trạng của đạo diễn Lưu có vẻ không tốt lắm?”

Tâm trạng đạo diễn không tốt, vậy là các diễn viên sắp toi đời rồi.

Thịnh Li chẳng muốn NG suốt dưới nắng hè nóng bỏng này đâu.

Tối qua cô háo hức nghĩ cách dụ dỗ Dư Trì, vốn chẳng quan tâm đến những chuyện khác, cũng không hay biết chuyện lên hot search tối qua của Phong Húc, người đáng ra sẽ gia nhập đoàn phim vào ngày 5 tháng 7 tới, tuy hot search đã gỡ xuống ngay, nhưng bàn dân vẫn hóng hớt drama, chuyện này gây ảnh hưởng rất lớn.

Phong Húc là á quân của một cuộc thi tuyển chọn tài năng mấy năm trước, năm nay mới hai mươi tuổi, nhân khí rất cao (2), thuộc diện tiểu thịt tươi chân chính có tiếng tăm, gia đình cậu ta cũng có gia thế, tài nguyên trước giờ không tệ.

(2)Nhân khí: Độ phổ biến, độ nổi tiếng,….

Trong Giang Sơn quyển, vai của cậu ta chỉ được tính là phiên bốn (3) nhưng có thể hợp tác với dàn diễn viên có địa vị khủng trong giới, vai diễn này tuyệt đối là một tài nguyên béo bở với cậu ta. Hơn nữa nếu diễn tốt vai này thì sẽ bật lên được, còn có thể vợt một đám fans hâm mộ, nếu không phải gia đình có gia thế thì không đời nào cậu ta vớ nổi vai diễn này.

(3) Phiên vị/番位: là thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim. Phiên vị được sắp xếp theo sức ảnh hưởng của diễn viên.

Cơ mà, nuốt không trôi kỹ năng diễn xuất của cậu ta.

Nếu phía đầu tư không cương quyết thúc ép, đạo diễn Lưu cũng không chọn cậu ta.

Ngụy Thành lên tiếng: “Tối qua Phong Húc uống say rồi lái xe gây tai nạn, trên người có mấy chỗ gãy xương phải nằm viện điều trị, chắc phải mất vài tháng mới hồi phục được. Điều quan trọng nhất là cậu ta còn gây thương tích, việc này ảnh hưởng rất lớn, chắc chắn cậu ta không thể gia nhập đoàn phim. Đạo diễn Lưu muốn đổi người, chú ấy thương lượng với nhà đầu tư thì bên đó muốn nhét một người vào nhưng gương mặt và kỹ năng diễn xuất còn kém hơn Phong Húc, chú ấy không chịu, muốn tự mình chọn người thử vai.”

Tiểu thịt tươi đang nổi tiếng uống rượu gây tai nạn thương tích, không bị phong sát cũng sẽ bị đóng băng hoạt động.

Thịnh Li không ngờ còn có thể xảy ra chuyện kiểu này, cô thừ người, trong lòng bỗng nhen nhóm một suy nghĩ.

Cô ngoảnh đầu nhìn Dư Trì một cái.

Dư Trì vốn không nghĩ cô sẽ ngoảnh lại, ánh mắt hai người bất thình lình va vào nhau, cậu điềm nhiên như không dời mắt.

Trong giới giải trí này, người đập nhiều tiền mới là kẻ thao túng quyền lực.

Ngay cả đạo diễn Lưu được xem là người có tiếng nói, nhưng muốn tự mình chọn người thử vai cũng không phải chuyện dễ, cần phải trao đổi thêm.

Buổi tối khi xong việc, Thịnh Li cùng đạo diễn Lưu thảo luận về kịch bản, rồi nhân lúc không ai chú ý, hỏi ông: “Đạo diễn Lưu, vai Dương Lăng Phong đó sẽ đổi cho ai diễn ạ?” Vai diễn này có không ít cảnh đóng chung với cô, hỏi vấn đề này, tính ra cũng không quá lộ liễu.

Rõ ràng đạo diễn Lưu rất đau đầu vì chuyện này, vẻ mặt đầy lo lắng: “Haizz, giờ chú cũng chưa biết nữa, tạm thời tìm diễn viên rất phiền phức, đây là chuyện nhỏ, chuyện quan trọng là một mình chú không quyết định được việc này.” Ông dừng lại một lát, rồi bổ sung một câu mê tín, “Có phải hôm khai máy không chọn ngày không, cái đoàn phim này lúc nào cũng xảy ra chuyện.”

Thịnh Li: “………”

Cô nghĩ ngay đến chuyện mình bị dị ứng, hại đoàn phim chậm trễ tiến độ.

Đạo diễn Lưu nhìn cô cười toe: “Aiya LiLi, không phải chú nói cháu, so với những chuyện này, chuyện của cháu chỉ là chuyện vặt.”

“Cháu biết mà.” Thịnh Li mỉm cười mờ ám, nói bóng gió, “Đạo diễn Lưu, vai diễn kia có rất nhiều cảnh đóng chung với cháu, chú nhất định phải chọn cho kỹ, chọn một tiểu thịt tươi có nhan sắc có kỹ năng diễn xuất để đóng với cháu, cháu cảm ơn chú trước nha.”

Đạo diễn Lưu vừa cười vừa phất phất tay, “Được, chú biết mà.”

Thịnh Li đi ra, trông thấy Dư Trì bỏ máy tính vào balo đeo lên vai, đi về phía chiếc xe đạp bên cạnh.

Cô nhanh chân đi qua đó.

Lúc cậu dợm trèo lên xe, cô chắn trước mặt.

Có người đi ngang qua, cô vờ vịt nói một câu: “Trợ lý Dư, ngày mai cậu mang bánh trứng qua đây cho tôi nhé, bánh trứng lần trước ăn ngon lắm.”

Dư Trì ngồi trên xe đạp, cặp chân dài chống xuống đất, thờ ơ nhìn cô đáp: “Ừm.”

Thịnh Li nhích lại gần một chút, nói nhỏ: “Không cho phép cậu bán máy tính.”

Dư Trì cười khẩy, đáp nhỏ: “Đồ được tặng, tôi muốn làm thế nào là việc của tôi, chị còn muốn xía vào sao?”

“Đây là quà đính ước, đương nhiên phải xía vào rồi.” Thịnh Li cười nham hiểm, cô uy hiếp, “Cậu mà dám bán, đợi đấy tôi sẽ đến xử cậu.”

Thu xếp đồ đạc xong Viên Viên nhìn ngó quanh quất. Ủa, Thịnh Li và Dư Trì đâu?

Mắt đã tìm thấy mục tiêu liền thoăn thoắt ôm đồ lao sang bên đó.

Dư Trì gác tay trên tay lái, cậu nghiêng đầu nhìn Thịnh Li, khóe miệng nhếch lên cười khẽ: “Được, lát nữa tôi gửi địa chỉ qua điện thoại cho chị. Nếu chị đã muốn đến tìm tôi, vậy nhớ trao đổi ám hiệu để tôi mở cửa.”

Dứt lời, cậu đạp xe đi mất.

Thịnh Li: “……..”

Viên Viên vừa chạy đến sau lưng cô, nghe thấy câu nói kia: “???”

Chao ôi cứu, ám hiệu gì vậy trời?

Chỉ trong một buổi tối, hai người họ đã phát triển đến mức có ám hiệu gian tình rồi?