Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 1: Gặp lại ngoài ý muốn



Trans: Tiêu Vân

Beta: Tree

Lời đầu tiên, xin chào các bạn mới tới, bộ này mình mới dịch xong không bao lâu, do chưa có nhiều thời gian rà lại lỗi (lỗi xưng hô, lỗi chính tả, tên của một nhân vật mình có ghi lộn nhưng mà mình không nhớ chương nào để sửa, nhân vật đó tên Lion chứ không phải Line) và chỉnh sửa lại câu chữ nên là các bạn có thấy sạn hay có cách dùng câu hay hơn mong là các bạn có thể báo với mình để mình sửa lại, cảm ơn các bạn rất nhiều.

Chương 1. Gặp lại ngoài ý muốn.

“Cậu thật sự không suy nghĩ thêm sao?”

Giọng người đàn ông trong điện thoại rất trẻ tuổi, lại còn vô cùng chân thành.

“Tiểu thư Jones rất thích tác phẩm của cậu, từ giai đoạn đầu bắt đầu sáng tác cô ấy đã theo dõi cậu rồi. Thật ra, việc này cũng không khác lắm so với việc tác phẩm của cậu được thu vào khu triển lãm, chúng tôi thân làm nhà sưu tầm đều sẽ hết lòng cất giữ và trông coi. Không nhắc đến số tiền không hề ít ỏi này mà nói thì bữa tiệc đính hôn của cô ấy cũng sẽ có độ chú ý vô cùng cao, chúng tôi đã mời rất nhiều các bên truyền thông, điều này sẽ giúp đỡ nhiều cho cậu…”

Đầu Tô Hồi váng vất, sự im lặng khiến cho cậu trông có vẻ vô cùng kiên nhẫn. Cậu đổ viên thuốc vào lòng bàn tay rồi uống với nước lạnh, ngẩng đầu nuốt hết xuống.

Nghe thấy đối phương hình như đã nói xong rồi, Tô Hồi nhẹ giọng từ chối: “Rất xin lỗi, trạng thái gần đây của tôi… không được ổn lắm, tôi nghĩ mọi người chắc là sẽ tìm được người thích hợp hơn.”

Cúp điện thoại xong, căn phòng tối mù đột nhiên im ắng lại, im ắng đến mức làm cho tim Tô Hồi đập nhanh.

Vị gỉ sắt nơi đầu lưỡi còn chưa hoàn toàn tan hết, tác dụng phụ của thuốc đã kéo đến, cậu ngồi trên giường, tay không kiểm soát được mà run rẩy. Những điều này Tô Hồi đã quen từ sớm, cậu cũng không cảm thấy gì, chỉ yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn mảng xám trắng âm u bên ngoài bầu trời.

[Seattle thật nhàm chán, trời thế này rồi vẫn chưa thấy tuyết rơi.]

Cậu nhớ lại câu mà Lương Ôn nói trước khi rời đi.

Lúc đó cậu không nói được gì cả, ngay bây giờ cũng vậy, cậu không thể trả lời được, mặc dù như vậy rất không lịch sự nhưng Lương Ôn cũng không nói gì cả. Tô Hồi luôn rất cảm kích sự bao dung của anh.

Giai đoạn trầm cảm đến, cậu liền trở nên trì trệ. Dòng suy nghĩ đóng băng lại, cậu hoa mắt ù tai không nghe hay thấy rõ bất cứ thứ gì cả, cảm xúc thì tụt xuống đáy, sống lưng như bị gãy đi, cậu như một con giun chỉ có thể bò dưới đất không động đậy được, hoặc là như một tờ giấy bỏ đi không còn sức sống.

Trong đầu, một âm thanh vừa giống lại vừa không giống như là của bản thân không ngừng lặp lại những khuyết thiếu trên người cậu, mỗi một sai lầm đều như không thể được tha thứ. Nền đất dưới chân sụp xuống từng đoạn, dường như rất nhanh thôi, cậu sẽ bị ép chạy đến bên cửa sổ rồi rơi xuống từ cửa sổ, rơi xuống thế giới lạnh lẽo này.

Động tác quay đầu của Tô Hồi rất chậm chạp, cậu giơ tay lấy bịt mắt trên tủ đầu giường.

Cậu phát hiện kính râm của Lương Ôn để quên ở bên cạnh bịt mắt.

Lương Ôn có chứng quáng tuyết, những ngày thời tiết thế này anh đều mang theo kính râm để đề phòng lúc cần đến. Tô Hồi biết bản thân bây giờ nên đứng dậy, đưa mắt kính trả lại cho đối phương, nói gì đi chăng nữa thì đây cũng không phải là chuyện nhỏ, cậu phải quan tâm đến an toàn khi lái xe của đối phương.

Nhưng cậu hoàn toàn không cách nào động đậy được, cơ thể bị nỗi tuyệt vọng không lối thoát khống chế.

Trốn tránh là hành động theo thói quen của cậu.

Thật lâu sau, Tô Hồi gọi điện cho Lương Ôn, cậu chọn để loa ngoài, sau đó đeo bịt mắt lên, cau chặt mày lại gian nan nằm xuống.

Nơi này rõ là không lạnh như New York, nhưng cậu lại cảm thấy lạnh đến muốn đóng băng, cái chăn của khách sạn như một lớp băng dày đ3 xuống khiến người khác thở không ra hơi.

Tiếng bíp vang lên hết tiếng này đến tiếng kia, nghe thật lạnh lùng làm sao, Tô Hồi nhắm mắt lại, tác dụng của thuốc kéo đến, cảm giác như bị đè ép càng ngày càng nặng thêm, màng nhĩ đau đớn, cái gì cậu cũng không nghe được.

Lương Ôn không bắt máy.

Cậu giống như một người đang sống sờ sờ bị đẩy vào trong một giấc mơ khing bố. Không gian vặn vẹo có vô số những đường đen quấn lấy nhau, tầm nhìn không thấy rõ, Tô Hồi chạy mãi chạy mãi, chợt rơi vào một cái hố sâu không thấy đáy, cậu nhếch nhác và đau khổ đứng dậy, lại phát hiện bên trong có một con tằm tỏa ra màu xanh lam huỳnh quang, nó đang tỏa ánh sáng le lói. Tô Hồi từng chút một tiến đến gần rồi nhìn thấy người đang trốn ở bên trong.

Đã rất lâu rồi cậu không mơ thấy hắn.

Thần sai quỷ khiến, bản thân cậu ở trong mơ dè dặt giơ tay ra.

Trong khoảnh khắc sắp chạm đến thì hắn biến thành vô số con bướm, bay đi mất.

Ninh Nhất Tiêu nghe trợ lí nhắc nhở hắn về những sắp xếp của chương trình hội nghị ngày mai, rồi lại cúi đầu xem đồng hồ.

Trợ lí Carl là một người rất lanh lợi, anh ta lập tức hỏi: “Cần tôi đặt vé máy bay ngày mai về không? Tôi xem lại thấy vẫn còn một vài chuyến bay sớm trống khoang thương vụ.”

“Ừ.” Ninh Nhất Tiêu nhận lấy thẻ phòng từ tay nhân viên, hắn gật đầu nhẹ một cái tỏ vẻ đồng ý.

Carl nhìn thẻ phòng ở trong tay hắn rồi lại nói tiếp: “Xin lỗi, đây là khách sạn thương vụ tốt nhất mà tôi tạm thời đặt được, sắp qua Giáng Sinh rồi, phòng không dễ đặt lắm.”

“Không sao, cậu đi ăn cơm đi.” Ninh Nhất Tiêu không có quá nhiều biểu cảm, hắn tự mình đi thẳng về phía thang máy.

Vừa bước vào, Ninh Nhất Tiêu đã nhận được điện thoại từ công ty, là việc liên quan đến một buổi tiệc tối tư nhân của người đầu tư cần hắn tham gia, cái này liên quan đến kế hoạch tiền đầu tư tiếp đó của công ty, thời gian định vào bảy giờ tối nay.

Người cộng tác ở bên đầu dây kia nhấn mạnh lặp đi lặp lại sự quan trọng của lần vốn đầu tư này, đó là bước ngoặt quan trọng nhất bây giờ của bọn họ.

“Biết rồi, tôi sẽ tới đúng giờ.” Thang máy vừa mở ra, Ninh Nhất Tiêu bước từ thang máy ra, sóng mạng lúc có lúc không cũng dần khôi phục bình thường, hắn nghe trợ lí của người cộng tác giới thiệu về buổi tiệc tối lần này rồi đi về phía sâu bên trong hành lang.

Phòng ở tầng này không nhiều, hắn nhanh chóng tìm được căn phòng ứng với thẻ phòng – 2208.

Những con số này khiến cho hắn cảm thấy một chút buồn bực một cách khó hiểu, cho nên Ninh Nhất Tiêu dừng lại bước chân, hắn im lặng nhìn chằm chằm mấy giây, sau khi hoàn hồn lại, hắn quẹt thẻ mở cửa ra.

Không khí trong phòng rất lạnh, có thể cảm nhận thấy hương gỗ nhàn nhạt như có như không trong không khí, Ninh Nhất Tiêu nhẹ nhàng đóng cửa lại, hắn đột nhiên phát hiện trong căn phòng này hình như có ánh sáng.

Có thể là căng thẳng do áp lực công việc tích tụ cả ngày hôm nay, lại thêm thói ở sạch, hắn không quá có thể nhịn được sai phạm như thế này cho lắm.

Đầu bên kia điện thoại cảm thấy không đúng lắm, dò hỏi: “Shaw, cậu còn đang nghe không?”

“Đợi chút, bên chỗ tôi giờ có chút chuyện, cúp máy trước đã.” Ninh Nhất Tiêu đối chiếu con số trên thẻ phòng rồi gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ.

“Xin chào, phòng của mấy người bên đây có lau dọn không vậy?”

Đột nhiên có âm thanh từ trong phòng truyền tới.

“Lương Ôn, cậu quay lại rồi à?”

Một âm thanh mà cả đời này hắn không thể quên được vang lên.

Có một lúc như thế, nhịp đập của Ninh Nhất Tiêu dừng lại, hắn đứng chôn chân lại chỗ, dòng máu chảy khắp toàn thân như bị đóng băng trong giây lát, nó trở nên dính nhớp, dịch thể trầm trọng căng phồng lên, nó sắp căng đến mức vỡ mao mạch.

Âm thanh đó vẫn đang vang lại trong đầu hắn.

Quay lại rồi à…

Ninh Nhất Tiêu khó khăn lắm mới bước lên một bước, sau bước đầu tiên, bước chân tiếp đó trở nên hấp tấp và hoảng loạn, giống như hắn đang vội vàng đi tìm một đáp án.

Tô Hồi cảm thấy có chút kì lạ, bản thân hình như không hề đưa thẻ phòng cho Lương Ôn, cho dù trí nhớ của cậu không tốt nhưng cũng không đến mức cái này cũng quên.

Lẽ nào Lương Ôn không đóng cửa phòng kĩ lại sao? Hình như cũng không thể nào.

Vào lúc cậu vô cùng hoài nghi thì cực kì đột nhiên, một bàn tay lạnh cóng chụp lấy bịt mắt của cậu kéo xuống một cách hơi thô lỗ.

Tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng.

Người đứng trước mặt cậu lúc này rõ ràng là Ninh Nhất Tiêu đã biến mất ở trong giấc mơ của cậu.

Tô Hồi không biết đây là ảo giác do tác dụng phụ của thuốc hay là hiện thực nữa, cậu cứ như vậy im lặng mà nhìn khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, cho đến khi mắt đỏ cả lên.

Tay của Ninh Nhất Tiêu nắm chặt bịt mắt, khớp ngón tay hắn trắng bệch đi.

Điều càng khiến Tô Hồi cảm thấy đáng sợ hơn là thế mà bản thân cậu không thể nào mở miệng được, dường như có ngàn vạn lời bị chặn lại trước ngực, cuối cùng đến một thanh âm cũng không phát ra được.

Hai người cứ như thế nhìn nhau một cách im lặng và lúng túng, đến khi nhân viên khách sạn đi vào, cô liên tục xin lỗi chen vào giữa hai bọn họ mới cắt ngang khung cảnh quẫn bách này.

“Thật là ngại quá, thật sự rất xin lỗi.” Đến quầy lễ tân, quản lí của khách sạn liên tục cúi đầu nhận sai.

“Là thế này thưa Ninh tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, hệ thống bên phía hậu đài chúng tôi xảy ra chút vấn đề, làm lẫn hết đường link quyền hạn của thẻ tín dụng cao cấp của người dùng với đường link đặt trước phòng thương vụ loại lớn, cho nên mới dẫn đến tình trạng đặt phòng bị lặp lại thế này, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi sẽ nhanh chóng giải quyết tình trạng này, chút nữa sẽ miễn phí thăng cấp cho ngài lên phòng tổng thống, xin hãy chờ một chút.”

Lời của quản lí Ninh Nhất Tiêu nghe không vào một chữ nào, ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều dừng lại trên người Tô Hồi đang ở phía không xa. Lúc ra ngoài cậu chỉ vội vàng khoác một cái áo ngoài, một tay nắm chặt tay cầm của vali, cậu quay đầu lại, nhìn về phía nhân viên đang giải thích tình hình cho cậu.

Bóng lưng của Tô Hồi trông rất phong phanh, cũng rất mảnh khảnh, nhìn không được an toàn lắm, cứ giống như một gốc cây sắp khô tàn vậy.

Nhất thời, những hồi ức mà Ninh Nhất Tiêu cảm thấy bản thân đã sắp quên được lại trào dâng lên, nó như một cơn sóng thần chôn vùi hắn đi, làm cho hắn cảm thấy khó thở.

Hắn nhịn không được mà nhìn Tô Hồi, nhìn theo đường nét bả vai và cánh tay gầy gò, hắn nhìn thấy bàn tay run rẩy của Tô Hồi.

“Mọi người cứ xử lí trước đi.” Ninh Nhất Tiêu trầm giọng hỏi, “Gần đây có quán cà phê nào không?”

Nghe thấy câu này, quản lí như trút được gánh nặng, anh ta liên tục gật đầu, “Có, ở ngay phía sảnh lầu 1, để tôi dẫn ngài đi.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn một cái, “Cảm ơn, tôi nhìn thấy rồi.”

Từ chối quản lí xong, hắn đi về phía Tô Hồi.

Trong lúc đến gần, hắn dần dần nghe thấy được âm thanh của Tô Hồi, giọng của cậu nghe có vẻ mệt mỏi, nhưng lại rất lễ phép mà lặp lại yêu cầu của mình với tiếp viên, “Mọi người không cần xin lỗi, tôi cũng không cần bồi thường, chỉ là làm thủ tục trả phòng nhanh giúp tôi một chút là được, làm phiền rồi.”

Cậu nói chuyện rất chậm rãi, giọng nói hơi khó khăn như thể là nói hết một câu hoàn chỉnh như thế cũng phải nỗ lực rất nhiều mới nói được vậy.

Giống như lúc vừa rồi Tô Hồi dọn vali, vali nhỏ màu trắng đổ xuống đất, đến nỗi dựng lên lại cậu cũng rất khó khăn.

Điều này khiến cho Ninh Nhất Tiêu nhớ đến cậu trong quá khứ, cậu hình như không thay đổi chút nào.

Nhân viên nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đứng phía sau Tô Hồi, vậy nên cô cắt ngang đối thoại với cậu mà cúi đầu xin lỗi với Ninh Nhất Tiêu, cho dù như thế, Tô Hồi cũng không quay đầu lại.

“Đi uống cà phê không?”

Tô Hồi nghe thấy giọng của Ninh Nhất Tiêu, nó xa giống như từ sáu năm trước truyền tới, nhưng lại gần như ngay ở phía sau cậu vậy.

“Thủ tục trả phòng cũng phải mất một lúc.” Giọng nói lạnh nhạt của Ninh Nhất Tiêu mang theo một chút ý cười, “Chúng ta đã lâu vậy rồi không gặp nhau, đi nói chuyện chút đi.”

Tô Hồi rõ ràng biết được trạng thái bản thân lúc này không thích hợp để “nói chuyện cũ”, cậu trì trệ tiêu cực, suy nghĩ hỗn loạn, đến nỗi bước một bước cũng cảm thấy khó khăn.

Cậu vốn muốn từ chối, cũng nên phải từ chối.

Nhưng bước chân vẫn không chịu kiểm soát như cũ mà bước đi, đi theo phía sau Ninh Nhất Tiêu, cứ giống như rõ ràng cậu xuống không nổi giường nhưng vẫn có thể xuống giường ngay khi gặp được Ninh Nhất Tiêu.

Tô Hồi hoàn toàn không rõ bản thân đi đến quán cà phê thế nào, ngồi đối diện hắn như thế nào, nó như một giấc mơ không tỉnh lại được, có một bản thân đứng ở góc nhìn thứ ba, nhìn màn trùng phùng khó xử này.

Bên ngoài cửa sổ sát đất rất lạnh, cậu dường như có thể nghe thấy tiếng gió, sắc trời cũng tối hơn trước đó rất nhiều.

Không biết vì sao, Tô Hồi không có dũng khí nhìn thẳng vào Ninh Nhất Tiêu. Bọn ho rõ ràng ngồi đối diện nhau nhưng lại như cách một khoảng đất rất rộng, trên đất toàn là vụn thủy tinh, không thể tránh được.

Phục vụ đến đưa menu, Ninh Nhất Tiêu thả lỏng hơn vừa nãy nhiều, rất tự nhiên mà chọn cà phê, như bọn họ là bạn cũ có quan hệ rất tốt, “Một ly espresso kiểu Ý, một ly latte, sữa yến mạch, nhiều đường.”

Hắn cảm thấy bản thân hiểu rõ Tô Hồi, theo thói quen trước đây của cậu chọn thức uống cũng là chuyện “ngựa quen đường cũ”.

“Không cần đường, lấy không đường.”

Điều khiến hắn không ngờ tới là Tô Hồi vẫn luôn im lặng thế đột nhiên cắt ngang hắn.

Ninh Nhất Tiêu nhìn sang, thấy cậu ngẩng đầu lặp lại với phục vụ sau đó nhẹ giọng nói, “Thật ngại quá, em bây giờ cai đường rồi.”

Câu này là nói với hắn nhưng Tô Hồi không nhìn hắn.

Cậu dừng lại hai giây, cười nói, “Là lỗi của em, đúng ra phải nói trước một câu.”

“Anh tưởng là vẫn còn giống với trước đây chứ.”

Trong lúc đợi cà phê, Ninh Nhất Tiêu yên tĩnh nhìn chằm chằm Tô Hồi ngồi phía trước mình, lúc này hắn hình như lại phủ định phán đoán vừa rồi của bản thân.

Tô Hồi dường như không thay đổi, lại dường như thay đổi rất nhiều.

Vẫn là vẻ ngoài xinh đẹp trước đây khiến cậu có thể dễ dàng có được mọi thứ, có thể dễ dàng giấu đi điên cuồng và khuyết thiếu của bản thân, cậu vẫn gầy như cũ, hình như còn gầy hơn trước đây, tóc còn dài hơn một chút so với quá khứ, nó rơi xuống bên sườn mặt, nhưng bởi vì bệnh trạng và sự ngẩn ngơ của cậu nên nó có đẹp cũng đẹp một cách rất u ám.

Trong đôi mắt trong sáng của cậu hình như bớt đi vài phần ngây thơ của trước đây, nhưng không hề có sự kiêu ngạo hơn người, Ninh Nhất Tiêu tưởng rằng đó là trong xương máu rồi, nó cũng sẽ tiếp tục lưu giữ cho đến khi chết đi.

Sắc mặt của Tô Hồi trắng bệch khác thường, chỉ có đôi môi mím chặt có chút màu máu. Cậu cố chống lại đôi bàn tay hơi hơi run rẩy, nên cậu để tay xuống dưới bàn, ấn lên đầu gối mình.

Cà phê mang đến trước mặt hai người, Ninh Nhất Tiêu cong môi một cái, cười nói, “Sao lại không nói gì hết?”

“Không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao?”