Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 13



Ninh Nhất Tiêu từ trước đến giờ đều cho rằng tim mình như sắt đá, sống đến bây giờ chỉ có việc bò lên phía trước, tuyệt đối sẽ không dao động vì bất cứ người nào,

Giao tiếp của hắn với người khác đại đa số đều là vì lợi ích, sẽ nghĩ xem đối phương có thể giúp được hắn không, có thể cống hiến một chút cho bước tiếp theo trong kế hoạch của hắn được không. Hắn sẽ phán đoán mỗi khi tiếp cận một ai đó, sẽ suy nghĩ kiểm tra xem có thể làm bạn được không, quyết định trên việc có lợi ích hay không, ví dụ như những giảng viên đã từng dạy hắn, ví dụ những bạn học có nhiều lần phát biểu luận văn, lại ví dụ như đàn anh có nhiều nguồn lực hay đẩy cho người quen.

Ninh Nhất Tiêu hiểu cực kì rõ bản thân là một người dung tục, lạnh nhạt.

Nhưng mà.

Khi trong đầu của Ninh Nhất Tiêu xuất hiện cái từ “nhưng mà” này, có một lúc như vậy hắn không ngừng nhắc nhở bản thân hắn và Tô Hồi là người của hai thế giới.

Khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ cứ giống như là mặt trời ở trên cao, cho dù có tránh thế nào đi chăng nữa cũng vẫn vĩnh viễn tồn tại, không cách nào xóa mờ đi.

Rõ ràng Tô Hồi là loại hình rất có giá trị lợi dụng, gia thể hiển hách, có tiền lại còn có quyền. trong quan niệm về giá trị tầm thường của Ninh Nhất Tiêu thì cậu thuộc về loại hình cực kì có ích.

Nhưng hắn lại theo bản năng mà kính sợ tới gần, không muốn phán đoán xem cũng không muốn suy nghĩ kiểm tra.

Hắn là một con người thực dụng như thế, nhưng lại căn bản không muốn biết ông ngoại của Tô Hồi rốt cuộc là một vị lãnh đạo ở cấp biệt thế nào, không muốn tìm hiểu xem tư sản của nhà cậu rốt cuộc có bao nhiêu, cho dù có biết được cũng sẽ không làm cho hắn động lòng.

Ninh Nhất Tiêu thậm chí còn không muốn làm rõ xem Tô Hồi rốt cuộc là vì sao lại bằng lòng tiếp cận hắn, lần tiếp theo sẽ gần tới đâu.

Hắn giống như đứng trước một vòng xoáy tuyệt đẹp, rất rõ ràng chỉ cần bước thêm một bước nữa là sẽ không cách nào thoát thân.

“Có tính không?” Ninh Nhất Tiêu lùi về sau, cười một cái, “Có thể là khi đeo cái này lên sẽ khiến cho tâm trạng của cậu vui hơn, bị ai phát hiện ra cũng không quan trọng.”

Một hắn lúc nào cũng khéo đưa đây lại đột ngột quay trở lại câu chuyện trước đó, “Tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không quá quen phải ngủ với người khác, thật là ngại quá, để tôi đưa cậu về nhà đi.”

Lời nói như thế đã rất thẳng thắn, không ngờ được thế mà Tô Hồi lại cười, “Nhưng mà lúc ở phòng tự học cũng chỉ có anh và em, anh lúc đỏ ngủ sâu giấc lắm mà.”

Ninh Nhất Tiêu giật giật khóe miệng, “Lúc đó tôi quá mệt thôi.”

“Anh bây giờ cũng rất mệt.”

Sự thẳng thắn của Tô Hồi không cần tốn công sức, cũng không khiến cho người khác cảm thấy ghét, có một ý chí tự do rất mãnh liệt, “Em nhìn ra được anh không vui, anh đang rất mệt mỏi.”

Nụ cười trên mặt Ninh Nhất Tiêu dần nhạt đi, không có nói gì thêm.

Có lúc hắn cũng rất ngưỡng mộ sự đơn thuần và thẳng thắn của Tô Hồi.

Sự im lặng giữa hai người rất ngắn ngủi, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng đóng cửa, tiếp đó là tiếng cười nói của một đôi nam nữ.

Tô Hồi hơi nghiêng người nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu.

“Có lẽ là đôi tình lữ thuê chung phòng với tôi, bọn họ quay lại rồi.” Ninh Nhất Tiêu giải thích, “Nghe chủ trọ nói, còn chưa từng gặp mặt bọn họ.”

Tô Hồi gật gật đầu rồi lại cười nói, “Nếu đã còn hai người nữa thì thêm một em nữa cũng không nhiều đâu nhỉ.”

Ninh Nhất Tiêu suýt nữa bị logic của cậu chọc cười, rồi lại cảm thấy bản thân không nên tính toàn gì với người uống say, “Bọn họ cũng đâu có ở cùng một phòng với tôi đâu.”

Tô Hồi phát ra một tiếng tượng thành nhỏ nhỏ như mèo con vậy, cách một lúc lâu mới mở lời nói, “Vậy được thôi, em đi đây.”

Nói rồi cậu đỡ mép giường, cực kì tốn sức mà đứng dậy nhưng lại phát hiện không dễ được như vậy.

“Cậu về nhà à?” Ninh Nhất Tiêu đưa tay muốn đỡ cậu.

Tô Hồi thật lòng mà lắc đầu, “Không về đâu.”

“Vậy cậu đi đâu?”

“Thì……” Ánh mắt của Tô Hồi có hơi mù mịt, “Cứ đi xung quanh đây chơi thôi, đi dạo một lát, một đêm như vậy sẽ trôi qua nhanh thôi.”

Cậu cũng nói vậy rồi, cũng nghĩ tới bản thân có thể đi dạo ngoài đường khi trời sáng, thậm chí còn muốn đến chỗ canh gác để dạo một vòng quanh.

Ninh Nhất Tiêu hơi hơi cau mày lại, “Tối vậy rồi bên ngoài có gì chơi đâu? Cửa hàng đóng hết rồi.”

Suy nghĩ của Tô Hồi hỗn loạn, nghe thấy lời của hắn thì đáp lại, “Chắc cũng còn quán nào đó đang mở chứ nhỉ……”

Cậu còn định tiếp tục, nhưng Ninh Nhất Tiêu lại đột nhiên thỏa hiệp: “Thôi bỏ đi, cậu ở lại đây đi.”

Không biết vì sao. Trong đầu Tô Hồi còn nghẹn lại một câu [Cửa hàng tiện lợi 24 giờ] chưa kịp nói ra, nghĩ một lát rồi lại thôi, dù gì thì mục đích cũng đạt thành rồi.

Không một lời báo trước, hắn lấy một cái chăn điều hòa trải ra sàn rồi lại lấy ra một cái chăn mỏng đặt trên giường.

(Chăn điều hòa là kiểu chăn thoáng mát hè đắp thì mát, đông đắp thì ấm.)

“Cậu ngủ trên giường đi.” Hắn nói.

Tô Hồi lập tức tỏ ý, “Không cần đâu, em ngủ dưới đất là được rồi.”

“Sức khỏe của cậu không tốt, giường hơi nhỏ, cậu ngủ đại một đêm đi.” Nói xong Ninh Nhất Tiêu liền đẩy cửa đi tắm rửa.

Tô Hồi im lặng ngồi dưới đất, có thể là có cơn hưng phấn do bệnh mang lại, khiến cho cậu có rất nhiều điều muốn nói với Ninh Nhất Tiêu, nhưng thuốc lại lôi kéo cậu lại, “muốn trở nên bình thường một chút” cũng kéo cản cậu lại, để cậu có thể giữ được đối thoại như bình thường.

Trong quá khứ cậu chưa từng sợ biểu hiện như một kẻ lập dị trước mặt bất cứ ai.

Nhưng mà khi Ninh Nhất Tiêu xuất hiện, Tô Hồi vừa mong hắn có thể phát hiện ra được khác thường của bản thân, lại vừa mong hắn đừng sợ cậu.

Ninh Nhất Tiêu cũng kì cục y như cậu vậy, chưa từng hỏi thêm một câu nào, sẽ không dò hỏi xem cậu xảy ra mâu thuẫn với ai, vì sao lại cố ý chọc tức người khác, cũng không theo hỏi chuyện uống rượu, không tò mò xem vì sao cậu không về nhà, cũng có một lòng bao dung cực kì lớn với những hành vi lời nói quái dị của mình, đã gần như là nhìn mà không thấy.

Có thể hắn sinh ra đã là con người lạnh nhạt, Tô Hồi nghĩ vậy.

Nhưng Tô Hồi lại nhanh chóng bỏ cái ý nghĩ này đi, Ninh Nhất Tiêu không hè lạnh nhạt, lúc bản thân định từ mình rời đi thì hắn lại mềm lòng.

Cho đến khi gần lúc đi ngủ, Tô Hồi nhìn chăm chú bóng lưng nằm nghiêng của Ninh Nhất Tiêu trên sàn đất, nhìn cái áo màu đen cũ kĩ tới mức phai màu, đồng thời trong lòng cũng không ngừng khuyên can bản thân nên im lặng, nghĩ thôi là được, đừng có phát ra âm thanh.

Cậu bằng lòng có một biểu hiện hơn cả ý muốn trên buổi tiệc sinh nhật cần sĩ diện nhưng không hi vọng mình sẽ làm phiền giấc ngủ của Ninh Nhất Tiêu.

Nhưng rất đáng tiếc là, đôi tình lữ sát vách không có chu đáo được như cậu, tường cách âm quá kém, có những âm thanh đứt quãng lại gấp rút loáng thoáng truyền tới, như là hình ảnh cách một tấm kính nhám, không rõ ràng nhưng mà dễ khiến con người nghĩ miên man.

Tô Hồi nằm đó trong im lặng, có hơi xuất thần, âm thanh từ cách vách truyền tới rõ hơn, tiếng r3n rỉ không thể nhịn lại được, th0 dốc rất kinh khủng.

Ninh Nhất Tiêu không có ngủ được.

Vừa nhắm mắt lại, dáng vẻ lúc Tô Hồi cho hắn xem khuyên lưỡi lại hiện lên trước mắt, không kết thúc nổi, hắn chỉ đành quay lưng lại với giường, nhắm mắt lại vừa ngừng lại được một lúc thì sát vách lại có động tĩnh.

Đây là đêm đầu tiên mà hắn vào ở, căn bản không ngờ tới đôi tình lữ này đang “chiến đấu hết mình” như thế, hoàn toàn đang trong trạng thái yêu đương nồng nhiệt.

Nghĩ tới Tô Hồi nói cậu không cần ngủ, Ninh Nhất Tiêu liền thở dài. Cậu nằm sát giường thế, giường lại cứng như vậy, không có tấm lót giường nào, tiểu thiếu gia có muốn ngủ cũng ngủ không được.

Nghe tới mình có một đôi bịt tai, vậy nên hắn quay đầu hỏi xem Tô Hồi có cần hay không. Vừa quay đầu lại, Ninh Nhất Tiêu nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hồi như thú con nhỏ không thể nào hiểu được duc vong của con người, biểu cảm rất đơn thuần, mắt mở lớn, rất thả lỏng.

Thấy Ninh Nhất Tiêu quay lại, Tô Hồi cũng chầm chậm chớp mắt một cái.

Ninh Nhất Tiêu đè thấp giọng nói: “Cần bịt tai không? Cách âm của phòng này kém lắm.”

Tô Hồi lắc đầu.

Ninh Nhất Tiêu vốn tưởng rằng cậu không muốn nói chuyện, ai mà ngờ cậu đột nhiên mở miệng.

“Muốn đi gõ cửa quá đi.”

Gì cơ?

Ninh Nhất Tiêu khựng lại.

“Nhưng mà bây giờ đi có dọa sợ bọn họ không?” Tô Hồi nói nhỏ tự nói tự nghe, như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

“Đừng đi, cậu đeo bịt tai vào sẽ đỡ hơn thôi, cơ bản là không nghe thấy nữa, không cần phải vì điều này mà đi tìm bọn họ nói chuyện.” Ninh Nhất Tiêu tiến tới sát đầu giường, giơ tay đi tìm hộp bịt tai hắn đặt bên cạnh gối.

“Không phải đâu.” Giọng nói của Tô Hồi gần hơn, cậu cũng tới sát gần hơn, đôi mắt trong đêm tối nọ rất sáng, “Em chỉ là hơi tò mò.”

Tay của Ninh Nhất Tiêu dừng lại, “Tò mò gì cơ?”

Biểu cảm của Tô Hồi rất nghiêm túc, thậm chí còn có cả h4m muốn được biết rất rõ ràng, “Bọn họ hình như vui lắm, thoải mái đến vậy sao?”

Lúc cậu nói ra câu này, động tĩnh bên sát vách cũng to hơn nhiều, nhưng lại nhanh chóng nhỏ lại, tiến th0 dốc đè nén nhưng lại ướt át.

Trong lòng của Ninh Nhất Tiêu còn bị đè nén hơn cả bọn họ, trong bóng đêm và tiếng th0 dốc hắn và Tô Hồi nhìn nhau.

“Cậu chỉ muốn hỏi cái này thôi à?” Hắn hỏi.

Tô Hồi gật đầu, trong mắt ươn ướt,

“Chuyện thế này, cậu không phải lẽ ra nên rõ nhất sao?”

Trong đêm tối, giọng điệu của Ninh Nhất Tiêu hình như còn lạnh nhạt hơn bình thường một chút.

Trong giọng nói của Tô Hồi lại lộ ra vẻ khó hiểu, “Cái gì cơ?”

“Bọn họ đều nói cậu có rất nhiều……bạn giường.” Hắn cũng không rõ nên dùng từ như thế nào mới có thể hình dung một cách không xúc phạm.

Có dù hắn tìm được từ này, nhưng sau khi lời ra khỏi miệng vẫn cảm thấy bản thân xúc phạm người khác, cứ giống như thấy được một con cá phát sáng dưới đáy hồ trong đêm tối nhưng vẫn chọn dùng đá ném vào trong hồ.

Cơn sóng tình lên tới đỉnh cao, trong không khí dường như cũng vì phái bên kia tưởng mà giằng co.

Sau khi sóng gợn tan hết, hắn nghe thấy tiếng cười khẽ của Tô Hồi.

“Hóa ra anh cũng sẽ tò mò vì chuyện của em à?”

Ninh Nhất Tiêu nhất thời bị cậu làm nghẹn lời, kiểu đối thoại thế này giữa bọn họ thường xuyên xảy ra, cũng không coi như lạ lẫm gì nữa. Cứ không như chơi trò chơi xoay miệng bình vậy, Tô Hồi vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ dùng một tư thái như trêu đùa mà xoay miệng chai, chỉ miệng chai về phía hắn, nếu như bản thân thừa nhận thì sẽ giống như đứng vào thế yếu vậy.

Cho nên Ninh Nhất Tiêu chi tiếp tục im lặng.

Sự im ắng giữa bọn họ càng làm cho những lời ôn tồn cợt giữa trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, trêu đùa, lời yêu, độ ấm còn sót lại của mật ngọt giữa người yêu như có thể xuyên qua được bức tường, lan tràn trong khô nóng.

Cuối cùng vẫn là Tô Hồi cắt ngang sự yên tĩnh như sóng ngầm cuồn cuộn này.

“Ninh Nhất Tiêu.”

“Hửm?”

“Em đói quá, chỗ anh có cái gì cho em ăn được không?”

Cậu chuyển chủ đề, người cũng rướn sát tới sắp đến bên mép giường.

Đây giống như là cho Ninh Nhất Tiêu một “bậc thang” để bước xuống, thế nên hắn cũng không vùng vằng gì nữa vượt ngang qua chủ đề trước đó, nhận lấy sợi dây mới là Tô Hồi đưa cho.

“Để tôi xem thử.”

“Đợi đã, em muốn đi cùng anh.” Tô Hồi cũng nhanh chóng xuống giường, đi theo phía sau Ninh Nhất Tiêu. Cậu cảm nhận được Ninh Nhất Tiêu thật ra muốn cản cậu lại nhưng bởi vì bước chân của bản thân quá nhanh nên mới nghẹn lời lại.

Hai người đều sợ sẽ làm ồn đến người của phòng bên kia, cho nên ăn ý thả nhẹ bước chân, một trước một sau bước vào phòng bếp.

Nơi này tối đến không nhìn thấy gì hết, nhưng Ninh Nhất Tiêu dường như có bản lĩnh sinh sống trong bóng rồi, cực kì quen tay mà đi xuyên qua lối hành lang, còn không quên đợi Tô Hồi.

Cuộc sống của Tô Hồi là tiểu thiếu gia sống trong nhung lụa, là người sống trên tầng mây, cậu không biết đi lại trong căn phòng nhỏ hẹp chứa đầy đồ dùng và rác trong bóng tối như thế nào.

Phòng bếp không có cửa, Ninh Nhất Tiêu sờ so4ng thấy được khung nửa, không bật đèn lên, chỉ đi đến mở tủ lạnh ra.

Ánh đèn màu vàng ấm tỏa sáng, chiếu rọi lên gian phòng bếp nhỏ hẹp này, Tô Hồi có thể nhìn thấy rõ Ninh Nhất Tiêu đừng trước tủ lạnh lật tìm, hàng mày cau lại, cuối cùng mới lấy ra một cái túi ni-lông ra.

“Chỉ có cái này thôi.” Ninh Nhất Tiêu giải thích, “Những đồ ăn trong này đều là của bọn họ hết, không phải của tôi, không thể làm đồ ăn cho cậu được.”

“Không sao hết.” Tô Hồi đến gần, “Đây là gì thế?”

Cách một lớp ni-lông, cậu nhìn thấy hình dáng của trái cây bên trong. Ninh Nhất Tiêu gỡ túi ra, bên trong là hai quả đào.

Hắn lấy một quả ra vặn vòi nước ra rửa một chút, đưa cho Tô Hồi, “Cậu ăn đại trước đi, ăn lót bụng, nếu mà đói quá thì tôi dẫn cậu ra ngoài.”

“Đào là được rồi, em thích lắm.” Tô Hồi nhận lấy, quả đào mật rất lớn, to bằng cả bàn tay, mềm mềm, bên trong thấu lộ ra màu đỏ rất thơm nồng.

“Mua từ khi nào thế?” Tô Hồi hơi cúi đầu, cắn xuống một miếng rất nhã nhặn, rất hiển nhiên, cậu không ngờ tới đào lại nhiều nước như vậy, có hơi không kịp phòng, nhưng tố chất gia giáo được dạy dỗ khiến cho Tô Hồi như một con búp bê phản xạ theo điều kiện, không chút hoảng loạn mà rất bình tĩnh xử lí.

Ánh đèn ấm trong tử lạnh như khói mù tràn ngập nơi đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Hồi có sức sống, bên khóe miệng có nước quả đào chảy ra, trên bàn tay cầm quả đào dính đầy nước ngòn ngọt dính dính.

“Anh ăn không?” Lau sạch áo, Tô Hồi ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Tiêu, đưa sang, “Ngọt lắm.”

Ninh Nhất Tiêu từ chối, nhưng hắn lại cảm thấy khô nóng xao động.

“Không ăn thì sao lại mua thế?” Tô Hồi nghi ngờ nhìn lên, li3m nước quả đào bên khóe miệng.

Ninh Nhất Tiêu không có nói gì, những kí ức tràn ra.

Cũng chính là hôm trước đó, hắn lúc đó vừa tan học về, mệt mỏi đến mức đứng trên xe buýt như ngủ mất, lúc xuống xe vừa lúc thấy một cụ già bán đào, quả đào đẹp đẽ tươi ngon màu hồng chất đầy trong rổ tre, được xếp lại rất đều nhau, nhìn có vẻ sạch sẽ tươi mới.

Cũng không biết là vì sao, lúc đó hắn nhớ tới Tô Hồi mặc cái áo màu hồng, nhớ tới khuôn mặt trắng trẻo căng đầy của cậu, sợi lông tơ trên mặt dưới ánh nắng, và cả sự đơn thuần tràn đầy trên người cậu nữa.

Nhưng giá cả thì không rẻ tí nào, hai quả đã tốn mất mười bốn tệ của hắn.

Chính vào lúc này, cánh tay đưa quả đào ra của Tô Hồi đung đưa trước mặt hắn, một đôi mắt to tròn đang nhìn chăm chú hắn.

Ninh Nhất Tiêu hồi thần, hắn hắng giọng, “Thì nhìn thấy thôi, cảm thấy cũng không tệ, đúng lúc tìm chủ trọ lấy chìa khóa để dọn đồ thì thuận tiện mua hai quả đặt trong tủ lạnh, lúc nào rảnh sẽ ăn.”

Hắn không cách nào nói ra bản thân là bởi vì nhìn thấy quả đào thì nghĩ đến cậu nên mới thần sai quỷ khiến dừng bước chân lại.

“Được thôi.” Tô Hồi gật gật đầu, cắn từng miếng nhỏ quả đào còn lại, rồi lại đưa tay ra trước mắt Ninh Nhất Tiêu, “Anh có muốn ăn thử không, ngọt lắm đấy.”

“Cậu ăn đi.” Ninh Nhất Tiêu nói không cần, nhưng mà tay của Tô Hồi vẫn thẳng cánh đưa ra, hắn chỉ đành nắm lại định đẩy lại chỗ cậu.

Cửa tủ lạnh mãi không đóng phát ra tiếng cánh cáo tít tít, hai người giằng co, đột nhiên nghe thấy tiếng truyền từ bên ngoài vào.

“Ể? Cậu là bạn cùng phòng với của bọn tôi đúng không.”

Da của cậu con trai đó rất đen, dáng người lùn hơn Ninh Nhất Tiêu một chút, phải ngẩng đầu lên mới nhìn vào hắn được.

“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu buông tay của Tô Hồi ra, hắng giọng nói, “Chào cậu.”

Cậu trai lúc nhìn thấy hắn thì có hơi gượng cười cười, vò vò đầu tóc của mình rồi lại quay đầu nhìn Tô Hồi, lúc ánh mắt nhìn vào khuôn mặt rõ ràng cũng khựng lại, nhìn chằm chằm rất lâu cho đến khi Ninh Nhất Tiêu khẽ ho nhẹ một cái.

“À thật là ngại quá. Tôi là Vương Thông, trước đó nghe chủ phòng trọ bảo bạn cùng phòng của tôi là một cậu con trai, không ngờ tới có hai người lận.” Vương Thông nói xong không nhìn thấy dáng vẻ định giải thích của Ninh Nhất Tiêu, tự mình tiếp tục nói, “Không ngờ tới bạn cùng phòng của tôi là một đại soái ca đâu nha, hai người trông cứ như minh tinh vậy. Tôi đang định rót ly sữa cho bạn gái tôi, ờm cậu…….”

Ninh Nhất Tiêu lập tức nhường chỗ ra cho anh ta, đứng ở bên cạnh Tô Hồi, cúi đầu nhìn quả đào còn lại trên tay cậu, chưa ăn cong nữa, vậy nên hắn nhỏ giọng nói: “Ăn chậm quá đi.”

Tô Hồi ngẩng đầu nhìn hắn, cũng nói nhỏ giọng: “Có đâu, vì nó lớn quá thôi.”

Vương Thông lấy sữa bò được đóng gói trong tủ lạnh ra, vừa đổ sữa vừa nhìn hai người, không để ý lắm suýt nữa đổ sữa ra ngoài ly.

“Này sữa bò của anh.” Tô Hồi nhìn thấy lập tức nhắc nhở anh ta.

“Ồ ồ ồ! Ai da rớt ra ngoài mất rồi, may quá chỉ rớt một ít thôi.” Vương Thông sượng người cười một cái, nhấc lý sữa bò lên, “Gì nhỉ, tôi không làm phiền hai người nữa nhé, hai người, hai người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi nhá, ngủ ngon nha.”

Anh ta nhanh chóng lại cẩn thận lấy lý sữa bò đi, chỉ để lại hai người bọn họ.

Đợi đến khi nghe thấy tiếng đóng của của đối phương, Tô Hồi đột nhiên cười lên.

Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, rõ ràng là một cảnh tượng rất sượng, nhưng khi cậu cười lên, khóe miệng của bản thân hắn cũng không nhịn được giương lên. Hắn mím môi một cái, đè khóe môi xuống, hỏi Tô Hồi, “Không phải là tò mò à? Vừa nãy người đương sự đứng trước mặt cậu rồi sao không hỏi?”

Tô Hồi biết hắn đang nói gì, cậu cắn thêm một miếng đào trong tay.

“Đột nhiên không muốn hỏi nữa.”

“Sao vậy?”

Tô Hồi nhìn thẳng vào khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, giọng nói nhẹ bẫng.

“Em cảm thấy sau này em sẽ biết thôi, không cần hỏi anh ta nữa.”