Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 37



Ninh Nhất Tiêu vốn cũng không định uống rượu chung với Cảnh Minh một chút nào.

Hắn ghét mùi vị của rượu, lại càng không quen với cái cảm giác bị cồn khống chế cơ thể.

Nhưng rất không đúng lúc, vào buổi chiều hôm đó, người mà hắn nhờ đi điều tra nói với hắn rằng ông ngoại của Tô Hồi chết do nhồi máu não, mẹ của cậu thì chết do tai nạn xe cộ, hai chuyện này đều xảy ra vào năm thứ hai mà cả nhà Tô Hồi dọn đến Thượng Hải, cũng chính là vào năm thứ hai khi bọn họ chia xa.

Bị ép chấp nhận sự thật bọn họ đã chia tay, Ninh Nhất Tiêu gần như không có cách nào để tiếp nhận điều này, hắn chỉ có thể lựa chọn cách tiếp tục trốn tránh, tránh né hết tất cả những chuyện có liên quan đến Tô Hồi, cho dù sau này hắn có nghe nói Tô Hồi đã đi du học ở châu Âu cũng giả vờ như không nghe thấy.

Ninh Nhất Tiêu chưa từng nghĩ đến chỉ trong một năm ngắn ngủi đó Tô Hồi đã mất đi hai người thân. Hai người này vì sự trưởng thành của cậu mà víu kéo lẫn nhau và cũng thỏa hiệp lẫn nhau, họ cho cậu một cuộc sống sung túc giàu có nhưng cũng khiến cho cuộc sống của cậu trở nên xám xịt.

Cũng chính vì thế, Tô Hồi mới nói với bác sĩ chữa trị chính của bà ngoại cậu rằng bà là người thân duy nhất của cậu.

Những thông tin có thể điều tra được không nhiều, cho dù là những tin tức liên quan đến tai nạn giao thông thì cho đến nay cũng không tìm thấy được bao nhiêu. Những tin tức này như rạch một đường be bét lên kí ức bị khóa lại của Ninh Nhất Tiêu, hắn muốn biết lúc đó Tô Hồi có cảm thấy buông hay không, có nghĩ tới việc đi tìm hắn hay không, có cảm thấy tiếc nuối hay không.

Nhưng đúng thật như ông ngoại của cậu nói, tất cả những thứ này đều là hắn tự lừa mình dối người.

Có quá nhiều những nghi vấn, nó lại lần nữa nhấn chìm Ninh Nhất Tiêu xuống, hắn biết cho dù bây giờ hắn có chạy tới trước mặt Tô Hồi thì hắn cũng không thể có được thứ mà hắn muốn.

“Tôi nói cậu là do nghĩ quá nhiều.” Cảnh Minh chỉ ra một phương hướng khác cho hắn bằng một cách vô cùng đơn giản thô bạo, “Tôi bảo cậu hãy đặt cậu ấy xuống đi, đừng quan tâm cậu ấy nữa thì cậu làm không được. Vậy nếu cậu đã thích người ta đến vậy và cũng không buông bỏ người ta xuống được thì cậu cứ nắm thật chặt vào đừng có để cho người ta chạy đi mất.”

Anh ta lấy một cái ví dụ rất đơn giản, “Ninh Nhất Tiêu, hai người trước đây cũng từng ở bên nhau, dù cho bây giờ cậu cảm thấy đó chỉ có ba phần là thật, bảy phần là giả, thì ít nhất cũng có được ba phần thật còn gì. Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ nắm chắc ba phần tình cảm này cứ đòi sống đòi chết phải theo đuổi cho bằng được, còn những hiểu lầm gì mâu thuẫn gì đó, cứ để yên đó lại càng không thể giải quyết được, không bằng cứ ở bên nhau trước đi đã. Dưa chín ép người ta ăn không ngọt nhưng mà tôi ăn thấy ngọt đó thôi! “

Cảnh Minh càng nói càng kích động, anh ta lấy chai rượu ra, “Không bằng bây giờ cậu mượn sức rượu đi, cậu đi nói với người ta là anh vẫn còn thích em đấy, chuyện trước đây anh vẫn còn giận đây, anh có giận cũng vẫn thích em, kết hôn là giả, anh không thể nào kết hôn với người khác được.”

Ninh Nhất Tiêu buồn bực uống suốt mấy chai rượu, càng nghe anh ta lảm nhảm càng đau đầu hơn, hắn thấp giọng chửi một câu “biến”, kết quả là tự hắn gục trước.

Hắn cũng không ngờ tới Cảnh Minh lại vác hắn thẳng qua bên đó, cưỡng ép bắt bọn họ gặp mặt nhau.

Chiến thuật “sút thẳng bóng vào gôn” của “quân sư” lên men suốt cả một tối, tuy cũng sử dụng được nhưng mà so với kế hoạch ban đầu cũng khác nhau một trời một vực.

Lúc thật sự đối mặt với Tô Hồi, nhìn thấy dáng vẻ độc lập như bây giờ của cậu, hắn lại bắt đầu do dự, hiện tại vào cái thời cơ này yêu cầu cậu vạch ra quá khứ không được hạnh phúc bao nhiêu của cậu ra liệu có phải quá tàn nhẫn rồi không.

Huống hồ gì bà ngoại của cậu bây giờ còn đang nằm trong phòng bệnh.

Vậy nên hắn không nói gì cả. Học một tiết phụ đạo cả nửa ngày của Cảnh Minh xong Ninh Nhất Tiêu vẫn chỉ biết dùng mỗi “khổ nhục kế”.

Nhưng ít nhất là nó rất có tác dụng, hơn nữa còn dễ bị nghiện.

“Tôi không có kem dưỡng da.” Tô Hồi sát lại gần kiểm tra kĩ lại tay của hắn rồi nhíu mày lại.

“Anh đừng có dùng cồn khử khuẩn nữa, da rách hết rồi lại còn đỏ lên hết rồi.”

“Không dùng thì khó chịu lắm.” Ninh Nhất Tiêu trả lời rất bình tĩnh, hắn cũng không thu tay lại.

“Cứ như vậy cũng không được.” Tô Hồi thật sự đứng dậy trở về phòng lục lọi một lúc rồi tràn đầy thất vọng bước ra ngoài.

Ninh Nhất Tiêu dựa lưng vào ghế, hắn quay đầu lại nhìn cậu, chỉ cảm thấy thật đáng yêu nhưng hắn không có nói ra ngoài miệng.

Hắn chỉ nói: “Hay anh đeo găng tay vào lại đi.”

“Không được, đừng có đeo.” Tô Hồi nghe thấy câu này thì lập tức quay trở lại chỗ bàn dưới bếp, “Hay là thử xài kem dưỡng da toàn thân xem.”

Ninh Nhất Tiêu ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, “Anh thử rồi, đau lắm.”

Tô Hồi giống như có thể cảm nhận được sự đau rát đó vậy, cậu không khỏi nhíu mày rồi bắt đầu rơi vào trầm tư, sau đó cậu đột nhiên mở miệng như hạ được một quyết tâm quan trọng vậy.

“Tôi đi xuống mua chút đồ rồi lên.”

Ninh Nhất Tiêu thích nhìn cậu có phản ứng như thế này, trông cậu như rất quan tâm hắn vậy, dù cho chỉ xuất phát từ lòng tốt bụng, dù cho cậu thỏa hiệp hết lần này tới lần khác giống nhau lúc cậu sợ Carl phải mất việc vậy thì Ninh Nhất Tiêu vẫn rất thích thế này.

Ra được quyết định, Tô Hồi định quay lại phòng mặc thêm áo, nhưng vừa mới quay người đi thì cổ tay đã bị nắm lại.

“Anh đi cùng với em nha.” Ninh Nhất Tiêu đúng dậy, cũng đúng lúc thả tay ra giống như hành vi vừa nãy hoàn toàn nằm trong phạm vi “bạn bè”, không có chút nào quá phận.

Nhưng cơ thể Tô Hồi khựng lại rõ ràng, lời nói cũng trở nên cứng nhắc, “Tôi….. Đi một mình là được rồi.”

“Anh đi mua thêm thuốc giải rượu nữa, đau đầu lắm.” Biểu hiện của Ninh Nhất Tiêu rất tự nhiên giống như cùng với cậu xuống lầu không phải là chuyện gì to tát vậy.

Tô Hồi nghĩ có thể là do bản thân cậu để ý quá nhiều, cậu không ngừng thuyết phục bản thân không sao cả, sau đó lại rũ mắt xuống trở lại trong phòng, mắc thêm áo khoác rồi mới bước ra ngoài.

Thật trùng hợp là bọn họ đều chọn màu đen, bên trong cũng đều là màu trắng, Tô Hồi đội một cái mũ chống lạnh màu xám, Ninh Nhất Tiêu thì quàng một cái khăn nhung màu xám, nhìn tổng thể thì……

Giống như cố ý mặc đồ đôi vậy.

Tô Hồi định vào trong thay một bộ mớ nhưng mà Ninh Nhất Tiêu đã dắt Kem đi tới bậc huyền quan, hắn mở cửa ra trông như đang đứng chờ cậu.

“Xong chưa đấy?” Hắn hỏi.

Tô Hồi chỉ đành đóng cửa phòng mình lại, nhỏ giọng trả lời: “Xong rồi.”

Kem là đứa vui nhất trong đám bọn họ, nó nhảy nhót không ngừng trong tháng máy, mà Ninh Nhất Tiêu và Tô Hồi đều không nói chuyện làm cho bầu không khí này có hơi quái lạ.

Cho đến khi tới tầng 1, bọn họ bước từ thang máy ra thì bầu không khí quỷ dị này vẫn không có tiêu tán đi. Ở tầng 1 bên cơ sở vật chất đang tu sửa đèn, quản lí nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu thì lịch sự chào hỏi hắn một tiếng, Ninh Nhất Tiêu cũng gật đầu chào lại.

Lúc hai người đi ngang qua, nhân viên đang leo trên thang đổi đèn nhìn một cái nên là đèn treo hơi lung lay một lúc. Ninh Nhất Tiêu gần như là phản ứng theo bản năng – hắn giơ tay lên che trên đỉnh đầu của Tô Hồi.

Có thể là do cái động tác này quá đột ngột lại còn không nghe kiểm soát nên Ninh Nhất Tiêu cảm thấy lúng túng, hắn thấy Tô Hồi cúi đầu xuống không để ý nên hắn cũng nhanh chóng thu tay lại đặt bên người.

Bên ngoài rất lạnh, Tô Hồi kéo thấp mũ xuống, tay thì bỏ vào trong túi áo, ánh mắt quan sát xung quanh tìm kiếm tiệm thuốc trên đường phố.

Ninh Nhất Tiêu đứng ngay bên cạnh cậu, cùng với cậu đi trên con đường người đi bộ, cảm giác này vừa xa lạ lại vừa thân quen. Đường phố của Manhattan dòng xe nườm nượp, lúc có nhiều xe đi ngang qua sẽ dấy lên một cơn gió, Tô Hồi đi mãi đột nhiên nhận thấy Ninh Nhất Tiêu đến vòng sang bên tay trái của cậu, hắn đứng ở bên gần làn xe cơ động.

Những “thói quen” cũ đột nhiên xảy ra thế này luôn khiến cho Tô Hồi nhớ về quá khứ, vì thế nên cậu cảm thấy không tự tại cho nên cậu dịch về phía bên phải một chút.

Đi sát vai với Ninh Nhất Tiêu trên con đường, chuyện như thế này vào một tháng trước Tô Hồi nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng bây giờ rõ ràng đã đi cùng nhau rồi nhưng cậu lại cảm thấy chua xót trong lòng.

Vào một lúc nào đó, cậu bỗng dưng nghe thấy tiếng của côn trùng kêu râm ran như thế bọn họ không hề bước đi trên con phố phồn hoa này mà đang bước đi dưới tán cây xanh mát mẻ, ánh nắng của tháng bảy xuyên qua khe lá rơi lên vai bọn họ.

Mùa hè đã trôi qua rất lâu rồi.

Tô Hồi vừa đúng lúc tỉnh táo lại, cậu nhìn thấy một cái siêu thị lớn, cậu nghĩ ở trong đó có khi sẽ có bán những loại thuốc cơ bản nên liền đi về hướng đó.

Ninh Nhất Tiêu cứ đi theo cậu, hắn không nói gì cả, chỉ giữ đúng khoảng cách mười mấy centimet cứ như cái đuôi của cậu vậy.

Kem không được vào siêu thị, nhưng cũng may là ở bên ngoài siêu thị có một cửa hàng tiện lợi. Phản ứng của Tô Hồi không đủ nhanh, còn Ninh Nhất Tiêu thì đó bước qua đó trước, cậu nhìn thấy nó sau nên chỉ đành đi theo sau hắn.

Nhân viên tiệm thuốc là một cô gái da đen, cô nhiệt tình tiếp đón bọn họ rồi hỏi bọn họ cần mua gì.

Tô Hồi vốn định để Ninh Nhất Tiêu tự mình nói, nhưng ai mà ngờ hắn căn bản không thèm mở miệng. Cậu liền quay đầu sang nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái.

Khăn quàng cổ che đi nửa khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu, đôi mắt, lông mày và sống mũi cao lộ ra trông cực kì có tính công kích, nhưng cũng rất lạnh lùng, dáng vẻ như bảo người khác đừng đến gần. Hắn chỉ giơ tay ra giơ cho Tô Hồi xem chứ không phải cho nhân viên xem.

Tô Hồi không hiểu vì sao hắn lại làm như vậy giống như đang giả vờ câm vậy. Cậu chỉ đành giải thích với nhân viên giúp Ninh Nhất Tiêu.

“Cho nên là do rửa tay quá nhiều lần làm cho da bị trầy đúng không?” chị gái da đen cười một cái, lộ ra hàm răng trắng trông rất đáng yêu, “Có phát ban không?”

Tô Hồi quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Tiêu rồi dùng tiếng trung nhẹ giọng lặp lại một lần nữa cho hắn, “Có không?”

Cậu cũng không biết vì sao mình đột nhiên lại đảm nhận công việc phiên dịch nà, hơn nữa còn không để ý thấy chuyện này quá kì cục.

Ninh Nhất Tiêu lắc đầu.

Tô Hồi quay đầu nhìn nhân viên, cậu nói nhẹ nhàng, “Không có phát ban, chỉ đỏ lên thôi, còn có chỗ rách da nữa.”

Nhân viên cúi người xuống tìm kiếm trên kệ đồ phía sau rất lâu, cuối cùng cô lấy ra một cái hộp gì đó đặt trước mặt hai người, “Dùng vaseline đi.”

Ai ngờ Ninh Nhất Tiêu tự dưng bật cười, nhưng mà chỉ cười một tiếng mà thôi.

Nhân viên có hơi khó hiểu, cô to mắt nhìn người đàn ông một phút trước còn cực kì lạnh lùng này mà chỉ thấy không thể tin được.

Tô Hồi nhíu mày nhìn về phía hắn, c4u nhỏ giọng hỏi: “Cười cái gì.”

Ninh Nhất Tiêu không cười nữa, hắn lấy hộp vaseline trên bàn lên giơ trước mặt Tô Hồi rồi dùng một giọng điệu rất bình tĩnh mà nói: “Chúng ta từng dùng rồi nè.”

Nhìn thấy cái này rồi lại nghe thấy hắn nói ra cái từ nhạy cảm “chúng ta” này, Tô Hồi đột nhiên nhớ tới những chuyện gì đó không quá đúng lúc, trên khuôn mặt trắng tuyết của cậu nổi ráng đỏ giống như là bị bỏng vậy, cậu nổi lên phản ứng không lành rất rõ ràng.

Cậu đoạt lấy hộp vaseline trong tay Ninh Nhất Tiêu rồi đặt lên trên bàn, rất thiếu tự nhiên mà quay đầu đi không nhìn Ninh Nhất Tiêu nữa.

Nhân viên còn tưởng là bọn họ không cần, “Hai người thấy cái này không được à? Vaseline có tác dụng lắm đấy, những vết rách trên da tay của anh ấy bây giờ có rất nhiều sản phẩm không thể dùng được, không sẽ rất rát da, còn nguyên liệu trong này thì rất sạch, không có gì cả.”

Cô ấy còn cố ý lấy một hộp dùng rồi mở nắp ra, giải thích cho bọn họ, “Hai người lấy một ít ra rồi bôi ở trên tay, sau đó đeo bao tay vào hay gì đó. Lúc bình thường chỗ nào khô quá cũng có thể lấy ra sài.”

Kem dường như lại trở thành đứa nghiêm túc nghe lời nhất, nghe xong còn không ngừng vẫy đuôi.

Nhân viên giải thích rất kĩ, còn Tô Hồi thì càng ngại hơn, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời đi, “Cứ lấy cái này đi, lấy một hộp.” Cậu trả tiền xong, không lấy bịch đựng bỏ thẳng cái hộp nhỏ này vào trong túi áo, cậu bước chân nhanh hơn đi ra ngoài.

Ninh Nhất Tiêu thì cực kì hưởng thụ, việc đùa giỡn Tô Hồi còn thú vị hơn trong tưởng tượng của hắn. Hắn hỏi nhân viên mua một phần thuốc giải rượu rồi trả tiền.

Nhìn thấy Tô Hồi đứng một mình ở bên ngoài trông có hơi mịt mù, nên hắn cũng bước ra ngoài rồi đặt dây dắt cho vào tay cậu, “Anh đi siêu thị một lát.”

Hắn cũng không nói “đợi anh” hay là “anh sẽ trở lại nhanh thôi”, cứ như vậy quay thẳng người bước vào, để Tô Hồi ở bên ngoài ngẩn người.

Mặt trời dần dần leo cao lên giữa không trung, nhiệt độ hình như cũng cao hơn ngày hôm qua một chút, nhưng mà gió vẫn rất lớn. Tô Hồi đi đến trước một cửa hàng bán sách, cậu ngồi vào ghế gỗ dài ngoài cửa chờ đợi.

Qua lớp kính thủy tinh sát đất, cậu nhìn thấy rất nhiều sách, nhưng gần cậu nhất là kệ tạp chí ngay lối vào của cửa hàng, vừa liếc mắt nhìn Tô Hồi đã nhắm trúng cuốn đầu tiên của hàng thứ ba, bởi vì trên bìa có xuất hiện cái tên của Ninh Nhất Tiêu.

Cậu muốn xác nhận có phải hay không nên chớp chớp mắt, hình như không có nhìn lộn.

“Kem này, mày đợi tao một tí.” Tô Hồi đứng dậy, thả dây dắt đến mức dài nhất rồi một mình bước vào trong cửa hàng.

Kệ tạp chí ở ngay ngoài cửa, cậu cầm dây dắt, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được Kem đang ngoan ngoãn nằm ở bên ngoài. Tô Hồi lật cuốn tạp chí đó ra, quả nhiên là tìm thấy được phỏng vấn của Ninh Nhất Tiêu.

Đoạn văn chương rất dài, cậu vừa nhìn đã thấy tấm ảnh bên góc bên phải, Ninh Nhất Tiêu trong tấm ảnh đó đeo mắt kính, hắn đang mở cuộc họp với người trong tổ, hắn đứng dưới ảnh chiếu của bản diễn thị, trên người mặc một cái áo sơ mi màu lam với một cái áo len màu trắng ở ngoài, cả người trông cực kì lạnh nhạt, xa cách, chỉ có mỗi đôi mắt tràn đầy dã tâm.

Phía dưới tấm ảnh là một câu bình luận của người phỏng vấn – “Anh ta có một vẻ ngoài anh tuấn vô cùng hút mắt, hành động thân sĩ, do trầm mê trong công việc nên trông có chút im lặng, trên thực tế, anh ta là một nhà doanh nghiệp cực kì giàu có giàu lòng nhân đạo và là một kĩ sư thiên phú dị bẩm.”

Tô Hồi không chắc những từ hình dung này có gần với Ninh Nhất Tiêu thật sự hay không, nhưng cậu biết những thứ này đều là những bộ phận mà cậu không quen thuộc.

Cậu lật thêm một trang nữa, đọc từ đầu đoạn phỏng vấn của kí giả với Ninh Nhất Tiêu, hóa ra đây là lần đầu tiên hắn nhận lời phỏng vấn của tạp chí, trước đó thì chưa từng công khai với bên ngoài. Tô Hồi không khỏi nghĩ rằng, những người sáng nghiệp khác ở thung lung Silicon đều “đóng gói” bản thân thành một ngôi sao sáng và lãnh đạo, Ninh Nhất Tiêu thì trốn phía sau lập trình và sản phẩm, âm thầm trèo hết núi cao này tới núi cao khác trong giới thương nghiệp.

Cũng giống như những gì mà tạp chí hình dung – hắn là người thích hợp để tồn tại trong vòng danh lợi nhất, nhưng hắn cũng là con người không hợp cảnh nhất.

Không biết có phải là Ninh Nhất Tiêu cố ý yêu cầu hay không mà trên tạp chí không hề đề cập đến chuyện hắn sắp đính hôn, đây rõ ràng sẽ là một tin tức cực kì thu hút.

Trong lúc đọc tạp chí, cửa kính đột nhiên bị gõ vài cái, Tô Hồi ngẩng đầu lên, giờ cậu mới nhìn thấy Ninh Nhất Tiêu đứng ngoài cửa. Hắn đúng ở ngay bên cạnh Kem, một lớn một nhỏ trông giống như hai chú chó cùng lúc bị cậu bỏ rơi ở bên ngoài.

Tô Hồi lập tức bỏ cuốn tạp chí trong tay xuống rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

“Nhanh vậy sao?”

“Em có phải đang hi vọng anh ở trong siêu thị luôn đừng có ra ngoài nữa?” Ninh Nhất Tiêu như ăn thuốc nổ, hắn cố ý dùng lời kích cậu.

Tô Hồi nghiêm túc phản bác, “Có đâu…..tôi chỉ vào trong xem một tí.”

Ninh Nhất Tiêu cũng không giữ mặt mũi gì, “Ừm, sau đó thì bỏ Kem ở bên ngoài.”

Tô Hồi nhíu mày, “Đó là bởi vì bọn họ không cho Kem vào.”

Ninh Nhất Tiêu cúi người xuống, hắn xoa đầu của Kem, “Đáng thương nhỉ, không ai đợi mày hết.”

Kem “à ú” một tiếng như thể đang nói: Tôi mới là cái người đợi kia kìa.

Tô Hồi hoài nghi Ninh Nhất Tiêu có đang nói bóng nói gió cái gì không, nhưng cậu cũng không chắc lắm và cũng không biết nên nói lại thế nào, chỉ đành im lặng nghẹn lời lại.

Vừa thấy cậu cúi đầu xuống, Ninh Nhất Tiêu liền không còn tâm trạng hơn thua gì nữa, hắn giơ bàn tay đặt phía sau lưng nãy giờ ra, đưa cho Tô Hồi một miếng bánh waffle vừa mới ra lò cho Tô Hồi, “Ăn không?”

Tô Hồi ngẩn người, cậu ngẩng đầu lên hoang mang mà chớp mắt một cái.

“Anh muốn ăn nên mua thêm một phần.” Ninh Nhất Tiêu mở giấy bọc ra, “Không muốn ăn thì cứ nói không muốn.”

Tô Hồi không nói muốn nhưng cậu lại đưa tay ra nhận lấy bánh waffle, cắn một miếng thử, nó là vị chocolate. Trên con đường gió lớn gió qua, cậu ăn một cái bánh waffle còn nóng hổi, đột nhiên không còn cảm thấy lạnh như vậy nữa.

Ninh Nhất Tiêu đúng là đã thay đổi rồi, hắn trước đây không thích ăn nhất chính là đồ ngọt.

Tô Hồi cảm thấy cậu không nên lấy hắn của bây giờ ra so sánh với hắn trong quá khứ nữa, đây hình như không phải là một thói quen tốt cho nên cậu lập tức ra lệnh cho cái đầu này đừng nghĩ nữa.

Mãi cho đến khi đến căn hộ, bánh waffle cũng chỉ ăn được hơn một nửa. Tốc độ ăn của cậu thật sự quá chậm, Ninh Nhất Tiêu có lúc nghĩ rằng có khi loài gặm nhấm ăn cơm còn nhanh hơn cậu.

Ninh Nhất Tiêu bỏ hết những đồ ăn mới đi siêu thị mua về bỏ vào trong tủ lạnh, hắn đứng ở phòng bếp xử lí một lúc. Tô Hồi đột nhiên bước tới, nhỏ giọng gọi tên hắn.

Ninh Nhất Tiêu quay người lại, hắn nhìn thấy trên tay Tô Hồi có cầm cái hộp và cây tăm bông và cả bao tay sử dụng một lần.

“Anh qua sô pha ngồi bôi cái này lên đi.”

Ninh Nhất Tiêu nghe lời đi tới đó rồi giơ tay ra, nhưng mà Tô Hồi lại đứng dậy như muốn hắn tự mình làm, cậu không định giúp.

Ninh Nhất Tiêu cũng không có chủ động yêu cầu, mà chỉ giơ tay đến bên miệng rồi dùng răng cắn kéo găng tay da xuống, sau đó thì rất chậm rãi tháo nốt bên kia ra.

Động tác của hắn rất chậm, lúc đeo mắt kính lên trong còn tri thức hơn trước đây rất nhiều, nhưng nhớ tới nụ cười của hắn lúc ở tiệm thuốc thì Tô Hồi lại cảm thấy hắn còn không đàng hoàng bằng trước đây.

Tô Hồi mở nắp hộp vaseline xuống rồi cậu đưa ra cho Ninh Nhất Tiêu, “Bôi nhiều lên một chút.”

“Ừm.” Ninh Nhất Tiêu cũng làm theo lời cậu, lấy một cục bự bôi lên mu bàn tay rồi rất dùng sức bôi nó ra.

“Anh nhẹ nhàng chút đi, da tay đã bị thương rồi còn.” Tô Hồi bắt đầu không nỡ nhìn thẳng.

Ninh Nhất Tiêu cũng cực kì đúng lúc mà bắt đầu than thở, “Nhẹ chút thì không bôi ra được, nó dày quá.” Hắn xoa hai ngón tay lại rồi giả vờ ghét bỏ, “Dính quá đi.”

Nói xong, hắn còn lẩm bà lẩm bẩm, “Trước đây nó đâu có dính vậy đâu, có phải mua phải hàng dởm rồi không…….”

Tô Hồi không muốn hắn tiếp tục với chủ đề nhạy cảm “trước đây” nữa, vậy nên cuối cùng cũng không thể đứng ngoài nhìn được.

Sợ cái bệnh sạch sẽ của hắn nên cậu chỉ dùng tăm bông chấm một ít, định bôi lên.

Ninh Nhất Tiêu không nhìn nổi nữa, “Tay anh còn bôi không ra, em cảm thấy dùng cây tăm bông có nổi không?”

Hình như thực sự không được.

Tô Hồi không cảm thấy hắn đang kiếm chuyện, cậu chọn bỏ luôn cái cách này đi.

“Em dùng tay luôn đi.” Ninh Nhất Tiêu rất thoải mái mà nói.

Tô Hồi khựng lại như đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng cậu chọn đeo một cái bao tay dùng một lần lên, “Vậy để tôi thử xem.”

“Anh không có chê đâu.” Ninh Nhất Tiêu nói.

Tô Hồi không tin lời của nhân sĩ mắc bệnh sạch sẽ, cậu cũng rất muốn nhỏ giọng chửi hắn là đồ ngốc, nhưng bây giờ đang sống trong nhà của người ta, cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi. Trong đầu của cậu luôn hiện lên hình ảnh và câu chữ trên tạp chí lúc nãy, trong lòng nghĩ rằng một người sáng lập như thế, bình thường thông minh đến vậy, sao bây giờ lại vừa ngố vừa lắm chuyện đến vậy.

Hơn nữa đã nói là làm bạn bè rồi còn cứ lôi chuyện của lúc nào đó làm ra để đùa được, lẽ nào hắn không cảm thấy sượng sao?

Hay chỉ có một mình cậu sượng thôi còn Ninh Nhất Tiêu thì không thèm để ý đến cho nên mới cười ra cho được.

Tô Hồi không thể hiểu nổi, cậu cũng tự ghét bỏ mà không muốn đi đoán nữa.

Cách một lớp găng tay, cậu đặt vaseline trong lòng bàn tay rồi hợp hai tay lại, để nhiệt độ lòng bàn tay làm nóng lên rồi xoa tay, cho đến khi trên tay dính đầy chất dạng nhũ chảy ra mới nhẹ nhàng kéo tay của Ninh Nhất Tiêu lại.

Tay của hắn rất to, nhiệt độ cũng rất cao.

Tô Hồi cảm thấy đầu óc choáng váng, cậu cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như chính lên cao quá, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng, nhẹ nhàng xoa chất dạng nhũ lên mu bàn tay, đến ngón tay rồi đến kẽ ngón tay của Ninh Nhất Tiêu.

Bôi xong một tay rồi thì cậu lại lấy một cục mới ra xoa chảy trong lòng bàn tay, sau đó cậu đưa tay ra, giây tiếp đó Ninh Nhất Tiêu liền đặt một cái tay khác vào lòng bàn tay cậu.

Giống y hệt Kem vậy……

Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt của Tô Hồi khiến cho làn da của cậu như trong suốt, cái bóng của rèm mi chớp chớp lay động, chiếu xuống một mảng nhỏ bóng đổ che đi phần da dưới mí mắt. Đôi môi rất đỏ, lúc nghiêm túc thì sẽ hơi mím lại giống như trong quá khứ vậy.

“Đợi khô một lát, tôi đi lấy cho anh cái bao tay sử dụng một lần.” Nói xong thì Tô Hồi lấy ra một cái bao tay mới, tỉ mỉ đeo từ từng ngón tay một. Tay quá dính nên cậu còn nhẹ nhàng kéo một cái.

Tô Hồi rất sợ lúc này Ninh Nhất Tiêu lại cười, quả nhiên hắn thật sự cười nhẹ một tiếng.

“Sao thế?” Tô Hồi như trách tội vậy mà nhìn lên, đôi tai cậu đỏ bừng

Ninh Nhất Tiêu nhịn không được cong khóe miệng lên, lắc lắc đầu, “Không có gì đâu.”

Nhưng dáng vẻ hắn như kiểu “Em biết anh đang cười cái gì mà”, điều này khiến cho Tô Hồi càng giận hơn.

“Anh…..” Tô Hồi muốn nói hắn nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Anh làm sao?” Ninh Nhất Tiêu nhướn mày.

Tô Hồi không có cách nào đối phó hắn, chỉ rầu rỉ nói: “Anh đừng có nghĩ linh tinh nữa.”

Nói xong thì cậu đứng dậy đi thẳng vào phòng của mình. Kem thì càng biết nhìn nhận sắc mặt người hơn ai khác, nó quay lại nhìn Ninh Nhất Tiêu một cái rồi vẫn quyết định đi theo Tô Hồi trở lại phòng.

Tô Hồi đóng cửa lại, cậu ngồi trên sàn nhà bên cạnh giường, vùi cái đầu quá nóng vào trong chăn định làm lạnh cái đầu lại.

Cậu định nhốt mình trong phòng, ít nhất là trong bốn tiếng sẽ không ra ngoài. Chỉ cần không đối diện với Ninh Nhất Tiêu nữa thì sẽ không có nhiều phiền phức đến vậy. Nhưng có thể là bởi vì mới uống thuốc, hoặc là tối qua thần kinh căng thẳng không có ngủ ngon, nên cậu nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, cứ mơ mơ màng màng nằm bò bên giường mà ngủ mất.

Nhưng cả khi ngủ thì giấc mơ vẫn cố ý bắt nạt cậu, khiến cho cậu quay trở lại quá khứ cụ thể hơn, bị ép xem lại đoạn kí ức mà cậu khó nói thành lời, còn Ninh Nhất Tiêu thì có thể lấy ra làm trò cười.

Tô Hồi đổ mồ hôi cả người, nóng đến mức mơ màng, sức lực cũng mất đi hơn nửa, đột nhiên bên ngoài giấc mơ truyền tới âm thanh va chạm vang trầm, hết đợt này đến đợt khác, giống như là một cái búa đập lên tấm lưng mồ hôi nhễ nhại của Tô Hồi, cắt ngang giấc mơ ẩm ướt dính dấp này của cậu.

Cậu bỗng dưng giật mình, ngẩng đầu lên mơ màng tìm nguồn phát ra âm thanh.

Hình như có cái gì đó đang đập cửa phòng của cậu.

Kem cũng đứng ở ngay ngoài cửa, Tô Hồi chống tay lên mép giường mượn sức chống mới đứng lên được, chân cậu mềm nhũn, cậu dụi dụi mắt đi vài bước mở cửa ra.

Bên ngoài cửa không có người. Ninh Nhất Tiêu đang ngồi trên sô pha, trên đùi còn đang đặt laptop, trông có vẻ rất nghiêm túc, không giống như là thủ phạm.

Tô Hồi mơ mơ màng màng cúi đầu xuống mới phát hiện thấy ở cửa phòng có một cái máy quét nhà đang đứng đó. Sau khi mở cửa ra thì máy phát ra tiếng động không lớn không nhỏ, nó xoay chuyển chạy vào trong phòng của Tô Hồi.

Ninh Nhất Tiêu cũng đứng dậy, hắn giải thích như càng giấu càng lộ, “Kofi không ở đây, anh thấy trong nhà cần phải lau dọn một chút nên mới bật nó lên.”

Tô Hồi không hề tin hắn, chỉ cảm thấy đây là một trong những thủ đoạn trong kế hoạch cắt ngang sự tự kỉ của cậu.

“Đúng lúc em bước ra rồi thì ăn chút gì đi.” Ninh Nhất Tiêu cong khóe môi lên.