Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 40



Cơn mưa ở New York mưa xong lại tạnh, cứ hết đợt này tới đợt khác, trời cứ mãi một màu xám. Tô Hồi đã tự ý ngưng thuốc được ba ngày, trạng thái càng ngày càng kém.

Thứ ba, Lương Ôn thông qua Carl tìm được địa chỉ hiện tại của cậu tự mình tới nhà, nhưng mà Tô Hồi trốn đi giả vờ như không nghe thấy chuông cửa, cậu không ra gặp anh ta.

Cậu biết bản thân thế này cô phụ sự quan tâm của Lương Ôn, nhưng cậu cũng không còn cách nào.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu lại mở cửa ra nói dối giúp cho cậu, hắn cũng nhận lấy thuốc từ trong tay của Lương Ôn, chỉ là lúc hắn quay lại cũng không có nhắc tới chuyện uống thuốc.

Ba ngày hôm nay Ninh Nhất Tiêu cứ ở nhà làm việc, gần như rất ít khi bước ra khỏi nhà. Kem thì thường xuyên đi với Tô Hồi vào trong phòng, nhưng đóng cửa phòng lại thì nó lại đòi đi ra, cứ lặp đi lặp lại mấy lần, Tô Hồi chỉ đành mở rộng cánh cửa phòng để cho Kem đi lại tự do.

Trong một lúc nào đó cậu cũng cảm thấy bản thân như một phế vật, không có giá trị gì chỉ có thể làm một gánh nặng. Có lúc Tô Hồi nghĩ rằng nếu như có người có thể định giá gắn mác cho cậu thì tốt biết bao, ít nhất vào lúc đó cậu biết bản thân không phải là sự tồn tại hoàn toàn vô dụng.

Cậu thậm chí bắt đầu hoài niệm hai ba năm trước, lúc đó còn đang đi bưng bê ở trong một nhà hàng vừa nhỏ vừa rách rưới, lúc đó mỗi giờ Tô Hồi kiếm được 3,5 đô la.

Ở đó có một bầu không khí hàn lạnh rất giống với Iceland như trong tưởng tượng của cậu,, nhưng mọi thứ lại đi ngược lại với trong tưởng tượng của cậu..

Những lúc dòng suy nghĩ dần bị những cảm xúc kia ăn mòn thì tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng hồi ức của cậu.

“Anh có thể vào trong không?” Giọng của Ninh Nhất Tiêu xuất hiện ở phía sau của cậu.

Tô Hồi ngồi trên sàn nhà lại chậm chạp quay đầu lại, khuôn mặt của cậu bị cái giường cao cao che đi hơn một nửa, chỉ còn lại một đôi mắt nhìn chăm chú về phía Ninh Nhất Tiêu, trông giống như là một con mèo đang trốn đi vậy.

Ninh Nhất Tiêu đi thẳng vào vấn đề, hắn nói rõ mục đích đến của mình, “Tô Hồi, em có ngại anh đem cái giường này đi quyên góp không?”

Tô Hồi nhíu mày lại, trong mắt cậu đều là vẻ ngạc nhiên, cậu nhìn giường một cái rồi lại nhìn vê fphias Ninh Nhất Tiêu, “Quyên góp?”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, “Cảnh Minh gần đây có tham một hội từ thiện, có thể quyên góp đồ đạc hay tiền bạc cho những gia đình đơn thân có hoàn cảnh sống khó khăn, nghe cậu ta nói có những gia đình chỉ cần một vài đồ dùng trong gia đình, trong đó có giường.”

“Anh muốn quyên góp cái giường hai người ở phòng anh và giường đơn ở phòng em đi.” Ninh Nhất Tiêu nhìn cậu, “Em thấy được không?”

“Ở phòng anh cũng đem đi quyên góp à?” Tô Hồi quay lại, cậu không hiểu lắm, “Vậy anh ngủ ở đâu?”

Ninh Nhất Tiêu bước tới, tay đè lên nệm giường của Tô Hồi một cái, “Anh mới thử đặt đệm giường ở dưới đất, ngủ cũng được lắm, Gần đây anh còn thấy một bài luận văn kết luận là hạ thấp độ cao của giường có ích cho giấc ngủ. Như vậy cũng không tồi, cứ coi như là ngủ tatami đi.”



Tô Hồi chậm rãi chớp mắt một cái, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Nhất Tiêu tỏ vẻ như hoài nghi.

“Nếu em thấy như vậy không được thì để anh quyên góp cái giường ở phòng anh với một cía giường ở một cái phòng khách khác ở tầng 1 vậy.” Nói xong Ninh Nhất Tiêu khựng lại, “Nhưng mà Carl ngủ ở phòng đó, anh nhớ là cậu ta thích ngủ trên cao.”

Tô Hồi cuối cùng cũng trả lời, “Quyên cái của tôi đi.”

Cậu dựa vào giường đứng dậy, cậu không quá thật thà mà nói với Ninh Nhất Tiêu rằng: “Thật ra tôi vốn cũng không ngủ quen…..”

Không phải ngủ không quen mà là chưa từng ngủ trên giường chứ gì.

Ninh Nhất Tiêu giả vờ như không biết, hắn ra quyết định một cách tự nhiên, “Vậy anh liên lạc với cơ cấu bên đó, chắc là trong một tiếng này bọn họ sẽ tới lấy đi.” Nói xong rồi hắn tiến lại gần nói với Tô Hồi, “Chúng ta lấy đệm giường xuống trước đặt dưới đất đã, được không?”

Tô Hồi gật gật đầu, giọng cậu rất khẽ, “Được.”

“Cũng vừa lúc đổi ga giường luôn.” Ninh Nhất Tiêu nói xong rồi hắn lấy ra một bộ ga giường mới từ trong tủ ra, ga giường màu xanh lam đậm, cái chăn thì lại là màu xanh baby nhàn nhạt, đó là bộ màu mà Tô Hồi thích.

Cứ như vậy, vào một buổi trưa nói ra thì rất tồi tệ nào đó, Ninh Nhất Tiêu đột nhiên nghĩ ra cái ý muốn đi quyên tặng kì lạ, hắn biến cái giường mà Tô Hồi cảm thấy chán ghét đi mất như một phép thuật vậy.

Không chỉ như thế, hắn còn phát huy thiên phú dọn dẹp trời sinh và cả sự hiểu biết với Tô Hồi, biến ra một mảnh biển bốn góc trên sàn nhà gỗ cho cậu, nó dính gần với mặt đất, tràn đầy sự an toàn.

Nhưng từ đầu tới cuối, Ninh Nhất Tiêu chưa từng nói tất cả những thứ này đều là anh làm vì em cả.

Hắn chỉ nhìn vào nhân viên dọn giường ở bên ngoài nói với Tô Hồi sau khi kết thúc: “Người mẹ đơn thân đó chắc là cảm kích em lắm, sau này bà ấy có thể ôm lấy đứa con của mình cùng nhau ngủ trên chiếc giường đó rồi.”

Vào lúc Ninh Nhất Tiêu định rời khỏi căn phòng này, Tô Hồi bỗng dưng mở miệng, “Ninh Nhất Tiêu.”

Hắn quay lại, “Hửm?”

“Con của cô ấy mấy tuổi rồi?” Tô Hồi hỏi.

Ninh Nhất Tiêu đứng tại chỗ nhớ lại, “Hình như mới bốn tuổi.”

Tô Hồi đứng dậy, cậu đi tới bên bàn rồi lấy một cái hộp nhỏ ở trên bàn ra đổ những viên kẹo đủ sắc màu ra, động tác lại bỗng dưng khựng lại, cậu nghĩ lại xong lại bỏ hết tất cả vào. Cậu cúi người xuống, Tô Hồi tìm thấy một cuốn tranh vẽ cho nhi đồng rất bự trong cái thùng lúc dọn nhà chưa kịp lấy ra, đó là một cuốn tập hợp các câu chuyện cổ tích rất kinh điển.

Cậu đưa hết cả hộp kẹo và cuốn tranh vẽ sang cho Ninh Nhất Tiêu.

“Đưa mấy thứ này cho bọn họ đi.”

“Ừm.” Hắn nhịn lại ý nghĩ muốn xoa đầu Tô Hồi mà nhận lấy sách và hộp kẹo, nhìn thấy bìa cuốn truyện không phải là cái cuốn trước đây, “Em trong giai đoạn không hưng cảm không phải thích xem mấy cái này lắm à? Thật sự muốn đem đi tặng sao?”

Tô Hồi ngây người, cậu không ngờ tới Ninh Nhất Tiêu vẫn còn nhớ.

Lúc mà hưng cảm nghiêm trọng, suy nghĩ của cậu như bay trên mây, lực chú ý không thể nào tập trung lại nổi, cậu không đọc được văn bản mà chỉ có thể xem tranh trẻ con.

Lúc mà vẫn còn ở bên nhau, cậu nửa đêm không ngủ bật đèn lên xem tranh vẽ, Ninh Nhất Tiêu bên cạnh cậu đọc từng trang một cho cậu nghe giống như là người lớn đọc truyện cho trẻ con vậy, mặc cho cậu tựa lên vai hắn.

“Ừm.” Tô Hồi rũ mắt xuống, “Dù gì thì tạm thời không cần dùng đến.”

“Bạn nhỏ đó cũng sẽ biết ơn em lắm.” Ninh Nhất Tiêu cong khóe môi lên, lấy một cái túi gói lại món quà của Tô Hồi rồi cùng giao cho người dọn giường đi.

Làm xong những chuyện này, lúc căn phòng rộng lớn khôi phục lại sự yên tĩnh, Tô Hồi nhận thấy cảm xúc của bản thân hình như đã thư hoãn đi rất nhiều.

Là do cậu không có cách nào khắc phục được chướng ngại tâm lí của bản thân, không thể nằm nằm ngủ ở trên giường được, chỉ có thể ngủ ở dưới sàn nhà.

Tô Hồi biết mình bây giờ đang sống trong nhà cả người khác nên cậu không mong có người sẽ dọn cái giường này đi để thỏa nguyện cho cậu, cho cậu có thể ngủ ở dưới sàn như ý nguyện. Rõ ràng đây đều là những chuyện rất phiền phúc, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại làm rất thẳng thừng, hơn nữa còn tìm ra những giá trị của những “phiền phức” này.

Tô Hồi một mình nằm trên đệm giường mềm mại mà khóe mắt chua xót.

Cậu hiểu rất rõ bản thân chưa từng bước được ra ngoài, hơn nữa còn ngày càng hãm sâu. Nếu như có thể thì cậu rất hi vọng Ninh Nhất Tiêu có thể đừng đối tốt với cậu như vậy nữa, mong hắn đừng có tỏa ra nhiệt độ và ánh sáng vì lòng tốt bụng như cũ trong khi bọn họ đã kết thúc rồi, bởi vì cậu sợ bản thân sẽ lại một lần nữa tùy hứng mà tiếp tục vấn vương.

Cuộc đời của Th bị trói buộc bởi sự hưng phấn và sự kìm nén, cứ giống như người kéo trong bộ phim điện ảnh, cậu chọn ôm lấy Ninh Nhất Tiêu cũng tức là lựa chọn tổn thương hắn.

(*Trong phim Người kéo học yêu năm 1990 á)

Ninh Nhất Tiêu trước khi ra ngoài thì gõ cửa phòng cậu, hắn dẫn Kem vào rồi nói với cậu rằng hắn chưa kịp cho Kem ăn, nhắc cậu chút nữa nhớ ra cho nó ăn, tiện thể ăn cơm tối luôn.

“Anh chắc là sẽ về muộn.” Ninh Nhất Tiêu lại thay bộ đồ trang trọng lên, nhìn có vẻ như phải hiện diện ở một buổi tiệc quan trọng, nhưng mà cà vạt của hắn thì chưa thắt đàng hoàng.

Tô Hồi phát hiện thấy, cậu giơ tay lên chỉ một cái rồi nhẹ nhàng nhắc nhở, “Cà vạt thắt lệch rồi.”

Ninh Nhất Tiêu đứng ngay tại chỗ, “Vậy sao? Thế này thì sao.” Xung quanh không có kính, hắn chỉ dựa theo cảm giác mà thắt, nhưng càng thắt càng rối.

Tô Hồi bất giác muốn giơ tay lên giúp hắn, nhưng cậu do dự một lúc rồi vẫn bỏ cuộc, cậu trốn tránh mà nói rằng: “Anh tới bên kính ở huyền quan sửa lại đi.”

Ninh Nhất Tiêu không có ép buộc, hắn chỉ cong khóe miệng lên, giả vờ như không để ý, “Ừm, biết rồi.”

Mấy bữa tiệc của mấy ngày nay hắn gần như đều có thể đẩy đi được, nhưng tiệc rượu hôm nay là của Jones tự làm, có mấy đại cổ đông của công ty đều tham dự, hắn không đẩy đi được.

Lúc ngồi trên xe, Ninh Nhất Tiêu nhìn về kính hậu thắt lại cà vạt cố ý thắt lệch đi, rồi tiếp tục lấy laptop ra làm việc.

Lúc tới hội trường, mưa ở bên ngoài đã dừng lại, trời cũng tối đi. Ninh Nhất Tiêu tới buổi tiệc ở tầng thượng, hắn nhanh chóng bị vây lại trở thành trung tâm mới của chủ đề.

Hắn nhận lấy ly sâm panh trong khay của phục vụ rồi nói chuyện với mọi người, lộ ra một khuôn mặt giả vờ cười nói vui vẻ, trong lòng thì rất mệt mỏi, thậm chí hắn còn mong buổi tiệc đột nhiên mất điện, hoặc là cả New York này đột nhiên mất điện, tất cả rơi vào đen tối thì hắn có thể quang minh chính đại mà quay lại nhà, tìm đủ loại lí do để ở bên cạnh Tô Hồi.

Nhưng đây rõ ràng là một ý nghĩ viển vông, Jones tiên sinh đứng nhìn hắn từ phía xa xa, ông giơ ly rượu ở trong tay ra. Giống như là một ám hiệu, Ninh Nhất Tiêu nhận được thì bước về phía ông.

Những người khác đang đứng bên cạnh Jones rất biết điều mà mượn cớ rời đi để lại không gian riêng cho hai người. Trong mắt của tất cả mọi người, Ninh Nhất Tiêu không chỉ là nhà doanh nghiệp trẻ tuổi đang đứng đầu ngọn gió trong khu vực thung lung Silicon bây giờ mà còn là một thành viên tương lai trong nhà Jones.

Cho dù Ninh Nhất Tiêu hiểu rất rõ chỉ mấy tháng sau đó, nhưng cái danh hiệu hư vô này sẽ cùng biến mất với những lời bàn tán của những người này.

Hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi.

“Sao lại không đeo nhẫn?” Jones tiên sinh đột nhiên mở miệng, nghe có vẻ như là một lời hỏi tội ôn hòa.

Ninh Nhất Tiêu nhìn bàn tay trống không của mình, hắn cười một cái, chối đẩy trách nhiệm đi một rất tự nhiên, “Bella có nhiều yêu cầu với đồ trang sức, cô ấy cho rằng đeo một cái nhẫn mãi sẽ ảnh hưởng đến cách phối đồ hằng ngày của cô ấy nên đến giờ vẫn chưa có chọn được nhẫn.”

Nhưng hiển nhiên, lão hồ ly trước mắt không phải chỉ dùng mấy câu đã có thể qua cửa được.

“Vậy sao?” Jones tiên sinh hòa ái cười nói, “Tôi thì có nghe người khác nhắc tới bảo rằng dự án sáng nghiệp đầu tiên mà cậu bán đi đã dùng một số tiền lớn trong đó để đặt một đôi nhẫn trong tiệm đồ trang sức. Tôi còn tưởng là hai người sẽ chọn luôn đôi nhẫn của năm đó, nói cho cùng thì nó cũng có một ý nghĩa khác với cậu.”

Ninh Nhất Tiêu không ngờ tới những chuyện xưa cũ này đều bị ông nắm bắt được.

Hắn rũ mắt xuống cười một cái, tùy ý tìm một cái lí do cho qua chuyện, “Đôi nhẫn đó quá rẻ tiền, không được phù hợp cho lắm.”

Sau đó Ninh Nhất Tiêu nói như đang nói đùa vậy, hắn cố ý hỏi: “Là do Cảnh Minh nói đúng không.”

Jones tiên sinh cũng bật cười, “Sao cậu không đoán là thầy giáo của cậu?”

Ninh Nhất Tiêu thì thuận thế kéo chủ đề đến bên giáo viên, hắn thấy có những nhà đầu tư khác đến tìm Jones tiên sinh nói chuyện thì rất đúng lúc mà mượn cớ đi nhà vệ sinh rồi cắt ngang đoạn xã giao với Jones tiên sinh.

Ở trong nhà vệ sinh rửa tay xong, Ninh Nhất Tiêu lại đeo lại găng tay, lúc quay lại hội trường cuối cùng cũng gặp được Cảnh Minh thong dong tới muộn. Anh ta mặc một bộ đồ tay màu hoa hồng, đang nói chuyện với một cô gái nọ, trông anh ta rất giống một con chim hồng hạc rất thu hút ánh nhìn.

Ninh Nhất Tiêu lười qua đó góp vui, hắn tự mình bước tới bên dương đài nửa hình tròn  của buổi tiệc, hắn đẩy cửa kính ra rồi đứng ở dương đài ngắm cảnh đêm. Hắn rất muốn hút thuốc nhưng lại không đem theo nên chỉ đành thôi.

Không bao lâu sau cửa kính lại bị mở ra, tiếng người nói chuyện nói nhiệt và tiếng violin vang lên trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lại bị ngăn lại bên trong vào lúc cửa đóng lại.

“Cậu không lạnh à?” Cảnh Minh đi tới bên cạnh hắn, dựa người vào lan can bằng đá cẩm thạch hình tròn của dương đài.

Ninh Nhất Tiêu nhìn anh ta một cái rồi lạnh lùng nói: “Cái lan can này hình như từ lâu lắm rồi, đừng có đè lên hỏng mất rồi lại rơi xuống dưới.”

“Đù, thật hả?” Cảnh Minh cực kì ham sống, anh ta giật mình tránh ra rồi quay đầu lại nhìn, “Có thật không đấy….”

Ninh Nhất Tiêu lạnh nhạt nói: “Cậu đoán xem ở Mỹ có tòa kiến trúc nào cũ kĩ không.”

Cảnh Minh giờ mới nhận ra bị hắn lừa, “Cậu trẻ con quá vậy! Làm tôi giật cả mình…..”

Giật mình đến mức đổ cả mồ hôi lanh, anh ta nhanh chóng uống một ngụm rượu cho bớt sợ.

Sau khi bị dọa, bản chất bát quái của Cảnh Minh lại nhịn không được mà lộ ra.

“Nè, sao rồi?”

Ninh Nhất Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn, hắn chỉ nhìn cảnh đêm, “Cái gì sao rồi?”

“Cậu đúng có giả vờ nữa đi.” Cảnh Minh trên lời nói thể hiện như rất thích làm phiền hắn, thực tế anh cũng phát hiện ra tâm trạng dạo này của Ninh Nhất Tiêu đã trở nên tốt hơn, nên cũng có hứng đùa giỡn với hắn nên anh ta tiếp tục tám chuyện.

“Có phải sắp thành công rồi không?”

Ninh Nhất Tiêu liếc anh ta một cái, “Không thể nào.”

“Sao lại không thể nào?” Cảnh Minh thở dài một hơi, “Tôi thấy gấp giùm cho cậu chắc chết mất.”

“Cậu gấp làm gì?”

“Trước đây gấp cho cậu cứ mãi nhung nhớ không quên, thấy cậu cứ ăn không ngon ngủ không yên, tôi chịu không nổi mới đẩy cậu tới ngay trước mặt người ta rồi cậu còn không trực tiếp tấn công đi, thế mà tôi còn không được gấp sao?” Cảnh Minh nói xong thì uống một ngụm rượu lớn.

Ninh Nhất Tiêu dựa lên lan can, lúc hắn nói chuyện thì miệng phả ra hơi sương màu trắng, giọng hắn rất trầm, “Cậu đi bắt mèo con bao giờ chưa?”

Chủ đề thay đổi quá nhanh, Cảnh Minh bỗng dưng ngơ ra, suýt nữa không theo kịp tốc độ của hắn, “Gì cơ? Bắt mèo con?”

“Cái kiểu mèo con lang thang ngoài đường ấy.”

Ninh Nhất Tiêu nhìn ánh đèn lấp lánh của mấy tòa nhà chọc trời phía không xa, “Nếu như cậu mới lần đầu phát hiện ra nó mà đã muốn lập tức đi bắt thì nó nhất định sẽ chạy trốn đi rất nhanh. Tuy là cậu chỉ muốn giúp đỡ nó, muốn cho nó một cái nhà, nhưng mà mèo con không hiểu, nó chỉ biết sợ thôi.”

Hắn khựng lại, rồi lại nói: “Cậu chỉ có thể cho nó thử chầm chậm chấp nhận cậu, mỗi ngày đều gặp nó, cho nó rất nhiều những đồ ăn mà nó thích, sau đó từng tí một để cho nó quen với mùi vị của cậu rồi mới đến gần nó. Đến khi mà nỗi sợ của nó hoàn toàn biến mất rồi mới có thể ra tay được.”

Nói xong, hắn uống một ngụm rượu rồi nhìn về phía Cảnh Minh, “Hiểu không?”

“Chậc.” Cảnh Minh lắc ly thủy tinh trong tay, anh ta chậc một tiếng, “Cậu am hiểu quá nhỉ.”

Ninh Nhất Tiêu cười khổ một cái.

Mèo tôi làm lạc, tôi có thể không biết sao.

Cảnh Minh nhìn hắn, không khỏi mà cong khóe miệng lên, tuy là cái tính vội vàng của hắn không thể nói cùng một đường với kiểu người chậm rãi từ tốn như Ninh Nhất Tiêu, nhưng mà thấy hắn bây giờ ít nhất là không còn băn khoăn nữa mà đã thật sự ra quyết định được, trong lòng anh ta cũng thấy vui hơn phần nào.

Anh bỗng dưng nhớ tới dáng vẻ lần đầu gặp được Ninh Nhất Tiêu, nó khác hoàn toàn với bây giờ.

Đó là tiết sáng nghiệp công khai đầu tiên của trường đại học S của bọn họ, lúc đó ấn tượng của anh đối với học sinh người Hoa này chính là quá xa cách. Ninh Nhất Tiêu của lúc đó gần như hoàn toàn phù hợp với ấn tượng khắc bản của mọi người đối với Geek – tính cách cổ quái, thông minh xuất chúng, cả ngày chỉ biết nghiên cứu lập trình, không có cuộc sống riêng tư và cũng không có bạn bè.

(Geek: mọt sách)

Nhưng mà vào giai đoạn giải của khóa sáng nghiệp, học sinh đều phải chấp nhận yêu cầu của giáo viên là cần phải tự mình đề ra dự án sáng nghiệp và phương án rồi báo cáo công khai trước mặt tất cả mọi người, những học sinh thì có thể lựa chọn “đầu tư” hoặc không, dự án nào được đầu tư nhiều nhất có thể được cộng thêm điểm thực hành cho bài thi cuối kì.

Mà vào lần hội báo cáo giữa kì đó, dự án sáng nghiệp của Ninh Nhất Tiêu nhận được nhiều đầu tư nhất, hơn hai phần ba học sinh đều chọn “đầu tư”, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Cảnh Minh.

Tên mọt sách xa cách mọi người trong mắt anh ta sau khi đứng trên bục giảng thể mà có thể hoàn toàn khống chế được không khí, nước chảy mây trôi diễn giảng hết cách nhĩ của hắn cho tất cả mọi người, hắn dùng sức hút trong cách thể hiện khác biệt với trước đó với nghệ thuật lời nói tinh tế và phương án của dự án cẩn thận để chinh phục được tất cả mọi người.

Sau khi hội báo cáo kết thúc, Cảnh Minh liền chủ động tìm hắn, anh nói rất thắng thán với hắn rằng anh muốn làm bạn với hắn, hoặc là trở thành người bạn hợp tác với hắn, không phải là đề bài sáng nghiệp hư cấu mà là một dự án thật sự.

Sau này cả hai thân phận đó anh ta đều kiêm chức, và cũng trở thành người đầu tư thiên sứ của Ninh Nhất Tiêu. Chỉ là lúc đó Ninh Nhất Tiêu không thể nào dừng làm việc được, hắn chỉ cần dừng lại là sẽ rơi vào sự tiêu cực không có điểm dừng, nghiện rượu, mất ngủ và đi một mình giữa con phố trong đêm khuya, thật giống như trong cuộc sống của hắn thật sự có tồn tại một vòng xoáy vô hình, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện và hoàn toàn cuốn hắn vào trong đó.

Sau đó Ninh Nhất Tiêu tích đủ được tiền vé máy bay, hắn đi qua Iceland một chuyến, khoảng thời gian đó hắn gần như là mất liên lạc, đến trường học cũng không liên lạc được cho hắn. May mà vào mấy tuần sau đó hắn cũng coi như là bình an trở về, trông nghe khiếp sợ nhưng may là không nguy hiểm.

Từ đó về sau, cái vòng xoáy bí ẩn đó hình như tạm thời biến mất, Ninh Nhất Tiêu không còn tiêu trầm nữa mà là bỏ hết thời gian và công sức vào công việc, bọn họ cùng nhau lập nên dự án sáng nghiệp đầu tiên – đó là một hệ thống xử lí kinh tế cá nhân online. Dự án này hoàn thành còn tốt hơn trong tưởng tượng của anh, nhưng vào lúc người dùng không ngừng tăng lên sắp bước vào con đường đi lên thì Ninh Nhất Tiêu lại đề ra ý nghĩ bán nó đi.

Cảnh Minh lúc đó không thể hiểu được, kết hợp kinh tế với mạng internet là một dự án đầu ngọn gió, quá thích hợp để kiếm tiền, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại không muốn thế, anh ta cũng không thể miễn cưỡng được nên theo lựa chọn của hắn, bán cái dự án này cho một bên ngân hàng, đổi lấy được hai triệu đô la tiền mặt.

Kiếm được mỏ vòng đầu tiên này, Cảnh Minh ngây thơ cho rằng với cái tính thích lên kế hoạch trước của Ninh Nhất Tiêu nhất định sẽ chia cắt phần tiên này ngay lập tức, nghĩ rằng hắn sẽ quy hoạch dùng số tiền này trong công việc để thúc đẩy dự án mới.

Điều khiến anh ta không ngờ tới là chuyện đầu tiên ntn đi làm lại là đến trước quầy một tiệm trang sức, tốn ở đó suốt mười lăm phút để đặt làm một đôi nhẫn.

Những mà Cảnh Minh chưa từng được thấy cặp nhẫn nọ, nếu như không phải đơn thanh toán điện tử đó thật sự tồn tại thì anh thậm chí còn tưởng rằng Ninh Nhất Tiêu căn bản chưa từng mua.

Hắn thậm chí còn không có đối tượng nào để tặng nó đi.

Số tiền còn lại bọn họ lấy làm tiền vốn đầu tư vào dự án hoàn toàn mới, hoàn toàn khác với phương hướng kinh tế trước đó, Ninh Nhất Tiêu đề ra một ý tưởng hoàn toàn khác với trước đó, rất không thực tế, rất không Ninh Nhất Tiêu.

Hắn lập một đoàn đội AI nhân tạo, không tiếc tiền lương cao thuê nhân viên nghiên cứu về, rồi tốn số tiền lớn dựng lên kho số liệu, tất cả dùng để cho AI nhân tạo có thể nhận biết được cảm xúc của nhân loại và nhập vai nhân loại để tiến hành đánh giá.

Ý tưởng này mới bắt đầu có rất nhiều người phản đối, đây không phải là một dự án kiếm được tiền theo cách nghĩ thường quy, đám người đầu tư không cho rằng phá vỡ cái vách ngăn tư tưởng cảm xúc này có ý nghĩa, càng không cho rằng điều này sẽ mang lại lợi ích cho bọn họ, thậm chí đến cách nghĩ của hắn còn lười nghe, Ninh Nhất Tiêu chịu đủ mọi ánh nhìn, hắn cũng đã quen với việc bị xem thường, cho nên sau này có thể thành công được, cả đoàn đội đều cảm thấy vui mừng khác thường, cảm thấy điều này có được không hề dễ.

Cảnh Minh còn nhớ, lúc mà giá trị thị trường của công ty đột phá mười triệu đô la mỹ, trong nội bộ công ty bọn họ còn làm một buổi party loại nhỏ, lúc anh ta cảm thấy cứ tiếp tục làm thế này thì bọn họ nhất định sẽ thành công, cho nên anh hỏi Ninh Nhất Tiêu sau này có tính toán gì không.

Ninh Nhất Tiêu cầm lấy chai bia đông lạnh, nhưng hắn không uống bao nhiêu, nhìn hắn có vẻ rất tỉnh táo, nhưng cũng không vui vẻ bao nhiêu, hắn trả lời: Kế hoạch của hắn chỉ quy hoạch tới mười lăm năm sau.

Cũng tức là chấm dứt ở năm bốn mươi tuổi.

Cảnh Minh không tin, anh cảm thấy hắn rất buồn cười, hắn rõ ràng là một người thích lên kế hoạch mọi thứ.

[Thật đó.]

[Nếu như tiếp tục duy trì một cuộc sống như thế này, sau bốn mươi tuổi, tôi đại khái sẽ từ chức.]

Cảnh Minh còn nhớ biểu cảm của hắn vào lúc đó, trong mắt rõ là phản chiếu lại bờ biển tươi đẹp của San Francisco, nhưng thứ hắn nhìn thấy chỉ có tuyết lớn đầy trời.

[Tôi muốn dọn tới Iceland, dùng một năm để sống ở đó, lượn hết mỗi một ngóc ngách ở đó một lần sau đó sẽ an tử ở đó.]

Một cơn gió lạnh thổi qua, dòng suy nghĩ quay trở lại hiện thực, Cảnh Minh cúi đầu xuống, anh nhìn ly thủy tinh trống không rồi lại nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu, anh đột nhiên nói: “Tôi vẫn khá thích dáng vẻ bây giờ của cậu.”

Tự ý quyết định giúp của Ninh Nhất Tiêu đối mặt với quá khứ, bây giờ xem ra cũng là một chuyện tốt.

Ninh Nhất Tiêu nhướn mày, hắn không hiểu lời của anh ta nói lắm.

So với cái ý nghĩ an tử ở Iceland lúc bốn mươi tuổi thì Cảnh Minh nghĩ rằng bắt mèo con là một kế hoạch tốt biết bao.