Điểm Chí Manhattanhenge (Giới Đoạn)

Chương 46



Lúc Ninh Nhất Tiêu nói ra cái chữ “nhà” này, Tô Hồi cảm thấy trái ti của cậu đã bị chiếm đóng hoàn toàn rồi, không còn một chút dư thừa nào để cho người khác.

Cả thế giới này sẽ không dừng lại việc thay đổi, nhưng ít nhất vào giờ phút này, không có ai có thể hiểu được cậu hơn Ninh Nhất Tiêu nữa.

Cậu đi theo Ninh Nhất Tiêu về căn nhà thuê đó, ba tháng trước, nơi này chỉ là một nơi để cậu dừng chân, nơi có thể chấp nhận cậu dừng lại qua được một đêm tối cô đơn và đáng ghét. Nhưng bây giờ, căn nhà nhỏ bé này được Ninh Nhất Tiêu coi là nhà của bọn họ.

Tô Hồi cảm thấy bản thân mình rất may mắn, cho dù cuộc sống có không được như y thì ít nhất cậu cũng có được thứ mình muốn, hơn nữa Ninh Nhất Tiêu rất dịu dàng, hắn không để cho cậu phải mong chờ quá lâu.

Chạng vạng màn đêm nhanh chóng rơi xuống, ánh chiều ta không thể chiếu xuyên xuống vách tường dưới tầng hầm. Nơi này rất tối, Ninh Nhất Tiêu bật một cái đèn nhỏ lên để tỏa ra một quầng sáng ấm áp cho căn nhà chật hẹp nhỏ bé này.

Bọn họ co người lại nằm trên cùng một cái giường đơn, Ninh Nhất Tiêu cho Tô Hồi một cái ôm không chút kẽ hở, ngón tay hắn xoa nhẹ lên tóc và vỗ nhẹ lên lưng của cậu.

Tô Hồi rất tùy hứng mà đòi hỏi rất nhiều thứ, muốn cái ôm và cái hôn của hắn và cũng đòi hắn dùng một cách sâu hơn nữa để bày tỏ tình yêu với mình. Cách biểu đạt của Ninh Nhất Tiêu cũng rất nuông chiều, cái gì cũng cho, không giữ lại điều gì.

Thời tiết ngày thu nhanh chóng lạnh đi không để lại một chút nhiệt độ của ngày hè nào cả, giống như cái ngày hè đó chưa từng tồn tại vậy, nhưng nhiệt độ trong phòng lại rất nóng bỏng. Ánh đèn màu vàng ấm chiều rọi lên tấm lưng trắng đầm đìa mồ hôi của Tô Hồi, nó phập phồng lên xuống bị lớp mồ hôi mỏng làm cho tỏa sáng như mặt hồ, mỗi một giọt đều đang chứa đầy duc v0ng.

Cậu ấn tay lên l0ng nguc của Ninh Nhất Tiêu, ngón tay như sắp nhấn xuyên qua lớp da, lúc buông ra thì lại bị Ninh Nhất Tiêu giơ tay ra nắm lại, mười ngón tay đan nhau.

Cậu xinh đẹp như một bức họa danh quý, là loại mà Ninh Nhất Tiêu của trước đây có nằm mơ cũng không thể mơ thấy được. Lọn tóc dính lên bên mặt, gò má ửng đỏ, cần cổ ngưỡng về phía sau và đường cong của eo gầy như lưỡi dao mỏng, không điều nào không thể hiện ra vẻ đẹp không chút tì vết.

Ở một nơi nào mà bọn họ không nhìn thấy được, ánh chiều đã dùng lại rất lâu giống như là không thể chia cắt được sự tốt đẹp như bây giờ vậy, vào khi tia ánh sáng cuối cùng rời đi, cơ thể của Tô Hồi cũng ngã xuống rơi vào vòng ôm của Ninh Nhất Tiêu.

Cậu hơi nằm đè lên l0ng nguc của Ninh Nhất Tiêu, dùng lại trong vòng tay của hắn rất lâu như một chú mèo con vậy, cậu không còn sức để nói chuyện, chỉ đành mặc cho Ninh Nhất Tiêu tắm rửa sửa soạn lại rồi cho cậu một cái ôm mang tính an ủi.

Ninh Nhất Tiêu thay vào cho Tô Hồi cái áo hoodie của hắn, nó vừa to vừa rộng, chùm lấy cơ thể của Tô Hồi giống như có thể che được tất cả những chuyện mà cậu không muốn đối mặt.

Hắn dịu dàng h0n lên mặt của Tô Hồi, cảm nhận được nhiệt độ gò má của cậu đã giảm đi và cậu cũng đã mơ màng buồn ngủ nên hắn trầm giọng nói: “Lúc em rên lên cũng giống mèo con vậy.”



Tai của Tô Hồi rất đỏ, cậu còn tưởng là bởi vì mình đè giọng xuống, nghe không được hay nên mới giải thích rằng, “Tường ở đây mỏng lắm, anh cũng đâu phải không biết.”

“Ý của anh là em rất đáng yêu, tuy là chỉ có vài tiếng mà thôi.” Ninh Nhất Tiêu xoa lên tai của cậu, hắn sát gần tới hạ thấp giọng gọi cậu, “Mèo con ơi.”

Tô Hồi cứ nghe thấy hắn gọi như vậy thì mặt cứ luôn nóng lên. Cậu giả vờ như không nghe thấy gì cả rồi vùi đầu trong hõm vai của Ninh Nhất Tiêu, hông rất mỏi và cũng rất mệt nên không cẩn thận ngủ quên maats. Cậu còn tưởng rằng đã ngủ rất lâu, lúc mở mắt ra có hơi mơ màng, cậu hỏi Ninh Nhất Tiêu là mình đã ngủ được bao lâu, được thông báo lại chỉ hơn hai mươi phút.

“Em hôm nay sao thế?” Ninh Nhất Tiêu vén mấy lọn tóc trước trán của cậu lên, “Trong nhà có mâu thuẫn gì sao?”

“Thôi bỏ đi, em cũng quen rồi.”

Tô Hồi lười đi kể những chuyện đó cho hắn nghe, những chuyện phải nói quá nhiều, không ít gì một việc này cả. Điều duy nhất khiến cậu canh cánh trong lòng là câu nghi vấn của cô gái kia để lại sau khi cuộc xem mắt qua loa kia kết thúc.

Câu hỏi nọ từ đầu tới cuối vẫn luẩn quẩn trong lòng Tô Hồi không thể tiêu tan được, cho dù là vào lúc cậu hạnh phúc nhất thì nó cũng sẽ đột nhiên hiện lên rồi tông vào trong l0ng nguc của cậu như một con chim nhỏ vậy.

“Ninh Nhất Tiêu.” Ngons tay của Tô Hồi bắt lấy vải áo phía sau lưng Ninh Nhất Tiêu, cậu đột nhiên mở miệng, “Nếu như bệnh của em cứ mãi không khỏi được thì làm sao đây?”

Ninh Nhất Tiêu trả lợi lại rất nhanh, hắn chưa từng là người miệng nhanh hơn não, giọng của hắn vẫn luôn bình tĩnh như lúc bình thường.

“Cứ chữa từ từ, bệnh vốn đã là bệnh mãn tính, không phải chỉ một chốc đã chữa được.”

Tô Hồi lại sửa lại hỏi thêm lần nữa, “Ý của em là, căn bản không thể nào khỏi được thì sao.”

Ninh Nhất Tiêu cảm nhận được điều gì, hắn cúi đầu đến gần cậu, “Vậy cũng không sao cả, có anh ở bên cạnh em rồi.”

Tô Hồi im lặng một lúc, “Vậy nếu như em chết thì sao?”

Sau khi nói ra câu nói này, cậu lại nhận ra mình đang tổn thương Ninh Nhất Tiêu, cho nên cậu giải thích thêm, “Ý của em là, nếu như một ngày nào đó em chịu không nổi nữa, bất đắc dĩ phải chọn rời đi thì sao.”

Ninh Nhất Tiêu rất im ắng, cả một lúc lâu hắn không nói chuyện, Tô Hồi bắt đầu cảm thấy bất an, hơn nữa còn cảm thấy áy náy nên cậu xin lỗi trước.

“Em xin lỗi, em không nên nói những điều này.” Cậu ôm lấy Ninh Nhất Tiêu, vùi mặt vào trong l0ng ngcc hắn, cậu rủ rỉ nói, “Anh quên câu này đi.”

Ninh Nhất Tiêu bỗng dưng bật cười như cảm thấy cậu rất trẻ con vậy.

Sau đó hắn xoa đầu Tô Hồi, hắn nói với cậu, “Không cần phải xin lỗi, em không có làm sai chuyện gì.”

Nhưng bọn họ không tiếp tục nói những thứ liên quan đến căn bệnh này nữa.

Giống như để đền bù lại lỗi lầm lúc nãy, Tô Hồi bắt đầu nói những chuyện khác, hơn nữa còn nói rất nhiều.

“Ninh Nhất Tiêu, sau này chúng ta có thể dọn tới một nơi nào có biển ở được không?” Tô Hồi ra ra dáng tay kéo to ra, “Phải là cả một mảnh biển to như thế này cơ, tốt nhất là mỗi căn phòng đều có thể nhìn thấy được.”

Ninh Nhất Tiêu nói: “Biển đều là một mảng lớn cả. Nhưng là mỗi căn phòng đều có thể nhìn thấy được biển thì có hơi khó khăn, trừ khi sống trên đảo nhỏ.”

“Đảo nhỏ thì không được.” Tô Hồi cười một cái, tay cậu nghịch cái dây áo hoodie của Ninh Nhất Tiêu, quấn tới quấn lui, “Trước đó em có xem một bộ phim kinh dị nên có hơi sợ đảo nhỏ. Em thích vùng ven biển tràn đầy ánh nắng cơ, tốt nhất là trong nhà có vườn hoa nữa, vườn trồng toàn là những loài cây em thích, một năm bốn mùa đều có hoa để ngắm.”

Ninh Nhất Tiêu thích dáng vẻ cậu mơ mộng về tương lại, hắn nhịn không được h0n lên môi của cậu, “Ừm.”

Nhưng Tô Hồi lại bởi vì cái hôn này cắt ngang câu nói của cậu mà giả vờ giận dỗi, “Em đã nói xong đâu.”

“Em nói đi.” Ninh Nhất Tiêu đổi thành h0n lên chóp mũi cậu.

“Sau này chúng ta nuôi chó đi, em thích chó lắm.” Cậu nhìn lên, trong đôi mắt sáng long lanh như là đôi mắt của trẻ con vậy, “Tốt nhất là chó lớn một chút, cái loại có thể ôm trọn cả con được ấy.”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, hắn cũng ôm trọn lấy cậu, “Vậy sau này chúng ta nuôi chó rồi thì em muốn đặt tên là gì, làm quen trước một chút.”

Tô Hồi nhất thời bị công tác chuẩn bị của hắn làm cho đứng họng, cậu nghĩ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được cái tên nào phù hợp nên bỏ cuộc, “Thôi để anh đặt đi, nhiệm vụ đặt tên phải giao cho bá nó.”

Ninh Nhất Tiêu nhịn không được bật cười, “Vậy em là gì của nó? Mẹ hả?”

Mặt Tô Hồi lập tức đỏ bừng lên, cậu mới nhận ra bị hắn dụ vào bẫy mất rồi, “Em đâu phải đâu.” Vừa nói xong câu này cậu đã lập tức bịt miệng của Ninh Nhất Tiêu lại, cắt ngang thi pháp bằng cách vật lí.

Đúng thật, Ninh Nhất Tiêu lần này không có học theo giọng Tô Hồi mới yên tâm được, cậu buông tay ra.

Nhưng vào lúc này, Ninh Nhất Tiêu lại rất bĩnh tình mà mở miệng, “Em có nhận thức với bản thân rất sâu sắc nhỉ.”

“Anh…..” Tô Hồi nhéo cánh tay hắn, cậu giải thích cho bản thân, “Anh là ba nó, còn em là daddy của nó, được không?”

Ninh Nhất Tiêu mỉm cười một cái, dưới sự uy hiếp của cậu mới gật đầu thừa nhận, “Được, đương nhiên là được.” Hắn lại hỏi thêm, “Vậy bảy con voi của em thì sao.

“Đúng rồi ha.” Tô Hồi nhớ ra, “Tuy là bọn nó không thể vận chuyển về đây được nhưng mà chúng ta có thể cùng nhau đi tới Châu Phi để thăm tụi nó được mà, đợi bệnh của anh đỡ hơn rồi chúng ta sẽ đi, được không? Em muốn thổi kèn Harmonica ra bảy nốt nhạc đó trước mặt bọn nó, còn anh thì quay video lại giữ làm kỉ niệm. Mong là nơi nuôi dưỡng sạch sẽ một chút, nếu không thì em tự vào còn anh thì đứng ngoài đợi em đi.”

Ninh Nhất Tiêu gật đầu, hắn lại hỏi, “Em biết thổi kèn Harmonica hả?”

Tô Hồi cười rồi lắc đầu như đứa con nít vậy, “Không biết, chúng ta cùng nhau học đi.”

Nên là To-do list lại tăng thêm một mục nữa.

Cậu nói rất nhiều rất nhiều, có những thứ thật ra bản thân Tô Hồi còn không nhớ nổi, suy nghĩ chạy quá nhanh, cậu vừa nói vừa quên, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu lại nghe rất nghiêm túc giống như đã ghi nhớ hết lại vậy.

Đến chín giờ tối, Tô Hồi có hơi đói, cái quần trước đó bị bẩn mất, Ninh Nhất Tiêu tìm cái quần của mình cho cậu thay vào rồi dẫn cậu đi ăn đêm.

Con đường phía sau khu phố cũ có rất nhiều những quán ăn, có quán bán xiên nướng, cũng có quán bán mì xào cơm chiên, Ninh Nhất Tiêu không thường tới đây, nhưng mà Tô Hồi thì cực kì thích ăn mấy quán đồ bẩn, hắn cũng chỉ đành nghe theo lời Tô Hồi.

Vừa chọn xong món ăn ngồi trên chỗ ngồi ngoài trời thì điện thoại của Ninh Nhất Tiêu lại vang lên, cứ mãi là cái số lạ của Bắc Kinh đó, gọi cả ba lần.

Bởi vì cứ bị đòi nợ suốt nên Ninh Nhất Tiêu luôn rất cẩn thận với những số lạ, nhưng mà mới một tuần trước đã trả tiền cho chủ nợ rồi, hắn cảm thấy không nhanh đến vậy, hơn nữa bọn họ vẫn luôn dùng số điện thoại nhà cũ, điều này có chút không ăn khớp.

Nên là lần thứ tư cái số lạ ở Bắc Kinh kia gọi tới thì Ninh Nhất Tiêu đứng dậy, hắn đi đến một nơi hẻo lánh nghe điện thoại.

Điều khiến hắn bất ngờ là người ở đầu bên kia điện thoại là người hắn căn bản không ngờ tới – Từ Trị.

Từ Trị nói rõ với hắn mục đích ông gọi cuộc gọi này cho hắn, “Ông ngoại của Tô Hồi tìm cậu ấy cả ngày rồi, gọi điện không bắt máy, đến trường cũng không thấy người nên tôi mới nghĩ đến cậu, có phải cậu ấy đang ở chỗ cậu không?”

Ninh Nhất Tiêu cảnh giác hỏi: “Sao ông biết được số điện thoại của tôi?”

Từ Trị thở dài một hơi giống như ông cảm thấy điều này không quan trộng, trả lời hắn cũng chỉ lãng phí thời gian, nhưng ông vẫn trả lười, “Tôi tìm giáo viên của ngành cậu hỏi, bây giờ là thời đại thông tin, dữ liệu của mọi người đều được công khai trong suốt.”

Thật ra Ninh Nhất Tiêu vào lúc ông ta gọi tới đã nghĩ tới điều này, Từ Trị đã quyền cao chức trọng, có những tài nguyên mà rất nhiều người không có, có rất nhiều những chuyện trong mắt ông không đáng là gì. Hắn vốn muốn nói rõ Từ Trị làm vậy là đang lạm dụng mạng lưới quan hệ, nhưng nghĩ lại thì vẫn không nói ra khỏi miệng.

“Cậu ấy đang ở bên tôi, bọn tôi đang ăn cơm, cậu ấy tốt lắm, không có chuyện gì cả.”

“Các cậu đang ở chỗ nào? Tôi đến đón cậu ấy về.” Từ Trị không có cho hắn lựa chọn khác, “Ông ngoại của Tô Hồi đang rất giận, ông có chuyện quan trọng cần phải tìm cậu ấy về nói trước mặt.”

Vào lúc Ninh Nhất Tiêu đang do dự thì Từ Trị lại nói: “Cậu đừng cảm thấy là bản thân đang bảo vệ cậu ấy, thật ra cậu rất có thể là đang hại cậu ấy, cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì cậu ấy và ông ngoại cậu ấy cũng là người thân, mâu thuẫn giữa người nhà với nhau có lớn hơn nữa cũng là chuyện nhỏ, không liên lạc mới biến thành chuyện lớn.”

Nghe thấy câu này, Ninh Nhất Tiêu dao động.

“Đợi cậu ấy ăn xong đi đã.”

Hắn cúp máy rồi trở về cái bàn nhỏ lúc nãy. Tô Hồi hỏi hắn đang gọi điện cho ai, Ninh Nhất Tiêu nghĩ một lúc rồi vẫn nói cho tH.

Hắn vốn tưởng là Tô Hồi sẽ tức giận hoặc là dỗi không ăn rồi rời khỏi chỗ này, nhưng sau khi nghe xong Tô Hồi giống như là đã quá quen rồi, cậu chỉ “Ồ” một tiếng rồi cúi đầu ăn một thìa cơm chiên lớn.

“Em biết ngay mà.”

Cậu rất tốn sức mà nuốt cơm xuống, sau đó thì cười lạnh một tiếng, “Cho dù không thông qua anh thì bọn họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách để tìm thấy được em.”

Ninh Nhất Tiêu không biết nên an ủi cậu thế nào, và cũng không biết bản thân nên lấy một tư thái nào để nhúng tay vào chuyện nhà của bọn họ, hắn chỉ hi vọng Tô Hồi có thể vui hơn, cho nên hắn giơ tay lên chạm vào khuôn mặt của Tô Hồi.

Vốn là Tô Hồi đã nhịn lại rồi, nhưng mà Ninh Nhất Tiêu vừa an ủi cậu đã nhanh chóng rơi nước mắt.

Gương mặt người trưởng thành duy trì chưa được mấy phút đã vỡ nát trong phút chốc, trở về lại dáng vẻ của trẻ con, cậu vừa giơ tay lên lau nước mắt đi vừa buồn bã mà tưởng tượng rằng.

“Nếu như ba em còn sống thì tốt biết bao, em có thể sống ở trong nhà của ba mẹ, không cần phải sống như bây giờ vậy.”

Ninh Nhất Tiêu nghe thấy câu này thì tâm trạng phức tạp, hắn lấy khăn giấy luôn mang theo bên người lau nước mắt cho Tô Hồi.

Cho dù hắn cũng đã rất nhiều lần nghĩ tới vấn đề tương tự, cũng tưởng tượng ra cảnh y hệt như vậy, tưởng tượng rằng mình nếu như có một người bố thì bây giờ sẽ thế nào, có mệt mỏi như trước đó không? Ít nhất là có vui hơn chút nào không.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu vẫn rất thành thục mà nói với Tô Hồi rằng, “Sau này sẽ tốt lên thôi.”

Lúc Tô Hồi lên xe nhìn có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí là có chút thiếu sức sống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả. Ninh Nhất Tiêu đứng ở bên đường nhìn xe của bọn họ lái đi.

Cậu bị nhốt lại bên trong cánh cửa sổ xe nhỏ bé, cả người hoàn toàn quay lại để nhìn Ninh Nhất Tiêu, hai tay bám lên cửa xe trông giống như bạn nhỏ không nỡ rời khỏi khu vui chơi giải trí vậy.

Trong lòng của Ninh Nhất Tiêu trống rỗng, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn rất lo là bởi vì hắn, hắn sợ mối tình của bọn họ bị lộ ra, không thể không dừng lại tại đây, bởi thế nên hắn cả đêm gần như không thể vào giấc được, cứ quay qua quay lại. Cho đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, mơ một giấc mơ mà hắn sợ hãi.

Hắn mơ thấy Tô Hồi nói chia tay với hắn, nói là người nhà của cậu đã biết tất cả, họ cảm thấy hắn không xứng và cũng không phù hợp, hi vọng là hắn có thể hiểu được điều đó.

Ninh Nhất Tiêu bởi thế mà bừng tỉnh dậy.

Lúc đánh răng rửa mặt hắn vẫn không thể rời khỏi cảnh trong mơ đó, nhưng lúc mở cửa ra, ngồi lên chiếc xe buýt tới nơi thực tập thì Ninh Nhất Tiêu lại bình tĩnh lại mà nghĩ, hắn cảm thấy Tô Hồi sẽ không nói ra những lời như vậy, và cũng cho rằng người nhà của cậu sẽ không phát hiện ra quan hệ giữa bọn họ nhanh đến vậy, bọn họ chưa có lộ ra nhiều dầu vết đến vậy.

Có thể là bởi vì những chuyện khác, có thể là do mâu thuẫn trong gia đình của bọn họ cũng không biết chừng.

Ninh Nhất Tiêu kiên quyết cho rằng giấc mơ sẽ trái với hiện thực nên hắn nhanh chóng đắm chìm vào công việc, hi vọng rằng có thể nhanh chóng quên đi được tất cả những tình tiết trong cơn ác mộng.

Hắn bận rộn cả buổi chiều, cũng gửi cho Tô Hồi mấy tin nhắn nhưng mãi vẫn không có được câu trả lời, rồi lại theo tổ nhỏ họp cả một buổi chiều, trong cuộc họp thì phải báo cáo nội dung công việc gần đây của bản thân, bởi vì hắn hoàn thành cũng khá xuất sắc nên được quản lí của bộ nghiên cứu biểu dương, đối phương còn cực kì quen đường mà vẽ bánh, khuyên Ninh Nhất Tiêu ở lại đây tiếp tục làm.

(*Vẽ bánh là giống như bạn thân cứ bảo: khi nào tao giàu tao xây mày căn biệt thự ấy, nói thì cứ nói nhưng mà có thực hiện được hay không thì không biết á.)

Nếu như đổi là Ninh Nhất Tiêu trong quá khứ thì có thể thật sự sẽ vì thế mà ở lại đây, dù gì thì ở lại xưởng lớn thế này cũng không dễ dàng gì, dựa vào năng lực của hắn thì cũng có thể dựng được một khoảng trời của mình ở đây để thoát khỏi khốn cảnh.

Nhưng bây giờ Ninh Nhất Tiêu nghe thấy những lời như vậy, điều đầu tiên nghĩ tới lại là một nguyện vọng nho nhỏ của Tô Hồi, nó như đã nối ghép được những giả tưởng và mong đợi của Ninh Nhất Tiêu với tương lai.

Mơ hồ trải qua xong được một ngày, Ninh Nhất Tiêu có hơi thiếu hồn thiếu phách, thậm chí đến lúc lê xe buýt mới nhận ra điện thoại của mình sớm đã tắt máy.

Hắn muốn về nhà nhanh lên để sạc điện rồi liên lạc lại với Tô Hồi, cho nên vừa xuống xe đã bắt đầu chạy, nhanh hết mức để trở về khu nhà cũ nọ.

Nhưng ngay vào lúc hắn rẽ lối tới tầng hầm thì lại nhìn thấy một bóng lưng, cậu co người lại ngồi xổm trước cửa nhà trọ của hắn, bên cạnh còn có một cái vali màu trắng.

Ninh Nhất Tiêu đứng khựng lại, đèn nhận diện tiếng động tối đi, tất cả đều chìm trong u tối như một giấc mơ dập tắt.

Tiếp sau đó, âm thanh trong giấc mơ của hắn xuất hiện, điểm sáng lên tia sáng hoàng hôn.

“Ninh Nhất Tiêu, anh về rồi sao?”

Tô Hồi ngẩng đầu lên, cậu híp mắt lại, tầm nhìn xác nhận lại một chút rồi lại đứng dậy một cách cứng nhắc, tay thì nắm lấy tay cầm của vali.

“Sao tối vậy chứ…” Cậu mở miệng, dáng vẻ trông rất đáng thương nhưng lại nhịn cảm xúc xuống, chỉ chọn mấy câu quan trọng nói cho hắn.

“Em mới cãi nhau một trận với ông ngoại, ông bảo em cút đi nên em liền lấy vài thứ rồi rời đi.”

Ninh Nhất Tiêu sau đó mới bước xuống mấy bậc cuối cùng của cầu thang, dưới ánh đèn chợt sáng chợt tối, hắn bước tới trước mặt Tô Hồi.

“Lần này thật sự không còn nơi nào để đi nữa rồi, không nhà để về.” Tô Hồi tự nói tự nghe, cậu cúi đầu đè lên vai Ninh Nhất Tiêu.

“Sao thế được?” Ninh Nhất Tiêu hơn l3n đỉnh đầu cậu, hắn cuối cùng cũng thở phào, “Em còn có anh mà.”

Còn một câu nữa, hắn nghĩ một chốc rồi cuối cùng vẫn không nói ra, hắn cảm thấy bây giờ vẫn không đủ tư cách.

Anh cũng có thể cho mèo con một chốn về.