Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Chương 5: Tuyệt Chỉ Thần Kiếm, chuẩn bị Trúc Cơ



Hàn Tuyệt căng thẳng cực kỳ.

 

Hắn cố gắng bày ra vẻ rất kinh hỉ, nhưng vẫn luôn phòng bị sợ Hình Hồng Tuyền ra tay.

 

Hình Hồng Tuyền bỗng đi tới trước, nắm chặt tay hắn hưng phấn cười nói: "Không hổ là ngươi, thật đúng là linh vật của ta!"

 

"Chỉ cần ngươi vui vẻ là tốt rồi."

 

【 Hảo cảm của Hình Hồng Tuyền dành cho ngươi lại tăng lên, có thể kết làm đạo lữ, độ hảo cảm là tam tinh 】

 

Trước mặt Hàn Tuyệt hiện ra hàng chữ này, khiến hắn cười khổ.

 

Chẳng qua Hình Hồng Tuyền cũng không nhìn thấy, nàng đã vượt qua Hàn Tuyệt, nhặt đan phổ lên bắt đầu lật xem.

 

Dường như nàng đang tìm cái gì đó.

 

Hàn Tuyệt thấp thỏm chờ đợi.

 

Có cần phải ra tay không?

 

Nếu để Hình Hồng Tuyền mang đan phổ đi, hắn sẽ không nhận được kiếm pháp.

 

Dường như Hình Hồng Tuyền đã bị thương, khí tức rất không ổn định.

 

Hố nàng một cái?

 

Khiến nàng biết khó mà lui.

 

Vào lúc Hàn Tuyệt do dự, một trận gió lạnh từ đại môn cuốn tới.

 

Hàn Tuyệt vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đụng bay ra ngoài, đập trên vách tường bắn ngược xuống đất.

 

Không đau bao nhiêu.

 

Chỉ là có chút dọa người.

 

Hàn Tuyệt tập trung nhìn vào, Thiết lão!

 

Hắn lệch cổ ra, chân phải run rẩy, làm bộ hôn mê bất tỉnh.

 

"Bỏ đan phổ của ta xuống!"

 

Thiết lão trầm giọng nói, giọng điệu lạnh băng.

 

Hình Hồng Tuyền lại lạnh lùng đáp trả: "Không ngờ ngươi đã trở lại rồi!"

 

Thiết lão mặt không đổi sắc nói: "Ta đã trở về từ sớm, chỉ vẫn luôn chờ đợi ngươi hiện thân. Trước đó ta vừa về đến đã lại thấy hai người các ngươi. Nhiều năm như vậy, chúng đệ tử khác đều không nhận nhiệm vụ của ta, chỉ có các ngươi nhận, khẳng định là có chuyện ẩn bên trong."

 

Dứt lời, Thiết lão đánh mạnh ra, một chưởng vỗ về phía Hình Hồng Tuyền.

 

Trong lòng bàn tay hắn ta có dán một tấm phù chú.

 

Hình Hồng Tuyền vô thức nhảy ra, mà trong lòng bàn tay Thiết lão lại có lôi điện lóe lên, hóa thành lưới điện cuốn lấy Hình Hồng Tuyền.

 

Tiếp đó, Thiết lão lại đá một đá tới, đá Hình Hồng Tuyền bay ra ngoài.

 

Gần như trong nháy mắt, Thiết lão đã cướp đan phổ đi.

 

Hình Hồng Tuyền rơi xuống đất, cả người nàng co quắp.

 

Thiết lão thừa thắng xông lên, Hình Hồng Tuyền vội vã chạy trốn.

 

Hai người nhanh chóng lao ra.

 

Hàn Tuyệt đang nằm dưới đất do dự, không biết có nên đứng dậy hay không.

 

Không được!

 

Nếu như bị bắt, tuyệt không thể tẩy sạch tội trạng.

 

Hàn Tuyệt cũng nghĩ tới chuyện bỏ trốn.

 

Nhưng quá nguy hiểm, thậm chí hắn còn không biết nên trốn theo hướng nào.

 

Hắn kiên trì chờ đợi.

 

Qua chừng một giờ, Hàn Tuyệt không nhịn được gãi gãi cái mông.

 

Hắn bỗng cảm giác được một luồng khí tức đang tới gần lầu các.

 

Thiết lão!

 

Hàn Tuyệt không dám nhúc nhích.

 

Thiết lão đi vào trong lầu các.

 

Thấy Hàn Tuyệt, hắn ta không khỏi cau mày.

 

Đột nhiên Hàn Tuyệt ho khan.

 

Thiết lão đi tới trước một cái ghế ngồi xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm Hàn Tuyệt.

 

Hàn Tuyệt thi triển ra kỹ thuật biểu diễn chân thật nhất trác việt nhất kiếp trước kiếp này.

 

Hắn che đầu đứng lên.

 

Mê man nhìn chung quanh, vừa nhìn thấy Thiết lão, hắn lập tức kinh hỉ.

 

"Thiết lão! Rốt cục ngài cũng trở lại rồi!"

 

Hàn Tuyệt rụt cổ lại, khẩn trương nhìn về phía chung quanh.

 

Hắn lại thận trọng hỏi: "Ma nữ kia đâu?"

 

Thiết lão mặt không biểu cảm nhìn về phía hắn.

 

Hàn Tuyệt vội vàng đứng lên, cúi đầu đối mặt với Thiết lão, dáng vẻ thấp thỏm bất an.

 

Hàn Tuyệt đang đánh cuộc!

 

Đánh cuộc Thiết lão không phát hiện ra Hình Hồng Tuyền đã giao lưu với hắn.

 

Nếu có phát hiện, sợ rằng Hàn Tuyệt chỉ có thể liều mạng.

 

"Nàng đã nói gì với ngươi?" Thiết lão dò hỏi.

 

Hàn Tuyệt không dám giấu giếm, thành thật trả lời.

 

"Hừ, nàng muốn bồi dưỡng ngươi trở thành phu quân nàng? Thật đúng là chuyện tiếu lâm."

 

Thiết lão bị tức tới bật cười, cảm thấy tiểu tử này đang nằm mơ.

 

Hắn ta tỉ mỉ quan sát Hàn Tuyệt.

 

A.

 

Thật đúng là đừng nói.

 

Tiểu tử này đã trở nên tuấn tú hơn, xem dung nhan và ánh mắt kia không chút kém cỏi đám nội môn đệ tử.

 

Biến hóa quá lớn!

 

Chẳng lẽ...

 

Thiết lão đưa tay nắm lấy cánh tay phải của Hàn Tuyệt, tỉ mỉ kiểm tra.

 

Hàn Tuyệt rất căng thẳng, tùy thời chuẩn bị ra tay.

 

"Tiểu tử này không có linh căn, cũng không có tu vi, chẳng lẽ là ta lo lắng quá mức?"

 

Thiết lão yên lặng nghĩ. Thấy dáng vẻ hết sức lo sợ của Hàn Tuyệt, hắn ta không khỏi nhớ tới phụ mẫu Hàn Tuyệt, tâm tình trở nên phiền não.

 

Tức giận nói: "Cút về ngủ!"

 

Hàn Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng hành lễ trở về.

 

Hắn nhanh chóng rời khỏi lầu các.

 

Thiết lão lại bắt đầu thu dọn phòng trong.

 

...

 

Trở lại phòng trong, Hàn Tuyệt lặng lẽ ngồi trên giường.

 

【 Vì ngươi không giúp Hình Hồng Tuyền trộm đan phổ, thành công thu được kiếm pháp —— Tuyệt Chỉ Thần Kiếm 】

 

Hàn Tuyệt vui sướng, rốt cục cũng có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng!

 

Hắn lập tức lựa chọn truyền thừa.

 

Một luồng ký ức dũng mãnh tràn vào trong óc hắn.

 

Tuyệt Chỉ Thần Kiếm không tính là võ học, mà là pháp thuật, lấy chỉ làm kiếm, linh lực chuyển hóa thành kiếm khí.

 

Hàn Tuyệt có được ngộ tính kiếm đạo tuyệt đỉnh, chỉ trong một đêm hắn đã học xong pháp thuật này.

 

Chẳng qua hắn cũng không bại lộ, vẫn khiêm tốn y như trước.

 

Ngày thứ hai.

 

Sau khi Hàn Tuyệt rời giường, nghe các nô bộc khác nói Trương Cáp đã chết rồi.

 

Có người nói hắn chết thê thảm không gì sánh được, thất khiếu chảy máu.

 

Nam tu sĩ canh giữ ở cửa Dược Thảo viên cũng đã rời đi từ sáng sớm, dường như tối hôm qua đã có việc lớn xảy ra.

 

Hàn Tuyệt không khỏi mặc niệm thay cho Trương Cáp.

 

【 Hảo cảm của Hình Hồng Tuyền với ngươi đã tăng, có thể kết làm đạo lữ, trước mặt độ hảo cảm là 3.5 tinh 】

 

Hàn Tuyệt sửng sốt.

 

Tại sao độ hảo cảm lại tăng nữa?

 

Ù ù cạc cạc!

 

Chẳng qua trong thời gian ngắn tới, hẳn Hình Hồng Tuyền không dám xuất hiện nữa, Hàn Tuyệt lại có thể an tâm tu luyện.

 

...

 

Nửa tháng sau.

 

Thiết lão lại rời khỏi Dược Thảo viên.

 

Trong mười năm gần nhất, số lần hắn ta đi ra ngoài càng ngày càng nhiều.

 

Hàn Tuyệt nghe Vương lão đầu nói, dường như đại nạn của Thiết lão sắp buông xuống, hắn ta đang tìm kiếm dược liệu tăng trưởng tuổi thọ.

 

Không phải ai cũng có thể dễ dàng không ngừng đột phá giống Hàn Tuyệt.

 

Thiết lão đã bị kẹt ở Luyện Khí cảnh tầng bảy, không cách nào tăng nữa.

 

Đây là khác biệt tư chất.

 

Thiết lão là phàm nhân tu tiên điển hình, muốn nghịch thiên cải mệnh.

 

Hàn Tuyệt tại thầm cầu khẩn, hy vọng lão đầu này chết trên đường.

 

Sở dĩ hắn ác độc như vậy là vì hắn chú ý tới độ thù hận của Thiết lão với mình vẫn là nhất tinh.

 

Là kẻ địch tiềm ẩn!

 

...

 

Thoáng chớp mắt.

 

Hai năm trôi qua.

 

Hàn Tuyệt hai mươi tuổi đã tu luyện cả tứ hệ linh căn tới Luyện Khí cảnh tầng chín.

 

Chỉ cần tu luyện Lôi, Hỏa linh căn tới Luyện Khí cảnh tầng chín, hắn sẽ có thể chuẩn bị đột phá Trúc Cơ cảnh.

 

Nhưng chung quanh Dược Thảo viên bắt cách nào bắt được Lôi linh khí, Hỏa linh khí.

 

Hàn Tuyệt biết mình nên rời khỏi.

 

Màn đêm buông xuống, hắn lặng lẽ rời đi.

 

Hàn Tuyệt còn một ngàn viên linh thạch thượng phẩm chưa lấy ra, đây là lực lượng để hắn hành tẩu trong tu chân giới.

 

Dọc theo đường đi, Hàn Tuyệt vừa đi vừa dùng thần thức tìm kiếm chung quanh.

 

Hắn chuẩn bị trực tiếp bái nhập Ngọc Thanh tông, trở thành đệ tử Ngọc Thanh tông.

 

Có lẽ Ngọc Thanh tông sẽ không cự tuyệt một tu sĩ Luyện Khí cảnh tầng chín.

 

Sáng sớm ngày tiếp theo.

 

Rốt cục Hàn Tuyệt cũng tìm được sơn môn Ngọc Thanh tông.

 

Ngọc Thanh tông ở trong sơn cốc giữa dãy núi, tiên vụ tràn ngập. Ngoài sơn môn có hai tượng đá to lớn sừng sững, rất giống Kỳ Lân.

 

"Đứng lại, đưa Tông Lệnh ra."

 

Một đệ tử Ngọc Thanh tông giơ kiếm trong tay lên, nói.

 

Tổng cộng có bốn đệ tử trông coi lối vào Ngọc Thanh tông, tu vi đều là Luyện Khí cảnh tầng năm.

 

Hàn Tuyệt đóng công năng ẩn giấu, chắp tay nói: "Tại hạ Hàn Tuyệt, là một tán tu, Luyện Khí cảnh tầng chín, muốn bái nhập Ngọc Thanh tông, không biết có thể có phương pháp?"

 

Luyện Khí cảnh tầng chín!

 

Chỉ nháy mắt, thái độ của bốn đệ tử đã thay đổi.

 

Đệ tử cầm kiếm nói một tiếng với đệ tử bên cạnh, đệ tử kia lập tức nhanh chóng rời đi.

 

"Ngươi chờ chút, ta để người đi báo tin cho chấp sự ngoại môn." Đệ tử cầm kiếm mở miệng nói.

 

Hàn Tuyệt lên tiếng cảm ơn.

 

Trong Ngọc Thanh tông, ngoại trừ Thiết lão không còn tu sĩ nào khác biết tên của hắn. Thiết lão còn chưa trở về, rất có thể đã chết ở bên ngoài, cho nên Hàn Tuyệt cũng không lo lắng chuyện thân phận bị bại lộ.

 

Ngược lại chính hắn cũng chưa từng làm chuyện gì nguy hại tới Ngọc Thanh tông, không thẹn với lương tâm.