Đừng Rung Động Vì Anh

Chương 37



Chẳng phải Nhạc Thiên Linh không có cảm giác gì, hai ngày qua cô đã thầm nghĩ về tâm tư của Cố Tầm. Nhưng khi nghe người ngoài như Ấn Tuyết dứt khoát vạch trần, cô vẫn hơi ngỡ ngàng.

Nhạc Thiên Linh nhớ rõ từng câu mà Cố Tầm nói với mình vào ngày cô tỏ tình.

Anh nói bây giờ không thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô. Cô không phải là gu của anh.

Sau một hồi suy nghĩ, Nhạc Thiên Linh mơ màng mang dép bước vào phòng, còn Ấn Tuyết bên kia thì vẫn đang không ngừng nhắn tin.

Ấn Tuyết: Thế cái người kia là ai vậy? Đồng nghiệp à? Đẹp trai không? Có cao không?

Ấn Tuyết: Tao thấy được lắm ấy! Con trai như thế này bây giờ hiếm hoi, toàn là miệng lưỡi trơn tru ba hoa nhưng biết hành động thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay!

Ấn Tuyết: Ui Cố Tầm với không Cố Tầm đi hết CMN đi, mày còn cả một cánh rừng cơ mà!

Cô cúi đầu nhìn nội dung tin nhắn, không biết nói gì.

Vậy bây giờ anh nghĩ cái gì? Tâm tư của con trai thật khó nắm bắt.

Cô ngồi ngoài mép giường, xoa mặt, bật đèn ngủ, đúng lúc nhìn thấy bộ bàn phím ở cạnh máy vi tính. Bởi vì đã chuyển nhà, không gian cũng khá rộng nên Nhạc Thiên Linh nhờ ba mình gửi cái bàn phím này qua cho cô.

Cô chỉ vừa gỡ hộp, chưa kịp lắp. Khi không có điện, cái bàn phím nhìn vẫn bình thường không có gì lạ, y như mấy bàn phím khác. Nhạc Thiên Linh lại nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, dường như đã rõ đôi chút.

Sáng hôm sau, cô thức dậy với đầu óc mơ màng nặng nặng. Không biết có phải do tối hôm qua đã khóc hay không mà cô ngủ rất sâu, bỏ qua tiếng chuông báo thức đầu tiên, khi Nhạc Thiên Linh tỉnh dậy thì chỉ còn hơn bốn mươi phút nữa là tới giờ làm.

Cô không kịp trang điểm, chăm chút quần áo, chỉ đánh răng rửa mặt bôi kem chống nắng rồi lật đật ra ngoài. Đi được hai bước, trong lòng cô vẫn thấy hơi sợ, thế là quay trở lại.

Đầu tiên dùng chân kiểm tra cửa từ trên xuống dưới, chắc chắn không có giấy gì dán ở trên hay có dấu vết kỳ lạ, nhưng cô vẫn chưa yên tâm kéo chốt cửa.

Thấy mọi thứ đều bình thường rồi thì Nhạc Thiên Linh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không biết chuyện tối qua sẽ lưu lại bóng mờ trong đầu mình tới khi nào, cũng không biết người đàn ông đó muốn làm gì, có buông tha mục tiêu là mình hay không.

Mọi nỗi lo lắng đi kèm với nhịp thở, chẳng biết khi nào mới trở lại cuộc sống bình thường.

Thậm chí Nhạc Thiên Linh còn nghĩ tới chuyện dọn nhà đi chỗ khác, đổi hoàn cảnh có lẽ có thể thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng khi xoay người nhìn thấy cánh cửa nhà đối diện, cô lại mím môi, ý nghĩ vừa nhảy ra bị nhét trở về.

Nếu dọn nhà đi mà lại gặp tình huống như ngày hôm qua, không biết hàng xóm mới có mở cửa cho cô vào, có đi với cô tới đồn cảnh sát vào lúc đêm khuya không.

Cô đang suy nghĩ tới mất hồn thì cửa nhà bên kia đột nhiên bật mở. Cố Tầm lim dim buồn ngủ bước ra, thấy Nhạc Thiên Linh thì chợt dừng lại, hí mắt.

“Cậu đang đợi tôi à?”

Nhạc Thiên Linh nghẹn họng, xoay người đi về phía thang máy.

“Không phải.”

Cố Tầm đóng cửa, đèn trong hành lang sáng lên. Anh đuổi kịp Nhạc Thiên Linh chỉ bằng hai ba bước, chen vào cùng một chuyến thang máy.

“Được rồi, tôi thú thật đây.”

Nhạc Thiên Linh: “Cái gì?”

“Tôi đang đợi cậu đấy.”

Cổ họng đột nhiên hơi ngứa, Nhạc Thiên Linh không nói gì, đưa tay ấn nút tầng lầu.

Từ khi bước vào thang máy, hai người đều im lặng. Trong không gian nhỏ hẹp, cảm giác có người đứng bên cạnh mình được phóng đại lên.

Cảm giác được nhịp thở vững vàng của Cố Tầm, trong đầu cô lại hiện lên cảnh tượng mình đứng chung với người đàn ông áo đen đó ở chỗ này tối qua. Không khí cũng tỉnh lặng như thế này, tiếng hít thở của người kia như một hồi tín hiệu nguy hiểm đè trên đỉnh đầu cô.

Sự việc đã xảy ra như một cơn ác mộng, cả tối qua cô nghĩ mà sợ. Đầu óc tự động hiện lên một vài cảnh tượng khiến Nhạc Thiên Linh nặng nề thở dài. Cố Tầm nghe tiếng than của cô, động tác bấm điện thoại hơi ngừng lại, anh ngẩng đầu lên nghiêng qua nhìn.

“Cậu than thở gì vậy?”

“À không có gì.” Nhạc Thiên Linh nhìn đất, bắt mình nghĩ sang chuyện khác, thế là cô vội vàng nói lảng đi, “Cậu chờ tôi chi vậy?”

“Còn phải hỏi à?”

Cố Tầm bỏ điện thoại vào trong túi, khoanh tay, nói như đó là chuyện đương nhiên, “Từ lúc xảy ra chuyện tối qua, tôi ý thức sâu sắc được an nguy của cậu cũng là an nguy của tôi.”

Ánh mắt cô lóe lên, một lát sau cô ngẩng đầu.

“Thế à?”

“Đương nhiên rồi.”

Cố Tầm nghiêng đầu, u sầu thở dài, “Tối qua tôi còn hên, vẫn có mặc quần. Vậy lần sau cậu vọt vào nhà lúc tôi không mặc gì cả thì biết làm sao bây giờ?”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Cố Tầm hất cằm nhìn cô, “Cậu có chịu trách nhiệm không?”

“…”

Nhạc Thiên Linh chợt cảm thấy Ấn Tuyết và mình suy nghĩ nhiều quá rồi. Làm gì có chuyện Cố Tầm không tiện mở miệng đâu chứ. Yên lặng một hồi lâu, cô vẫn không nhịn được, hỏi một vấn đề mấu chốt

“Cậu có thói quen thả rông khi ở nhà à?”

“Mặc dù nói ra thì hơi mắc cỡ.”

Cố Tầm dừng một chút, “Nhưng đúng thật là tôi có thói quen như thế.”

Nhạc Thiên Linh: “…”

Cô hít sâu một hơi, siết chặt tay, sau đó lại nghe thấy anh nói một cách nghiêm túc.

“Đó là thói quen từ hồi còn nhỏ rồi, hơi khó sửa. Mong là cậu sẽ không xem thường tôi vì chuyện đó.”

“Cố Tầm.”

Nhạc Thiên Linh lạnh lùng mở miệng, “Cậu muốn ăn đấm hả?”

Cô vừa nói xong thì cửa thang máy cũng mở ra, Nhạc Thiên Linh giận đùng đùng bước ra ngoài. Nhìn bóng lưng không còn nặng nề nữa của cô, Cố Tầm bật cười, bước nhanh theo sau.

Hai người cùng nhau đến công ty, lúc sắp vào thang máy, Nhạc Thiên Linh chợt nhớ là mình chưa ăn sáng. Cô dừng bước, định lùi lại, “Tôi đi mua đồ ăn sáng.”

Cố Tầm đi theo ra, “Tôi cũng chưa ăn.”

Nói xong thì đúng lúc đó Túc Chính cũng bước ra khỏi thang máy.

“Trùng hợp thế!”

Bởi vì đang chờ thang máy nên anh ta không hề ngạc nhiên khi thấy Nhạc Thiên Linh đứng chung với Cố Tầm, tự động lên tiếng chào. Nhạc Thiên Linh gật đầu nhìn Túc Chính, phát hiện đám râu xanh đen trên cằm anh ta nên hỏi: “Anh thức đêm à?”

“Cũng không hẳn là vậy.”

Túc Chính nói, “Tối hôm qua anh về nhà ngủ, đang ngủ thì đột nhiên nảy ra ý tưởng về boss Sigrid, thấy mới 3 giờ rưỡi nên anh dậy tới công ty luôn.”

Anh ta nói xong thì phát hiện Nhạc Thiên Linh đang khiếp sợ nhìn mình chằm chằm, thế là ngại ngùng sờ cằm.

“Gấp quá nên anh quên cạo râu, nhưng mà anh sắp viết xong bản kế hoạch rồi, lát nữa anh sẽ gửi cho em. Vẫn như hôm trước nhé, em làm xong công việc thì lên lầu, chúng ta bàn một ít việc về phương án mỹ thuật.”

Nhạc Thiên Linh vẫn còn kinh ngạc với chuyện anh ta thức dậy đến công ty lúc 3 giờ rưỡi, thế là ngơ ngác gật đầu.

Ánh mắt của Túc Chính rơi vào khuôn mặt cô, thấy cô có vẻ mệt mỏi, nhớ lại công việc mấy hôm nay toàn kéo dài tới khuya cô mới được về nhà, thế là anh ta ngại ngùng nói: “Mấy ngày nay em mệt lắm đúng không? Hay là trưa nay lúc rảnh, em tranh thủ thời gian lên đây đi, để tối được về nhà sớm. Dù gì thì bọn anh cũng chỉ nhờ em giúp đỡ, để em về trong đêm hôm khuya khoắc thì không hay chút nào.”

Cố Tầm nghe vậy thì mở miệng nói: “Cậu ấy —— ”

Nhưng anh chưa nói xong thì Nhạc Thiên Linh đột nhiên cắt ngang, “Em không mệt đâu ạ, tại tối qua em uống cà phê nên ngủ không được. Anh yên tâm đi ạ, chiều làm xong việc em sẽ lên giúp, không có vấn đề gì ạ.”

Tuy cô nói vậy nhưng Túc Chính vẫn hơi lo lắng.

“Đây đâu phải chuyện ngày một ngày hai, anh cũng nghĩ rằng bọn anh phải chăm lo an toàn cho em.”

“Không sao đâu.”

Cố Tầm đột nhiên chen vào, “Tôi có thể đưa cậu ấy về nhà.”

Túc Chính ngẩng đầu nhìn anh, chần chừ nói: “Hai đứa…”

Cố Tầm: “Sao anh?”

Thấy Túc Chính nghi ngờ, Nhạc Thiên Linh giải thích: “Bọn em là hàng xóm, ở chung tòa nhà.”

“À ra là vậy…”

Anh ta gật đầu, “Vậy được, anh đi mua đồ ăn sáng về rồi sẽ gửi bản kế hoạch cho em, nội dung hơi nhiều, em xem kỹ một chút.”

“Vâng.”

Bởi vì đứng nói mấy câu với Túc Chính nên Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm không vào kịp chuyến thang máy này. Cô nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy, hơi hoảng hồn.

“Thật ra thì….”

Cố Tầm đứng bên cạnh, từ từ lên tiếng, “Cậu có thể từ chối.”

Nhạc Thiên Linh hiểu ý anh là sao. Mặc dù cô vẫn nhận thù lao khi giúp bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 giải quyết bản vẽ của Sigrid, nhưng cô cũng có quyền từ chối việc tăng ca thức đêm.

“Tôi không có cậy mạnh đâu.”

Cố Tầm nhướng chân mày, “Tối hôm qua khóc như thế mà còn không phải cậy mạnh à?”

Nhạc Thiên Linh suy nghĩ, quyết định nói ra suy nghĩ của mình, để Cố Tầm khỏi nghĩ cô gặp nguy hiểm mà còn phải làm.

“Tôi đồng ý là tôi sợ, nhưng vậy thì sao?”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp, “Lúc vừa tới HC, tôi nghe nói có một chị làm ở tổ khai phá bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 của cậu, cậu đã từng nghe nói chưa?”

Cố Tầm “hả” một tiếng.

“Tổ bọn tôi không có nữ.”

“Đúng vậy, bởi vì chị ấy đã nghỉ việc hồi tháng chín năm ngoái rồi.”

Nhạc Thiên Linh biết anh chưa nghe nói bao giờ, cô rũ đầu, nhìn chằm chằm ngón tay mình, nhỏ giọng nói, “Tôi cảm thấy chị ấy nghỉ việc do bị bắt buộc.”

Cố Tầm không nói tiếp.

“Điều kiện gia đình của chị ấy không khá lắm, vì để tiết kiệm tiền nên thuê nhà ở ngoài vành đai 3, quá xa.”

“Tổ các cậu phải tăng ca thường xuyên mà, vì vậy chị ấy hay bị trễ chuyến tàu điện cuối cùng, chỉ có thể đón taxi về. Nhưng nhà chị ấy ở ngoại ô, người tốt người xấu gì có đủ cả. Một tối nọ, chị ấy bị một tên say xỉn chặn lại giữa đường, cũng may là lúc đó có một ông chủ tiệm thịt nướng giúp đỡ.”

“Sau đó chị ấy kể cho đồng nghiệp nghe chuyện này, mọi người lập tức bảo chị ấy khỏi cần tăng ca trễ vậy nữa, mấy nhân viên nam có thể san sẻ công việc giúp.”

“Chị ấy vui vẻ lắm, ngày nào cũng về lúc 9 giờ, kết quả là lúc sau…”

Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu nhìn Cố Tầm một cái, thấy anh đang nghiêm túc nghe thì tiếp tục nói: “Không theo kịp tiến độ, chủ động xin nghỉ.”

Thật ra là cô đã nói uyển chuyển đi rồi. Lúc đó cô nghe kể là, đúng thật là ban đầu đồng nghiệp muốn quan tâm cô gái duy nhất trong tổ, nhưng lúc sau lại cảm thấy không công bằng, thế là mọi người than vãn, cảm thấy chị ấy làm liên lụy đến tiến độ của dự án.

Cứ thế, bản thân thấy ngại mà chị ấy cũng thấy mình không cống hiến cho dự án bằng người ta, lúc này mới nghỉ việc.

Nhưng trong mắt cô, đó là bị bắt buộc.

Mặc dù Nhạc Thiên Linh không tới công ty lúc nửa đêm nửa hôm như Túc Chính được, nhưng cô cũng không muốn giống người chị kia. Bởi vì cô là nữ, bởi vì cô xinh đẹp, bởi vì cô cần “sự quan tâm đặc thù”, vậy nên phải vứt bỏ một cơ hội đặt ngay trước mặt.

“Cho nên tôi —— ”

“Tôi biết.”

Cửa thang máy mở ra, Cố Tầm chẳng đợi Nhạc Thiên Linh nói hết mà đã vỗ một cái vào sau ót cô, “Sao cậu còn chưa đi đi, định đi trễ rồi bị trừ tiền à?”

“Trễ rồi!”

Nhạc Thiên Linh nghe anh nhắc thì liếc nhìn thời gian, vội vàng phóng vào thang máy. Nhưng Cố Tầm lại không vào. Anh đứng bên ngoài, âm trầm nhìn cô, khi cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại thì mới xoay người đi.

Nhạc Thiên Linh chạy tới chỗ ngồi của mình, sau khi ngồi xuống thì lập tức mở máy vi tính lên, nhận được bản yêu cầu kế hoạch mà Túc Chính gửi tới. Ở bên đây, trưởng phòng mỹ thuật bộ phận game mobile cũng gửi bản yêu cầu kế hoạch.

Nhạc Thiên Linh luống cuống tay chân sửa sang rồi lại sắp xếp cả hai bản, khi so sánh cẩn thận, cô phát hiện bản kế hoạch về cá tính của nhân vật Sigrid và bối cảnh miêu tả còn phức tạp hơn của bộ phận game mobile nhiều.

Cô ngồi trên ghế, nhìn hai tập tài liệu rồi lặng lẽ thở dài. Mệt mỏi thật sự, trong đầu như có động cơ, thúc giục cô không được dừng lại. Sau một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, Nhạc Thiên Linh lấy máy tính bảng đồ họa ra, bắt đầu vẽ bản thiết kế sơ bộ của bên game mobile trước.

Mấy phút sau, cô cảm giác bụng mình kêu ục ục hai tiếng, thế là mở ngăn kéo lấy hai cái bánh quy. Chỉ vừa gặm được một cái thì Ding Talk trong máy tính kêu vang. Cô cứ tưởng là có yêu cầu mới, mở ra xem thì lại thấy Cố Tầm gởi tin nhắn.

Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 – Cố Tầm: Ra ngoài đi, tôi đứng ở cửa thang máy chờ cậu đây.

Nhạc Thiên Linh: “…”

Có vẻ anh chưa biết mình đã được gỡ khỏi danh sách đen.

Cô cứ thấy trò chuyện với Cố Tầm qua Ding Talk hơi kỳ, thế là Nhạc Thiên Linh lấy điện thoại, gửi tin nhắn WeChat.

Bánh Quai Chèo: Chuyện gì thế?

Hotboy Trường:?

Hotboy Trường: Con bà nó.

Một lát sau.

Hotboy Trường: Ra lấy đồ ăn sáng.

Hotboy Trường: Không ra thì tôi sẽ thu tiền vé từ mấy người nhân viên đang vây xem trong bộ phận của cậu đó.

Nhạc Thiên Linh sững sốt, thấy mọi người xung quanh đang vùi đầu vào công việc, thế là nhẹ nhàng đẩy ghế đứng lên, đi ra phía ngoài. Đúng thật là anh đang đứng ngoài cửa thang máy, xách hai cái túi. Nhưng mà bốn phía trống không, làm gì có ai vây xem.

Lúc này Cố Tầm cũng nhìn thấy cô, anh hơi mất kiên nhẫn nói: “Ăn mà cũng chậm nữa hả?”

Nhạc Thiên Linh đành phải bước nhanh tới. Cô vừa đứng trước mặt anh thì cửa thang máy bên cạnh đã bật mở. Dịch Hồng đứng trong đó, ngẩng đầu thấy Cố Tầm thì lập tức bước ra.

“Anh tưởng cậu không thấy tin nhắn, còn định tự đi mua đồ ăn.”

Dịch Hồng khác Túc Chính, Túc Chính là tới công ty lúc nửa đêm còn anh ta là không về nhà.

Dịch Hồng làm việc cả đêm, bây giờ nghỉ ngơi một hồi, anh ta đói bụng đến độ hoa mắt, xem giờ thì thấy Cố Tầm sắp tới nên nhắn tin nhờ anh mua đồ ăn sáng.

“Cậu cũng chưa ăn à?” Dịch Hồng đói bụng đến choáng váng đầu, không để ý đến chuyện tự nhiên Cố Tầm lại có mặt ở tầng phát triển game mobile. Anh ta chỉ thấy Cố Tầm đang cầm một túi sandwich, sữa bò, bánh bao kim sa và cả cà phê, nước miếng muốn trào ra, “Mau đưa anh đi.”

Dịch Hồng nói xong thì đưa tay lấy.

Cố Tầm giơ tay đưa túi đồ ăn sáng dồi dào cho Nhạc Thiên Linh. Cô cầm lấy rồi thì anh mới đưa túi khác cho Dịch Hồng. Dịch Hồng nhìn bữa ăn sáng đơn giản mà Cố Tầm đưa cho mình, lại nhìn sang cái túi trong tay Nhạc Thiên Linh, cả thị giác và vị giác đều bị tấn công.

Anh ta nuốt nước miếng, rất có liêm sỉ không nhận lấy.

“Cố Tầm, sao cậu lại thiên vị thế?”

Nhạc Thiên Linh nghe vậy thì lông mi khẽ run, cô cũng ngước mắt nhìn Cố Tầm.

Cố Tầm thì chỉ hơi chê, nhét đồ vào tay Dịch Hồng. Sau đó anh hí mắt, vô cùng có lý chẳng sợ nhìn anh ta.

“Không lẽ tim anh nằm giữa à?”