Đừng Rung Động Vì Anh

Chương 66



Ba cái tên mà Cố Tầm nhắc đến Nhạc Thiên Linh không quen, nhưng thỉnh thoảng cũng có gặp.

Bình thường thói quen sinh hoạt của bọn họ đảo lộn, buổi tối khuya mới xuất hiện ở công ty, giữa trưa hôm sau lại rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Vì vậy dù cô làm việc ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 mấy tháng mà còn không thân với bọn họ bằng nhân viên bán cà phê dưới sảnh nữa mà.

Việc bọn họ chuyển công ty cũng là chuyện thường gặp, đặc biệt là những người trụ cột có chức, cậy tài khinh người.

Cách hoạt động của văn phòng nơi Cố Tầm làm việc cũng tương tự như ở những công ty khai phá khác, đều sẽ có mấy nhân viên nồng cốt, coi như là người dẫn đầu, kéo thêm mấy chục lập trình viên bắt đầu công việc.

Ba người kia, cộng với Cố Tầm và Dịch Hồng là nhân viên nồng cốt của cả team. Khi bọn họ vừa đi, tất cả áp lực đều đè nặng lên đầu anh và Dịch Hồng.

Ngoại trừ chuyện này…

Có vô số công ty dự định theo con đường phát triển game 3A, nhưng dưới áp lực về vốn, thị trường và kỹ thuật, đa số những dự án đều im hơi lặng tiếng, chôn trước ở đó để thăm dò đường đi.

Thậm chí ngay cả các công ty lớn với nguồn vốn hùng hậu ở thành phố này cũng cân nhắc về lĩnh vực game 3A rồi quyết định từ bỏ. Trong khoảng thời gian trước mắt, đầu tư vào trò chơi 3A là một ván cược không thể nắm chắc phần thắng đối với bất kỳ một công ty nào.

Vậy nên trong suy nghĩ của Nhạc Thiên Linh, người đồng ý vào làm ở bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 đều là những cá nhân ôm tình yêu đối với trò chơi điện tử, dốc hết lực để đánh cược thanh xuân quý báu nhất của mình.

Dáng vẻ buồn bã tiếc nuối, bứt rứt hiện lên trên khuôn mặt Túc Chính nửa tiếng trước vẫn hiện ra sờ sờ trước mắt cô.

Sau một hồi yên lặng, Nhạc Thiên Linh trầm giọng hỏi: “Sao bọn họ lại nghỉ việc? Cứ thế bỏ qua tâm huyết mấy năm qua của mình à?”

“Ngốc.”

Cố Tầm sờ đầu cô, nhìn về phía trước, trong mắt hiện ra mấy phần châm biếm, “Em nghĩ ai cũng làm việc vì tình cảm à? Đối với bọn họ thì đây chỉ là một công việc có lương cao thôi, một khi có chỗ tốt hơn thì bọn họ sẽ còn chạy nhanh hơn chó nữa kìa.”

Nhạc Thiên Linh kinh ngạc nhìn anh một hồi mà không nói ra lời.

Cô quên mất ở đây còn có khoảng tiền lương cao, đối với người đặt lợi ích lên đầu thì có là gì.

Hơn nữa cô cũng vừa nhớ là mình bỏ quên một điều từ câu nói của Cố Tầm. Ba người này không phải nghỉ việc bình thường mà là chuyển công ty.

Dự án được phát triển bởi bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 chắc chắn là sản phẩm chủ lực của giải trí HC, từng nhân viên trong tổ dự án đều phải ký thỏa thuận về cạnh tranh, họ không được phép tham gia tạo ra các sản phẩm tương tự trong một khoảng thời gian nhất định. Mà đây ba người được coi là đầu đàn đột nhiên chuyển công ty tập thể, công việc mới chắc chắn sẽ không giáng cấp từ game 3A xuống game độc lập bình thường, game online hoặc là game mobile.

Công ty đối thủ cũng không cần phải moi móc nhân viên nồng cốt trong team khai phá của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 ở HC trong thời buổi các dự án không hề khan hiếm.

Vì vậy cho dù không hỏi, Nhạc Thiên Linh cũng có thể đoán được chắc chắn ba người kia nhảy qua công ty đối thủ, hơn nữa nguồn lực về tiền của đối phương là bao la, có thể gánh được tiền vi phạm hợp đồng.

Hiểm ác hơn là bên đó lại chọn đúng thời điểm mà bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 sắp tung ra bản demo game để đưa người đi, dã tâm của Tư Mã Chiêu người đi đường cũng thấy.

Nếu là chuyển công ty như bình thường, áp lực của Cố Tầm không phải là lượng công việc gấp đôi, mà rất có thể là ba người kia đã mang đi hết lối chơi cốt lõi của dự án.

Vì thế, toàn bộ bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 phải tung ra đoạn video preview trước khi bị đạo nhái để lấy được sự chú ý của thị trường.

Việc đã đến nước này, tất cả mọi người đều phải chấp nhận hiện thực, bọn họ không có cả thời gian để tức giận mà phải lập tức năng cao cường độ làm việc. Tổ chim bị lật thì làm gì còn trứng nguyên vẹn, không có ai trong team là không bị ảnh hưởng.

Nhạc Thiên Linh vẫn chưa quen với đợt điều động nhân sự này, một đống nhiệm vụ ùn ùn kéo đến như núi đè xuống đầu cô.

Cuộc sống lại trở về giai đoạn khi vừa đảm nhận vẽ nhân vật Sigrid, chắc trạng thái đi sớm về khuya một nắng hai sương này sẽ theo cô suốt mấy tháng nữa đây. Đến lúc này, cuối cùng Nhạc Thiên Linh cũng biết tại sao người ta nói làm trò chơi là ăn mòn tuổi trẻ, đúng là những người lớn tuổi thực sự không thể chịu được cường độ làm việc như thế này.

Cho dù vậy, trong bộ phận vẫn xuất hiện tình huống khiến người ta bàng hoàng.

Mặc dù mọi người không nói thẳng ra nhưng sự hiển nhiên này càng làm cho người ta cảm thấy áp lực gấp bội phần.

Dường như có một đám mây đen vừa dày vừa nặng bao phủ trên đầu của bộ phận, đè ép khiến ai cũng không thở nổi, nhưng không biết liệu rằng sẽ có một trận mưa như thác đổ nào trút xuống không.

Nhưng bộ phận mỹ thuật không phải là nơi hứng chịu áp lực lớn nhất, Nhạc Thiên Linh còn cảm giác như đỉnh núi thái sơn đã đè hít thở không nổi, cô không dám tưởng tượng Cố Tầm phải gánh trên lưng áp lực nặng thế nào nữa.

Điều duy nhất cô thấy bằng mắt thường là dạo này Cố Tầm gầy đi rất nhiều, đặc biệt là khi nhìn những hàng code tiếng Anh rậm rạp chằng chịt trong máy tính, đến cả cô mà cũng cảm thấy không thở nổi.

Trưa chủ nhật, tất cả mọi người đều tăng ca, Nhạc Thiên Linh muốn tranh thủ chút thời gian để tới phòng giải khát pha một ly cà phê. Vừa bước vào cửa cô đã nghe có người đang xì xào bàn tán.

“Tôi đoán chắc lần này bản demo không ra đúng hạn được đâu, Cố Tầm và Dịch Hồng làm gì gánh được phần việc của năm người.”

“Cô không thấy mấy ngày nay đầu bà chủ nhiều tóc bạc hơn à? Hổm nay cũng vội lắm rồi, nghe nói mấy công ty khác muốn đầu tư vào, không biết bà chủ có đồng ý không nữa.”

“Nếu mà đồng ý thì sao? Người góp vốn mà nhúng tay vào thì cuối cùng sẽ thành game online đó anh có tin hay không?”

“Nếu mà vậy thì thà lúc đầu tôi đi làm game online còn hay hơn.”

“Thì đó, bây giờ thế này rồi sao giữ nguyên kế hoạch tung video demo nữa.”

Nhạc Thiên Linh bưng ly nước, không nói gì, quay đầu bỏ đi. Trên đường về, cô đụng mặt Cố Tầm.

“Ai làm em không vui thế?” Cố Tầm cầm cái ly hồi lúc mua cùng kiểu với cái ly của cô, làm bộ cụng ly, “Anh sẽ đi trả thù cho cục cưng của anh.”

Nhạc Thiên Linh không có tâm trạng nói dóc với Cố Tầm, cô buồn bực trừng anh một cái.

“Anh còn cười được nữa à, anh biết em vừa nghe tin gì không?”

“Hửm?”

Cố Tầm nhướng mày, “Tin gì?”

Nhạc Thiên Linh cụp đầu bơ phờ thuật lại nội dung cô mới nghe khi nãy, tông giọng không có vẻ tức giận, nhưng Cố Tầm chưa từng thấy cô bày ra trạng thái như nước đọng (?) như bây giờ. Anh thôi không đù giỡn nữa, nghiêm túc nhìn cô.

“Em cứ coi mấy chuyện đó như gió thoảng bên tai đi.”

“Không phải em muốn để ý mà là…”

Nhạc Thiên Linh muốn than thở, nhưng phát hiện mình không hít vào nổi, luồng hơi nghẹn lại chặn giữa ngực. Khi đã tới giới hạn, chỉ một câu nói nhẹ như rơm rạ cũng dễ dàng khiến bản thân bị ảnh hưởng.

Cảm giác bất lực xuất hiện trong cô, bắt cô đối mặt với thực tế. Không có ai nói xấu gì cả, chỉ là hy vọng rất mong manh thôi.

Không đợi cô nói tiếp Cố Tầm đã truy hỏi: “Mà là cái gì?”

“Thôi không có gì đâu, em về làm việc đây.”

Nhạc Thiên Linh lắc đầu định đi. Cô vừa bước được một bước thì Cố Tầm đột nhiên kéo người vào trong ngực, giơ tay vuốt vuốt mấy sợi tóc xù ra.

“Tin anh nhé.”

Trong cái ôm kìm nén, Nhạc Thiên Linh áp vào lòng anh, nghe tiếng tim đập mạnh.

Một số người nói vài câu nhẹ như rơm rạ đã ép chết lạc đà, có người chỉ nói một câu thôi mà như đã tìm thấy ánh sáng từ sợi dây thừng trong giếng sâu.

Ví dụ như giờ phút này, trong đầu cô chỉ quanh quẩn một ý nghĩ duy nhất….. Tin tưởng anh.

Mây đen mưa mù giăng khắp Giang Thành gần nửa tháng, Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu lên nhìn trời đất u ám, chợt phát hiện lá cây ven đường đã lặng lẽ khô héo, rơi lác đác từ lúc nào.

Nhưng bầu trời sẽ không âm u mãi, bất kỳ vực sâu nào cũng có ngày được chạm đến.

Vào một ngày mùa đông nắng đẹp, Túc Chính trở lại. Lúc anh ta vác túi trên vai đi vào, không ai phát hiện ra cả, tất cả mọi người đều đang vùi đầu làm hết mình, tiếng gõ bàn phím và trò chuyện ngập tràn khu làm việc.

Cô trợ lý mới tới vội vàng ôm hộp mực chạy tới chỗ máy in, vô tình đụng phải Túc Chính, hợp mực rơi xuống đất kêu lạch cạch. Tiếng động lớn như thế nhưng vẫn không có ai ngẩng đầu lên nhìn.

Túc Chính khom người giúp nhặt hộp mực, hỏi nhỏ: “Cô không bị sao chứ?”

Cô gái không biết người trước mặt này là ai, ngơ ngác lắc đầu, sau đó phát hiện ánh mắt của tất cả đều tụ về chỗ đó. Không khí ồn ào chợt rơi vào khung cảnh yên lặng như tờ.

Nhạc Thiên Linh đang thảo luận về bản vẽ với kỹ sư 3D, cô không thể tin nhìn Túc Chính. Một lát sau, cô bật ra từng chữ một: “Anh, về, rồi, hả?!”

Túc Chính cười, “Ừ, anh nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy mình không thể bỏ đi vào lúc này được.”

Anh ta vừa nói xong thì mọi người xôn xao, Túc Chính nhanh chóng bị các đồng nghiệp cũ bao vây. Có người mắng, có người cười, còn một lập trình viên nữ ôm anh khóc nữa.

Mười mấy phút sau Túc Chính mới thoát ra khỏi vòng vây được, anh hít thở luồng không khí mới mẽ, đi về phía phòng làm việc của mình.

Từ khi anh nghỉ việc, công ty vẫn chưa tuyển được lập trình viên mới, phòng làm việc kia vẫn còn y nguyên như cũ.

Lúc đi ngang qua, Nhạc Thiên Linh hỏi: “Vậy ba anh thì sao?”

“Ông ấy xuất viện hôm qua rồi.”

Túc Chính dừng bước, “Ông ấy chưa đứng dậy được mà còn cầm gậy đuổi anh về, bảo rằng anh bỏ cái công việc lương cao thế này rồi thì sau này đi đâu kiếm tiền cho ông nằm phòng ICU.”

Rõ ràng Túc Chính vừa nói chuyện vừa cười nhưng lại khiến người nghe muốn khóc.

Nhạc Thiên Linh không phải là một người kiểu cách, lúc này cô cũng cảm thấy mũi mình chua xót. Cô gật đầu không nói gì nữa. Lần đầu tiên trong công việc, cô sinh ra cảm giác sóng vai tác chiến.

Lúc này, Cố Tầm và Dịch Hồng cũng đi ra khỏi phòng làm việc. Bọn họ nhìn thấy Túc Chính thì sửng sờ. Túc Chính thì tỏ vẻ ung dung, đi tới khều khều mái tóc đen của Dịch Hồng.

“Gì vậy nè, đã bảo là đi cùng đến bạc đầu mà cậu lại lén nhuộm đen hả?”

Dịch Hồng vừa nhuộm tóc đen lại, câm lặng, cứ “cậu, cậu, cậu” nửa ngày mà không nói ra được câu đầy đủ.

Túc Chính quay đầu nhìn về phía Cố Tầm. “Mặc dù anh không có ích lắm nhưng mà….” Túc Chính cong tay lại thành nắm đấm, đụng bả vai Cố Tầm một cái, “Cố gắng lên nào.”

Sau khi Túc Chính biết ba người kia chuyển công ty, ba đêm liền anh ta không ngủ nổi, mỗi khi nhắm mắt là trong đầu lại vang lên tiếng ong ong, mỗi tế bào trong cơ thể đều râm ran âm ỉ, bảo anh trở về, về chiến trường nơi mình đã cố thủ 800 ngày đêm.

Túc Chính biết có thêm mình thì cũng không thể gánh toàn team, nhưng anh vẫn quyết định trở lại.

Nhưng Túc Chính không biết rằng ánh sáng yếu ớt đó lại có thể bừng lên một mảnh đêm đen.

Bình minh trước cơn mưa bão, ánh sao không sáng bằng mặt trời nhưng chắc chắn nó có thể làm trời sáng.

Từ khi Túc Chính trở về, tất cả nhân viên của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 làm việc hăng như đánh máu gà, đất đai nứt nẻ khô cằn nhanh chóng hồi xuân, lá xanh đâm chồi, tiến độ điên cuồng tiến về trước.

Nhạc Thiên Linh lần đầu hòa vào cơn bận rộn như Cố Tầm, ngày nào cũng bận, về nhà là sà vào gối ngủ ngay, điện thoại ba mẹ gọi tới không có thời gian trả lời, làm hai ông bà tưởng cô bị bán vô công ty đa cấp rồi, boss của tổ chức có họ Cố.

Mấy ngày nay, quan niệm về thời gian của Nhạc Thiên Linh đổi từ “năm, tháng, ngày” sang từng mốc kế hoạch được hoàn thành, mùa đông từ từ trôi qua mà cô hồn nhiên không biết.

Mãi cho đến sáng hôm đó, lúc tranh thủ được thời gian rảnh để xem điện thoại, cô phát hiện Cúc Vân Trân gửi tin nhắn cho mình.

Mẹ: Cục cưng à, hôm nay là sinh nhật 22 tuổi của con, mẹ chúc con ngày nào cũng vui vẻ, không buồn không lo.

Trong khoảnh khắc thấy được dòng tin nhắn, Nhạc Thiên Linh mới sực bừng tỉnh, nhớ ra hôm nay là sinh nhật của cô.

Biết bao nhiêu năm trôi qua, chỉ có hôm nay là lần đầu tiên bận đến mức quên ngày này. Lấy lại tinh thần, cô vội trả lời.

Bánh Quai Chèo: Cám ơn mẹ, yêu mẹ chụt chụt ~

Mẹ: Hôm nay Cố Tầm có ăn sinh nhật với con không?

Nhạc Thiên Linh sửng sốt, quay đầu nhìn về phía phòng họp sau lưng. Cố Tầm và Dịch Hồng đang ngồi, nghiêm túc nhìn máy chiếu, kiến trúc sư thì cầm bút hồng ngoại hớn hở nói gì đó.

Bánh Quai Chèo: Đương nhiên là có rồi ạ, tối nay tụi con còn đi ăn một bữa hoành tráng nữa đó.

Mẹ: Vậy hai đứa chơi đi nhé.

Nhạc Thiên Linh bỏ điện thoại xuống, chống cằm thở dài. Ngay cả cô cũng không nhớ sinh nhật của mình nói chi là Cố Tầm, người đang bị cuốn vào vòng xoáy công việc.

Cô cũng không muốn lãng phí thời gian ăn sinh nhật vào lúc này, có rảnh thì để anh nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ hay hơn.

Nhưng hôm nay vẫn là cái sinh nhật đầu tiên của cô từ lúc hai người chính thức quen nhau, cứ im im để nó trôi qua thì cũng có chút tiếc nuối.

“Haizz…”

Cô cầm bút dạ vẽ một cái bánh kem nhỏ trên giấy nháp, “Chúc mình sinh nhật vui vẻ.”

Tám giờ tối, Nhạc Thiên Linh được Vệ Hàn gọi vào phòng làm việc. Cứ đến giờ này là cô lại buồn ngủ, thế là ngáp một cái theo thói quen, Vệ Hàn lập tức hỏi: “Mấy hôm nay em ngủ không ngon à?”

“Cũng tạm ạ.”

Nhạc Thiên Linh dụi mắt, “Anh kiếm em chi thế ạ?”

Vệ Hàn xoay màn hình máy tính về phía cô, cau mày nói: “Anh có xem phần bản thảo em gửi hôm nay, khâu chuyển động của nhân vật có một xíu vấn đề, không lớn lắm mà chỉ là bố cục hình như hơi sai. Em đã biểu đạt hết nội dung bên trong qua kế hoạch này chưa? Em xem thử nhân vật này đi, nó mờ nhạt tới mức muốn lẫn vào khung hình rồi.”

Bàn tay cô cứng đờ giữa không trung, kinh ngạc nhìn phần công việc của mình trên màn hình.

Vệ Hàn: “Vậy nên anh mới hỏi là có phải dạo này em mệt quá không. Anh nói thẳng với em, em cứ duy trì trạng thái này là không ổn đâu, cái bản thảo này hoàn toàn không phản ánh khả năng của em!”

Nhạc Thiên Linh cụp mắt, thẳng thừng nhận sai.

“Em biết rồi ạ, em sẽ vẽ lại ạ.”

Thấy cô như vậy, Vệ Hàn chợt ý thức là mình nói hơi nặng lời, thế là bảo: “Được rồi, dạo này anh cũng bị áp lực hơi nhiều, em đừng để bụng nha.”

Vệ Hàn chống bàn thở ra, “Anh biết mấy ngày nay em mệt mỏi lắm rồi, hôm nay em về nhà sớm đi, ngủ một giấc thật ngon, tìm lại trạng thái rồi hãy tiếp tục.”

Sau một lúc yên lặng, Nhạc Thiên Linh gật đầu.

“Vâng, chắc chắn là ngày mai em sẽ ổn hơn.”

Lúc đi ra khỏi phòng làm việc, Nhạc Thiên Linh lại cụp đầu ủ rũ như một con chim.

Trong giới họa sĩ có rất nhiều quy củ, không ai mắng chửi người khác trực tiếp thế này, hơn nữa vấn đề của cô cũng không nghiêm trọng đến nỗi như vậy.

Nhạc Thiên Linh cũng biết tại Vệ Hàn bị áp lực quá lớn nên mới thế này. Nhưng dù vậy cô vẫn thấy mất mát.

Không chỉ tiếc nuối về sai lầm của mình, mà cô còn lo sợ mình làm liên lụy đến tiến độ của cả bộ phận.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Nhạc Thiên Linh uống một hớp nước ấm, gửi tin nhắn cho Cố Tầm.

Bánh Quai Chèo: Em làm việc xong rồi, em đi về trước nhé.

Hotboy Trường: Ừm, em về cẩn thận, tới nhà rồi thì báo anh biết.

Ngón tay cô dừng lại trên bàn phím, định nói thêm gì đó, nhưng nghĩ một hồi rồi cuối cùng lại thôi. Nhạc Thiên Linh xách túi buồn buồn đi ra.

Vừa đi tới cửa thang máy, Trần Nhân ở phía xa chợt gọi tên cô, còn xách một cái túi đi tới nữa.

“Em về à?”

Nhạc Thiên Linh gật đầu: “Chị chưa tan ca hả?”

“Hôm nay chị tăng ca.” Nói xong, cô ấy lại đưa chiếc túi trong tay qua cho cô, “À, quà sinh nhật của em đây, chúc em sinh nhật vui vẻ nhé.”

“Quà sinh nhật?”

Nhạc Thiên Linh kinh ngạc nhìn túi quà, “Tặng em ạ?”

Trần Nhân: “Ừ, chị đại diện công ty tặng quà cho em.”

Cô ấy vừa nói thế là Nhạc Thiên Linh hiểu ngay, Trần Nhân là nhân viên của phòng nhân sự mà, biết sinh nhật cô là chuyện bình thường.

Chỉ là năm trước cô không có quà, năm nay lại có. Chẳng lẽ đây cũng là đãi ngộ đặc biệt của nhân viên trong bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9?!

“Cám ơn chị!”

Nhạc Thiên Linh nhìn chiếc túi có in logo của công ty, vui vẻ nhận lấy, “Trong này là gì vậy ạ?”

“Em về hẵng xem.”

Trần Nhân vỗ vỗ vai cô, “Chị về làm việc tiếp đây.”

Lần đầu tiên nhận được quà từ công ty, Nhạc Thiên Linh vừa vào thang máy đã không kịp đợi mà mở túi ra ngay.

Cô cứ đinh ninh là trong túi sẽ có ly cốc hoặc tai nghe đồ linh tinh các loại, ai ngờ lại là mô hình của nhân vật Sigrid.

Cô trợn to hai mắt, nhìn lại cái món đồ này một lần nữa.

Quà tặng tinh tế quá mức, không chỉ có màu sắc y như bản vẽ mà ngay cả lông mi cũng thấy rõ, cái này tốn bao nhiêu tiền đây trời!

Bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 đúng là con cưng của bà chủ, chị chủ không chỉ ra tay hào phóng mà còn tri kỷ làm riêng để tặng cho cô một nhân vật có ý nghĩa thế này.

Lúc bước ra khỏi thang máy, Nhạc Thiên Linh còn thích chí ôm mãi món quà trong tay. Cho đến khi nhìn thấy người đi qua lại dưới sảnh, cô mới dè dặt cất quà lại vào hộp.

Ra khỏi công ty, Nhạc Thiên Linh không đi thẳng ra trạm tàu điện mà quẹo vào một tiệm bán đồ ngọt bên cạnh.

Dạo này ai ai cũng tranh thủ từng phút giây một, tối nào cô cũng sẽ ghé tiệm này mua ít sữa và bánh mì coi như đồ ăn sáng của mình và Cố Tầm, thế thì sẽ tiết kiệm thời gian.

Hôm nay tan ca sớm, trong tiệm cũng còn kha khá người mua đồ, Nhạc Thiên Linh quen đường quen lối lấy đồ ăn rồi cầm đi tính tiền.

Thu ngân quét mã QR của thẻ thành viên để hoàn tất việc khấu trừ, bỏ đồ vào túi cho cô sau đó khom người lấy một hộp chocolate từ trong ngăn kéo.

“Hôm nay là sinh nhật của quý khách, đây là quà mà cửa hàng tặng cho hội viên ạ.”

Hai mắt cô bỗng chốc sáng lên, “Tốt thế?”

Bây giờ trải nghiệm khách hàng của cửa hàng đồ ngọt cũng tốt quá chứ!

Nhân viên nhét chocolate vào túi đưa cho cô, cười nói: “Chúc quý khách sinh nhật vui vẻ.”

Nhạc Thiên Linh cầm túi, cười khoe ra hai má lúm đồng tiền.

“Cảm ơn!”

Bởi vì điều bất ngờ nhỏ này xuất hiện, nỗi buồn khi bị mắng của cô cũng biến mất, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trạm tàu.

Mười mấy phút sau, Nhạc Thiên Linh ra khỏi trạm tàu, đi lên mặt đất, nhìn những người bán hàng rong lộn xộn bên đường mà cũng cảm thấy đáng yêu.

Khi thấy sắp tới cổng khu nhà, cô cúi đầu đưa tay lục tìm thẻ ra vào trong túi xách. Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ chợt vang lên phía trước mặt.

“Người đẹp! Người đẹp!”

Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn người phụ nữ.

Cô có biết người này, bình thường bà ấy hay bán hoa ở gần đó. Bây giờ bà đang ôm một cái thùng không, bên trong chỉ còn một bó hoa hồng được gói ghém đẹp đẽ tinh xảo.

Nhạc Thiên Linh: “Cô kêu cháu à?”

Người phụ nữ gật đầu, lấy bó hoa nhỏ ra. Thấy vậy, Nhạc Thiên Linh vội vàng nói: “Cháu không mua đâu ạ.”

“Cô không bảo cháu mua, cô tặng cháu.”

Người phụ nữ lắc đầu nói, “Hôm nay lạnh quá, cô muốn dọn quầy về nhà sớm, cô còn dư một bó nên định tặng cháu luôn.”

Bà nói xong thì nhét hoa vào trong ngực cô. Tự nhiên lại nhận được một bó hoa bất ngờ, Nhạc Thiên Linh sững sốt một hồi rồi mới lên tiếng: “Thế không được đâu ạ, hay để cháu trả tiền lại cho ạ.”

“Thôi khỏi!”

Người phụ nữ quay đầu đi, “Cô dọn quầy rồi về đây!”

Nhạc Thiên Linh ngơ ngác nhìn bóng lưng bà một lúc lâu, sau đó cúi đầu ngửi hoa.

Cô không có tâm tư tinh tế, cũng không phải là người biết tận hưởng cuộc sống. Nhưng ngày sinh nhật mà lại nhận được hoa từ người đi đường đủ khiến cô cảm thấy cuộc sống này cũng có điều lãng mạn.

Nhạc Thiên Linh nghĩ, chắc cô sẽ ghi nhớ cái ngày này trong tâm trí lâu thật lâu đó. Lúc bản thân quên mất ngày sinh nhật, cô lại nhận được nhiều điều bất ngờ ngoài ý muốn như vậy.

Những thứ nhận được từ người không thân quen mấy như này khiến cô cảm thấy mình cũng là một người may mắn.

Cảm giác vui sướng từ từ nảy mầm tận đáy lòng, đền bù nỗi tiếc nuối hôm nay.

Nhưng trong khoảnh khắc đi ra khỏi thang máy, khi đèn cảm ứng sáng lên, Nhạc Thiên Linh bỗng dừng bước.

Từng sự việc nhỏ kết lại với nhau thì đó có còn là trùng hợp nữa không?

Cô cúi đầu nhìn hai cái túi và bó hoa hồng trong tay, bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó.

Có phải…

Nhạc Thiên Linh ôm mong đợi, hồi hộp ấn mật mã, lúc vặn nắm cửa thì cũng là lúc cô nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh lên. Cô nhắm mắt hít sâu một hơi, cuối cùng đẩy cửa ra.

Phòng khách vẫn y như hồi sáng, không có điều bất ngờ gì cả, cũng không có Cố Tầm. Nhưng trong lòng cô vẫn còn ôm một tia may mắn, không cam lòng bật đèn bếp rồi ngó nhìn vào.

Kết quả vẫn y như thế.

Haizz. Coi bộ mình suy nghĩ nhiều rồi.

Dạo này Cố Tầm bận bịu như thế thì làm sao có sức mà chuẩn bị liên tiếp những chuyện bất ngờ vậy cho cô chứ.

Nhạc Thiên Linh thở dài, nhìn những mấy cái túi trong tay.

Không sao hết, Nhạc Thiên Linh tự nở nụ cười. Những món quà này là niềm vui ngoài ý muốn, đủ khiến cô vui vẻ cả buổi tối rồi.

Cô đi lại phía ghế salon, đặt đồ xuống, Nhạc Thiên Linh xoa xoa cổ, chuẩn bị đi tắm thay đồ.

Cô vừa chỉ mới đẩy cửa phòng mình ra thì đèn ngoài phòng khách đột nhiên tắt ngúm. Cả căn nhà rơi vào bóng tối khiến ánh đèn trong phòng cực kỳ nổi bật.

Nhạc Thiên Linh ngây người ngay tại chỗ, không phải sợ mà là cảm giác được gì đó.

Bàn tay cô cứng đờ đặt lên tay nắm cửa, đè xuống, đẩy cửa ra hết.

Sau đó, một luống sáng như sao trời xuất hiện trước mắt.

Cô không thể tin nhìn những chấm nhỏ tỏa sáng lấp lánh trong phòng, hết chấm này tới chấm khác, xâu chuỗi lại tất cả những điều bất ngờ của cô trong ngày.

Cô cứ giữ nguyên tư thế đứng không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt là chậm rãi dời qua chiếc bánh ngọt đặt trên bàn.

Vào giờ phút này, dường như sàn nhà cũng biến thành những đám mây mềm mại, nâng Nhạc Thiên Linh lên không trung như một giấc mơ.

Tất cả những điều không tưởng này đều là thật.

Một hồi lâu sau, Nhạc Thiên Linh vẫn chưa lấy lại tinh thần nhưng linh cảm khiến cô quay đầu.

Trong ánh sao sáng mờ, cô thấy Cố Tầm đứng ngoài cửa nhà, trong mắt anh lốm đốm những ánh sao sáng.

“Sinh nhật vui vẻ, cục cưng của anh.”

Nhạc Thiên Linh cứ cho rằng mình là một người đơn giản không cầu kì, nhưng khi nghe thấy câu này, nước mắt vẫn rơi xuống không kìm lại được.