Đường Độc Là Một Đôi

Chương 75: Thẩm Tiểu Tu Mớ Lộ Đường Kiếm!



Phổ cập kiến thức trước khi vào truyện:

-Hóa Điệp: Khinh công môn phái, thi triển khi đang di chuyển. Biến mất và miễn sát thương trong một giây, làm đối thương mất mục tiêu lên bản thân.

==========================

Khởi động Hóa Điệp, sau lưng nhàn nhạt phác hoạ lên một đôi cánh bướm hư ảo màu tím, dưới ánh mặt trời nhẹ vẫy. Mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, áo choàng đen trên người tung bay loáng thoáng để lộ ra một vùng tử sắc, đồng thời có tiếng chuông bạc nhẹ nhàng vang. Thẩm Tu như một vùng sáng ảo xuyên qua Thất Tinh Đạn, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng phiêu dật, bước đi nhìn qua không hề có kết cấu lại cực kì ảo diệu.

Đội viên Sí Hỏa học viện không dám tin vào mắt, Thẩm Tu cũng không có dừng bước, y xoay người một cái thoáng nhìn qua Hỏa Báo Hồn Sư, Lam Ngân Thảo trên hông mang y lui đến bên trái Đường Tam.
Hỏa Báo Hồn Sư không thể không trực diện tiếp Hảo Bạo Thất Tinh Đạn, trước ngực bị đốt cháy đen. May đây là Hồn Kỹ hoả thuộc tính quen thuộc của gã, nếu không sợ lã cũng sẽ trọng thương.

Lúc này, dưới không chế chính xác của Đường Tam, Đái Mộc Bạch, Thái Long cùng Hoàng Viễn mạnh mẽ thay đổi Hồn Kỹ để tránh bị đánh bay đi.

Đáng chết, một đám người học viện Sử Lai Khắc toàn là quái vật sao! Hỏa Vũ có chút phát điên, đôi mắt ngân quang hung tợn nhìn chằm chằm cặp Đường Tam và Thẩm Tu, Hồn Hoàn Kháng Cự lại lần nữa phóng thích đem ba người Đái Mộc Bạch đánh văng. Sau lưng nàng đã ướt đãm mồi hôi.

Không có dao động hồn lực phóng thích, đó hẳn không phải Hồn Kỹ, hai loại bộ pháp bất đồng nhưng cực kì huyền diệu kia, chẳng lẽ là Hồn Cốt? Hỏa Vũ nhắn mày nghĩ.
Trên thính phòng cực kì ầm ĩ sôi nổi nghị luận. Có người hỏi ra tiếng: “Là Hồn Cốt sao?” Càng nhiều đội viên lộ ra cảm giác hứng thú.

Trên đài khách quý không khí có chút quỷ dị, ba người đều biết đó không phải là lực lượng của Hồn Cốt, mà là kỹ xảo cận chiến đặc thù! Vẻ mặt Tuyết Dạ tươi cười, trong mắt có ý khen ngợi; Trữ Phong Trí thầm khen, biểu hiên của Đường Tam trong trận ông có đoán trước được, nhưng Hồn Sư hệ Phụ Trợ Thẩm Tu thật sự ngoài sức tưởng tượng của ông. Không nghĩ tới y cũng kinh thế tuyệt diễm như vậy! Ánh mắt Bạch Kim Giá Chủ Tát Lạp Tư đột nhiên cực kì âm trầm, mặt lạnh không biết suy nghĩ cái gì.

Đội viên hai bên từng người tập hợp. Thẩm Tu nhìn lượng máu của mọi người trên giao diện hệ thống, Băng Tằm và Cổ Hoặc liên tục thêm máu, lượng HP không cần lo lắng.
Hỏa Vô Song quay đầu nhìn Hỏa Vũ, nàng gật đầu một cái, hít sâu một hơi, đệ tứ Hồn Hoàn lóe sáng, trong tay xuất hiện một ngọn lửa màu đỏ cam cao ít nhất một mét. Hai Hồn Sư hệ Phụ Trợ lần nữa xuất ra đệ tam Hồn Kỹ của bọn họ, một đoàn hoả lực đó rót vào trong cơ thể Hoả Vũ. Trên hai tay nàng, hồng sắc hỏa diễm càng ngày càng chói sáng, cũng không bốc lên quá cao, mà đang dần dần chuyển biến màu sắc. Từ quất hồng sắc biến thành U lan sắc (màu xanh da trời). Lại từ U lan sắc trở thành trắng bạch, thu lại toàn bộ độ ấm lại càng thêm khủng bố. Người còn lại ở bên người Hỏa Vũ phòng thủ, đệ tam Hồn Kỹ có thể phóng thích bất cứ lúc nào, tất nhiên là đề phòng đám người Đường Tam công kích.

” Hỏa … Vũ, Diệu … Dương …”. Thanh lượng thanh âm, từng chữ một từ miệng Hỏa Vũ xuất ra, trong tay nàng quang mang cũng trở nên rực sáng mãnh liệt vài phần, chữ “Dương” cuối cùng xuất hiện là lúc một quả cầu lửa màu trắng khổng lồ đã xuất hiện trên đỉnh đầu nàng ngưng kết mà thành, thực sự giống như một vầng thái dương rực sáng.
“Mọi người cần thận.” Đường Tam đơn giản nối một câu, trên mặt lại hiện ra ý cười nhàn nhạt. Ý của hắn là bảo những đội viên khác của Sử Lai Khắc án binh bất động, bản thân lại một mình tiến lên.

“Tiểu Tam hắn đang muốn làm gì?” Đái Mộc Bạch trợn mắt há mồm, lại nghe thấy Thẩm Tu vẫn luôn không lên tiếng nhẹ nhàng cười: “Lão đại, ngươi muốn hỏi Tam ca rốt cuộc có tính toán gì phải không?”

Trong lòng mọi người thắc mắc lúc này lại nghe Thẩm Tu nói vậy, vội vàng hỏi: “Tiểu Tu, ngươi biết cái gì?”

“Thời điểm Tam ca cho chúng ta ăn tiên thảo có nói qua, bản thân hắn đã ăn hai cây thảo thuộc tính tương khắc.” Thẩm Tu thản nhiên xoay chuyển Trùng Địch trong tay: “Hai cây tiên thảo kia lần lượt là Bát Giác Huyền Băng Thảo và Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, mà năng lực chúng nó mang lại cho Tam ca là…”
Bạch Sí Hoả Cầu cắn nuốt Đường Tam đang điều khiến Lam Ngân Thảo dùng đệ nhất Hồn Kỹ Quấn Quanh bọc lấy chính mình, đội viên bên phía Sí Hỏa học viện vẻ mặt như là trút được gánh nặng. Đột nhiên một âm thanh bình tĩnh lãnh đạp truyền ra: “Các ngươi quá ngây thơ. Đây là điều lúc trước ta đã nói, các người trước sau đều mắc phải một sai lầm.”

“Rất xin lỗi, Lam Ngân Thảo ta, hoả miễn.”

“… Hoả miễn.”

Âm điệu Đường Tam và Thẩm Tu nói cùng lúc với nhau, Thẩm Tu cong môi cười: “Thực ra chính xác mà nói, thì miễn dịch cả nước và lửa. Nếu Tam ca không phải muốn che chắn quần áo trên người, ta đoán đến Lam Ngân Thảo hắn cũng không thèm thả ra.”

“Quả nhiên, hiểu rõ tiểu Tam nhất vẫn là tiểu Tu.” Tiểu Vũ chớp mắt nhìn y, Thẩm Tu hừ một tiếng: “Đó là đương nhiên.”
“Tiểu Tu, ta đột nhiên có chút ngứa tay.” Tiểu Vũ hơi trầm mặt: “Có thể mượn lửa bên đó không?”

Không khí bên này của Sử Lai Khắc nhẹ nhàng, bên học viện Sí Hỏa đã hoàn toàn mất đi khí phách hăng hái tự tin lúc mới bước lên sân đấu, đặc biệt là Hỏa Vũ, sắc mặt hoàn toàn không cam lòng. Nàng làm sao có thể cam tâm? Cho tới nay nàng đều là thiên chi kiêu tử do học viện bồi dưỡng, trong năm học viện đại nguyên tố, luận về thực chiến tuyệt đối có thể xếp hạng ba. Hiện giờ trận thi đấu này cả hai phương diện thực lực và mưu trí đều bại dưới tay Đường Tam. Loại cảm giác này khiến nàng cực kì khó chịu.

Dù vậy, nàng vẫn không thể không cắn răng nói: “Chúng ta, nhận thua.” Mấy nữ này nói ra rất nặng, cứ như phát ra từ kẽ răng mà ra.

Đường Tam không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, thu hồi Lam Ngân Tu Lung được thả ra lúc sau. Trọng tài tuyên bố kết quả. Khán đài bộc phát ra tiếng hoan hô cho phía học viện Sử Lai Khắc và âm thanh tức giận về phía Sí Hỏa học viện.
Tầm mắt Hỏa Vũ dùng trên người áo choàng thần bí chạy về phía hắn, Đường Tam vốn vẻ mặt đạm nhiên bình tĩnh lập tức bị ôn nhu và sủng nịch thay thế, đôi con ngươi đen nhánh chứa đầy nhu tình. Hắn dắt tay người nọ, màu sắc trắng như sứ giao với màu lúa mạch lại hài hoà ngoài ý muốn.

“Không dám lộ mặt, không phải là quá xấu đó chứ?” Không biết vì sao, Hỏa Vũ đột nhiên cảm thấy tức giận, nhịn không được nói ra tiếng.

Ánh mắt Đường Tam lấp tức lạnh đi, nhìn về phía Hỏa Vũ hoàn toàn không có cảm tình. Đọi viên Sử Lai Khắc đang chuẩn bị xuống sàn đấu nghe được lời Hỏa Vũ đều không nhịn được cười, trong nụ cười tràn đầy châm chọc. Thẩm Tu tiến lên một bước, chỉ vào chính mình nói: “Đại tỷ, ngươi nói ta?”

Tiếng nói của thiếu niên rất lạnh, như âm thanh suối mát êm tai truyền từ núi, có mang theo thắc mắc và vô tội, cứ như một đứa trẻ thuần khiết. Cho dù là y đối với một cô nương dung mạo như hoa dưới trăng gọi một tiếng ‘đại tỷ’.
“Ngươi, ngươi…” Hỏa Vũ xanh mặt, trong mắt mang theo chút nước. Nàng cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, bị kêu là đại tỷ gì đó khiến nàng cảm thấy cực phẫn nộ và uỷ khuất.

“Chẳng lẽ không phải đại tỷ? Ta nhỏ hơn ngươi tới gần mười tuổi, không gọi đại tỷ chẳng lẽ kêu ngươi là bác gái sao?” Ngữ khí Thẩm Tu cực kì hồn nhiên, nghe cứ như y thật sự như vậy, trong lời nói còn mang chút ý buồn buồn.