Giang Sơn Có Nàng

Chương 11: ❄ Sách dạy nấu ăn



Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Mặc dù Tĩnh Trữ Hầu phủ xuống dốc, nhưng dù sao cũng còn tước vị trên mình, ở kinh thành có không ít bằng hữu, vậy nên Phó Ích nắm bắt tin tức trong triều rất nhanh.
Vốn sắp tới ngày Tết, nha môn phải nhanh chóng làm xong mọi việc, yên ổn mừng năm mới. Ai ngờ mấy ngày trước, ngoại thành báo một vụ án, Kinh Triệu Doãn còn chưa dám nhận, Cẩm Y Vệ đã tham gia. Hóa ra huynh trưởng của Phạm Quý phi nghênh ngang ẩu đả bên ngoài, khiến người đó bị thương nặng, nếu như không phải người đó mạng lớn, chỉ sợ đã bị đánh tới chết.
Phạm gia là thương nhân buôn muối, muốn nối quan hệ với triều đình, có được danh hiệu "Hoàng Thương", nên đã mở cánh cửa này thông qua con đường hậu cung.
Phạm Quý phi bị đưa vào cung, Vĩnh Xương Đế sủng nàng ta, cho phép gia tộc nàng ta có quân đội riêng, còn đặc biệt ban thêm chức tước. Phạm gia có tiền có quyền, lại có Phạm Quý Phi che chở, bá phụ Phạm Từ Khiêm đang làm Tiết Độ Sứ, trong lúc nhất thời gà chó lên trời, vùng lên ở kinh thành.
Năm nay Phạm Tự Khiêm mới hai mươi tuổi, cường tráng khỏe mạnh, thường hay ra ngoài ẩu đả sinh sự. Trong nhà hắn có tiền, cho dù có đánh chết người, hoặc là cưỡng bức đe dọa bá tánh, chỉ cần đút lót cho nha môn chút bạc, mọi chuyện vẫn có thể yên ổn.
Hôm đó Phạm Tự Khiêm đi săn, thấy ngứa mắt người thợ săn nọ, một lời không hợp liền rút dao đe dọa. Ai ngờ người thợ săn cứng đầu, không sợ hắn đe dọa, hai người tranh chấp, Phạm Tự Khiêm rút kiếm ra, chém đứt hai chân người ta, còn làm mù mắt, mắng chửi vài câu rồi nghêng ngang bỏ đi.
Người thợ săn kia mạng lớn, dù bị thương nặng nhưng vẫn giữ được tính mạng, nhưng hiện tại đang hôn mê bất tỉnh.
Nương tử của người thợ săn đau lòng, đến tìm huynh đệ nhờ viết đơn kiện, gửi tới nha môn Kinh Triệu Doãn.
Phạm Tự Khiêm sai người nhìn chằm chằm nhà người thợ săn kia, đề phòng có chuyện bất trắc, ai ngờ người gửi lá thư kia thần không biết quỷ không hay đi vào Kinh thành, trình lên nha môn Kinh Triệu Doãn.
Mặc dù Kinh Triệu Doãn nhận, nhưng chưa dám làm gì.
Không đợi họ nghĩ cách, Cẩm Y Vệ đã xông tới cửa, nói nhất định phải tra án kiện của người thợ săn, người ta đã bị đánh tới nỗi hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn còn có chuyện gì ẩn giấu. Cẩm Y Vệ đã được ủy thác, nhất định phải tiếp nhận án này.
Tuy Hàn Chập chỉ là quan tứ phẩm, nhưng còn lợi hại hơn cả Hình bộ thượng thư, hơn nữa tổ phụ hắn là Thượng thư, phụ thân là Thị lang, thúc phụ là Ngự sử, cả nhà quyền cao chức lớn, Kinh Triệu Doãn gặp phải án phỏng tay này, còn đang chần chừ không biết giải quyết như nào, liền thoải mái giao cho Cẩm Y Vệ.
Trước nay Cẩm Y Vệ vẫn luôn làm việc mạnh mẽ vang dội, Phàn Hành tự mình dẫn người tới phường múa bắt Phạm Tự Khiêm đang tìm hoan mua vui.
Chờ tới khi người Phạm gia nhận được tin tức, Phạm Tự Khiêm đã bị nhốt trong nhà lao Cẩm Y Vệ.
Phạm gia cảm thấy tội trạng của nhi tử chưa tới mức bị nhốt trong Cẩm Y Vệ, chạy tới tranh cãi với Hàn Chập, mới một nén nhang đã mặt xám mày tro đi ra, sau đó tiến cung cáo trạng với Phạm Quý phi.
Phạm Quý phi nghe tin ca ca bị nhốt thì oan ức khóc lóc kể lể với Vĩnh Xương Đế, nói Hàn Chập lấy việc công trả thù tư, nói ca ca là người tốt, sao có thể làm chuyện vô pháp vô thiên, cuối cùng bị Cẩm Y Vệ nghiêm hình thẩm tra? Án này vốn giao cho Kinh Triệu Doãn, Cẩm Y Vệ chỉ có thể tuân lệnh Hoàng Đế, Hàn Chập lại tự tiện nhúng tay vào, làm tổn hại cung quy, lạm dụng quyền riêng!
Vĩnh Xương Đế nghe xong cũng tức giận, gọi Hàn Chập tới chất vấn, lại bị nói tới mức không dám phản bác....
Hàn Chập đã bẩm báo chuyển giao án với Hoàng Đế, còn có công văn làm chứng, nhưng lúc đó Hoàng Đế mải chơi đánh bạc ở Lâm Uyển, không hề nghe kỹ, mấy chuyện râu ria này liền thuận miệng đáp ứng.
Mà nay Vĩnh Xương Đế biết người đó chính là đại cữu tử (anh vợ) của hắn, hắn hối hận không kịp, đành lệnh cho Hàn Chập nhẹ tay chút.
Hàn Chập lại nói, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, huống chi đây chỉ là Phạm Tự Khiêm? Hoàng Thượng là người sáng suốt, không nên nghe người khác mà làm xằng bậy, tổn hại tới uy nghiêm hoàng gia. Hắn hưởng bổng lộc của triều đình, thấy bá tánh bị hại, sao có thể vì việc này mà làm tổn hại thanh danh Hoàng Đế, uy nghiêm triều đình?
Hắn nói tới mức Vĩnh Xương Đế nghẹn lời, còn tán dương hắn là người chính trực.
Mới có nửa ngày, cả triều đình đã biết chuyện này.
Trước kia Phạm Tự Khiêm làm nhiều điều ác, người bên ngoài tức giận nhưng không dám nói gì, lúc này hắn rơi vào tay Hàn Chập, đương nhiên mọi người vô cùng vui mừng.
Hóa ra hai ngày nay Hàn Chập không ở trong phủ là vì chuyện này.
Nghe nói thẩm vấn còn chưa tới nửa canh giờ, Phạm Tự Khiêm đã khai hết tội trạng, hành vi ẩu đả đánh người, theo luật lưu đày ba năm, đi ba nghìn dặm. Xét thấy Phạm gia có công với xã tắc, trung thành với vua, miễn tội lưu đày, nhưng vẫn nhốt vào ngục.
Vừa hay có thể nhìn chằm chằm, không để cho người Phạm gia phạm tội lần nữa.
Vị quốc cữu hoành hành ngang ngược cứ bị nhốt vào ngục giam như vậy, tuy nhiên, Phạm gia vẫn chưa bị triệt hạ.
. . .
Phó Ích kể xong, thở dài, "Mặc dù vị kia không thể một tay che trời, nhưng vẫn khiến Hoàng Thượng phải nghe lời, chuyện này nếu không có dũng khí thì sẽ không làm được. Lúc trước Phạm Tự Khiêm làm chuyện ác, hắn không truy cứu, nay lại xử trí, nhốt người ta vào ngục, chỉ sợ là trả thù chuyện ngày đó Phạm Quý phi và Điền Bảo mưu hợp chuyện tứ hôn."
Lệnh Dung biết ca ca ám chỉ chuyện gì, chỉ cười nhạt, nói: "Hắn không hài lòng với mối hôn sự này, vậy nên mới vội vàng trả thù."
Nếu không, lấy dã tâm mưu đoạt thiên hạ của Hàn gia, sao có thể phí công với chuyện nhỏ này? Thảo nào mấy ngày gần đây Hàn Chập không tới Ngân Quang viện, xem ra mối hôn sự từ đâu bay tới này khiến hắn nghẹn một cục tức.
Lệnh Dung cảm thấy uể oải, vô lực cầm chén trà.
Phó Ích sợ nàng buồn, vỗ nhẹ vai nàng, "Cũng có khi chỉ là giết gà dọa khỉ, khiến người bên ngoài dè chừng, cảnh cáo họ đừng tính kế Hàn gia. Huynh nói chuyện này là để muội lưu ý, người này có thù tất báo, ra tay lại tàn nhẫn, ngàn vạn không thể dây vào. Kiều Kiều, phải tự bảo vệ mình cho tốt, sau này chúng ta sẽ tìm cách thoát ra."
"Muội nhớ rồi." Lệnh Dung chống cằm.
Không cần Phó Ích nhắc nhở, nàng sẽ tận lực tránh xa Hàn Chập, không dám chạm vào mũi lão hổ.
Huynh muội hai người ngồi một lúc, sau khi Phó Ích rời đi, Lệnh Dung không nghĩ tới Hàn Chập nữa, nàng đi tới chỗ Dương thị, cùng Dương thị bàn luận về chuyện cắm hoa, thấy bà mẫu vui vẻ, nàng cũng thoáng yên tâm.
Trở về phòng dùng cơm chiều, Tống cô cô mang Sơn Trà và Hồng Lăng tới huân xiêm y, sau đó hầu hạ Lệnh Dung tắm rửa, thay tẩm y.
Sắc trời ngả tối, bên ngoài không có động tĩnh, chắc đêm nay Hàn Chập sẽ không về đây.
Lệnh Dung tùy ý mặc tẩm y, không cài chặt nút áo trên cổ, chỉ khoác thêm áo choàng, đi tới trắc phòng (phòng bên).
Trắc phòng xem như thư phòng nhỏ, là nơi giải trí của nàng, bày biện rất tùy ý. Cạnh cửa sổ trồng chậu hoa thủy tiên, lá xanh biếc, trên án thư cũng có một chậu hoa thủy tiên, bên trên có giấy và mực, một cây cầm được làm bằng ngọc bích, cạnh cây cầm là khay đựng hình hoa sen, bên trong có trái cây tươi ngon. Sau án thư là ghế ngồi, bên trên có lót nệm, mùa đông ngồi rất ấm áp. Cạnh tường là giá sách nhỏ, bên trên có chút thư từ.
Lệnh Dung mới vào Ngân Quang viện, Khương cô cô liền nhắc nhở nàng, nói Hàn Chập rất soi mói, không thích người ngoài chạm vào đồ của hắn.
Mặc dù nàng ở Ngân Quang viện đã được mấy ngày, nhưng phàm là Hàn Chập làm gì, nàng liền không quan tâm, tránh va chạm với hắn....
Trừ bỏ giá sách có sách dạy nấu ăn kia.
Thấy Hàn Chập không tới Ngân Quang viện, lá gan Lệnh Dung lớn hơn chút, mặc dù không chạm vào, nhưng cũng bố trí lại thư phòng, ngay cả giá sách cũng xem qua một lượt. Lúc nhìn thấy sách dạy nấu ăn, nàng cảm thấy rất bất ngờ, chắp tay quan sát mấy lần, thấy sách hơi cũ, còn có vết gập, chứng tỏ có người thường xuyên giở xem.
Đường đường là giá sách của người đứng đầu Cẩm Y Vệ, thế nhưng có sách dạy nấu ăn?
Lệnh Dung vô cùng kinh ngạc, nhịn hai ngày, cuối cùng không chịu được, giở ra xem.
Một lần nhìn là không thể buông tay. Sách dạy nấu ăn giống như bí kíp bí truyền, viết tất cả công thức nấu ăn của các món nổi tiếng. Bởi vì miêu tả từng chi tiết, nên dù chỉ là sách dạy nấu ăn, nhưng lại khiến người ta tưởng tượng tới màu sắc mê người, hương thơm ngào ngạt của mỹ thực, khiến người ta thèm nhỏ dãi. Ngoài việc liệt kê công thức nấu ăn, sách còn có một hai truyện vui rất thú vị.
Lúc này rảnh rỗi, nàng liền đọc sách, lúc thì ngồi trên ghế, khi thì lại đứng lên.
Khương cô cô thấy mỗi lần đọc xong nàng lại gấp lại đánh dấu, vốn muốn nhắc nhở, nhưng lại không khuyên nữa, còn mang trà đặt lên án thư cho nàng.
Ngoài cửa gió thổi mạnh, trong phòng lại đốt than sưởi ấm, Lệnh Dung vùi mặt vào áo choàng, vô cùng thích ý.
. . .
Trong bóng đêm, gió lạnh thổi vào y phục, Hàn Chập đón gió đạp trăng, đi tới Ngân Quang viện.
Mấy ngày nay hắn luôn về lúc tối muộn, phần lớn thời gian đều ở Cẩm Y Vệ, thật ra không hẳn vì chuyện của Phạm Tự Khiêm, đó chỉ là chuyện hắn thuận tay giải quyết, chỉ là có hai kiện án quan trọng khác, tính toán muốn giải quyết trước Tết.
Kẻ làm tổn hại pháp luật, khiến ngày Tết của bá tánh ngột ngạt, Hàn Chập liền thuận tiện giải quyết.
Bận rộn mấy ngày, đêm nay hồi phủ, biết tin Dương thị nhiễm phong hàn, Hàn Chập liền đi thăm.
Dương thị nói mình không sao, nhưng nhắc tới nhi tức, lại mắng hắn vắng vẻ nàng, "Đứa nhỏ kia rất xinh đẹp, tính tình nhu thuận dịu ngoan, mặc dù tuổi còn nhỏ chưa thể viên phòng, nhưng nếu con đã hồi phủ, vậy thì không nên để nàng một mình một phòng. Người bên ngoài biết được, không khỏi đồn đãi không hay, nếu trong lòng nàng sinh oán giận, liệu con có chịu nổi không?"
Lúc ấy Hàn Chập chỉ nói mình lơ là, hàm hồ cho qua.
Đi ra khỏi viện, mặt hắn tối sầm.
Người trong phủ nhìn thì đồng lòng, nhưng có một số việc vẫn như nước với lửa.
Tổ phụ ký thác vào hắn, không ngừng bắt hắn đọc sách tập võ, mọi chuyện phải quyết đoán, khiến người bên ngoài kính sợ, tuyệt đối không thể sa vào nữ nhân. Phụ thân và mẫu thân thì ngược lại, mặc dù tin lời cao tăng nói, nhưng vẫn muốn hắn sống vui vẻ, trên triều làm việc quyết đoán, trong phủ phu thê hòa thuận.....Vậy nên Dương thị mới có lòng, cố ý tác hợp hắn với Lệnh Dung.
Nhưng cho dù ý trưởng bối như thế nào, hắn đã cưới nữ nhi Phó gia, ở chung ra sao, hắn tự có tính toán.
Dưới ánh trăng sáng, đêm tối an tĩnh, Hàn Chập đi tới Ngân Quang viện, thấy trong phòng vẫn thắp đèn, liền tiến vào.