Hàng Long Quyết

Chương 200



Sau khi Vân Huyên cùng Phục Linh rời đi, Lạc Thanh Từ chống cằm có chút xuất thần, một lát sau nàng lo lắng nói: "Không biết hai người các nàng sẽ ra sao, Phục Linh còn chưa nhớ tới quá vãng, hiện giờ biết chân tướng khả năng sẽ rất tức giận."

Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ thay Vân Huyên cùng Phục Linh lo lắng, không khỏi bật cười, "Sẽ không."

Lạc Thanh Từ quay đầu nhìn nàng, trong mắt có chút nghi hoặc, "Sao nàng khẳng định như vậy?"

Nguyễn Ly duỗi tay nhéo một khối bánh hoa mai đút cho Lạc Thanh Từ, chờ đối phương từng ngụm ăn xong, nàng mới thu hồi tay, thuận tiện xoa xoa khóe môi cho nàng ấy.

Nàng cúi đầu châm trà cho Lạc Thanh Từ, thong thả nói: "Phục Linh được Vân Huyên dưỡng rất tốt, tuy rằng có chút ngây thơ hồn nhiên, nhưng trong xương cốt lại rất có chủ kiến, cũng là một người tâm tư thông thấu. Cho dù ký ức bị che giấu, nhưng cùng một linh hồn, vận mệnh chú định nàng ấy cùng Vân Huyên không thể tách rời. Hiện giờ tuy không nhớ tới, nhưng chuyện có liên quan quá khứ, nàng ấy đều lưu tâm. Sư tôn không phát hiện sao, Phục Linh bái Tiêu Vân làm sư phụ, nhưng người nàng ấy có thiện cảm nhất lại là Tô Ngọc sư tỷ."

Lạc Thanh Từ thoáng sửng sốt, nàng từng nghe Tô Ngọc kể qua, lúc ở Thập Phương Bí Cảnh, Tô Ngọc cùng hai người Mạnh Thuyền có rất nhiều giao thoa, từ đó về sau các nàng cũng xem như tri âm tri kỷ. Không chỉ với Tô Ngọc, mà Phục Linh đối Mạnh Kiều cũng rất đặc biệt, dù hai người chưa tương nhận, nhưng cảm tình lại không khác gì huynh muội ruột.

"Ý của nàng là, cho dù Phục Linh không nhớ rõ, nhưng phàm là chuyện liên quan tới Mạnh Thuyền, nàng ấy đều sẽ có cảm ứng?"

Nguyễn Ly khẽ gật đầu, "Hiện giờ có thể Phục Linh không tiếp nhận được, nhưng nàng ấy rất nhanh sẽ thông suốt. Chuyện năm đó không chỉ Vân Huyên đau, mà Mạnh Thuyền chỉ sợ đến chết đều không thể tiêu tan, nhiều năm như vậy, Vân Huyên đau lòng Mạnh Thuyền, chưa từng lộ ra manh mối, nhưng nếu Vân Huyên thẳng thắn nói, Phục Linh nhớ lại cũng chỉ là vấn đề thời gian."

Lúc này Nguyễn Ly mặc một kiện ngoại sam hồng nhạt, bên trong trung y lụa mỏng nhẹ nhàng tiên khí, theo tư thế ngồi quỳ của nàng mà tản trên mặt đất. Bởi vì chỉ có hai người tại đây, Nguyễn Ly liền dùng một cây ngọc trâm tùy hứng vãn tóc, mái tóc dài phần lớn buông xõa xuống dưới, có vẻ dịu dàng tùy tính.

Giờ phút này nàng không nhanh không chậm nói chuyện, trong tay rót trà, quanh thân khí chất trầm ổn mà nhu hòa.

Đã lâu như vậy, kể từ lúc Lạc Thanh Từ rời đi mười năm, Nguyễn Ly dường như trong một đêm hoàn toàn trưởng thành, dù cho hiện tại Lạc Thanh Từ đã trở về, Nguyễn Ly vẫn thường trong lúc lơ đãng toát ra khí chất nội liễm hàm súc, giống hệt như Hoài Trúc Quân ngày xưa.

Mà nàng cũng càng ngày càng am hiểu việc chiếu cố sư tôn của mình.

Chỉ là Lạc Thanh Từ thích Nguyễn Ly nhã nhặn lịch sự như vậy, lại càng thích nàng ấy tươi đẹp đáng yêu như thời niên thiếu.

Vì thế Lạc Thanh Từ bỗng nhiên dời đi đề tài, hỏi Nguyễn Ly, "A Ly, mới vừa rồi ta có phải hay không làm nàng mất mặt?"

Đề tài đột ngột quay về chính mình làm Nguyễn Ly không kịp phòng ngừa, nàng ngừng động tác pha trà, vội vàng ngẩng đầu, "Sư tôn cớ gì lại nói thế?"

Lạc Thanh Từ nhấp môi, tiếp tục nhìn chằm chằm nàng, "Mới vừa rồi Từ Ưu khoe chiếc mặt nạ kia với nàng, sư tôn nàng ấy tay nghề quá tốt, ta làm đều kém xa, nàng vốn là Long Vương, ta lại tặng mấy món đồ như vậy cho nàng, thật là ủy khuất nàng."

Nguyễn Ly trên mặt kinh ngạc dần dần hóa thành ý cười, nàng bất đắc dĩ buông tách trà xuống, nhẹ cầm tay Lạc Thanh Từ, cúi đầu nhìn kỹ từng ngón tay của đối phương, cười khẽ nói: "Từ Ưu ganh tỵ với ta, cho nên mới muốn khoe khoang. Tay nghề thủ công của sư tôn tuy không hoàn mỹ, nhưng với ta lại là độc nhất vô nhị, đẹp cũng được mà xấu cũng thế, ta đều thích, đối phương trêu chọc không nổi ta đâu."

Nàng ngừng một chút, ngón tay ấm áp lại nhéo nhéo ngón tay lành lạnh của Lạc Thanh Từ, sâu kín nói: "Hơn nữa, ta cảm thấy tay của sư tôn, thực linh hoạt."

Miệng nàng nói ra lời ái muội như vậy, cho dù nàng biểu tình đứng đắn, Lạc Thanh Từ cũng nhịn không được hiểu lệch đi, thế cho nên Lạc Thanh Từ dán đến gần, ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Nơi nào linh hoạt?"

Vừa nói, Lạc Thanh Từ vừa nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, dưới tay lại trở ngược mà vuốt ve ngón tay thon dài của đối phương.

Nguyễn Ly oán trách mà nhìn Lạc Thanh Từ một cái, tuy nói phần lớn thời điểm Lạc Thanh Từ biểu hiện vẫn là trầm ổn dịu dàng, nhưng theo hai người ở bên nhau, các nàng càng ngày càng giống tính nhau, đôi khi Lạc Thanh Từ cũng sẽ lộ ra một mặt trẻ con, thậm chí có chút ác thú vị.

Nguyễn Ly đã quá quen thuộc sự hư hỏng này của sư tôn mình, cũng liền thò đi qua nhìn chằm chằm nàng ấy, thẳng đến khi Lạc Thanh Từ ánh mắt mê man, nàng mới hôn nhẹ lên lông mày đối phương, "Sư tôn, đồ nhi cũng không rõ lắm, hay là sư tôn đến chỉ cho đồ nhi đi?"

Lạc Thanh Từ cười rộ lên, ngón tay triệu ra một sợi linh lực băng lam, Nguyễn Ly liền bị nàng trói buộc vòng eo, xoay tròn một cái cả người liền vững vàng rơi vào trong ngực nàng.

Nguyễn Ly hô nhỏ một tiếng, duỗi tay ôm cổ Lạc Thanh Từ, "Sư tôn?"

Lạc Thanh Từ không nói lời nào liền như vậy nhìn Nguyễn Ly, trong mắt mang theo một tia mỏng cười, ngay sau đó lập tức bế lên nàng, một cái xoay người bay lên tàng cây cổ thụ ngoài sân.

Vừa lên tới, tuy nói Lạc Thanh Từ ôm Nguyễn Ly, nhưng nàng vẫn thập phần thích ý nằm trên tàng cây nàng vẫn hay nghỉ ngơi ngày thường, mà Nguyễn Ly bị nàng ôm lấy nửa đè ở trên người nàng.

Nguyễn Ly nghiêng mắt nhìn qua, Lạc Thanh Từ đã gối đầu lên tay trái nhắm mắt lại, biểu tình lười biếng tùy ý, bộ dáng này giống hệt như Trì Thanh năm đó, phóng túng thoải mái.

Nguyễn Ly có chút bật cười, "Sao sư tôn lại thích ở trên cây như vậy?"

Lạc Thanh Từ hơi mở mắt, duỗi ngón tay đè lại môi Nguyễn Ly, sau đó che đôi mắt nàng ấy, "Ngoan, nằm với ta trong chốc lát đi."

Sau đó nàng thấp giọng nói: "Nhắm mắt lại nằm giữa không trung, xiêm y buông xuống, gió mát thổi qua mặt, có thể cảm nhận được nhất cử nhất động bên ngoài, nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, làm ta cảm thấy nhẹ nhàng tự tại. Còn có dưới thân tuy nói tàng cây khô cứng, nhưng giữa vững chắc lại mang theo bồng bềnh, thực kỳ diệu."

"Quan trọng nhất chính là có nàng bên cạnh ta.... Ta vẫn nhớ năm đó nàng hôn mê chưa tỉnh, ta mang theo nàng nằm ở trên cây cổ thụ ngoài thành Phù Phong, ta lẳng lặng nhắm hai mắt, cảm giác được một chút sức nặng của nàng trên người, ấm áp, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng hô hấp nho nhỏ của nàng. Tuy nói ta rất muốn nàng, nhưng ta cũng thực an tâm, rồi sau đó nàng tỉnh, bồi bên cạnh ta không rời, cùng ta màn trời chiếu đất............" Mặt sau cũng không cần Lạc Thanh Từ nhiều lời, song tu ở trên cây tuy rằng có chút hoang đường cùng phóng túng, nhưng lại là chuyện nhiệt liệt nhất trong sinh mệnh của nàng cùng Nguyễn Ly.

Nguyễn Ly nhắm mắt trộm mở, nhìn Lạc Thanh Từ bên cạnh, ngay sau đó nghiêng thân qua, rúc vào trong lòng ngực Lạc Thanh Từ, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương.

Lạc Thanh Từ duỗi tay phải nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Nguyễn Ly, "Còn có lần đó ta xuất quan chờ gặp mặt nàng, ta nằm một mình trên cây, tuy rằng nàng còn chưa tới, nhưng ta biết chỉ cần ta nằm chốc lát nàng liền sẽ đến, bồi ta nằm ở kia nghỉ ngơi."

Nói xong Lạc Thanh Từ cũng mở bừng mắt, nhìn chằm chằm Nguyễn Ly.

"A Ly, rất nhiều thời điểm ta đều có chút hoảng hốt, đặc biệt là nhìn đến Vân Huyên cùng Mạnh Thuyền, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt. Dù cho trăm năm qua đi, ta vẫn có chút không thể tin được, ta thế nhưng sẽ ở lại thế giới này lâu như vậy, trải qua rất nhiều chuyện, ta thật sự có được nàng, có thể cùng nàng sớm chiều bầu bạn, tự tại sung sướng."

Nguyễn Ly nghe xong Lạc Thanh Từ nói, nhẹ chống cánh tay, cúi người nhìn Lạc Thanh Từ, giữa mày lộ ra vài phần lưu luyến, "Ta ở bên sư tôn đã trăm năm, còn không thể làm sư tôn cảm thấy kiên định sao?"

Lạc Thanh Từ bình tĩnh nhìn đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Ly, một lát sau duỗi tay câu lấy nàng tóc dài buông xuống, khẽ lắc đầu, "Không phải lòng ta không yên ổn, chỉ là đôi khi ta cảm thấy mình giống như đang nằm mơ."

Nguyễn Ly cúi xuống hôn hôn khóe môi Lạc Thanh Từ, nàng cũng không vội thâm nhập mà chỉ là ôn nhu hàm chứa, thường thường cắn nhẹ vào bờ môi mềm mại tựa như đóa hoa mai trong sương sớm kia.

Nàng không có buông ra Lạc Thanh Từ, liền như vậy gần gũi ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, "Như thế này, vẫn tính là nằm mơ ư?"

Lạc Thanh Từ rầu rĩ cười, "Nàng thật là, ngày càng thêm to gan lớn mật."

Nguyễn Ly nghe vậy buông ra Lạc Thanh Từ, sau đó hóa thành tiểu kim long thập phần nhanh nhẹn mà chui vào ngực áo đối phương. Nàng rất thuần thục ôm lấy nơi mềm mại căng đầy bên trong, da thịt trực tiếp tương dán không hề cách trở làm nàng thích ý vô cùng. Sau khi tìm được tư thế thoải mái để hưởng thụ, nàng vươn đầu nhỏ gác lên ngực Lạc Thanh Từ, lắng nghe dưới thân nhịp tim đập thùng thùng có chút hỗn loạn, lẩm bẩm nói: "Là sư tôn dung túng đồ nhi."

Một đoàn nho nhỏ này làm cả người Lạc Thanh Từ đều đi theo mềm mại xuống, nàng duỗi tay xoa xoa đầu rồng nhỏ, đặc biệt là hai cái tiểu long giác, nơi nào cũng chưa buông tha, sờ soạng hoàn toàn.

Nguyễn Ly bị Lạc Thanh Từ xoa đến chịu không nổi, nàng thò ra bên ngoài một chút, đơn giản chôn nơi cổ nàng ấy, nhẹ nhàng cắn một ngụm, "Không phải nói nằm trong chốc lát sao? Sư tôn đây là làm gì?"



Lạc Thanh Từ rũ mắt xuống, ngón tay dừng nơi cằm của Nguyễn Ly, nâng đầu nàng ấy lên, thăm dò hôn hôn một chút, lúc này mới ôm lấy tiểu kim long nhắm mắt lại.

Nguyễn Ly mở hai mắt, con ngươi lấp lóe, móng vuốt nhỏ kim sắc vươn tới đặt trên ngực áo Lạc Thanh Từ, nhẹ nhàng chuyển động.

Lạc Thanh Từ nâng ống tay áo, đem nàng che lại, "Không được giẫm sữa."

Nguyễn Ly ở bên trong cố lăn lộn vài cái, sau đó ngoan ngoãn bất động, liền như vậy ghé vào Lạc Thanh Từ, dán chặt trên người nàng ấy. Sư tôn vốn là da thịt mềm mại mát lạnh, dần dần bị nhiệt độ cơ thể rồng của nàng làm nóng lên, tản ra làn mai hương sâu kín mà nàng yêu thích nhất.

Cho dù cả hai đã sớm không phải phàm nhân, nhưng Nguyễn Ly vẫn không ngăn được cơn buồn ngủ đang kéo tới, nàng mơ mơ màng màng nói: "Ta thực thích những ngày tháng này, cái gì đều không làm, liền biến thành một tiểu long được sư tôn mang theo, sư tôn đi nơi nào ta liền ở nơi đó, rất thoải mái."

Lạc Thanh Từ tựa hồ ngủ rồi, vẫn chưa đáp lại Nguyễn Ly, chỉ là khi tiểu kim long vừa nhắm mắt ngủ, nàng liền vuốt ve đầu rồng, lẩm bẩm nói: "Rồng ngốc, mặc kệ nàng là A Ly hay Tiểu Long Tử, hay là Long Vương, nàng ở đâu ta liền theo đó."

- -----------------

Sau khi Long tộc cùng Nhân tộc giảng hòa, vẫn luôn thái bình không có việc gì, dân cư càng ngày càng an ổn thịnh vượng, vì thế Nguyễn Ly cũng không cần quá bận tâm chuyện trong tộc. Sự vụ lớn nhỏ đã có Vân Huyên cùng Huyền Ảnh thay nàng xử lý, đặc biệt là Vân Huyên, ngần ấy năm càng thêm trầm ổn, tâm tư cũng đủ rộng rãi, giao cho nàng ấy, Nguyễn Ly rất yên tâm.

Bởi vậy sắp xếp xong đâu đó, nàng liền sẽ theo Lạc Thanh Từ đi du ngoạn thế gian, thi thoảng cũng sẽ hội ngộ cùng hai người Từ Ưu cùng Lạc Thanh, nhưng phần lớn đều là Từ Ưu không ngừng khoe khoang sư tôn của nàng, làm Nguyễn Ly nhìn không nổi nữa, rốt cuộc tách ra mỗi bên đi tìm chốn yên hương của riêng mình, hành tung càng thêm mơ hồ không chừng.

Tô Ngọc cùng Trình Tố tuy rằng thường xuyên nhận được tin tức các nàng gửi về, nhưng mấy năm mới có thể gặp các nàng một lần.

Mà lúc này đây đều hai năm trôi qua, Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly vẫn chưa trở lại Hàn Lộ Viện.

Thiên Diễn Tông trải qua mấy trận phong ba, sau khi Lạc Thanh Từ rời đi, Cố Chi Triều bế quan không ra, Tần Nam Dương hồi phục thương thế cũng bắt đầu ra ngoài lịch luyện, trưởng lão Thiên Diễn Tông cũng chỉ còn lại Giang Nguyệt Bạch, này đối Thiên Diễn Tông đả kích cực đại.

Tô Ngọc có năng lực, nhưng rốt cuộc tuổi còn trẻ, thực lực so với các chưởng môn trong Tiên Minh đích xác kém một ít, bởi vậy mấy năm nay trên vai nàng gánh nặng rất lớn, nàng không có cách nào buông xuống trách nhiệm tông chủ mà sớm chiều ở bên Trình Tố. Cho nên Trình Tố đành phải nhân nhượng, cách đoạn thời gian liền sẽ tới Thiên Diễn Tông bồi nàng.

Nhưng lần này Trình Tố vậy mà nửa tháng không có bóng dáng, làm Tô Ngọc đều trông ngóng nàng đến héo mòn.

Sau khi an bài tốt Đại Hội Tiên Minh 5 năm tổ chức một lần, Tô Ngọc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, nàng mặc một thân thường phục chưởng môn màu xanh đen, đứng trên đỉnh Lạc Nhật Phong nhìn xuống ngàn bậc thiên giai phía dưới. Bận rộn đi qua làm cho người luôn vất vả với công việc tông môn như nàng có chút thời gian rãnh, tưởng niệm liền ngăn không được xông tới.

Nàng nhớ sư tôn cùng sư muội, càng muốn gặp người kia đã nửa tháng không thấy mặt.

"Hồi tông chủ, Phạn Âm các chủ đưa tới bái thiếp, sáng mai tiến tông môn có việc muốn thương lượng với ngài."

Đệ tử phía sau vững bước đi tới, khom lưng bẩm báo.

Tô Ngọc nghiêng thân cầm lấy bái thiếp, khẽ gật đầu, "Ta đã biết, còn có chuyện khác không?"

"Vạn phong chủ nói tân đệ tử đã nhập môn một năm, hẳn là tới lúc mở ra Kiếm Trủng, thỉnh tông chủ cùng các vị trưởng lão cùng khai đại trận Kiếm Trủng." Vừa nói xong, đệ tử này phát hiện vị chưởng môn xưa nay cần cù nhẫn nại thoáng nhíu mày.

"Tông chủ, có gì khác thường ạ?"

Tô Ngọc khẽ lắc đầu, dừng một chút lại nói: "Vấn đề Kiếm Trủng, sau khi tiếp đón Phạn Âm các chủ, chúng ta sẽ bắt đầu, nếu hôm nay không còn chuyện quan trọng khác, chớ có quấy rầy ta. Ta vừa ngộ ra nhất chiêu kiếm quyết, cần tĩnh tâm nghiên cứu."

Tô Ngọc nói rất nghiêm túc, đệ tử kia không có nghi ngờ, vội vàng tuân mệnh lui xuống.

Chờ đến hắn tận chức tận trách canh giữ bên ngoài viện, chặn khách đến quấy nhiễu, Tô Ngọc thay đổi một thân y phục màu thiên thanh, ngắm nhìn chưởng tâm bạch ngọc trâm trong tay, nàng cong môi cười, xoay người liền biến mất vô ảnh.

"Lâu chủ, chúng ta nên đóng cửa."

Tiểu nhị nhìn thấy Trình Tố vẫn còn đắm chìm trong suy tư, cung kính nói.

Trình Tố nhìn sắc trời, gật gật đầu, "Được rồi, thu dọn đi, gần nhất nhiều lưu ý một chút, nhìn xem có hay không khách nhân hành vi dị thường."

Trong khoảng thời gian này Trình Tố vội đến chân không chạm đất, gần đây Nhà Đấu Giá xảy ra chút chuyện, gặp phải một đám người khó chơi, thuộc hạ của nàng không cách nào xử lý, nàng phải tự mình ra mặt mới thu xếp ổn thỏa.

Nghĩ đến nhóm tu sĩ kia thân phận quái dị, linh lực cường hãn, trong lòng Trình Tố có chút bất an, dĩ vãng chưa bao giờ tiếp xúc những người này, không biết bọn họ khi nào xuất hiện ở Phù Phong, hơn nữa họ yêu cầu nhiều nội đan yêu thú như vậy, thật sự quá khác thường.

"Thuộc hạ đã rõ, xin ngài yên tâm." Tiểu nhị lĩnh mệnh lui xuống.

Trình Tố xoa xoa đôi mắt, nhìn màn đêm dần buông, không biết tiểu tông chủ của nàng đã bận rộn xong chưa. Chính mình nửa tháng không tới, nàng ấy cũng không sang đây. Thật sự bận rộn đến mức này sao, nửa tháng không gặp cũng không biết đưa cái tin.

Trình Tố trách thầm trong bụng, xoay người trở về phòng chính mình. Nàng chuẩn bị sáng mai tới Thiên Diễn Tông, nhìn xem nữ nhân bạc bẽo nửa tháng không tin tức kia.

Chỉ là vừa tiến phòng ngủ, nàng liền cảm thấy có chút không thích hợp, tay đẩy cửa dừng một chút, cuối cùng như cũ bất động thanh sắc bước vào phòng.

Trình Tố chậm rãi ngồi xuống bên bàn, thản nhiên rót một tách trà, nhưng khi nâng tách lên nàng lại không uống, mà cấp tốc ném về phía bình phong, tách trà mang theo một trận sóng linh lực đánh thẳng vào đối phương, "Khách nhân phương nào, mời ra đây!"

Người kia phất tay đánh tan linh lực của nàng, vững vàng đón lấy tách trà, sau đó xoay người bước ra.

Trình Tố cười lạnh một tiếng, trở tay chuẩn bị xuất chiêu, lại thấy được nữ nhân mới vừa rồi còn khiến nàng tâm sinh oán trách đứng ở trước mặt.

Tô Ngọc nho nhỏ đánh cái hắt xì, xoa xoa chóp mũi, nhìn Trình Tố vẫn còn sửng sốt, "Không biết sao tự nhiên lại hắt xì, có phải ta đã chọc ai kia sinh khí, nên nàng ấy đang lặng lẽ mắng ta rồi?"

Sự kinh ngạc trên mặt Trình Tố hóa thành kinh hỉ, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt liền ngạo kiều mà xoay đầu, duỗi tay lấy về tách trà trong tay Tô Ngọc, điềm nhiên uống một ngụm, "Tô đại tông chủ tối nay như thế nào có thời gian rãnh rỗi, ban đêm xông vào tửu lầu Tố Linh của ta."

Tô Ngọc trong mắt có chút áy náy, từ phía sau ôm lấy Trình Tố, gác cằm lên đầu vai nàng, nhuyễn thanh nói: "Có phải nàng đang giận ta không?"

Trình Tố nhún nhún bả vai, nhưng Tô Ngọc lại không buông ra như cũ dán nàng, nhỏ giọng nói: "Tố Tố, ta rất nhớ nàng." Thanh âm có chút thấp, chứa đầy tưởng niệm, còn có tràn đầy ủy khuất, làm một chút giận dỗi kia của Trình Tố tan thành mây khói, tâm cũng mềm xuống.

"Nàng còn ủy khuất?'

Tô Ngọc khẽ lắc đầu, "Không ủy khuất, là ta làm nàng buồn. Thực xin lỗi, ta luôn để nàng chịu thiệt." Nàng thở dài, thực nghiêm túc xin lỗi, là thật sự cảm thấy chính mình có lỗi với Trình Tố.



Trình Tố nghe vậy cúi đầu, buông tách trà, xoay người nhìn chằm chằm Tô Ngọc, cuối cùng duỗi tay sửa sửa vạt áo cho nàng, "Ta chỉ là quá nhớ nàng, cũng không phải giận hờn gì. Nàng quá bận rộn nên mới lạnh nhạt ta, ta đều hiểu, nên chưa từng trách nàng."

"Ta thế nào lạnh nhạt nàng, hôm nay cuối cùng tạm xử lý thỏa đáng mọi chuyện, lại nghĩ nàng hẳn là cũng có việc ràng buộc, cho nên ta nhịn không được, trộm qua đây thăm nàng."

Trình Tố nhấp miệng cười nhẹ, "Làm khó tông chủ đại nhân, đám người bảo thủ kia có phải hay không luôn làm phiền nàng?"

Chuyện Tô đại tông chủ thích đệ nhất phú thương Trình Tố, đã sớm lan truyền khắp Thiên Diễn Tông. Vạn Triệt cùng Tần Nam Dương không ngừng một lần cảm khái sư môn bất hạnh, ba sư đồ Lạc Thanh Từ đều có chung đam mê, mặc kệ bọn họ khuyên can Tô Ngọc không biết bao nhiêu lần, cũng không ý nghĩa.

Tô Ngọc nhanh chóng lắc đầu, "Không có, bọn họ bây giờ đều cam chịu."

Trình Tố có chút kinh ngạc, "Vì sao?"

Tô Ngọc nhìn nàng, cười cười, "Thê tử của nàng dĩ nhiên có diệu kế." Đây là ra vẻ thần thần bí bí, không chịu nói.

Nhắc đến diệu kế, cũng không phải thực lòng vòng. Tô Ngọc xưa nay làm người thẳng thắn, nghe bọn họ nói mấy điều khó chịu về Trình Tố, nàng nhịn không được phát giận, ở trước mặt bọn họ lập huyết thề. Nàng cùng Trình Tố định cả đời bên nhau, tuyệt không sửa đổi, trừ phi nàng chết.

Nhìn khế ước đã thành, Tần Nam Dương xem thế là đủ rồi, sư muội của hắn bị vương thượng Long tộc cấp chạy, hắn không thể làm gì, giờ chỉ còn lại Tô Ngọc người có năng lực nhất trong lứa đệ tử này, hắn dĩ nhiên phải hết lòng giữ gìn nàng. Khẽ thở dài, Tần Nam Dương mang theo đám người Vạn Triệt rời khỏi Cửu Khôn Đường, chỉ bỏ lại một câu, Thiên Diễn Tông chỉ nhận thêm người vào, chứ không thể mất đi tông chủ.

Trình Tố bình tĩnh nhìn nàng, "Không có làm việc ngốc đi?'

Tô Ngọc quyết đoán lắc đầu, "Không có."

Trình Tố thấy nàng không nói, cũng không hề hỏi, chỉ là hừ một tiếng, "Nếu để mấy lão già kia biết, tông chủ bọn họ suốt đêm từ Sài Tang lao tới Phù Phong, chính là vì gặp ta, hẳn là tức điên."

Tô Ngọc nghiêng thân đi qua, "Ta thật vất vả mới nhìn thấy nàng, nàng chỉ muốn nói về chuyện này sao?"

Dáng vẻ của nàng vừa ủy khuất lại đáng thương, thật sự không hề liên quan đến hình tượng Tô đại tông chủ trầm ổn nội liễm, cũng không hề là phía trước nữ nhân đầu gỗ ở trong mắt Trình Tố.

Ánh mắt Trình Tố từng tấc đảo qua gương mặt nàng, sau đó cười khẽ ngón tay đỡ lấy cằm nàng, "Vậy không nhắc đến bọn họ nữa, chỉ nói chuyện chúng ta thôi."

Tô Ngọc cổ họng nuốt nuốt, nhấp môi dưới, vừa muốn di chuyển lại bị Trình Tố giữ lại, "Tố Tố?"

Trình Tố hôn nàng một chút, "Ta có chút giận, cho nên đêm nay muốn phạt nàng."

Lời nói đến giữa chừng đều bị tan biến vào trong môi lưỡi giao hòa. Sau một hồi, trong tiếng run rẩy yếu ớt, có người phá thành mảnh nhỏ nói: "Ngày mai............ Ngày mai ta còn phải gặp Phạn Âm các chủ."

Trình Tố dừng một chút, quấn quýt si mê hôn ở bên vành tài nàng, "Ngày mai ta đưa nàng trở về, đừng lo."

Tô Ngọc mơ màng hồ đồ, hoàn toàn từ bỏ. Được rồi, trời đất bao la, Trình Tố lớn nhất. Phạn Âm các chủ gì đó, cũng không phải thực mấu chốt, Văn Huyền Ca hẳn là có thể thông cảm.

"Ta...... Ta còn có thứ này muốn tặng nàng."

Trình Tố cười đến nhu mị câu nhân, "Ta biết, ta đã thấy, thật xinh đẹp, nhưng hiện giờ chúng ta không có thời gian, sáng mai nàng dùng nó vấn tóc cho ta nhé?"

- -------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Toàn văn hoàn, cảm tạ đại gia một đường làm bạn, hẹn gặp ở áng văn tiếp theo, đề tài game sinh tồn, vô hạn lưu, mạt thế. Tồn cảo sẽ mất nhiều thời gian, hy vọng gặp lại các tiểu khả ái vào mùa xuân.

[Truyện mới] Thần Hi

Thể loại: vô hạn lưu, tương lai hư cấu, mạt thế, cường cường, huyền nghi trinh thám, hỗ công

Nữ chính: Đường Triều Vũ, Tống Vãn Phong

Văn án:

Trên đời này còn có chuyện gì bi thảm hơn sau một giấc ngủ dậy liền phát hiện tận thế?

Đường Triều Vũ nói cho ngươi, có, đó chính là mới xuống lầu liền bị hàng xóm phía trên nhảy lầu nện chết.

Vậy đều chết rồi, còn có thể thảm hại hơn sao?

Đường Triều Vũ nói cho ngươi, có. Đó chính là nàng bị mắc kẹt trong vòng lặp vô tận.

Nàng đã chết hơn 80 lần, hơn nữa theo xu thế này, sẽ còn lần thứ 90, lần thứ 100.

Nàng từ hoảng sợ bất lực, đến chết lặng không có chí tiến thủ, lại đến đập nồi dìm thuyền, rốt cuộc tìm được một chút ý nghĩa tồn tại, nàng gặp Tống Vãn Phong.

Có lẽ ông trời trêu chọc nàng thế này để gặp được Tống Vãn Phong, để Tống Vãn Phong không còn trôi qua khổ sở như vậy nữa.

Thẳng đến một ngày, thế giới của nàng đột nhiên sụp đổ, nàng thật là vì Tống Vãn Phong mà đến, nhưng không phải để cuộc sống nàng ấy tốt đẹp hơn.

Trong mắt Tống Vãn Phong, thế giới này nên sớm bị hủy diệt, những ác ma trà trộn trong người sống, so với tang thi càng khiến nàng ghê tởm.

Nàng đã từng nghĩ rằng không có ngoại lệ, cho đến khi gặp Đường Triều Vũ.

Đường Triều Vũ nói, triều lai hàn vũ vãn lai phong (sớm có mưa lạnh tối gió nổi), tên của chúng ta rất hợp nhau.

Lần đầu tiên gặp gỡ, Tống Vãn Phong đã khịt mũi coi thường, luôn cảm thấy trên người Đường Triều Vũ có một loại trong sạch đến ngốc nghếch, nhưng về sau nàng mới biết, đó chính là một trái tim thuần khiết mà nàng khát vọng đã lâu.

Thế giới dơ bẩn không nên tồn tại này có thể biến mất, nhưng Đường Triều Vũ thì không.

"Người chính là ánh nắng ban mai không bao giờ tắt trong lòng tôi."