Harry Là Ma Vương??

Chương 4: Thiên kiếp



EDITOR: AKKI

BETA-ER: LIÊN + YUE

-o0o-

Hiện tại trời đã sắp tối đen, Harry cũng không rảnh để nói chuyện cùng với Tom về sự tình của thế giới này để chứng minh việc bản thân suy nghĩ đúng hay sai, mà đã vội vã đem Tom nhốt vào trong cuốn nhật ký, ai ngờ cũng vừa kịp lúc tới thiên kiếp, tên Tom không an phận kia không biết y có gây chuyện nhiễu loạn mọi thứ của hắn hay không, đây cũng không phải chuyện giỡn chơi.

Làm lơ Tom làm loạn, châm chọc, đem y đi nhốt lại sau đó mới có thể yên tâm chờ thiên kiếp. Trong long nhiều ít cũng có một chút kích động, phải biết rằng, hôm nay chính là ngày tấn cấp. Trong không trung bắt đầu tích tụ đầy mây đen, từng trận gió lớn từ khắp nơi thổi đến. Một cột sấm sét dữ tợn đánh thẳng về phía Harry, Harry bắt đầu vận khởi pháp lực và một vài lá bùa chống sấm sét đã chuẩn bị trước để ngăn cản thiên lôi, kết giới có vẻ ổn định và kiên cố, một đạo, hai đạo, ba đạo sấm sét…. Kết giới kiên cố chưa xuất hiện vết rách nào, nhưng mà tới đạo thiên lôi cuối cùng bổ xuống, kết giới vững chắc lại bắt đầu xuất hiện vết rách, Harry thấy vậy, kiên trì vận khởi pháp lực ngăn cản, mồ hôi trên trán tích tụ thành từng hạt, khoé môi bị cắn rách ra thành từng vệt máu, nhưng trong ánh mắt kiên định không hề dao động.

Tình hình hiện tại của Harry mà nói, thật đúng là cùng với tiểu cứu thế chủ Harry hoàn toàn giống nhau, chỉ là chính bản thân hắn lại hoàn toàn không hay biết.

Một tia pháp lực cuối cùng của Harry cũng dần dần bị rút cạn, nhưng vẫn phải ngăn cản thiên lôi như cũ, lo lắng dâng trào, cho tới lúc pháp lực hoàn toàn cạn kiệt, rơi vào hôn mê, Harry tới lúc này mới buông xuôi hoàn toàn không biết gì.

….

Qua thật lâu sau, Harry tỉnh lại, phát hiện bản thân còn chưa có chết, phải biết rằng chưa có người nào vượt qua thiên kiếp mà cả người còn nguyên vẹn mà không phải là thịt nát xương tan thì chính là hồn phi phách tán, mà bản thân lại cư nhiên còn sống nguyên vẹn. Bản thân cũng có chút khó tin, lại xem xét cẩn thận lại pháp lực của mình, lại phát hiện mình lại an toàn vượt qua thiên kiếp mà thăng cấp? Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Vui sướng thật lớn đi cùng với lo lắng nồng đậm, bởi vì hắn luôn có một loại điềm báo xấu mãnh liệt trào dâng trong lòng. Nhanh chóng độn thổ trở về trang viên, lại phát hiện, gia tinh nuôi trong nhà của hắn tự nhiên xuất hiện lại chỉ mặt hắn nói: “Ngươi là đứa nhỏ từ đâu tới đây? Tại sao lại tới trang viên của chủ nhân nhà ta giương oai?” Mà bản thân còn kinh ngạc phát hiện, mà hắn còn phát hiện gia tinh nhà hắn lại cao hơn hắn cả nửa cái đầu. Có chút khó tin, đối diện gia tinh nhà mình nói: “Cút ngay! Ta chính là chủ nhân của ngươi.” Nói rồi vận dụng khế ước.

“Sao có thể?” Gia tinh với giọng điệu bén nhọn thét chói tai: “Thực xin lỗi chủ nhân, Lisa không có cố ý, Lisa biết sai rồi, Lisa không nên phạm phải sai lầm cấp thấp như thế, Lisa biết sai rồi!” Nói xong còn dùng đầu tông mạnh vào tường.

“Tốt, không cần phải nói nữa, nhanh chân chuẩn bị bữa tối cho ta, nhanh lên!” Harry hữu khí vô lực, hắn không biết vì sao gia tinh nhà hắn lại làm cho người ta phải chán ghét đến như thế, bọn họ chẳng lẽ không có tự tôn hay sao?

Hoàn toàn quăng câu “Đứa nhỏ” và vấn đề tại sao gia tinh nhà mình lại cao hơn hắn nửa cái đầu ra ngoài, ngạo mạn nâng cao đầu bước vào căn phòng được trang trí xa hoa của mình.

Đi về phòng, nhìn nhìn gương, đi đến trước tấm gương trước mặt chuẩn bị chỉnh trang lại quần áo một chút, lại phát hiện, trong gương rõ ràng là một bé trai trắng nõn, đáng yêu tới cực điểm, một tiểu quỷ mặt đầy ngạo mạn, nhưng để trên gương mặt trẻ con trắng nõn lại phì phì nộn nộn lại có chút khôi hài. Không khỏi nhíu nhíu mày, mà tiểu quỷ trong gương cũng nhíu nhíu mày theo, bĩu môi, tiểu quỷ trong gương cũng bĩu môi. Cảnh tượng này làm cho Harry phải tối tăm mặt mày, nhưng hắn biết đây là sự thật. Liền quăng người lên chiếc giường mềm của bản thân, với ý định khiến cho bản thân tạm quên đi mọi thứ, nghĩ tới dùng nhân dáng này đi thống lĩnh giới Pháp thuật, lại nghĩ tới một đứa nhỏ ngốc ngốc ngồi ở trên ghế cao cao uy nghiêm, ánh mắt thâm trầm nghiêm túc, không khỏi có chút xấu hổ.

Ôi, Merlin ơi! Ta thật sự hoài nghi ta có phải chọc phải ngươi ở nơi nào hay không? Ta đường đường là một Hắc Ma Vương bị ba lần bốn lượt bị ngươi chỉnh cho lên bờ xuống ruộng, thật sự cảm thấy chơi rất vui hay sao? Lão già nhà ngươi không cần phải tới xem náo nhiệt như vậy, ta chỉ muốn an an ổn ổn làm một cái Hắc Ma Vương bình thường là ta thấy đã đủ rồi.

Không cần thăng cấp tới trường sinh bất lão, chỉ cầu an an ổn ổn là Hắc Ma Vương thôi.

Hiện tại mặc dù có tính ta là phân nửa thần, có được pháp lực mạnh mẽ, một đứa nhỏ không thể với tới được mọi người trong giới Pháp thuật tôn kính, khống chế được giới ma pháp sao?  Ta nghĩ bản thân ta sẽ trở thành kém chút nữa sẽ trở thành trò cười cho đám người giới pháp thuật, rồi sẽ có một ngày trên báo chí có tiêu đề: Hắc Ma Vương chỉ cần nghe tên là sợ vỡ mật, ma lực cao thâm lại là tiểu tử ba tuổi rưỡi, lại còn là một đứa nhóc chưa từng tới trường học?

(Tác giả: Không thể không nói, tại nhóc nghĩ nhiều rồi, nhóc xem, nhóc lên làm một Ma Vương bé con xinh xắn, mọi người chắc chắn sẽ không thể nào chống chọi lại vẻ manh manh siêu cấp của nhóc, bảo đảm nhóc không cần phải suy nghĩ trăm phương ngàn kế làm gì cho mệt não, vậy mà có thể dùng bề ngoài manh manh của nhóc làm cho mọi người sẵn sàng quỳ mọp dưới chân nhóc!)

Harry khóc không ra nước mắt, tại sao bản thân lại có thể trở thành dáng vẻ xấu hổ này cơ chứ? Kỳ thật lý tưởng của mình chỉ có duy nhất một cái, đó chính là trở thành Chúa Tể Hắc Ám, đùa giỡn Chúa cứu thế, chọc ghẹo cáo già, sinh ra một người thừa kế, sau đó thống nhất thế giới làm một vị Ma Vương thượng vị, đào tạo ra một người thừa kế thay thế bản thân chỉnh con của Chúa cứu thế, sau đó, lại giúp người thừa kế của mình sinh ra một đứa con, lại thành Ma Vương, lại đào tạo nó để chỉnh cháu của Chúa cứu thế, sau đó lại giúp cho cháu mình sinh ra một đứa nhỏ, lại cho nó đi chỉnh chắt của tên Chúa cứu thế….

(Tác giả: Không thể không mở miệng, thì ra bản tính của Hắc Ma Vương Harry là cái dạng này, còn không bằng để ta đâm đầu tự vẫn cho rồi, đến cả tương lại của nhóc mà nhóc cũng suy nghĩ kỹ tới như vậy, lại còn mang theo cái thù truyền kiếp, cả đời của nhóc đã cùng tên Cứu thế chủ Tom kia đối nghịch rồi, còn tính lên đầu con của nhóc, cháu nhóc, chắt của nhóc…. Đều không thể thoát khỏi, ta nhìn kỹ rồi, nhóc nhất định không phải là một Hắc Ma Vương chân chính, ngươi nhất định là một tên giả mạo!)

Ai, tất cả đều không thể hết rồi, ta thề, ta nhất định sẽ không làm giống như một Hắc Ma Vương bình thường! Hắc Ma Vương ta sẽ không bao giờ để cho bất cứ một người nào bài bố vận mệnh của bản thân, số mệnh của ta sẽ tự ta khống chế! Hắc Ma Vương ta không có gì là không làm được, không gì không biết…..

HẾT CHƯƠNG 4