Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 12



Bốn người hiện giờ đang đứng trước cổng thôn, nhìn cảnh đi lại nhộn nhịp cùng với nét mặt tươi vui của thôn dân Tử Lâm khoanh tay vẻ mặt đầy khó hiểu nói với Minh Tâm ở bên cạnh

"Minh Tâm, ngươi nói xem, có phải tin đồn kia là giả không? Người dân vui vẻ như thế, không khí hoàn toàn không giống với là có yêu quái tác quái, xem ra chuyến này đi uổng công rồi"

Tử Lâm lắc đầu thở dài, Minh Tâm bên cạnh không nói gì chỉ hơi nhíu mày nhìn vào trong

"Chúng ta vào hỏi thử xem"

Vu Bân nhàn nhạt cất tiếng sau đó bước đi, ba người cũng vội vàng theo sau

Họ bước vào một quán nước gần đó, chọn bàn trống ngồi xuống rồi gọi một bình trà

"Trà đến đây"

Chủ quán là một lão bá mái tóc đã điểm sương, nụ cười trông rất hiền lành vui vẻ bưng trà ra

"Đa tạ"

"Nhìn cách ăn mặc của mấy vị chắc là người tu đạo, là người của môn phái nào vậy? Đến đây để diệt quái sao?"

Bốn người thoáng chốc nhìn nhau, Tuệ Phong nhẹ giọng hỏi chủ quán

"Chúng tôi là đệ tử của Phong Vũ môn theo lệnh xuống đây điều tra, lão bá hỏi như vậy chẳng lẽ tin đồn có yêu ma tác quái là sự thật?"

"Là thật"

"Nhưng ta thấy thôn dân ở đây sống rất yên bình không giống như bị quấy rầy bởi yêu quái chút nào"

Tử Lâm khó hiểu cất lời, vị lão bá kia mỉm cười rồi nói

"Đó là vì bây giờ là ban ngày, yêu quái sẽ không tác quái với lại nơi đây cũng không gần chỗ mà yêu quái cư ngụ nên công tử mới thấy họ vẫn vui vẻ như vậy"

Tử Lâm gật gật vài cái coi như đã hiểu

"Lão bá có thể kể thêm một chút được không?"

Vu Bân cất tiếng hỏi, chủ quán nhìn nhìn xung quanh thấy quán cũng chưa có ai đến thế là ngồi xuống kể lại cho họ nghe

"Chuyện bắt đầu từ khoảng một tháng trước, cuối thôn chúng tôi là một hồ nước lớn thông với con sông bên ngoài, cũng vì thế mà chúng tôi cũng hay dùng thuyền để đi ra ngoài bằng đường sông kia, trong đêm nọ, A Tư, con trai của một tiệm trà trong thôn chèo thuyền ra ngoài mua lá trà, vì ở chỗ kia khá xa nên phải đi ban đêm như vậy, nào ngờ đến gần chiều hôm sau không thấy người trở về, phụ mẫu của cậu ta lo lắng liền đi ra hồ nước thì bắt gặp thuyền của con trai mình không có mái chèo đang trôi lơ lửng trên mặt nước, họ cho rằng con mình rơi xuống hồ nên kêu những người lặn giỏi nhất trong thôn đến để tìm xác con trai mình nhưng không hiểu sao một lúc sau đó một trong số người nọ cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó kéo xuống những người xung quanh liền đến giúp may mắn là thoát ra được, khi đó không có ai là dám xuống hồ nữa, còn mọi người cho rằng xác của A Tư chắc đã bị dòng nước cuốn đi, chuyện được lâu ngày thì yên ổn mọi người cũng an tâm lại bắt đầu chèo thuyền ra chỉ là chuyện không may lại ập đến...."

"Lại có người mất tích sao?" - Tuệ Phong nhíu mày hỏi

"Đúng vậy, hơn nữa lại còn nghiêm trọng hơn, cách đây khoảng một tuần, có một đoàn thương nhân đến thôn của chúng tôi bằng đường sông kia"

"Là buổi tối sao?" - Minh Tâm nhấp nước trà nhàn nhạt hỏi

"Đúng vậy, đêm hôm đó mọi nhà đã đóng cửa đi ngủ thì tiếng la hét bỗng vang lên, chúng tôi sợ hãi nào dám ra ngoài, đến sáng hôm sau thì cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt, những mãnh gỗ xơ xác nổi trôi trên mặt nước, không những thế một vùng nước dường như chuyển sang thành màu đỏ trông rất ghê rợn, còn có vài cánh tay như như bị thứ gì đó cắn nát trôi nổi bên trên nữa"

Chủ quán cả mặt sợ hãi khi mô tả lại cảnh kinh hoàng đó, bốn người khi nghe xong đồng loạt nhíu mày, Tử Lâm nhăn mặt nói

"Các người không gọi người đến giải quyết sao?"

"Có chứ, trưởng thôn chúng tôi đã viết thư gửi cho các môn phái gần đây nhờ họ đến giúp, họ cũng cử một vài đệ tử đến nhưng không đánh lại thế là bỏ về luôn"

'Rầm'

"Cứ thế mà bỏ về sao?"

Tử Lâm đập bàn nói lớn, sự tức giận hiện rõ trên gương mặt anh tuấn

"Đ...đúng vậy"

Chủ quán bị khí thế của hắn làm cho giật mình, giọng nói có hơi run rẩy đáp lại

"Tử Lâm..."

Nghe đại sư huynh gọi hắn liền thu lại khí thế của mình. Vu Bân sau khi nhắc nhở Tử Lâm liền quay qua nhìn chủ quán

"Không biết lão bá có biết đó là đệ tử môn phái nào không?"

"Nghe đâu là Vân Thiên môn"

"Hừ, thảo nào...cái đám Vân Thiên môn đó quả nhiên chả có ai tốt lành" - Tử Lâm hừ nhẹ

"Tử Lâm, chú ý một chút"

"Vâng đại sư huynh"

Tuệ Phong một bên uống trà, ngoài mặt bình thản nhưng trong đầu thì cố gắng nhớ Vân Thiên môn là cái môn phái nào, à nhớ rồi thảo nào nghe quen quen

Trong một lần trốn xuống núi đi dạo y vô tình đụng mặt một đám đệ tử của Vân Thiên môn, ấn tượng đầu tiên như thế nào nhỉ, hình như là không tốt lắm, toàn là một đám kiêu ngạo, không coi ai ra gì

Y chỉ vô tình đụng nhẹ vào một tiểu sư muội của bọn chúng cũng đã lên tiếng xin lỗi, nhưng đám người kia lại kéo y lại bắt y phải quỳ xuống xin lỗi, hơ Tuệ Phong y cũng không phải đứa hiền lành mà để người khác dễ dàng bắt nạt thế là xông lên đánh luôn

Mặc dù tu vi cao hơn đám người đó một bậc nhưng mà số lượng người ta đông a, đánh xong thì trên người cũng đã xuất hiện vài vết thương, y còn nhớ lúc trở về phải trốn sư phụ để người không phát hiện đồ đệ ngoan của mình đi đánh lộn với người ta đến nỗi bị thương, cố gắng đến thế mà vẫn bị phát hiện thế là y liền bị sư phụ cấm túc ba ngày không được bước ra khỏi phòng, chậc

Thấy sư đệ mình cả mặt chán nản tặc lưỡi Vu Bân ngồi cạnh nhẹ giọng hỏi

"Sao thế?"

"À không chỉ là nhớ chút chuyện thôi"

Vu Bân nhẹ gật đầu rồi quay qua nói

"Xem ra chuyện này khá nghiêm trọng, chúng ta nên đến cái hồ đó xem thử thế nào"

Ba người còn lại nghe thế liền gật đầu

"Đa tạ lão bá"

Vu Bân đặt mấy văn tiền vào tay chủ quán, bọn họ tạm biệt chủ quán rồi nhanh chóng rời đi

Một lát sau, bốn người đã có mặt tại hồ nước ở cuối thôn, Minh Tâm đưa mắt nhìn xung quanh đầy cảnh giác nói

"Không khí nơi đây rất lạ"

"Đệ làm gì vậy?"

Vu Bân giật mình khi thấy Tuệ Phong ngồi xuống đưa tay chạm vào mặt nước

Không đáp lời hắn, y vẫn tiếp tục đưa tay xuống, khi nước qua đến cổ tay mới nhíu mày nói

"Ta cảm nhận được thứ gì đó đang chuyển động...."

Nghe y nói ba người còn lại liền tiến lại gần

"Mất rồi....." - Tuệ Phong nhỏ giọng nói

"Mất???" - Tử Lâm đầy khó hiểu nhìn y

"Không cảm nhận được nữa"

Tuệ Phong nhíu mày tiếp tục đưa tay xuống sâu hơn, một lúc sau y bỗng cảm nhận được thứ gì đó trơn trượt đang dần quấn lấy tay mình, Tuệ Phong vội vàng rút tay về cả người bật dậy lùi ra sau vài bước

"Có chuyện gì sao?"

Vu Bân đầy lo lắng hỏi, Tuệ Phong mặt đầy khó chịu đưa tay mình lên, thứ chất lỏng trong suốt nhớp nháp dính trên tay cùng với mùi tanh nồng của nó khiến cho Tuệ Phong muốn nôn

Y nhanh chóng vận linh lực để tẩy sạch thứ đó trên tay mình, chỉ là mùi tanh vẫn còn thoang thoảng, Tuệ Phong âm thần than oán, tại sao ở đây không có xà bông cơ chứ, cái mùi này trông kinh chết đi được

Tử Lâm và Minh Tâm sau khi quan sát hồ nước lúc này mới lại gần, Tử Lâm khó chịu nói

"Vẫn không thấy gì"

"Xem ra phải đợi đến buổi tối thôi, ba đệ kiếm một khách điếm thuê phòng tạm thời ở lại đây, còn ta sẽ về báo lại chuyện cho chưởng môn rồi kêu thêm người đến"

"Vâng"

Tuệ Phong nhíu mày nhìn xung quanh rồi xoay người bước đi, từ lúc bước vào thôn tới giờ y luôn cảm thấy rằng dường như có ai đó đi theo mình, nhưng khi nhìn lại lại chẳng thấy gì bất thường, không lẽ do y suy nghĩ quá nhiều

Tại một cái cây lớn cách đó không xa, nam tử mặc hắc y đứng trên cành lớn, đôi đồng tử đỏ qua chiếc mặt nạ kim sắc híp lại đầy thích thú, hai tay ung dung chắp sau lưng, nổi bật là chiếc vòng đen huyền lấp lánh vài ánh đỏ trên cổ tay

"Tôn thượng"

Tử y nam tử đeo mặt nạ màu đen chắp tay quỳ một chân dưới đất đầy cung kính hướng về người bên trên

'Soạt' một tiếng hắc y đã đứng trước mặt người nọ, giọng nói băng lãnh cất lên

"Tìm được rồi?"

"Vâng"

"Giết"

"Tuân lệnh"

Dạ Thiên cúi đầu dõng dạc nói sau đó lại rụt rè ngước lên nhìn tôn thượng của mình

Người kia dường như cảm nhận được ánh mắt khó nói của thuộc hạ mình liền cất giọng hỏi

"Chuyện gì?"

"À dạ...cái đó...ngài...trở về ma cung được chưa ạ?" làm ơn về đi, làm ơn về dùm cái

Cố Dạ Thiên lưng đây mồ hôi, trong lòng cầu trời khẩn phật cho vị tôn thượng nào đó mau chóng trở về mà xử lí công vụ, Bạch Âm cùng hắn mệt lắm rồi

Nam tử 'a' một tiếng, tay nhẹ nhàng xoa xoa chiếc vòng nơi cổ tay, khóe miệng kéo lên tạo một đường cong hoàn hảo

"Ta có việc quan trọng phải làm"

Nói xong liền biến mất để lại Dạ Thiên ngơ ngác ở đó, trong lòng hắn bắt đầu nổi bão không ngừng oán cái vị tôn thượng kia của mình

Việc quan trọng cái beep đi chơi thì có, tại sao hắn phải hầu hạ một tên ma tôn ham chơi bỏ việc, không chút trách nhiệm như thế chứ, thế nào tí về hắn cũng bị Bạch Âm đánh cho một trận cho mà xem