Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?

Chương 40



'Vụt'

Không để họ có thời gian tâm tình hai người nhanh chóng bị làm phiền bởi vô số ngọn xích từ tứ phương lao đến

Dương Nguyệt và Vô Minh vừa nghỉ ngơi lập tức bị gọi ra lần nữa, Dương Nguyệt thì không nói nhưng Vô Minh nó tức lắm rồi đấy nhé, gọi gì gọi hoài, không phải đánh một chưởng là xong à sao cứ thích làm màu mà lôi nó ra hành thế

Tại thích, như hiểu được uất ức của thanh kiếm Lang Nhất Hàn rất thiếu đánh mà nhướn mày nhìn nó

Vô Minh vừa chống trả với đám xích trên thân không ngừng phát những ánh lửa nhỏ li ti, đợi nó đánh xong trận này nó sẽ bay đến băm nát tên hách dịch kia (nếu có thể)

Hai người đứng đối lưng duy trì đánh như thế gần một canh giờ, khẽ nhìn xuyên qua đám sương mù Lang Nhất Hàn liền biết hai người đã không còn trong làng nữa, quả nhiên mục đích của tên kia là dụ hai người đến chỗ nào đó

Lang Nhất Hàn nguy hiểm nhìn vào đám sương mù, nhân lúc y không để ý hai tay kết ấn, đôi mắt đỏ ngầu sáng lên trong làn sương như của một loài dã thú đầy nguy hiểm

Lang Nhất Hàn đem một chưởng phóng ra đánh tan màn sương dày đặc

"Đi!"

Thân kiếm đen huyền rung rinh sau đó phá đường mà đi nhắm thẳng vào thân cây cách đó không xa

Thân cây lớn bị tách ra làm đôi, Vô Minh thuận tiện mà đâm vào vai một hắc y nhân đang núp ở đó

'Phập'

Hắc y nhân bịt kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt đang nheo chặt lại, biết mình đã bị phát hiện hắc y nhân đem Vô Minh rút ra sau đó ôm vết thương nhảy lên cao và biến mất

Sương mù cũng tan dần kéo theo những sợi xích rời đi, hai người lúc này đã có thể nhìn rõ xung quanh, quả nhiên là bị dẫn lên núi

Vô Minh lắc thân người đầy ghét bỏ với thứ chất lỏng đỏ tươi đang đông lại trên thân mình đến trước mặt hắn

Lang Nhất Hàn cũng tiện tay mà phất lên, lập tức thanh kiếm liền trở nên sạch bóng

"Vô dụng, vậy mà cũng không đâm chết được"

Vô Minh đang vui vẻ vì được sạch sẽ bỗng nhiên cứng đờ, như bị chịu đả kích nặng nề nó hướng mũi kiếm lao thẳng đến chủ nhân của mình, bổn kiếm hôm nay còn nhịn, bổn kiếm làm con ngươi

Khí thế hùng hồn là thế nhưng khi chạm đến tầng khí áp bức từ hắn, khí thế đó liền bay đi mất không còn một mống

Ờ thì ngươi là chủ nhân thì cũng xem như là cha ta rồi, gọi ngươi hai tiếng phụ thân cũng không sao...hức nó khổ quả mà

Vô Minh không có tiền đồ mà bay qua người Tuệ Phong cọ cọ lấy lòng, vị mỹ nhân này hay ngươi làm chủ nhân của ta đi, tên kia khó ưa quá ta hầu không nổi hắn

Như hiểu được Vô Minh đang nghĩ gì Tuệ Phong cũng chỉ biết cười trừ nhìn nó

"Còn không mau cút về đây"

Nhận thấy sát khí từ chủ nhân mình, Vô Minh bất mãn rung người một cái sau đó ì ạch bay về vỏ của mình

Tuệ Tuệ Phong thở dài nhìn thanh kiếm yên bình trên tay mình

"Dương Nguyệt à Dương Nguyệt, ngươi còn không mau học hỏi người ta, kiếm nhà người ta còn biết lấy lòng còn ngươi thì.....haizz vẫn là thôi đi"

Dương Nguyệt:........sao nó nằm không cũng trúng đạn thế?

"Phong ca, người cũng đã đi mất, chúng ta nhanh về thôi, ở đây rất nguy hiểm" Hắn đi đến gần y nói

Tên kia chắc hẳn là thuộc hạ của Lang Viên Thiệu rồi, tuy không biết mục đích của chúng dụ hai người đến đây là gì nhưng nó chắc chắn không tốt đẹp gì rồi

Dù rất hiếu kì muốn biết nhưng hắn không thể để y gặp nguy hiểm, đám người đó là nhắm vào hắn nhất định không thể để liên lụy đến y

"Được"

Tuệ Tuệ Phong gật đầu chấp thuận, hai ngươi theo đường mòn mà đi xuống núi trở về làng

Buổi tối xung quanh rất yên tĩnh bởi người trong làng đã ngủ hết, hai người cũng nhanh chóng về phòng mình mà yên giấc

Bên đây yên bình là thế nhưng ở nơi kia thì không chút nào

'Bùm'

'Bùm'

'Bùm'

Hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên kéo theo đó là tiếng đổ vở ầm vang cả một khung trời

Nhìn chiến tích là đổng đổ nát trước mặt, bọn A Phúc đập tay ăn mừng, Cố Dạ Thiên bên cạnh nhếch môi cười, chậc mới xây nhà lại phải xây nhà mới, món quà lớn như vậy không biết hắn hài lòng không nhỉ

"Hộ pháp đại nhân, giờ chúng ta làm gì?" Một trong số tên đi theo lên tiếng hỏi

Cố Dạ Thiên không nhìn tên đó mà đầy thích thú nói

"Đợi xem kịch"

"LÀ KẺ NÀO???!!!?"

Quả nhiên không lâu sau, bọn họ liền nghe được tiếng rống đầy tức giận của Lang Viên Thiệu

"NGƯỜI ĐÂU? MẤY NGƯỜI CHẾT Ở ĐÂU RỒI HẢ?"

Bọn thuộc hạ nhanh chóng chạy đến lập tức ăn chưởng từ hắn

"MỘT LŨ VÔ DỤNG, CÓ BIẾT TRONG ĐÓ LÀ BIẾT BAO NHIÊU BẢO BỐI KHÔNG HẢ???"

Đám thuộc hạ của Lang Nhất Hàn ở trên cây nghe thế không hẹn nhìn nhau, sau đó từ trong vạt áo lấy ra vô số món đồ kì lạ

"Ủa bảo bối là thứ này hả? Ta thấy nó đẹp nên chôm về trang trí nhà cửa"

"Ta cũng vậy"

"Ta nữa"

"Ta cũng thế, thấy phá hủy mấy cái này uổng quá nên chôm về luôn, nè lấy được ba cái"

"Chậc, ta năm cái"

Một trong số đó quay qua nhìn A Phúc

"Lão đại, ngươi có lấy cái gì không"

A Phúc mỉm cười sau đó không thèm giả vờ thanh cao nữa ngồi tụm xuống với đám người

"Các người chỉ được có thế, lão đại các ngươi chôm hẳn một bao, thấy sao?"

Đáng tiếc A Phúc không hề nhận được ánh mắt khen ngời mà là nhận về những cặp mắt khinh bỉ của đám anh em

"Lão đại, cháy nhà hôi của, hơn nữa còn hôi đầy ắp một bao...chậc chậc nói ngươi làm trộm người ta cũng tin"

"Nè nè, các ngươi không phải cũng thế à?"

"Bọn ta lấy ít!!"

"......." Ờ được rồi, hắn cam chịu

Cố Dạ Thiên đứng trên một cành cây cao hơn nhìn thấy đám thuộc tụm lại khoe chiến công của mình mà bất lực, công pháp luyện chả ra hồn mà cái trình chôm đồ nó lên tới nóc rồi, hắn có nên cảm thấy được an ủi phần nào không

Không thèm để ý đến đám thuộc hạ thiểu năng kia, Cố Dạ Thiên quét mắt nhìn đám người đang hỗm loạn bên dưới, dừng mắt trên thân ảnh mảnh khảnh kế bên Lang Viên Thiệu hắn có hơi nhíu mày, người này hắn đã từng gặp sao? Sao lại thấy hơi quen

Bất chợt người kia quay đầu, đôi mắt xanh ngọc chạm với đôi mắt hổ phách của hắn, dưới tấm mạng mỏng che mắt hắn dường như cảm nhận được người này đang cười

Hoảng hốt đôi chút, hắn nhanh chóng kêu thuộc hạ rời đi

"Đi"

Đám người ngơ ngác một chút rồi cũng theo chân hắn rời đi, còn A Phúc thì chậm hơn một chút vì cậu ta đang cố thu lại đám chiến tích mình mới khoe ra, đám người kia thấy thế thì không ngần ngại ném cho lão đại mình tận mấy cặp mắt khinh bỉ, chôm cho cố vào, giờ đi rớt lên rớt xuống

Cố Dạ Thiên lúc này trong lòng đã rối bời, đôi mắt này, rất quen, hắn hình như đã thấy ở đâu đó rồi

Bạch Âm?

Hắn bị suy nghĩ này của mình dọa sợ đến chảy mồ hôi, không thể, chuyện này không thề xảy ra, cái người đó không thể nào là Bạch Âm được

Cố Dạ Thiên đẩy nhanh tốc độ của mình, hắn muốn trở về nhanh nhất có thể, hắn muốn gặp người đó