Hứa Em Nửa Đời, Nhớ Em Trọn Kiếp

Chương 7



Khi Từ Giang không biết nên làm gì, cha mẹ đã chầm chậm trở về, mẹ nhìn thấy phòng con trai hỗn độn một mảnh, vết máu trên khăn trải giường, quần áo trên mặt đất. Bị doạ đến lập tức gọi cho chồng.

Hai người nhìn phòng, lại nhìn con trai phát ngốc ngồi ở trên giường.

Mẹ phản ứng lại trước, bà kéo Từ Giang ra ngoài, đầu tiên ném nội y trên khăn trải giường đi, sau đó mới để bảo mẫu tiến vào giặt sạch những đồ vật ở bên trong.

Xem lại camera trong nhà, sau khi nhìn thấy là Tả Đường thở dài nhẹ nhõm một người, loại người này, cho một ít tiền là có thể giải quyết.

Tả Giang nhìn thấy Tả Đường đi ra từ trong phòng, trên người bọc quần áo của mình, tóc rất loạn, đôi mắt sưng to. Chật vật chạy ra ngoài. Trong lòng Từ Giang rất loạn.

“Có lẽ là qua một đoạn thời gian nữa rồi nói sẽ tốt hơn.” Cha Từ trấn an con trai.

“Mẹ cũng là con gái, cô bé có lẽ qua một thời gian là tốt rồi.” Mẹ Từ an ủi con trai.

Trong lòng Từ Giang vẫn bất an như cũ, rất nhanh anh đã làm ra quyết định: “Cha mẹ, con rất yêu cô ấy, con muốn cưới cô ấy.”

“Không được, con còn nhỏ, còn không hiểu cái gì là tình yêu, hôn nhân đại sự không thể coi là trò đùa, lại nói còn phải xem người ta có đồng ý hay không.”

Mẹ Từ bị quyết định của con trai làm kinh sợ: “Cái này cần nghĩ lại. Nếu không qua một thời gian nữa thì lại nghĩ, hiện tại cũng thi Đại học rồi, Đại học bên Mỹ cũng đã liên hệ xong rồi, nếu không hai đứa mấy năm nữa lại nói được không?”

Trên thực tế cha mẹ Từ căn bản là không cho bọn họ có cơ hội gặp lại lần nữa.

Ngày thứ ba liền tìm một lý do muốn đưa con trai đến nước Mỹ.

Ngày Từ Giang đi đặc biệt muốn gặp Tả Đường, anh muốn nói với Tả Đường, anh yêu cô, anh sẽ cưới cô.

Thừa dịp cha mẹ sắp xếp đồ vật, Từ Giang ra khỏi cửa nhà, đi đến dưới tầng nhà Tả Đường, cô đang phơi nắng trên ban công, sau khi nhìn thấy Từ Giang không có bất luận biểu tình gì mà về phòng.

Từ Giang lên tầng gõ gõ cửa, mở cửa chính là mẹ Tả, bà ấy nhiệt tình đón Từ Giang đi vào.

Từ Giang ở trong nhà Tả Đường đứng ngồi không yên, mẹ Tả gọi Tả Đường rất nhiều lần, Tả Đường mới đi ra, cô không nhìn Từ Giang, trực tiếp đi ra ban công phơi nắng.

Mẹ Tả cười cười xin lỗi với Từ Giang.

“Tả Đường, từ nửa đêm hôm trước trở về không nói lời nào, vẫn luôn ở ban công phơi nắng. Phỏng chừng gặp được việc phiền lòng, cháu đừng để ý, Tả Đường nhà cô ít nói.”

Từ Giang cười cười, tỏ vẻ đã hiểu.

“Cô, ngày mai cháu phải đi Mỹ, có vài lời nói muốn nói với Tả Đường.”

Mẹ Tả tìm lý do đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Tả Đường và Từ Giang.

Từ Giang đi đến trước mặt Tả Đường, ánh mặt trời giữa trưa rất lớn, Tả Đường dựa vào ghế còn đắp chăn.

Từ Giang nửa quỳ trước mặt Từ Giang, muốn kéo tay cô, bị cô tránh đi.

“Đừng, tôi vừa mới rửa.”

Từ Giang không biết nên nói cái gì, chỉ là vẫn luôn xin lỗi.

“Tả Đường, anh yêu em, là thật sự, anh đã nói với người nhà chúng ta có thể kết hôn, trong nhà cũng đồng ý. Chờ anh trở về từ Mỹ chúng ta sẽ kết hôn, em chờ anh mấy năm, anh nhất định sẽ trở về cưới em.”

Tả Đường nhìn nhìn Từ Giang, cười lạnh một tiếng.

“Từ Giang, anh biết lạnh không? Tôi thấy rất lạnh, ánh mặt trời này một chút cũng không ấm áp.”

“Từ thiếu gia khả năng ngốc cùng tôi thời gian dài nên quên mất thân phận của chính mình, anh chính là con người có giá trị tài sản hơn trăm triệu, chúng ta môn không đăng hộ không đối, còn nữa, tôi không thích anh, vĩnh viễn sẽ không.”

Từ Giang lần đầu thấy Tả Đường kích động như vậy, từ trước đến nay cô đều rất yên tĩnh, đều quên mất cô cũng có cảm xúc.

Từ Giang lấy lòng đưa nhẫn ra: “Đây là nhẫn đính hôn của chúng ta, chờ đến khi anh từ Mỹ về, chúng ta sẽ kết hôn.”

Tả Đường lắc lắc đầu, lấy ra một con dao nhỏ từ dưới chăn, trực tiếp cắt qua vai Từ Giang.

“Mỗi lần đều là chính anh nói chuyện, mỗi lần đều là anh bá đạo vô lễ, anh cút khỏi nhà tôi.”

Sau đó Tả Đường rút dao ra, chuẩn bị vạch đến cổ mình, Từ Giang chịu đau đoạt dao. Để nhẫn lại, rời đi.

Mới vừa đi đến dưới tầng nhẫn đã bị ném xuống, Từ Giang nhặt nhẫn lên, nhìn nhìn trên tầng. Tả Đường đã về phòng.

Từ Giang đi Mỹ, tin tức của Tả Đường hoàn toàn bị chặt đứt.

Cô cố tình chặt đứt liên hệ với những người trong lớp, ai cũng không biết sau đó cô thế nào, chỉ biết cô được một Đại học ở Phương Bắc tuyển vào học.

Từ Giang đi tìm, nhà cô đã sớm dọn đi, Từ Giang hỏi thăm tin tức của cô, chỉ nghe hàng xóm nói, cô tốt nghiệp cấp ba đã dọn đi rồi, đi đâu thì không nói.

Ở Mỹ học lấy một văn bằng của Đại học, Từ Giang về nước, đi vào công ty nhà mình.

Mấy năm học Đại học, Từ Giang không yêu ai, ngay cả sau khi có công việc chỉ là vâng theo mệnh lệnh của cha mẹ gặp qua đối tượng được sắp xếp vài lần.

Nhìn những người đó hoặc thanh thuần, hoặc giai nhân diễm lệ, Từ Giang không có hứng thú. Luôn cảm thấy các cô quá ồn.

Đã từng thấy người tốt nhất, những người đó làm sao có thể vào mắt anh được.

Những ngày tháng không có Tả Đường, Từ Giang cảm thấy thật nhàm chán, chỉ có thể dùng thời gian đặt vào công việc, cha mẹ Từ nhìn rất nôn nóng.

Mỗi năm tụ tập bạn học, Từ Giang luôn sẽ rút thời gian để tham gia, nghĩ đến có thể nhìn thấy cô, hoặc là nghe thấy tin tức của cô, mỗi lần anh đều thất vọng mà về. Cô chưa từng tham gia, mọi người cũng không biết tin tức của cô.