Hứa Em Nửa Đời, Nhớ Em Trọn Kiếp

Chương 9



Từ Giang châm một điếu thuốc cho mình, nhìn người lui tới khoa cấp cứu, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô, bình phục tâm tình cửu biệt trùng phùng của mình, Từ Giang đặt tàn thuốc ở trên mua bàn tay đau đớn kịch liệt làm quyết định của anh càng thêm kiên định, làm lại từ đầu, chỉ cần cô không kết hôn, cô vẫn là chính mình, cô nhất định phải ở bên cạnh anh.

Từ Giang giơ cánh tay bị thương đi vào khoa cấp cứu, lấy số, y tả nhỏ nhìn nhìn miệng vết thương, rất nhỏ, bị phỏng một chút, chuẩn bị xử lý.

Từ Giang rụt tay lại: “Tôi chỉ cần bác sĩ Tả Đường xử lý cho tôi.”

Y tá rất bất đắc dĩ: “Bác sĩ Tả Đường rất bận, miệng vết thương này không lớn, tôi có thể giúp anh xử lý tốt.”

Từ Giang có chút đuối lý, sớm biết vậy thì làm cho miệng vết thương lớn một chút, nhưng là vì tiếp cận cô, anh vẫn làm bộ tức giận: “Nghe không hiểu à? Tôi chỉ cần Tả Đường xử lý cho tôi.”

Lần này y tá không nói gì thêm, chỉ là nói anh đợi chút nữa.

Một lát sau, Tả Đường không tới, một bác sĩ nam đến khách khí nói với Từ Giang: “Xin chào tiên sinh, bác sĩ Tả Đường đang ở phòng phẫu thuật. Hiện tại không đến được, tôi là chủ nhiệm khoa này, tôi đến để xử lý miệng vết thương của anh.”

Từ Giang nhìn nhìn người vừa đến, híp híp mắt, cười lạnh nói: “Không có việc gì, tôi có thể chờ, tôi chỉ cần Tả Đường xử lý cho tôi.”

Một y tá đi vào bên người chủ nhiệm nhỏ giọng nói: “Anh ta là Thái Tử gia tập đoàn Kinh Hoa, Từ Giang.”

Chủ nhiệm Bồi cười nói: “Vậy Từ Giang tiên sinh chờ một lát.”

Tả Đường sau khi làm phẫu thuật xong đã nghe thấy có một người bệnh vô cớ gây rối một vết thương rất nhỏ nhất định phải để cô xử lý.

Không nhìn tên, trực tiếp đi đến phòng kiểm tra, nhìn thấy là Từ Giang, ngẩn người, lại không đi ra ngoài. Mà là thuần thục đến kiểm tra miệng vết thương, chưa từng nói nhiều lời. Ở trong mắt cô, không có cố nhân gì, cũng chỉ là một người bình thường bệnh hoạn thôi.

Từ Giang nhìn người trước mắt cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, cô cũng không có biến hoá quá lớn, vẫn là dáng người nhỏ gầy như cũ, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn có đôi mắt to to, tuy rằng không nói nhiều như cũ, nhưng không an tĩnh giống trước kia, là lạnh nhạt cách người ngàn dặm.

Từ Giang muốn hỏi cô có kết hôn hay không, có nhớ mình hay không, rồi lại không biết mở miệng như thế nào, mắt thấy sắp kết thúc, mới cuống quít nói câu: “Đã lâu không gặp.”

Tả Đường không trả lời.

Rất máy móc mà nói câu: “Được rồi, trở về mấy ngày nay đừng đụng vào nước.” Nói xong xoay người rời đi.

Từ Giang muốn giữ chặt cô, bị cô tránh đi chỉ có thể bước nhanh đến ngăn ở trước mặt cô.

Không nghĩ đến Tả Đường móc điện thoại ra trực tiếp gọi điện thoại cho trạm y tá gọi bảo vệ.

Từ Giang chỉ có thể để cô rời đi.

Về đến nhà Từ Giang lập tức gọi điện thoại cho trợ lý, muốn anh ta tìm toàn bộ tư liệu về bác sĩ Tả Đường ở bệnh viện thành phố.

Động tác của trợ lý rất nhanh, không đến một tiếng đồng hồ đã đưa tư liệu cho Từ Giang.

Tả Đường, nữ, 29 tuổi, chưa lập gia đình, nghiên cứu sinh, thạc sĩ, bác sĩ chủ trị khoa cấp cứu bệnh viện tỉnh, trước mắt ở bệnh viện thành phố xuống nông thôn.



Từ Giang nhìn thấy chưa lập gia đình cảm giác như gỡ được gánh nặng.

Anh muốn để cô trở lại bên người chính mình.

Nhìn vết thương trên tay, Từ Giang chậm rãi mở băng gạc ra, ngâm tay vào trong nước, liên tục mấy ngày miệng vết thương đã bắt đầu cảm nhiễm sinh mủ. Từ Giang mới đến khoa cấp cứu, điểm danh muốn Tả Đường xử lý.

Từ Đường mới khám trở về đã nhìn thấy Từ Giang ở trạm y tá vô cớ gây rối, hít sâu một hơi.

Đi đến trạm y tá, đưa Từ Giang đến phòng kiểm tra, mở miệng vết thương ra, nhìn chỗ bị thối rữa, cầm lấy một lọ dung dịch oxy già bắt đầu đổ xuống.

Từ Giang cảm thấy cô khẳng định là cố ý, sau đó cầm lấy kéo bắt đầu cắt thịt thối, Từ Giang đau đến nhe răng trợn mắt, lại không dám kêu lên.

Tả Đường xử lý xong miệng vết thương. Ngữ khí cứng đờ như cũ: “Không muốn phế đi cánh tay này thì phải dưỡng cho tốt.”

“Vậy không phải không thấy được em sao, anh nhớ em.”

Động tác thu thập đồ đạc của Tả Đường tạm dừng một lát.

“Từ Giang, tôi muốn trải qua cuộc sống của mình thật tốt.”

“Anh cũng muốn trải qua thật tốt, muốn trải qua cùng em. Anh nói rồi em chờ anh trở về từ Mỹ chúng ta sẽ kết hôn.”

“Từ Giang, anh buông tha cho tôi đi.”

“Không, Từ Giang anh yêu chính là yêu.”

Từ Giang kích động đứng lên, anh muốn ôm cô. Tả Đường lại sợ hãi chạy đi.

Về đến nhà Từ Giang tiếp tục tra tấn tay anh, miệng vết thương càng lúc càng lớn, cuối cùng Từ Giang có hơi phát sốt.

Anh còn chạy đến bơi lội trong lòng sông.

Buổi tối Từ Giang thành công sốt cao, dì phụ trách chăm sóc Từ Giang chuẩn bị gọi điện thoại cho cha mẹ Từ Giang, bị anh từ chối, Từ Giang để dì gọi điện thoại cho Tả Đường.

Tả Đường ngay từ đầu cũng không muốn đến, nghe thấy Từ Giang sốt cao vẫn đến đây.

Từ Giang nhìn thấy Tả Đường lộ ra nụ cười đắc ý, Tả Đường cho rằng Từ Giang lừa cô, xoay người định đi.

Từ Giang vội vàng đuổi tới, kết quả chân mềm té ngã trên đất, dì nghe tiếng chạy từ phòng bếp ra, đi lên đỡ Từ Giang.

Nói với Tả Đường: “Bác sĩ Tả Đường, cô giúp cậu ấy nhìn xem đi, cậu ấy thực sự phát sốt, toàn bộ bàn tay sưng lên giống móng heo.”

Tả Đường bất đắc dĩ quay người lại. Nhìn thấy miệng vết thương của Từ Giang tức giận đánh anh một quyền: “Anh có phải không cần tay mình nữa hay không?”

Từ Giang lại khẽ cười một tiếng: “Vậy thì xem em có bỏ được hay không.” Tả Đường không có biện pháp nào với anh, miệng vết thương quá nghiêm trọng phải đến bệnh viện.