Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 18



Editor: Hoa - Beta: Nắng

Chương 18: Hệ thống mê hoặc.

***

Thông qua Trần Đinh, Tạ Linh Dụ thấy Tô Lai đặt nước thuốc kia lên bàn, sau đó cậu ta để Chu Lạc theo thứ tự tiêm nước thuốc vào thân thể mấy người nửa người nửa zombie kia.

Nước thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, cảm xúc của những người trong lồng sắt rõ ràng ổn định hơn trước, quan trọng nhất chính là màu da xanh trắng của bọn họ dần khôi phục về bình thường.

Loại biến hoá rõ ràng này nhất định đã hình thành một sự hưng phấn rất lớn đối với đám người đang xem phát sóng trực tiếp.

Lực lượng nào đó truyền đến trên người Tô Lai, Tạ Linh Dụ có thể cảm nhận được hệ thống trong thân thể Tô Lai đang hấp thu năng lượng dao động.

Tô Lai lộ ra vẻ mặt thoả mãn, cậu ta chỉ huy Chu Lạc mang máy ảnh phát sóng trực tiếp lại gần, để người xem có thể dễ dàng thấy được sắc mặt khôi phục lại bình thường của mấy người nửa người nửa zombie kia.

Tạ Linh Dụ phát hiện, sắc mặt của Tô Lai dường như tốt hơn trước nhiều, vẻ đẹp cũng tăng lên rồi.

Quả nhiên là ánh sáng vạn người mê có tác dụng.

Là lúc này, Tạ Linh Dụ di chuyển mấy cái linh tuyến buộc trên người những người trong lồng, vẻ mặt của người trong lồng đột nhiên trở nên dữ tợn, thông qua máy ảnh truyền đến người xem.

Có người xem tâm tư nhanh nhạy, đã phát hiện tình huống khác thường.

Thẩm Thụy và La Ninh tách ra dẫn dắt đội bảo vệ duy trì trật tự ở đại sảnh và sân thể dục, bọn họ cũng thấy hết thảy những gì phát sinh trên sóng trực tiếp.

Cảm giác khủng hoảng nhàn nhạt không tiếng động lan ra trong đám người.

【Chỉ số vạn người mê của ngài tăng 15%, trước mắt có 78%, ánh sáng vạn người mê vận hành ổn định, xin ngài tiếp tục cố gắng.】

Tô Lai đắc ý cười lên, cậu ta tin tưởng không bao lâu nữa, chỉ số vạn người mê liền có thể khôi phục như chỉ số ban đầu. Đến lúc đó, cậu ta nhất định sẽ một lần nữa mê hoặc Sở Hiêu Trần, để hắn ta quỳ trước mặt bổn mỹ nhân, sau đó sẽ hung hăng giáo huấn cái tên Tạ Linh Dụ không biết trời cao đất dày kia!

Tô Lai càng nghĩ càng vui vẻ, dường như đã hoàn toàn chìm đắm vào trong ảo tưởng tốt đẹp của bản thân, biểu tình cũng phơi phới hẳn lên.

Chu Lạc đứng gần lồng nhất, hắn là người đầu tiên nhận thấy người trong lồng không thích hợp. Trong lòng hắn hoảng loạn, cảm thấy mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như hắn tưởng tượng.



Hắn quay đầu định hỏi Tô Lai có muốn dừng phát sóng trực tiếp hay không, lại không nhìn thấy trực tiếp đang truyền ra cảnh tượng đáng sợ như thế nào.

Người trong lồng bị cắn đêm hôm qua, virus zombie trải qua một buổi tối phát tán, cơ hồ đã lây nhiễm ra toàn bộ cơ thể bọn họ.

Sở dĩ bọn họ có thể an tĩnh đứng ở trong lồng, là vì bọn họ bị tiêm một loại thuốc mê rất mạnh, toàn thân cũng bị dây thừng gia cố cứng cỏi trói lại.

Giờ phút này, những người tưởng chừng như sắp "hồi phục" kia trả qua sự "chuyển biến tốt đẹp" ngắn ngủi, vậy mà lại còn điên cuồng hơn trước.

Bọn họ mạnh mẽ thoát khỏi dây thừng đang trói họ, hoàn toàn không quan tâm đến vết máu nâu đỏ chảy ra khi họ cố gắng thoát khỏi dây thừng, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt lại.

Tay bọn họ xuyên qua song sắt, chộp lấy thiết bị phát sóng trực tiếp, vẻ mặt vặn vẹo khát máu ở giây cuối cùng trước khi thiết bị rơi xuống chuẩn xác truyền vào trong mắt của khán giả đang xem trực tiếp.

Thiết bị rơi xuống tạo nên một tiếng vang rất lớn khiến Tô Lai bừng tỉnh khỏi ảo tưởng của mình.

Tầng trên hỗn loạn voi cùng, Trần Đinh nhanh chóng trốn về bên cạnh Tạ Linh Dụ.

"Làm tôi sợ muốn chết! Làm tôi sợ muốn chết! Thì ra xem cận cảnh zombie biến dị lại đáng sợ như vậy." Trần Đinh hô to, "Tôi còn tưởng rằng bọn họ không sao rồi! Sao lại biến thành zombie nữa vậy?"

"Vốn là gạt người." Tạ Linh Dụ nói.

Nước thuốc kia xác thực hữu dụng, nhưng một lượng nhỏ như vậy không thể chữa khỏi cho người bị nhiễm nghiêm trọng được, Chu Lạc được đưa về kịp thời còn phải trị liệu một thời gian dài, huống chi những người đó đã nhiễm nặng.

E là Tô Lai chỉ định cho mọi người một cảm giác an tâm, sau đó sẽ lén từ từ chữa khỏi cho những người đó.

Cậu ta quá nóng lòng muốn lấy được ánh sáng vạn người mê.

"Tác dụng của nước thuốc không nhanh bằng tốc độ lây lan của virus." Tạ Linh Dụ nói, anh vốn định thao túng bọn họ để bọn họ làm ra những hành động giống như nước thuốc không có tác dụng, nhưng khi anh thao túng thì phát hiện, nước thuốc thực sự không chữa khỏi.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Trần Đinh cứ như sắp khóc, "Nếu bọn họ chạy ra ngoài thì người trong căn cứ phải làm sao?"

Tạ Linh Dụ ngạc nhiên nhìn hắn một cái, sao lại muốn khóc rồi?

"Không sao, ta giữ chân bọn họ lại rồi, bọn họ tạm thời sẽ không thể rời khỏi tầng trên. Nếu ngươi không tin, có thể đi xem xem." Tạ Linh Dụ trấn an Trần Đinh.

Trần Đinh có chút động tâm, hắn nói: "Nhưng mà tôi sợ lắm! Nhỡ bọn họ cắn tôi thì sao?"

Tạ Linh Dụ lần này thật sự tin con quỷ này là một con quỷ ngốc rồi.

"Ngươi là quỷ, bọn họ không thể chạm vào ngươi."

Trần Đinh nghe xong, cảm thấy rất an tâm: Mình là quỷ mà! Nghĩ vậy, hắn nhàn nhã xuyên qua tường bay lên trên tầng, thấy những con zombie đó đã phá lồng sắt ra ngoài, nhưng bị linh tuyến kéo lại, không thể rời khỏi tầng.

Khi Trần Đinh đi lên xem xét tình huống, hệ thống rốt cuộc lấy hết can đảm, hỏi Tạ Linh Dụ: "Ngài nói xem tại sao Tô Lai lại không cẩn thận như thế? Tôi cảm thấy người bình thường nếu muốn làm như vậy thì đều sẽ tính toán khả năng chữa khỏi của nước thuốc cùng với tốc độ lây lan của virus trước."

"Sau khi Sở Hiêu Trần xuất hiện, virus zombie liền mạnh hơn, có lẽ cậu ta quên mất việc này."

"A! Cậu ta thật bất cẩn! Hơn nữa tôi nghe nói... cách vua zombie càng gần thì virus càng mạnh."

Tạ Linh Dụ bật cười thành tiếng: "Sao ngươi lại muốn học cách nói chuyện của Trần Đinh?"

"A? Có sao?" Hệ thống xem kỹ lại bản thân, bỗng chốc quên mất bản thân định nói cái gì.

Tạ Linh Dụ bỏ qua vấn đề kỳ quái của hệ thống, anh vươn hai ngón tay trắng nõn, nâng cằm tiểu zombie nhà anh lên.

"Bé ngoan, sao lại không vui?" Anh hỏi.



Lúc nãy khi Tạ Linh Dụ nói chuyện với Trần Đinh thì phát hiện, tiểu zombie rõ ràng rất không vui.

Vừa rồi anh cười, tiểu zombie lại càng không vui

"Em đừng nói chuyện với hắn ta." Sở Hiêu Trần nắm ngón tay đang nâng cằm hắn của Tạ Linh Dụ, đem tay còn lại lại gần, đặt trong lòng bàn tay.

Cả hai tay đều bị bắt lấy khiến Tạ Linh Dụ hơi khó chịu, nhưng nghĩ là tiểu zombie nắm, Tạ Linh Dụ cũng mặc cho hắn nắm.

"Cùng ai?" Tạ Linh Dụ muốn trêu tiểu zombie, vì vậy liền giả bộ không biết, mờ mịt nhìn Sở Hiêu Trần.

"Con quỷ kia." Sở Hiên Trần nghiến răng nghiến lợi.

"Phải không? Ta không nói gì với hắn mà? Sơ Sơ bảo bối... lẽ nào sau ta không thể nói chuyện với người khác, chỉ có thể nói chuyện với một mình ngươi sao?" Tạ Linh Dụ chơi rất vui.

Đúng vậy! Sở Hiêu Trần đáp trong lòng, tôi muốn bên cạnh em chỉ có một mình tôi, tôi sợ người khác sẽ dụ dỗ em! Cướp em đi!

"Hắn không phải là một con quỷ tốt, hắn ngốc! Em không thể nói chuyện với hắn nữa!" Sở Hiêu Trần không thể trực tiếp trả lời câu hỏi của Tạ Linh Dụ, chỉ có thể rầu rĩ yêu cầu.

"Nhưng mà ta chính là thích ngốc, phải làm sao đây?" Trong lòng Tạ Linh Dụ mềm nhũn, anh cảm thấy tiểu zombie của anh cứ như một con mèo bá đạo dính người, nhìn thấy chủ nhân vuốt ve con mèo khác liền nhe răng trợn mắt, gầm gừ cảnh cáo chủ nhân: Mi chỉ được phép chiều ta yêu ta! Mi không được phép có con quỷ mèo khác!

Tạ Linh Dụ rút tay đang để trong lòng bàn tay Sở Hiêu Trần ra, dùng sức xoa mặt của hắn, lại sờ loạn tóc của hắn.

Sở Hiêu Trần mặc anh sờ, Tạ Linh Dụ cảm thấy tiểu zombie của mình chính là một con mèo lớn ngu ngốc.

Rõ ràng rất tức giận, vẫn ngoan ngoan để chủ nhân sờ loạn lông của mình.

Tạ Linh Dụ nâng mặt Sở Hiêu Trần lên, hôn một cái thật vang lên má của hắn.

"Rõ ràng chỉ có ngươi là ngu ngốc nhất." Ban đầu ngốc như vậy, đến hái trái cây còn không làm tốt, còn không biết xấu hổ nói người khác ngốc, Tạ Linh Dụ lẩm bẩm trong lòng.

Anh đặt linh tuyến trong vào lòng bàn tay Sở Hiêu Trần, nói: "Ngươi cầm hắn đi, cho ngươi chơi." Mèo con đều thích nghịch dây.

Sở Hiêu Trần siết chặt linh tuyến buộc Trần Đinh, ôm Tạ Linh Dụ: "Tôi không muốn chơi với hắn, tôi chỉ muốn chơi với em, em cũng không được chơi với hắn."

"Được nha, chờ chúng ta làm rõ nguyên nhân hắn biến thành zombie xong, ta sẽ lập tức tiễn hắn đi."

"Em nói được làm được."

"Nhất định."

Hệ thống nhìn Tạ Linh Dụ dùng dăm ba câu liền dỗ tốt Sở Hiêu Trần, không thể tin được.

Đây.... Đây, đây, đây vẫn là vua zombie hủy thiên diệt địa trong nhận thức của nó sao?

Hệ thống lại nhìn Tạ Linh Dụ ngựa quen đường cũ dỗ Sở Hiêu Trần, trong lòng trầm tư: Chẳng lẽ vừa nãy mình nói không đủ rõ ràng sao? Ký chủ là khờ thật hay là giả khờ vậy?

Trần Đinh trở về liền thấy linh tuyến ban đầu được Tạ Linh Dụ cầm giờ phút này lại ở trong tay của Sở Hiêu Trần.

Vị sát thần kia âm u nhìn hắn chằm chằm, cả người Trần Đinh run lên, vừa định xin Tạ Linh Dụ lấy linh tuyến về, đã bị một ánh mắt của Sở Hiêu Trần ngăn lại, ánh mắt kia nói cho hắn hay: Bị ta cầm ngươi có thể sẽ không chết, nhưng ngươi dám mở miệng nói chuyện, ngươi nhất định sẽ chết.

Tạ Linh Dụ còn khen một câu: "Sơ Sơ, ngươi cầm rất tốt, rất tuyệt."

Kỹ năng thay đổi sắc mặt của Sở Hiêu Trần khi nhìn Tạ Linh Dụ vô cùng cao siêu, rõ ràng khi nhìn hắn là bộ dạng của ma vương, nhưng trước mặt Tạ Linh Dụ chính là một bé ngoan không làm chuyện xấu, Tạ Linh Dụ cũng là người rất cưng chiều bé con, Trần Đinh khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy quỷ sinh của mình thật vô vọng.



Cưng chiều trẻ nhỏ sẽ không có kết quả tốt đâu! Trần Đinh hô to trong lòng.

Sự kiện ngoài ý muốn trong phát sóng trực tiếp khiến cho căn cứ hoảng loạn vô cùng, có người trang bị vũ khí đầy đủ đang đi cầu thang lên tầng.

Tạ Linh Dụ nhắm chặt mắt, cảm nhận được linh hồn trong toà nhà dao động, anh một lần nữa ngự linh.

Thừa dịp người kia bị khống hồn, mang Sở Hiêu Trần rời đi.

Đến bên trong căn cứ, anh buông lỏng linh tuyến kéo tiểu zombie ra, linh lực vừa mới khôi phục trong nháy mắt bị quét sạch, thân thể lung lay muốn đổ.

Sở Hiêu Trần không nói hai lời liền bế anh lên, muốn mang anh về phòng nghỉ ngơi, lại thấy Tạ Linh Dụ nói: "Đi biệt thự của Tô Lai."

Sở Hiêu Trần nghe lệnh, quả nhiên lúc Tạ Linh Dụ tới biệt thự bên trong đã trống không.

Không chỉ trận pháp ở tầng hầm biến mất, ngay cả nước hoa bảy màu mà Trần Đinh nói cũng không thấy, vẫn là tới hơi chậm.

"Đi thôi, không cần ở lại căn cứ này nữa." Tạ Linh Dụ nói với Sở Hiêu Trần.

Nói xong, anh liền nép vào trong lồng ngực Sở Hiêu Trần, yên tâm mà hôn mê.

Sở Hiêu Trần lạnh nhạt liếc nhìn căn cứ hỗn loạn, đi ra ngoài.

-

Tô Lai theo Chu Lạc chạy như điên, so với sự cố khi phát sóng trực tiếp, cậu ta sợ hãi âm thanh đang không ngừng vang lên trong đầu hơn.

【Chỉ số vạn nhân mê của ngài giảm 30%, trước mắt có 48%. Mong ngài mau chóng nâng cao đến 70%, nếu không ánh sáng vạn nhân mê sẽ hoàn toàn mất đi hiệu lực.】

【Chỉ số vạn nhân mê của ngài giảm 10%, trước mắt có 38%. Mong ngài mau chóng nâng cao đến 40%, nếu không ánh sáng vạn nhân mê sẽ tách ra.】

【Cảnh báo! Cảnh báo! Chỉ số vạn nhân mê của ngài giảm 10%, trước mắt có 28%, ánh sáng vạn người mê sắp tách ra.】

- ---

✿: Edit tới đoạn Tạ Linh Dụ hôn Sở Hiêu Trần tự dưng đầu mình nhảy số câu "Mình bên nhau giống như người yêu..." ツ