Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 24: Bệnh viện



Nghe Tạ Linh Dụ nói, ba người đều hơi do dự, dù sao việc xây dựng căn cứ cũng không phải là việc đơn giản.

Nhưng mà, nếu anh em Tạ Linh Dụ có thể trốn thoát thành công trong thi triều lớn như vậy, chứng tỏ bọn họ không yếu ớt như bề ngoài, thậm chí có khả năng còn rất mạnh.

Trần Gia nhớ lại lần thi triều đó, thật là đáng sợ.

Bọn họ có thể trốn thoát là bởi vì bọn họ may mắn, khi đó zombie còn chưa "thăng cấp", phần lớn trí lực không cao, bọn họ mới có thể tránh thoát một kiếp.

Hơn nữa Trần Đinh cảm thấy đám zombie đó máy móc y như đồ chơi, dường như chỉ tượng trưng đi ngang qua sân khấu, doạ bọn họ thôi, Thạch Tùng Hạ lại nói là may mắn, ý trời như thế, số của bọn họ là không chết.

Mặc kệ như nào, có thể sống là tốt rồi....

Sau khi mời, Tạ Linh Dụ cũng hiểu rõ, hành động mạo muội như mời người khác xây dựng căn cứ này, bất kỳ ai thấy đều sẽ như vậy thôi.

Thế giới này khan hiếm vật tư, Tạ Linh Dụ đi cả đường, hiểu rõ chỉ dựa vào thu thập vật tư thừa là không thể hỗ trợ anh hoàn thành nhiệm vụ xây dựng căn cứ 3000 người này.

Hệ thống yên lặng online, an tĩnh chờ mệnh lệnh.

Trên giao diện điểm hiện tại hiện: "-5000", là số điểm lần trước Tạ Linh Dụ ghi nợ.

Tạ Linh Dụ cẩn thận tìm kiếm nhiệm vụ giữa nhiệm vụ cấp C và cấp D, ở trong đó chọn ra hai cái nhiệm vụ anh tương đối nắm chắc.

【 Nhiệm vụ cấp C: Khám phá ký ức của Sở Hiêu Trần. Điểm: 30000】

【 Nhiệm vụ cấp C: Phát hiện căn cứ của Sở Hiêu Trần. Điểm: 10000】

Hai nhiệm vụ này đều có quan hệ với Sở Hiêu Trần, điểm thậm chí còn suýt cao hơn nhiệm vụ cấp B.

Nhiệm vụ có quan hệ với nhân vật chính của thế giới, cho dù cấp bậc thấp, điểm cũng sẽ cao hơn so với các nhiệm vụ cùng cấp.

Tạ Linh Dụ đột nhiên cảm thấy hơi hoang đường, anh vì Sở Hiêu Trần mà đến thế giới này, nhưng mà hiện tại đến mặt Sở Hiêu Trần còn chưa nhìn thấy.

Anh làm hai nhiệm vụ này cũng là muốn đi đường tắt, thuận tiện thử xem có thể hoàn thành nhiệm vụ che giấu không.



Tuy rằng tiểu đội Long Hoa không đồng ý chuyện cùng bọn họ xây dựng căn cứ, nhưng mà suy nghĩ cũng đã hơi dao động rồi.

Năm người cùng nhau đi trên con đường mới, định đi xem những nơi khác xem còn nơi nào có vật tư không.

Ở trung tâm con đường trong cái thành phố nhỏ hoang tàn vắng vẻ này, một toà bệnh viện cao ngất đứng lặng ở đó.

Quy mô của bệnh viện rất lớn, phỏng chừng không còn vật tư thừa.

Tạ Linh Dụ nghĩ như vậy nhưng vẫn đi bộ vào, muốn thử xem có thu hoạch ngoài ý muốn nào không.

Thạch Tùng Hạ mắt long lanh nhìn chằm chằm vào mười ngón tay giao nhau của Tạ Linh Dụ và Sở Hiêu Trần.

Quan hệ vẫn tốt như vậy! Thật vui vẻ thật vui vẻ!

Trần Gia thưởng cho Thạch Tùng Hạ một cái cốc đầu, gõ tỉnh nữ nhân mắt sáng như sao* này.

(*: Đoạn này nguyên gốc là 眼放绿光: mắt phát ra ánh sáng xanh. Mình tìm trên baidu thì đại khái nó ẩn dụ cho sự tham lam hoặc sự háo hức có được gì. Trong đoạn này thì mọi người cứ hiểu đơn giản là Tùng Hạ đang rất phấn khích đi.)

Từ Phi Bách xoa xoa nơi Thạch Tùng Hạ bị gõ, đuổi kịp Trần Gia.

Cơ bắp toàn thân Trần Gia căng cứng, cực kỳ cảnh giác, thành phố này quá yên tĩnh, đến tiếng gió cũng không có, anh ta có hơi bất an.

Trạng thái của Tạ Linh Dụ với đám người Trần Gia hoàn toàn khác nhau, anh nhàn nhã cứ như đi dạo phố.

Chính giữa đại sảnh ở lầu một bệnh viện trồng một cây dã hương* rất lớn, cây dã hương khô héo, lá cây khô vàng treo ở trên không rơi.

May là nơi này không có gió, nếu như nơi này có gió, đoán chừng toàn bộ lá cây sẽ bị cuốn bay, chỉ còn lại cái thân cây khô héo.

Tạ Linh Dụ dừng dưới tán cây, đưa tay sờ lên thân cây dã hương đã sớm mất đi sự sống.

Cái cây này đã chết hoàn toàn.

Thạch Tùng Hạ vừa mới đi vào đã bị cảnh tượng kỳ dị như vậy kinh hãi, cô thốt lên: "A! Đây không phải là phòng khám tư nhân đấy chứ! Cây lớn như vậy, thật đáng tiếc!"

Một âm thanh yếu ớt nào đó bị giọng của Thạch Tùng Hạ át đi.

Tạ Linh Dụ đặt một ngón tay trên môi ra hiệu cho Thạch Tùng Hạ yên tĩnh.

Anh dường như có một loại ma lực nào đó khiến người ta thần phục, khiến người ta vô thức nghe theo lời anh, Thạch Tùng Hạ vội vàng im lặng.

Một lát sau, âm thanh yếu ớt lại vang lên, lần này Tạ Linh Dụ nghe rõ, là từ trên cây phát ra.

Âm thanh kêu cứu của động vật nhỏ.

Xuyên qua tán lá vàng khô héo loang lổ, Tạ Linh Dụ nhìn thấy nó, nó là một con mèo con be bé, ẩn giữa cành cây to lớn, dường như hoà thành một thể với thân cây.

Tạ Linh Dụ vẫy nó: "Qua đây với ta."

Mèo con do dự, muốn xuống lại không dám xuống, Tạ Linh Dụ kiên nhẫn đợi nó lúc lâu, rốt cuộc mèo con cũng run rẩy chuẩn bị nhảy xuống.

Chỉ là không ngờ tới mèo con bị trượt chân ngã từ trên cây xuống.

Cao như vậy, nó rơi xuống không chết cũng bị thương.

Tiểu đội Long Hoa đều nín thở, Thạch Tùng Hạ vươn tay ra theo bản năng.

Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, Sở Hiêu Trần thoải mái bắt được con mèo con kia, xách cổ nó đi đến cạnh Tạ Linh Dụ.

Mèo con hình như rất sợ Sở Hiêu Trần, kêu cũng không dám kêu, lông toàn thân dựng đứng lên, tai cụp thấp xuống.



Tạ Linh Dụ vốn chỉ muốn sờ đầu mèo con, nhưng có lẽ mèo con cảm giác được người đàn ông trắng nõn xinh đẹp trước mặt mình mới là người đáng tin cậy, giãy giụa muốn Tạ Linh Dụ ôm nó.

Hành động nịnh nọt này của mèo con quả nhiên rất được lòng Tạ Linh Dụ, Tạ Linh Dụ vươn tay ra muốn bế mèo con.

Sở Hiêu Trần yên lặng xách mèo con ra xa, không cho Tạ Linh Dụ bế nó.

Mèo con tuyệt vọng meo một tiếng.

"Ngươi làm nó sợ rồi." Ánh mắt Tạ Linh Dụ chuyển động theo mèo con, hơi oán trách nói.

Sở Hiêu Trần lạnh lùng nhìn vào mắt mèo, mèo con tức khắc ngừng kêu, không dám lỗ mãng.

Vốn nghĩ bắt được con mèo con này, chủ nhân sẽ khích lệ hắn khen thưởng hắn, không nghĩ tới toàn bộ tâm trí của chủ nhân lại bị con mèo con này cướp đi, từ nãy đến giờ cũng không liếc hắn một cái, Sở Hiêu Trâng bất bình trong lòng, suy nghĩ khả năng biến con mèo này thành thịt mèo.

Sở Hiêu Trần không ngăn được Tạ Linh Dụ, mèo con vẫn được Tạ Linh Dụ ôm vào lòng.

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp F: Tìm kiếm mèo mướp đi lạc của bác Lý. Nhận được 1 điểm, số điểm hiện tại là: -4999 】

Đây là mèo đi lạc của bác Lý.... Con mèo nhỏ như vậy.... Tạ Linh Dụ cảm thán.

Lúc này, một chiếc lá dã hương vàng khô khoan thai rơi xuống vai Tạ Linh Dụ.

【 Đinh! Chúc mừng ký chủ kích hoạt khen thưởng đặc thù, có được rễ cây thiên nhiên thanh lọc không khí.】

Còn có thu hoạch ngoài ý muốn....

"Ký chủ, khi nào đưa ngài thanh lọc không khí?"

"Sau khi trở về."

"Được."

Mèo con ở trong lồng ngực của Tạ Linh Dụ hiển nhiên rất an tâm, nhưng hình như vẫn còn sợ, muốn chui vào trong quần áo của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ tính tình tốt dung túng cho mèo con.

Thạch Tùng Hạ nhìn hình ảnh "một nhà ba người" Tạ Linh Dụ, trái tim trong mắt bay tứ tung, nhìn soái ca làm gì đó rất là bổ mắt đấy.

Tạ Linh Dụ nhìn thấy dáng vẻ không cao hứng của Sở Hiêu Trần, anh gãi gãi lòng bàn tay hắn, muốn dùng ánh mắt nói cho hắn hay anh chỉ là tạm thời có con mèo thứ hai, nhưng mà ngươi vẫn mà con mèo quan trọng nhất.

Sở Hiêu Trần không biết có get được ý tứ của Tạ Linh Dụ không, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt nhìn con mèo kia.

Tạ Linh Dụ bất đắc dĩ, nói nhỏ: "Nó là con mèo có chủ nhân, chúng ta sẽ trả nó cho chủ nhân của nó."

Tương đương với việc cho thấy Tạ Linh Dụ sẽ không giữ con mèo con này lại.

Băng trong mắt Sở Hiêu Trần tan ra, cứ như đang nói thế còn được.

Nhân lúc Tạ Linh Dụ đang chơi với mèo, Từ Phi Bách và Trần Gia đi tìm kiếm khắp bệnh viện, tuy là không hy vọng, nhưng mà không thu hoạch được gì chung quy cũng khiến họ hơi thất vọng.

"Chúng ta đi về đi." Tạ Linh Dụ nói với tiểu đội Long Hoa.

Mấy người tiểu đội Long Hoa gật đầu, mọi người cùng đi ra cửa bệnh viện, tiểu đội Long Hoa đi trước, Tạ Linh Dụ cùng Sở Hiêu Trần đi phía sau, cách bọn họ mấy mét.

Mèo con ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực Tạ Linh Dụ, khi tiểu đội Long Hoa cách cửa một bước, mèo con đột nhiên giãy dụa kêu lên, có vẻ rất sợ hãi.

Vết nứt lặng yên không tiếng động lan ra trên vách tường.

Giác quan thứ sáu của Tạ Linh nói cho anh biết có chuyện không ổn sắp xảy ra.



"Chạy!" Anh hét lên với tiểu đội Long Hoa, "Đi nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau!"

Trong âm thanh của anh ẩn chứa linh lực, tiểu đội Long Hoa phục tùng mệnh lệnh, một khắc cũng không dừng lại chạy ra ngoài.

Phản ứng của Sở Hiêu Trần còn nhanh hơn tiểu đội Long Hoa.

Nhưng có vẻ vận may đang chống đối hắn, dường như là ngay khi tiểu đội Long Hoa vừa bước ra khỏi cửa, đồng thời khi đó, cả toà nhà khổng lồ "ầm" một tiếng sụp xuống.

Tiểu đội Long Hoa không khống chế được bản thân điên cuồng chạy tiếp, xe bọn họ cách bệnh viện một khoảng, bệnh viện sập không ảnh hưởng đến khu vực quanh xe.

Khi đến cạnh xe họ mới như thoát khỏi khống chế mà dừng lại.

Ngay khi âm thanh sụp xuống vang lên Thạch Tùng Hạ bật khóc, bùn đất trộn với nước mắt khiến mặt cô trông vô cùng bẩn thỉu.

Nếu cô có thể kéo bọn họ cùng chạy, có phải kết quả sẽ khác không....

"Chúng ta đi cứu họ..." Cô nghẹn ngào nói.

Sắc mặt Trần Gia nghiêm trọng, hiển nhiên cũng rất hối hận, chẳng qua anh ta trấn tĩnh hơn Thạch Tùng Hạ.

Mảnh vỡ của toà nhà vừa nặng vừa lớn, bọn họ vừa gọi to, vừa thử di chuyển những khối đá ra nhưng vô dụng, sau đó bọn họ không hề lãng phí thời gian nhanh chóng quyết định nghe theo lời Tạ Linh Dụ đi nơi lần đầu bọn họ gặp mặt để tìm người giúp.

Toà nhà đột nhiên sụp xuống, ngay khi khối bê tông cốt thép rơi xuống chỗ bọn họ, Tạ Linh Dụ điều động linh lực toàn thân bảo vệ tiểu zombie của anh.

Anh quá yếu, linh lực chỉ còn một ít, rất nhanh đã hao hết.

Không uổng công anh chống đỡ khối bê tông trên đỉnh đầu vài giây, tiểu zombie dẫn anh tới chỗ bê tông sụp xuống thành một hình tam giác, nơi đó vừa lúc có không gian nho nhỏ, đủ để bọn họ ở đó chờ người tới cứu.

Không may là khi mảnh vỡ rơi xuống, linh lực của Tạ Linh Dụ không đủ để chống đỡ toàn bộ mảnh thép đang rơi xuống.

Có một thanh thép vừa lúc treo trên đầu Sở Hiêu Trần, anh theo bản năng muốn bảo vệ tiểu zombie, nhưng mà linh lực của anh đã gần cạn kiệt, không thể hoàn toàn chặn thanh thép lại.

Bả vai của anh bị đâm xuyên.

Đau đớn thúc đẩy anh sử dụng chút linh lực cuối cùng, rút thanh thép ra, máu chảy đầm đìa.

- ---

*: Cây dã hương thuộc họ long não, hoa nhỏ màu vàng nhạt, nở vào cuối mùa Xuân, nhựa cây có chứa tinh dầu, có mùi hương rất thơm và đặc trưng; gỗ của cây có thể làm được hương trầm, loại hương rất thơm và quý. Đặc biệt cây có chứa chất safrol, thành phần có giá trị trong chế biến thực phẩm và mỹ phẩm.