Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 31: Hoa nhỏ



Tạ Linh Dụ nhẹ nhàng lấy tay Sở Hiêu Trần ra, kéo hắn lên giường, cởi quần áo của hắn ra mặc vào, sau đó đắp cho hắn một chiếc chăn mỏng.

Anh đặt con khủng long nhỏ trước gối của Sở Hiêu Trần, lại nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần hồi lâu, mãi đến khi âm thanh sột soạt vang lên.

"Lão đại, cứ nhìn chằm chằm hắn lỡ hắn tỉnh lại thì làm sao đây?" Là Trần Đinh.

"Sẽ không." Tạ Linh Dụ quay đầu, cau mày.

"Ngươi dọn sạch sẽ nơi này đi, quá bẩn." Tạ Linh Dụ nhìn zombie không đầu trên mặt đất, nói với Trần Đinh.

"Ôi chao, thì ra tôi tới chỉ để dọn dẹp hộ ngài." Trần Đinh như ai oán nói, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, sau khi Tạ Linh Dụ nói xong không biết đã lấy thùng cùng giẻ lau nhà từ nơi nào, hổn hển phì phò lau sạch vết máu.

Sau khi Trần Đinh lau xong, toàn bộ căn phòng lại rực rỡ hẳn lên, ngoại trừ cái cửa bị hỏng thì nơi này giống y đúc lúc Tạ Linh Dụ mới tỉnh dậy.

Tạ Linh Dụ ra khỏi cửa, Trần Đinh đi theo sau anh, hỏi giỡn một câu: "Hắn ngủ như vậy, mấy con zombie khác ăn hắn thì sao?"

"Sẽ không." Vẫn trả lời ngắn gọn như vậy.

"Tại sao? Lão đại, ngài không nghe hiểu lời của zombie nhưng tôi thì có đấy, mấy con zombie đó đều muốn thay thế hắn trở thành vua zombie."

"Ngươi cũng muốn à?"

"Hừm...." Trần Đinh như đang trầm tư, "Nếu tôi là người, tối chắc chắn không muốn, nhưng hiện tại tôi là zombie, tôi sẽ có suy nghĩ này, dù sao đó chính là vua zombie, rất cao cấp đấy."

"Vậy ngươi có thể thử xem." Tạ Linh Dụ dừng lại, cười cổ vũ Trần Đinh.

"Này này! Sẽ không có hố chứ?" Trần Đinh làm vẻ mặt khoa trương, nóng lòng muốn quay lại thử.

Khi hắn chuẩn bị đi qua cánh cửa bị hỏng kia thì cảm giác linh hồn xuất khiếu đột nhiên ập đến, hắn choáng váng ngã xuống đất, hồi lâu mới tỉnh táo lại, hắn không chết tâm muốn thử lại lần nữa, không ngờ lần thứ hai còn mãnh liệt hơn lần đầu, ngay cả thân thể hắn cũng giống như bị thiêu đốt, bên cạnh bốc lên mùi than cháy khét, đau đớn từ da thịt đến xương cốt.

Zombie không cảm thấy đau đớn, nhưng Trần Đinh cảm nhận rõ ràng được sự đau đớn.

"Quả nhiên là hố...." Trần Đinh mắt đầy sao, "Là gì vậy? Thật là lợi hại!"

Chỉ Tạ Linh Dụ có thể thấy, đó là một màng linh lực trong suốt, lặng yên bao trùm toàn bộ căn phòng, giống như quả cầu pha lê cứng rắn, hoàn toàn đậy kín Sở Hiêu Trần ở trong đó

Hắn chạy chậm hai bước đuổi theo Tạ Linh Dụ, hiển nhiên rất hứng thú với việc này.

"Giống một bức tường che chắn bảo vệ." Tạ Linh Dụ dọc theo hành lang hoa lệ u ám đi về phía trước.

"Tôi có thể học không? Có thể làm cho tôi một cái không? Tôi vô cùng yếu!" Trần Đinh ríu rít.

"Ngươi không học được, cũng không thể làm cho ngươi được, ta chỉ có thể làm cho một mình hắn."

"Ồ." Trần Đinh cảm thấy lời này không có vấn đề gì, nhưng lại cảm thấy bản thân mình vừa ăn một miếng cơm chó.

Tạ Linh đi rất nhanh, Trần Đinh lải nhải đằng sau anh, Tạ Linh Dụ cũng không lên tiếng kêu dừng.

Bên ngoài lâu đài có zombie đang chăm chỉ làm việc, nếu bỏ qua màu da trắng bệch cùng màu mắt đỏ tươi của bọn chúng thì đây quả thật là cảnh phát triển thịnh vượng.

Tạ Linh Dụ từ ngoài nhìn tòa lâu đài, mới phát hiện lâu đài này rất đồ sộ.

Anh một đường rời khỏi nơi này, chừa từng có một zombie ngăn cản.

Màn đêm đã buông xuống, Tạ Linh Dụ đã sớm cách xa hang ổ đèn đuốc sáng trưng của Sở Hiêu Trần, đi tới rừng rậm rộng lớn bên cạnh.

Lúc này, Trần Đinh đột nhiên nói: "Trên người ngài có mùi hương của hắn, cho nên những con zombie đó không dám cản ngài, bọn nó sợ."

Tạ Linh Dụ: "Không cần giải thích cho ta, cũng đừng đột nhiên nói chuyện.... Đưa đèn cho ta."

Trần Đinh đưa đèn ngủ trước kia vẫn luôn buộc hồn phách của hắn cho Tạ Linh Dụ.

Đèn này vĩnh viễn không tắt, Trần Đinh gắn bó với nó đã lâu, sớm đã nhìn nhiều thành quen.

Hai người trầm mặc đi trong rừng, khu rừng này rộng đến đáng sợ, Tạ Linh Dụ mới đi một lát đã cảm thấy rất mệt, lúc này anh lại nhớ tới Sở Hiêu Trần, bình thường trong tình huống này, hắn nhất định đã ôm hoặc cõng mình đi rồi.

"Ký chủ, ngài mệt sao? Không bằng nghỉ ngơi lát đi." Hệ thống đánh giá tình hình, khi Tạ Linh Dụ nhất định sẽ không tức giận yếu ớt mở miệng.

"Ừ." Tạ Linh Dụ ngồi xuống gốc cây, dưới tán cây rậm rạp là mặt cỏ mềm mại, có vài chiếc lá rơi trên đó.

"Trần Đinh, mèo con sao rồi?" Tạ Linh Dụ nhặt một chiếc lá lên, nhìn chằm chằm nó hỏi.

"Béo rồi, bây giờ đang được Thạch Tùng Hạ nuôi."

"Được, trở về ngươi dành thời gian trả nó lại cho bác Lý."

"Ngài không để nó lại nuôi sao?" Trần Đinh hơi nghi hoặc, hắn còn tưởng Tạ Linh Dụ rất thích con mèo nhỏ này, hơn nữa làm sao ngài ấy biết con mèo đó là mèo của bác Lý?

"Nó không phải là mèo của ta, ta sẽ không nuôi nó." Tạ Linh Dụ nhàn nhạt trả lời.

"Được thôi, ngài yên tâm đi."

Tạ Linh Dụ "ừ" một tiếng rồi không nói chuyện nữa, anh nhắm mắt lại, tiến vào nhà kho chứ đồ, trong đó có một cái chậu hoa nho nhỏ.

Bên trong không có đất, chỉ có một gói hạt giống nhỏ.

Bén rể nảy mầm? Tạ Linh Dụ nghĩ vậy, lấy hạt giống ra, bảo Trần Đinh đi đổ đầy đất vào chậu.

Tạ Linh Dụ cầm chậu hoa được lấp đầy đất, lấy hạt giống ra, chôn vào giốn vào trong đất.

Trần Đinh lại gần, không động đậy nhìn chằm chằm chậu hoa, hạt giống tăng tốc nảy mầm giống như phim tài liệu, qua vài nhịp thở, hạt giống này đã hoàn toàn mọc rễ nảy mầm, nở ra một đóa hoa.

"Là hoa hướng dương nhỏ! Thật nhỏ!" Trần Đinh kích động kêu lên.

Đó là một đóa hoa hướng dương nho nhỏ, chỉ cao bằng bàn tay Tạ Linh Dụ, là bản thu nhỏ của hoa hướng dương bình thường, nếu không nhìn kỹ thì sẽ tưởng nó chỉ là vật trang trí nho nhỏ bằng gốm sứ.

"Tinh lọc không khí." Tạ Linh Dụ chọc chọc nhụy hoa hướng dương, "Ngươi có thể tinh lọc cái gì?"

"Ngươi biết không? 233?" Tạ Linh Dụ thì thầm một tiếng sau đó hỏi hệ thống.

"Tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết đó là thực vật bén rễ nảy mầm tự nhiên tinh lọc không khí, có chức năng tinh lọc, nhưng ký chủ khác nhau ngẫu nhiên sẽ nhận được hạt giống khác nhau, chức năng tinh lọc cũng khác nhau. Có cái vô cùng hữu dụng, có cái thì rất vô bổ, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nở ra hoa hướng dương nhỏ."

"Xem vận may."

"Đúng vậy."

Bông hoa hướng dương nhỏ kia sau khi bị Tạ Linh Dụ chọc chọc lại còn thẹn thùng động cánh hoa đáp lại Tạ Linh Dụ.

"Nó, nó có suy nghĩ sao?" Trần Đinh càng ngạc nhiên, "Tôi cũng muốn chạm vào nó!"

Trần Đinh nói xong nhanh chóng động thủ, chỉ là vừa mới đụng đến cánh hoa của hoa hướng dương nhỏ, liền thấy hoa hướng dương nhỏ kia tức giận di chuyển nhụy, bộ dáng khinh thường.

"Nó không thích tôi! Tôi còn muốn chạm vào nó!" Trần Đinh giống như phát hiện ra vùng đất mới, vui vẻ hét lên.

Hoa hướng dương nghe thấy câu này, tức giận run rẩy, Tạ Linh Dụ sợ nó run rớt hết cả cánh hoa lẫn lá cây trở thành một bông hoa trọc, vì thế vội vàng ôm chậu hoa vào ngực, không cho Trần Đinh động vào.

Trần Đình nhìn hoa hướng dương nhỏ trong lồng ngực Tạ Linh Dụ.

Hắn tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Tạ Linh Dụ lúc này cũng không có tâm tư nghỉ ngơi, anh nhanh chóng dùng chút linh lực cuối cùng chạy theo Trần Đinh về trấn nhỏ.

Lúc này đã là nửa đêm, căn cứ hình thành được một nửa này đã có kết cấu quy hoạch sơ bộ.

Xung quanh trấn nhỏ đã có một tầng lưới phòng ngự, chờ từ từ củng cố. Lối vào trấn có có hai người canh gác, là Thạch Tùng Hạ và Trần Gia.

Tạ Linh Dụ trở về hiển nhiên khiến hai người họ vô cùng vui vẻ, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tạ Linh Dụ, bọn họ đều ăn ý không hỏi Sở Hiêu Trần đâu, chỉ để Tạ Linh Dụ trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Ánh mắt Trần Đinh bắt đắc dĩ, lão đại không cần phải ứng đối mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng hắn thì phải đấy.

Trần Đinh đi theo Tạ Linh Dụ từ xa, nhìn bóng dáng đơn bạc kia của anh, hắn không biết Tạ Linh Dụ đánh dấu trên linh hồn hắn lúc nào, có lã là khi lần đầu tiên linh hồn của hắn tiếp xúc với linh lực. Đó cũng là lý do tại sao hắn có thể nghe được lời triệu hoán của Tạ Linh Dụ, sau đó đi tới căn cứ của Sở Hiêu Trần.

"Ký chủ, ngài có cảm thấy không, Trần Đinh có hơi.... ừm... kỳ lạ....." Sau khi Tạ Linh Dụ cách xa Trần Đinh, hệ thông do dự nói với Tạ Linh Dụ.

||||| Truyện đề cử: Điềm Nhập Tâm Phi |||||

"Có một chút, nhưng không phải việc gì lớn, có khả năng bản thân hắn cũng không biết." Tạ Linh Dụ không ngờ hệ thống sẽ chú ý tới zombie bình thường này.

"Ừm... Tôi cảm thấy anh ấy có chút quen thuộc...." Giọng nói của hệ thống có hơi không xác định, còn mơ hồ có chút hoài niệm.

"Được, ta giúp ngươi chú ý hắn." Giọng điệu Tạ Linh Dụ dịu dàng.

"Cảm ơn ngài, ký chủ." Trong lòng hệ thống như bị cái gì chọc trúng, cảm động đến rối tinh rối mù, "Tôi offline, chúc ngài ngủ ngon."

Trở về trấn nhỏ, tim Tạ Linh Dụ hơi thả lỏng, muốn ngủ một giấc thật ngon.

Anh đặt hoa hướng dương nhỏ ở bên giường, bổ nhào vào trong chăn, hít một hơi thật sâu.

Có mùi hương quen thuộc, Tạ Linh Dụ chôn ở trong chăn, lần theo cảm ứng của khế ước nhìn trộm trạng thái hiện tại của Sở Hiêu Trần, vẫn đang ngủ say, chỉ là trong lòng vô cùng bất an.

Tạ Linh Dụ thở dài một hơi.

Hoa hướng dương nhỏ dường như cảm nhận được nỗi lòng của Tạ Linh Dụ, nó cố gắng thò cuống của mình ra, dùng cánh hoa mềm mại chạm vào mắt cá chân Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ từ trong chăn ngẩng đầu lên, nhìn cánh lá của hoa hướng dương nhỏ vặn vẹo, hoa tay múa chân làm anh vui vẻ.

Anh ôm chậu hoa lên, xoa xoa xánh hoa của hoa hướng dương nhỏ, thấp giọng nói: "Chỉ có ngươi thôi, hoa nhỏ của ta."

Hoa hướng dương nhỏ nghe vậy, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, Tạ Linh Dụ đột nhiên tinh thần sảng khoái, giống như được gió thổi tan mây mù, trong lòng chỉ còn bình tĩnh.

Chờ mùi hương kia qua đi, Tạ Linh Dụ tĩnh tọa chỗ lát, mới yên lặng suy nghĩ chuyện vừa rồi, mùi hương này.... Có tác dụng trấn an tinh thần, nhưng thật ra là thuốc trợ ngủ rất tốt.

Anh đặt hoa hướng dương nhỏ về lại tủ đầu giường, lấy đèn ngủ có ánh sáng êm dịu ra, sau khi trằn trọc một lúc cuối cùng cũng tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau Tạ Linh Dụ tỉnh rất sớm, mặt anh âm trầm ngồi ở mép giường, vì không ngủ đủ giấc mà tức giận.

Từ lúc vào thế giới này, mỗi giấc ngủ của anh cơ hồ đều khá tốt, anh thích ngủ, đặc biệt thích ngủ nướng, nhưng khi anh muốn ngủ nướng cả ngày nhất, anh lại không ngủ ngon.

Anh lấy thuốc Trần Đinh đưa, thô lỗ bôi thuốc lên miệng vết thương, sau đó trang bị đầy đủ, chuẩn bị gọi Trần Đinh đi thăm cái bệnh viện sập xuống khiến anh bị thương kia.

Ngày hôm qua khi vội vã trở về, Trần Đinh có lẽ là vì tò mò, đầu tiên năn nỉ anh muốn một hạt giống của hoa hướng dương nhỏ, sau đó lại blabla kể chuyện bệnh viện bị sập cho anh, cuối cùng còn kể chuyện Sở Hiêu Trần mời bác sĩ zombie cho anh.

Hắn nói hắn cùng tiểu đội Long Hoa đã đi điều tra, bệnh viện kia sập là do kết cấu xây dựng không ổn định hoặc là do cắt xén nguyên vật liệu, hoàn toàn không có dấu vết do con người.

Hắn lại nói Sở Hiêu Trần thấy anh mãi không tỉnh, vì thể tìm một bác sĩ zombie khi còn sống rất nổi tiếng để ông ta chuẩn đoán bao giờ Tạ Linh Dụ có thể tỉnh lại, vị bác sĩ kia nói trong lòng Tạ Linh Dụ không muốn tỉnh lại, nhẹ thì hơn mười ngày, nặng thì mấy tháng đến vài năm đều có thể.

"Chẳng qua con zombie kia khám xong ngài liền tỉnh, thật là không nể mặt ông ta. Lang băm lừa đảo, cũng không biết Sở Hiêu Trần có vặn gãy đầu ông ta không." Tối hôm qua Trần Đinh nói như vậy.

Tạ Linh Dụ mặc kệ những tin tức liên quan đến Sở Hiêu Trần, anh chuyển sự chú ý tới bệnh viện, anh vẫn muốn tự mình đi điều tra bệnh viện kia một chút.

Để không bị người khác phát hiện manh mối, lần hành động này chỉ có hai người anh với Trần Đinh, dùng danh nghĩa sưu tầm vật tư.

Hai người lần nữa đi vào thị trấn kia, khác hoàn toàn với những gì Trần Đinh nhìn thấy lần trước, bệnh viện bị sụp xuống kia lại đột ngột mọc lên từ mặt đất, ngay cả màu tường ám vết máu cũng giống y như lúc trước.

Qua tấm thủy tinh, có thể nhìn thấy cây dã hương héo rũ vẫn đứng lặng trong đại sảnh bệnh viện, giống như nó chưa bao giờ sập xuống.