Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 40: Biến đổi rồi



Không khí lạnh từ trên pháp trận lan ra.

Tạ Linh Dụ dùng linh lực điều khiển sợi tơ đập nát linh hồn bị giam cầm trong tường, phần lớn linh hồn dồn dập nói cảm ơn, lung lay bay lên không trung rồi từ từ tiêu tán.

Linh hồn còn lại không muốn đi đầu thai thì quanh quẩn bên pháp trận, như là đang chờ ai đó tiếp tục phong ấn bọn họ vào trong tường.

Trong những linh hồn đó có một hơi thở rất quen, là Sở Hiêu Trần giả ỷ mạnh hiếp yếu kia.

Sau khi thoát khỏi màn chắn hệ thống của ảo cảnh, 233 thiết lập lại liên hệ với Tạ Linh Dụ.

"Kiểm tra đo lường thấy trên người ký chủ có mùi hương của hoa mê chướng, mong ký chủ chú ý loại bỏ." Chuyện đầu tiên 233 làm là lặp lại ba lần những lời này.

Hoa mê chướng... Mùi hương nhạt nhẽo như có như không trong ảo cảnh hóa ra là mùi của hoa mê chướng.

Tạ Linh Dụ nhấc lá hoa hướng dương nhỏ lên, quả nhiên bên dưới có giấu một đóa hoa nho nhỏ.

Hắn ngắt bông hoa kia xuống, ném vào đất của hoa hướng dương nhỏ, bông hoa kia nhanh chóng biến thành một đống bột lạnh.

Xung quanh hoa hướng dương nhỏ còn có rất nhiều dấu vết giống vậy.

"Cảm ơn ngươi." Tạ Linh Dụ cho hoa hướng dương nhỏ ít linh khí, nó lắc lắc cánh hoa, ý là không có gì.

"Ký chủ, đến tôi cũng không thể đi vào ảo cảnh, sao ngài ra được thế?" Hệ thống thấy Tạ Linh Dụ như vậy, đoán chắc là hoa nhỏ nảy mầm này có tác dụng, nhưng không nghĩ ra phương pháp cụ thể, suy nghĩ nửa ngày vẫn là đi thỉnh giáo Tạ Linh Dụ.

"Hoa nhỏ của ta có thể tỏa ra mùi hương trấn an tinh thần, ta đoán nó có tính đề kháng tự nhiên với những thứ mê hoặc như hoa mê chướng. Lúc vừa tiến vào ảo cảnh, ta nhận ra suy nghĩ của bản thân khá chậm chạp, vì vậy ta tạo một trận pháp ẩn thân trên người bé chạy nhanh này, để nó đi điều tra chướng khí mê hoặc này đến từ đâu." Tạ Linh Dụ giải thích với hệ thống, "Ta còn buộc linh tuyến vào người nó, để ta có thể tìm thấy nó ở bất cứ đâu."



"Vậy nếu như đang ở trong ảo cảnh mà biến ngốc thì làm phải sao, như vậy rất khó tìm được hoa nhỏ..." Hệ thống cảm thấy mình nghĩ hơi nhiều.

"Không sao cả, nếu ta ngốc thì khi ta gặp hoa nhỏ sẽ tự nổ tung, đồng thời lúc đó sẽ có vô số linh hồn nguyền rủa truy về linh hồn người làm trận, ông ta sẽ đau đớn đến chết." Tạ Linh Dụ nhàn nhạt nói, sau đó lại bổ sung một câu: "À.... Đó là tình huống nếu ta chỉ có một mình..."

"A!" Hệ thống câm lặng.

Khi Tạ Linh Dụ giải thích với hệ thống xong thì Sở Hiêu Trần đột nhiên nhìn anh một cái, Tạ Linh Dụ không hiểu sao bị cái liếc nhìn này làm chột dạ.

"Nhìn gì vậy?" Tạ Linh Dụ giả vờ trấn tĩnh.

"Không có gì, chỉ là vừa rồi đột nhiên cảm thấy hình như em muốn làm chuyện mà tôi sẽ rất không vui." Sở Hiêu Trần thật sự không nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tạ Linh Dụ và hệ thống, chỉ là giác quan thứ sáu hoạt động.

Tạ Linh Dụ nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt chột dạ của hệ thống.

Hệ thống cũng có yết hầu hả? Tạ Linh Dụ lỗi thời nghĩ.

"Nhưng mà bây giờ không có suy nghĩ như vậy." Tạ Linh Dụ nói với hệ thống, hệ thống còn chưa kịp hỏi vì sao đã nghe thấy Tạ Linh Dụ tặng cho nó một cú sét kinh hoàng: "Bởi vì ta tìm được một người bạn trai, tên của anh ấy là Sở Hiêu Trần."

Nói xong anh liền tự động chặn lại tiếng kêu tích tích tắc tắc chói tai loạn mã của hệ thống.

"Khá lắm, vậy mà cũng có thể phá kết giới mà ra." Người nọ chân thành thật tâm khen ngợi.

"Ta không thích người khác xem trộm kí ức của ta, dù là một chút." Giọng điệu Tạ linh Dụ lạnh nhạt, trong mắt ẩn giấu băng giá.

Sở Hiêu Trần không thu lại cảm xúc giống như Tạ Linh Dụ, khi nghe thấy những lời này, ác ý trên mặt không thể ngăn nổi.

"Ôi? Sao lại là ta xem trộm rồi? Ngươi không thể tùy tiện bôi nhọ người tốt được." Người nọ cười.

"Chẳng qua tuy là xem trộm nhưng ngươi cũng chỉ thấy được chút những vật bên ngoài mà thôi, hẳn là công lao của việc ta vào nhầm ảo cảnh ở căn cứ Cảnh Lai lần trước." Tạ Linh Dụ nói từng câu từng chữ.

Lúc ở căn cứ Cảnh Lai, Tạ Linh Dụ không phải chỉ đi vào ảo cảnh của Sở Hiêu Trần, anh còn bị bắt nhớ lại chuyện trước kia một chút, chỉ là anh không nhắc tới với ai mà thôi.

Người nọ không nói tiếp.

"Nhưng ngươi quá vụng về, người ngươi ngẫu nhiên bắt chước không hề giống tí nào. Để ta ngẫm lại thì..." Tạ Linh Dụ sờ sờ cằm, "Hẳn là như này... Ngươi bắt những linh hồn đó bắt chước người trong trí nhớ của ta, sau đó nhét bọn họ vào cơ thể đi biểu diễn cho ta xem, để ta lầm tưởng rằng đó là cảnh mơ về quá khứ giống lần trước đúng không?"

Tạ Linh Dụ mỉa mai nói tiếp: "Chỉ là bắt chước cũng không làm được giống y hệt, diễn viên ngươi huấn luyện mãi mãi không thể thật sự trở thành người trong vở kịch. Một khi có người làm khác với cốt truyện ban đầu, biểu cảm của những rối gỗ đó sẽ sụp đổ, linh hồn sẽ không ổn định, bởi vì chưa được luyện tập qua, không diễn được tiếp, là bức tường này chủ động hút những linh hồn không ổn định vào, phòng trường hợp hai người bọn ta phát hiện manh mối trong kịch." Tạ Linh Dụ chỉ chỉ bức tường giam cầm linh hồn.

Người nọ cười, ngồi trên cái gì đó, không rõ giọng điệu nói: "Rất nhạy bén, ta nên nói ngươi không hổ là pháp sư vong linh à? Ngay cả hơi thở của linh hồn xa xăm mà cũng có thể nhớ rõ như thế?"

"Chỉ là đoán thôi."

"Ngươi rất thông minh, thật sự rất hợp làm việc cho ta, ngươi không suy sét lại sao?" Người nọ nghe thấy Tạ Linh Dụ trả lời, trầm tư một lát rồi nói.

Tạ Linh Dụ không hiểu ông ta lấy đâu ra tự tin như thế.

"Trong vở kịch của ta, những thứ ngươi biết đều đến từ ký ức ít ỏi kia của ta, nhưng ở trong vở kịch của Sở Hiêu Trần, ngươi thậm chí biết từng chi tiết. Ngươi là ai đó trong ký ức của Sở Hiêu Trần." Tạ Linh Dụ đưa ra phán đoán về người nọ, "Hai Sở Hiêu Trần giả hẳn đều là một linh hồn thành viên trên tường."

"Đúng vậy, nhưng mà hai người đó đều quá vô dụng, người đầu tiên thì không nghe theo mệnh lệnh của ta, làm trái với thiết lập nhân vật, khiến hai người các ngươi đều phát hiện manh mối, người thứ hai đến khiến các ngươi chú ý cũng chưa làm được." Người nọ lúc này hình như thật sự tức giận.



Ở trong màn biểu diễn hồi ức chân thật rất dài kia, Tạ Linh Dụ gặp được hai Sở Hiêu Trần giả, người đầu tiên gặp khi ở trong rừng cây.

Khi đó Tạ Linh Dụ vội đi lên trên sân thượng là đã nhận ra tung tích của hàng giả, muốn tìm hiểu đến cùng, chỉ là bị người ta nẫng tay trên, cắt đứt manh mối của Tạ Linh Dụ.

Lần nữa gặp lại, Sở Hiêu Trần chính là linh hồn quanh quẩn bên pháp trận kia.

Rất nhanh người làm trận nhận thấy bản thân mất phong độ, vừa xoay nhẫn trên tay vừa nói: "Nhưng Sở Hiêu Trần đã gặp qua nhiều người như thế, sao ngươi có thể biết ta là ai?" Người nọ khoát tay, dường như cảm thấy hành động thẳng thắn làm sáng tỏ của Tạ Linh Dụ rất khôi hài, "Chẳng lẽ lần nãy cũng là đoán sao?" Ông ta khiêu khích xoay cổ tay.

"Dựa vào suy đoán còn chưa đủ sao?" Tạ Linh Dụ không để ý đến khiêu khích của người nọ.

Động tác nhìn từ trên cao xuống của người nọ đột nhiên dừng lại, ông ta chậm rãi đứng lên, bóng dáng màu đen đứng lặng nơi đó.

Tạ Linh Dụ chạm nhẹ vào thái dương, nhẹ nhàng hỏi, "Đoán rất có ích mà, ngươi cảm thấy sao?"

Âm thanh cảnh báo chói tai vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ, hệ thống nôn nóng thông báo: "Ký chủ, người nọ rất nguy hiểm... Tôi kiểm tra thấy giá trị tức giận của hắn đang tăng lên rất nhanh!"

"Ngươi còn có thể đo chỉ số tức giận của người khác?" Chú ý của Tạ Linh Dụ hiển nhiên có hơi kỳ quái.

"Đương.... đương nhiên!" Hệ thống đột ngột dừng cảnh báo lại.

"Ồ... Ta còn tưởng các ngươi chỉ hứng thú với Sở Hiêu Trần đấy." Tạ Linh Dụ nói.

Hệ thống: Mệt mỏi...

"Ta không hài lòng lắm với biểu hiện của ngươi trong vở kịch." Người nọ nói, "Nhưng mà ta nghĩ nếu ngươi thức thời thì ta sẽ tặng cho ngươi lễ vật tốt hơn, cơ mà bây giờ ngươi chỉ có thể nhận được lễ vật ban đầu thôi."

Người nọ vừa dứt lời thì sương mù trắng bốc lên từ trung tâm pháp trận, những linh hồn vây quanh pháp trận cũng bị cuốn vào đó.

Ông ta muốn rời đi! Tạ Linh Dụ vội vàng dùng linh tuyến kết thành lưới muốn bao phủ phía trên pháp trận.

Nhưng mà không bắt được gì, ngay cả pháp trận kia cũng là ảo ảnh.

Tầng hầm trống rỗng, có một cái bình thủy tinh rơi trên đất, khi Tạ Linh Dụ nhặt nó lên, chất lỏng bên trong bốc hơi phần tuyệt nhất của mình.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cấp B: Tìm kiếm vật cảm nhiễm khiến con người biến thành zombie. Tiến độ nhiệm vụ: 100%, nhận được 30000 điểm. Tổng số điểm hiện tại là: 25001】

【Cảnh báo! Virus zombie lan rộng! Mong ký chủ nhanh chóng rời khỏi đây!】

Âm thanh chúc mừng cùng nhắc nhở vang lên trong đầu Tạ Linh Dụ hết câu này đến câu khác, khi người nọ rời đi thì bình thủy tinh bị vỡ.

Chuyện virus lan tỏa chỉ trong chốc lát, không ai ngăn lại được.

Cũng may đây là không gian kín... Tạ Linh Dụ nghĩ.

Từ một người có thể khống chế zombie biến thành một zombie chỉ biết ăn thịt uống máu, đây là thủ đoạn trả thù của kẻ ngu dốt kia sao? Thật là nực cười...

Tạ Linh Dụ nghĩ thế và anh cũng cười ra tiếng.



Sở Hiêu Trần đến cạnh anh, ôm lấy Tạ Linh Dụ đã bắt đầu chuyển màu da vào trong ngực, hôn lên thái dương anh.

"Thật sự xin lỗi, là tôi không tốt." Lại không bảo vệ tốt chủ nhân của hắn... Lại lần nữa khiến chủ nhân bị tổn thương....

"Ừm... Có phải sau này em sẽ phải phục tùng mệnh lệnh của anh không, anh là vua zombie mà, sau này em có thể ra lệnh cho anh nữa không?" Tạ Linh Dụ nghĩ nửa ngày rồi hỏi vấn đề anh thấy quan trọng nhất.

"Đương nhiên có thể rồi, tôi sẽ luôn nghe theo mệnh của em." Sở Hiêu Trần thành kính nhìn anh.

"Vậy em đói bụng thì sao? Em không muốn uống máu người khác..." Đây là vấn đề thứ hai khiến Tạ Linh Dụ bối rối, thật sự thì tốc độ biến đổi thành zombie vượt qua sự tưởng tượng của anh, anh đã bắt đầu cảm thấy đói bụng, hơn nữa rất là khát máu.

"Tôi ở đây, đừng sợ." Sở Hiêu Trần hiểu rõ cảm giác "đói".

Hắn xoay mặt hoa hướng dương nhỏ sang một bên, bế Tạ Linh Dụ lên, hai chân anh tự nhiên quấn quanh eo hắn.

"233, ngươi offline đi, lúc ta ăn cơm không thích bị người khác nhìn." Tạ Linh Dụ vừa cương quyết vừa dịu dàng ra lệnh cho hệ thống.

Hệ thống trầm mặc tắt máy.

Đôi mắt Tạ Linh Dụ vẫn là màu đen, lúc này long lanh nhìn chằm chằm Sở Hiêu Trần, có vẻ như đang rất khó chịu.

Sở Hiêu Trần hôn lên môi Tạ Linh Dụ cổ vũ.

Hắn nói: "Tôi muốn chủ nhân uống."

Tạ Linh Dụ mím môi, từ từ sát lại gần cổ Sở Hiêu Trần, liếm một cái, như mèo con thử vị đồ ăn.

Là món anh thích, anh không do dự cắn rách lớp thịt kia, ngây thơ lỗ mãng thưởng thức món ngon.

Sở Hiêu Trần một tay ôm anh, một tay khẽ vuốt lưng Tạ Linh Dụ.

Cảm xúc ở cổ khiến hắn thỏa mãn lạ thường, hắn híp mắt, trong con ngươi đỏ sẫm toàn là vui sướng.