Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 42: Hoa hướng dương nhỏ đáng thương



Tấm màn mỏng chắn lại ánh sáng mạnh của mặt trời, chỉ còn ánh sáng dịu nhẹ rơi xuống giường.

Tạ Linh Dụ ngồi dậy vươn vai, thoải mái duỗi người tạo thành hình dáng xinh đẹp dưới lớp màn mỏng.

Chăn mỏng trên người rơi xuống, để lộ ra vô số dấu hôn cái đậm cái nhạt rải rác trên thân thể Tạ Linh Dụ.

Một tay Sở Hiêu Trần chống đầu, tay còn lại vuốt ve eo nhỏ của Tạ Linh Dụ.

Tạ Linh Dụ bị phiền, nhặt con khủng long bằng bông đá rơi xuống chân giường lên ném vào mặt Sở Hiêu Trần, sau đó tự nhiên như không có gì xuống giường đi tắm.

Chỉ là chân anh vừa chạm đất liền bủn rủn, rã rời đến mức không dùng sức được.

Sở Hiêu Trần ôm anh lên giường, vừa cọ vừa hôn lên bờ vai trắng nõn mềm mịn.

"Em... bị sao thế..." Sao lại không có sức? Anh vô thức nhìn chăm chú vào ngực mình.

Ngày hôm qua Sở Hiêu Trần lại trộm hôn hắn, Tạ Linh Dụ rất nhanh biết được dấu hôn bắt nguồn từ đâu, chỉ là bị hôn thôi sao lại yếu ớt như vậy?

"Anh đã làm gì?" Tạ Linh Dụ thay đổi cách hỏi.

"Không làm gì cả, chỉ hôn mà thôi." Ngón tay Sở Hiêu Trần chen vào khe hở trên tay Tạ Linh Dụ, "Chủ nhân chỗ nào cũng dễ hôn, tôi hôn không đủ."

"Lần sau đừng như vậy." Tạ Linh Dụ học theo y chang hôn lên vai Sở Hiêu Trần, lại cắn một cái không nông không sâu, "Em sẽ cảm thấy rất mệt."

"Em cắn anh, da thịt của anh cũng sẽ cảm thấy khó chịu." Tạ Linh Dụ chọc vết cắn kia nói với Sở Hiêu Trần.

Anh nghiêm túc giải thích cho Sở Hiêu Trần vì sao không thể làm vậy.

"Không có khó chịu." Sở Hiêu Trần mút ra một dấu hôn trên xương quai xanh của anh, làm cho dấu vết càng sâu hơn, "Chủ nhân có thể cắn mạnh hơn chút."

Tạ Linh Dụ xoa đuôi mắt hắn, hoang mang hỏi: "Sao mắt anh vẫn là màu đỏ?"

"Không biết, có thể nó sẽ như thế cả đời." Sở Hiêu Trần không để ý lắm đáp, "Chủ nhân có cảm thấy nó rất xấu không? Chủ nhân có sợ không?"

Tạ Linh Dụ lắc đầu, chủ động lại gần hôn lên mắt hắn, dùng hành động đưa ra đáp án.

"Cả đời thì cả đời, như vậy rất đẹp, em rất thích." Tạ Linh Dụ trấn an hắn.

Có cảm ứng của khế ước, anh nhạy cảm cảm nhận được biến đổi trong lòng Sở Hiêu Trần.

Không hiểu sao Tạ Linh Dụ cảm thấy khác thường.

Sở Hiêu Trần lại không cho anh cơ hội tự hỏi, hắn nắm lấy eo trần của Tạ Linh Dụ, ôm anh vào phòng tắm, trong đó có một cái gương toàn thân cực to cùng một cái bồn tắm cực rộng.

"Chủ nhân vừa nãy là muốn đi tắm hay là muốn đi vệ sinh?" Sở Hiêu Trần cầm lấy vòi hoa sen, dòng nước ấm áp chảy xuống lưng Tạ Linh Dụ.

"Mặc kệ chủ nhân muốn làm gì, tôi đều làm cùng em được không?" Giọng nói nỉ non của Sở Hiêu Trần kết hợp với tiếng nước chảy, mờ ảo vô cùng.

Câu hỏi của hắn làm Tạ Linh Dụ ngượng đỏ mặt, anh lại không phải trẻ con, đi tắm cũng cần người đi cùng sao?

"Chủ nhân vừa rồi cắn hơi nông, tôi dạy chủ nhân cắn sâu như thế nào được không?"

Không đợi Tạ Linh Dụ trả lời, Sở Hiêu Trần lập tức hỏi câu hỏi thứ hai. Tạ Linh Dụ theo bản năng giữ chặt vai mình, không phải chỉ cắn hắn một cái sao? Nhỏ mọn đến nỗi muốn cắn lại luôn? Tạ Linh Dụ khó hiểu nghĩ.

"Trước đó thì hôn một cái trước được không?" Sở Hiêu Trần cười khẽ, bá đạo ôm Tạ Linh Dụ sát vào người mình, sau đó không cho từ chối hôn lên môi Tạ Linh Dụ.

Hơi nước từ từ ngập tràn trong phòng tắm, trong mặt gương sáng choang chỉ có hình ảnh của hai người họ.

Trần Đinh ngồi ở cửa lâu đài, cảm giác hình như có một tiếng khóc nức nở đáng thương truyền đến từ trên lâu đài, tiếng khóc này nhanh chóng biến mất như bị người ta cắt đứt.

Sao lại giống tiếng của Tạ lão đại thế? Trần Đinh nghi ngờ, chắc là không phải đâu, Sở Hiêu Trần sao có thể để hắn nghe thấy Tạ lão đại khóc? Không thể nào đâu!

Zombie cũng bị bệnh về tinh thần hả? Zombie cũng có ảo giác sao? Trần Đinh lo lắng nghĩ.

Một lát sau có tiếng dậm chân than ngắn thở dài cũng truyền từ trên lâu đài xuống, còn có tiếng chửi bậy không rõ ràng.

Thanh âm này đương nhiên không phải của người khóc nức nở kia, nhưng là cùng một kiểu với âm thanh hắn nghe được tối qua, có cảm giác của điện tử.

Trần Đinh im lặng tự hỏi, ngón tay không tự chủ ngắt một cánh của hoa hướng dương nhỏ cho vào miệng.

Hoa hướng dương nhỏ vốn đã trọc nay còn trọc hơn, Trần Đinh nhận ra lập tức xin lỗi vị tổ tông hoa hướng dương này.

Hắn thật sự không cố ý, chỉ là mùi vị của cánh hoa rất ngon, hắn rất thích.

Hôm qua về căn cứ xong, hoa hướng dương nhỏ không vui, nó cho rằng Trần Đinh chỉ dẫn nó đi hít thở không khí mới mẻ chút thôi, ai ngờ hắn dẫn nó tới nơi khác luôn, một nơi không có Tạ Linh Dụ.

Hoa hướng dương nhỏ tức giận đánh Trần Đinh, Trần Đinh lại tưởng hoa hướng dương đùa với hắn, vì thế phối hợp chơi với nó, không ngờ chơi dữ dội quá, không cẩn thận ngậm một cánh hoa vào miệng.

Cánh hoa kia vào miệng là tan, làm Trần Đinh sốc nặng.

Hoa hướng dương nhỏ thấy có người không phải Tạ Linh Dụ ăn cánh hoa của mình, lập tức biến thành hướng dương chiến đấu, muốn phân cao thấp với Trần Đinh.

Trần Đinh lúc này còn không hiểu ý của hoa hướng dương nhỏ thì thật sự là kẻ ngốc.

Thừa lúc sáng sớm, Trần Đinh tìm một cái cớ từ trấn nhỏ về căn cứ của Sở Hiêu Trần, muốn trả hoa hướng dương này lại.

Chỉ là....

Trần Đinh nhìn mặt trời sắp lên đến đỉnh, nghĩ đủ mọi kiểu, mặt trời đã lên cao rồi, còn chưa ngủ dậy thì có hơi vô lý.

Hắn ngồi buồn xo trước cửa lâu đài, chờ hai vị thái thượng hoàng kia gọi.

Cuối cùng thì Sở Hiêu Trần cũng truyền lệnh cho hắn lên.

Sở Hiêu Trần ngồi một mình trên ghế sô pha dài màu đen, áo choàng tắm cùng màu dường như hòa làm một với ghế sô pha, thấy rõ làn da trắng trẻo lạnh lẽo.

Hình như hắn mới tắm xong, tóc vẫn còn ươn ướt.

"Tạ lão đại đâu rồi?" Trần Đinh cẩn thận hỏi.

"Em ấy đang ngủ."Sở Hiêu Trần có vẻ đang có tâm trạng tốt.

"A, là như này." Trần Đinh do dự không biết nên mở lời như nào, hắn bối rối một lúc mới nói: "Tôi nghĩ cả buổi tối vẫn quyết định trả lại hoa hướng dương nhỏ cho hai người các ngài."

"Không phải ngươi rất thích nó sao?" Sở Hiêu Trần rót một ly rượu vang, lắc nhẹ.

"Đúng vậy, đúng vậy." Trần Đinh ngượng ngùng cười như bị nhìn thấu, "Nhưng không phải cứ thích là nhất định phải có, hoa hướng dương nhỏ không thích như vậy, tôi nhất quyết nuôi nó, nó sẽ không vui, tôi không muốn thấy nó không vui."

"Thế hả?" Sở Hiêu Trần hình như có hứng thú, liếc mắt nhìn hoa hướng dương nhỏ.

"Đúng vậy, đúng vậy." Trần Đinh nói chậm lại, giống như lựa lời để nói: "Hơn nữa nó là thực vật đầu tiên của Tạ lão đại, nếu tôi nuôi nó có thể lão đại sẽ không vui.....Ngài ấy chắc là nhớ hoa hướng dương nhỏ lắm..."

Nghĩ cũng biết quyết định giao hoa hướng dương nhỏ cho hắn là của một mình Sở Hiêu Trần, Tạ Linh Dụ không có khả năng chắp tay nhường hoa của mình cho người khác.

Nhưng Sở Hiêu Trần dám làm chuyện này mà không nói với Tạ Linh Dụ sao?

Hoa hướng dương nhỏ đáng thương, hôm qua còn tưởng Tạ Linh Dụ không cần nó nữa, nửa đêm trộm khóc một trận, lá cây héo khô, cũng may Trần Đinh kịp thời phát hiện tưới nước cho nó.

"Được rồi, ngươi đặt nó trên bàn đi." Sở Hiêu Trần híp mắt, như đã đồng ý việc Trần Đinh trả hoa hướng dương lại.

Trần Đinh nhìn mặt bàn bằng đá cẩm thạch cùng màu với ghế sô pha, còn có các sắp xếp cùng màu đen khác, không khỏi cảm thấy hơi kháng cự.

Bông hoa trong tay vàng óng đầy sức sống, không hiểu sao lúc này Trần Đinh không muốn đặt nó lên bàn chút nào, cứ như cái bàn kia sẽ hút đi nhiệt độ của hoa hướng dương.

Tạ Linh Dụ ở trong phòng ngủ cách bọn họ không sao, hoa hướng dương nhỏ vỗn dĩ cực kỳ khát vọng trở lại bên người Tạ Linh Dụ lúc này nép trong ngực Trần Đinh, như đang sợ hãi.

"Sao không đặt?" Sở Hiêu Trần lạnh băng hỏi.

Lưng Trần Đinh đổ mồ hôi lạnh, hắn cố gắng bình tĩnh, "Thật sự xin lỗi, vẫn để tôi nuôi hoa hướng dương nhỏ đi, Tạ lão đại chắc là không để ý đến bông hoa hỏng này, làm phiền rồi!"

Hắn nói xong lập tức muốn ra khỏi nơi này, ôm hoa chạy xa.

Khi hắn chạy đến cửa hành lang, uy áp cực lớn tỏa ra toàn bộ không gian, Trần Đinh quỳ rạp xuống, tay vô lực quăng hoa hướng dương nhỏ đi, chậu hoa vỡ vụn, bông hoa lẻ loi ngã xuống.

Đây là uy áp của vua zombie.

Sở Hiêu Trần đi tới gần, ghét bỏ nhìn bông hoa dính bùn đất, cười nhạo nói: "Thật xấu."

Hắn nhặt một mảnh sứ vỡ lên từ từ dùng lực cứa vào rễ hoa hướng dương nhỏ, nó thống khổ cuộn tròn cánh hoa lại.

Đôi mắt Trần Đinh như muốn nổ tung, lại không thể ngăn hành động chơi đùa của Sở Hiêu Trần lại.

"Sơ Sơ." Đột nhiên có một tiếng gọi mềm mại truyền ra từ phòng ngủ.

Uy áp của Sở Hiêu Trần giảm xuống, Trần Đinh bắt lấy cơ hội vội vàng bế hoa hướng dương nhỏ, dùng sức lực cả đời chạy ra ngoài.

Cửa phòng ngủ mở ra, Tạ Linh Dụ đứng ở khung cửa.

Anh không ngờ được chỉ có mấy ngày bố trí nơi này đã thay đổi hoàn toàn, rõ ràng lần trước anh thấy vẫn là kiểu ấm áp, sao bây giờ toàn bộ biến thành kiểu trắng đen lạnh lẽo rồi.

Chỗ chậu hoa vỡ vụn vừa hay bị đồ dùng che lại, Tạ Linh Dụ chỉ nhìn thấy một mình Sở Hiêu Trần đứng ở đấy.

Sở Hiêu Trần tới cạnh Tạ Linh Dụ, đỡ lấy chiếc eo còn mỏi của Tạ Linh Dụ, anh yên tâm ôm đáp lại hắn, dựa vào trong ngực hắn.

"Vừa nãy ai tới thế?"

"Trần Đinh."

"Hắn tới à.... Vừa nãy em cảm nhận được hoa nhỏ gọi của em gọi em, hoa đâu rồi?"

"Bị Trần Đinh ôm đi rồi, hắn nói hắn thích, muốn nuôi nó."

"Chuyện này không được, em có thể cho hắn bông hoa hướng dương khác nhưng hoa nhỏ của em thì phải trả lại cho em, anh nói với hắn đi." Nghe thấy hoa nhỏ bị mang đi, Tạ Linh Dụ hơi không vui.

Yết hầu Sở Hiêu Trần khẽ động, bế ngang Tạ Linh Dụ lên, anh tự nhiên ôm lấy cổ hắn.

"Được, tôi sẽ nói cho hắn, chủ nhân." Sở Hiêu Trần thả Tạ Linh Dụ vào trong chăn, "Vừa nãy chủ nhân khóc nhiều như vậy, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt chứ."

Bị Sở Hiêu Trần cắt ngang, Tạ Linh Dụ mới nhớ tới chuyện vừa nãy, nhanh chóng bọc bản thân kín mít, chỉ lộ đôi mắt ra ngoài, chớp một cái rồi nhắm lại.

Thật ra anh mệt lắm, chỉ là vừa nãy cứ cảm thấy hoa hướng dương nhỏ gọi anh, có vẻ cuống cuồng lắm, nhưng ra ngoài đã không thấy đâu nữa rồi.

Chăn mềm ấm áp làm cơn buồn ngủ kéo đến, khi sắp thiếp đi thì Tạ Linh Dụ mới nhớ ra hôm nay hệ thống còn chưa online.

Muộn rồi... Anh mơ mơ màng màng nghĩ.

"233." Anh thử gọi một câu, không hề nhận được câu trả lời, buồn ngủ khiến anh mơ hồ cảm thấy không đúng.

Sở Hiêu Trần canh giữ bên cạnh anh, anh vô cùng yên tâm, hoàn toàn thư thái chìm vào mộng đẹp.