Kế Hoạch Yêu Nhau Khẩn Cấp

Chương 43



Cảm giác của Dung Hạc hẳn là không sai. 

Nhưng nó mạnh hơn cả việc giữ lại, càng giống kiểu đánh mất xong tìm lại được.

Không thể liên lạc được với Dung Hạc trong một ngày đặc biệt như hôm nay, khó tránh khỏi khiến Lục Tiêu Viễn nhớ lại năm đó ——

Một ngày trước sinh nhật lần thứ 18 của hắn, Dung Hạc đã xem một bộ phim trong phòng ngủ nhỏ của hắn. 

Chiều hôm đó, Dung Hạc có vẻ hơi mệt mỏi, không trò chuyện như mọi khi, sau khi ngáp mấy cái liền ngủ gục trên người hắn. Cái đầu vô tư từ vai trượt xuống ngực hắn, sau đó thuận theo lồng ngực một đường đi xuống, cuối cùng, kia khuôn mặt mập mạp mang theo một chút trẻ con dán lên đùi hắn, da thịt trắng nõn bị ép đến biến dạng, ẩn hiện màu đỏ hồng. 

Lúc đó, thành phố Hồng Du đang vào mùa hè, không khí ẩm ướt nhanh chóng tạo ra lớp màng dính chặt giữa hai lớp da. 

Hoặc có thể do âm nhạc trong phim quá xúc động, hoặc có thể do không gian chật chội thiếu không khí trong lành, hắn vốn luôn là người bình tĩnh, ẩn nhẫn, lần đầu tiên trong đời nổi lên sự xúc động —— hắn quay lưng về phía đường chỉ ánh sáng từ khe hở của rèm cửa sổ, cúi người xuống, trong bóng tối, dùng môi chạm vào sườn mặt của Dung Hạc —— mà vì sự bồng bột này, hắn đã hối hận suốt mười một năm.

Dung Hạc đã mở to mắt ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên, sau đó từ trong lòng hắn nhảy dựng lên, cầm lấy ba lô như có việc gấp, vội vàng nói cậu phải đi rồi. Hắn đề nghị đưa Dung Hạc về nhà, cũng bị cự tuyệt. 

Hắn đã suy nghĩ cả đêm hôm  đó, lúc hắn hôn Dung Hạc, rốt cuộc là Dung Hạc có ngủ hay không. 

Thẳng đến ngày hôm sau, hắn không đợi được Dung Hạc ở nơi hẹn, lúc ấy mới dám chắc hắn đoán không sai. Dung Hạc đã sớm tỉnh lại. Nếu không sao có thể thất hẹn vào ngày sinh nhật của hắn được, thậm chí ngay cả khi rời khỏi thành phố này, cũng không nói một câu tạm biệt với hắn? 

Dung Hạc chắc chắn đã bị hắn dọa sợ rồi. 

Dường như cảm thấy mình đang ôm quá chặt, Lục Tiêu Viễn buông Dung Hạc ra. 

Không khí bồn chồn trong phòng giống như nước sôi đột nhiên nguội đi. 

Dung Hạc khiếp sợ xoay người, đối mặt với vẻ mặt nặng nề của Lục Tiêu Viễn, trái tim đập  hẫng một nhịp. 

“Tiểu Hạc, em đã đi đâu vậy?”

Dung Hạc còn tưởng đã xảy ra chuyện gì to tát lắm, không ngờ Lục Tiêu Viễn lại hỏi chuyện này, còn chưa kịp kinh ngạc, đã nhanh chóng và trung thực báo cáo hành trình cả ngày của mình, bao gồm cả việc một hoặc hai giờ cậu lang thang trên phố không mục đích.

Lục Tiêu Viễn nghe xong, vẻ ảm đạm trên mặt rốt cuộc cũng mờ đi, phát hiện áo thun cotton trắng của Dung Hạc đã nhăn lại, cổ áo cũng lệch hẳn đi, cả người giống như một con chim nhỏ lộn xộn, khắp nơi đều  là bằng chứng cho cái ôm của hắn. 

Dung Hạc nhận ra quần áo của mình không chỉnh tề, lập tức kéo cổ áo, lẩm bẩm hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Không phải anh đang chạy roadshow sao, sao đột nhiên lại về?”

Theo lý thuyết, mặc dù hôm nay Lục Tiêu Viễn kết thúc tuyên truyền, hắn cũng nên trực tiếp đến thành phố nơi dừng chân tiếp theo của lộ trình, thay vì lựa chọn con đường trở về nhà.

Mặc dù miệng cậu hỏi như thế, nhưng thực sự cậu cũng không mong đợi Lục Tiêu Viễn nói thật cho cậu biết lý do.

Nhưng Lục Tiêu Viễn lại nói: “Anh về Hồng Du một chuyến.” Hắn dừng lại: “Quên nói với em, mẹ anh mất rồi.”

Lúc nói ra câu này, ngữ khí của Lục Tiêu Viễn thật sự quá quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Dung Hạc như bị đoản mạch, không tự chủ được nói ra một câu: “Em biết…”

Trong mắt Lục Tiêu Viễn lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường: “Ừm, anh từng nhắc đến trong tiết mục năm ngoái.”

“Không phải, là do sau này em về thành phố Hồng Du một lần…” Hầu kết Dung Hạc khẽ động, dây thanh quản lầm bầm như muỗi kêu nói, “Cụ bà ở bên cạnh nhà anh nói cho em biết.”

Dung Hạc cứng đầu nói xong, nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi, dưới ánh đèn chùm rực rỡ trên đỉnh đầu cẩn thận nhìn về phía Lục Tiêu Viễn. 

Thật ra cậu không có bao nhiêu dũng khí để đối mặt với ánh mắt và biểu cảm của Lục Tiêu Viễn, rồi lại hận không thể dùng kính lúp quan sát, hiểu được ý nghĩa của từng li từng tí cử động cơ bắp.

Nhưng Lục Tiêu Viễn đợi cậu nói xong, gật đầu một cái, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc mà cậu không kịp nắm bắt: “Lần sau đưa em đi gặp bà ấy, trước kia mỗi lần gặp em, bà ấy đều rất vui vẻ.”

“Ừm…”Lục Tiêu Viễn rõ ràng nói vô cùng vân đạm phong khinh(1), nhưng cổ họng Dung Hạc lại nghẹn ngào một chút, cúi đầu kiềm chế nỗi đau xót tràn đầy khoang mũi.

(1): 云淡风轻Vân đạm phong khinh 云淡风轻 yún dàn fēng qīng (mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.

“Có lẽ em quên rồi, nhưng hôm nay là sinh nhật anh.” Lục Tiêu Viễn nâng cổ tay lên, bình tĩnh nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn năm phút nữa là đến 0 giờ, nấu cho anh một bát mì trứng gà với hành lá nhé.”

*

Lịch sử của món mì trứng gà với hành lá, phải quay về thời trung học xa xôi. 

Trong đại hội thể thao mùa xuân sau mùa đông lạnh giá, Lục Tiêu Viễn chưa bao giờ tham gia hoạt động trong khuôn viên trường đã phá lệ báo danh đăng ký giải chạy đường dài dành cho nam.

Cuộc thi đấu của hotboy trường vạn năm lạnh lùng đương nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của các nữ sinh, không ít cô gái to gan lại xinh đẹp đã sớm bắt đầu chuẩn bị quà tặng, muốn nhân ngày thi đấu đứng ở điểm cuối tặng cho Lục Tiêu Viễn. 

Nhưng Lục Tiêu Viễn đối với những lễ vật nhỏ kia bình thường luôn ôm thái độ thờ ơ, theo lời của hắn,thiệp chúc mừng là một thứ tốn giấy mực, đèn ngủ nhỏ rất tốn diện tích, thậm chí những thứ lãng mạn và đẹp đẽ như hoa cũng trở nên lòe loẹt trong miệng hắn.

Đối với điều này, các cô gái hoàn toàn không biết gì, nhưng Dung Hạc lại rõ ràng hơn bất cứ ai. 

Cho nên cậu đã nghĩ rất lâu, lúc Lục Tiêu Viễn đoạt quán quân, cậu phải tặng một thứu gì đó thật ý nghĩa để chúc mừng. 

Vì thế, sau khi Lục Tiêu Viễn nhất kỵ tuyệt trần(2) chạy về đích, hắn nhận được từ chỗ Dung Hạc chính là một bát mì trứng gà với hành lá nóng hổi. Bởi vì sợ mì bị nguội, Dung Hạc còn cẩn thận dùng cả hộp giữ nhiệt để đựng. 

(2): có nghĩa là trong số rất nhiều đội cưỡi ngựa, một đội chạy nhanh đến mức người phía sau thậm chí không thể nhìn thấy bụi do con ngựa của anh ta bay lên khi nó chạy, những người khác còn lâu mới đặc biệt nổi bật.

Lục Tiêu Viễn không biết, vì một chén mì đơn giản đến mức gần như không cần bất kỳ kỹ xảo nào, cậu chủ nhỏ mười ngón tay không dính nước thiếu chút nữa đã làm nổ nhà bếp. 

Cũng may Lục Tiêu Viễn tỏ ra rất thích, ăn đến ngay cả nước canh cũng không còn một giọt. 

Lục Tiêu Viễn vốn có vẻ thờ ơ với mọi thứ trên đời, rốt cuộc cũng có thứ mà mình quan tâm!

Dung Hạc không thể diễn tả chính xác cảm giác sủi bọt trong lồng ngực, có chút giống như một người tìm thấy được kho báu khi không có bất kì đầu mối nào và cả sự phấn khích khi khai phá được kho báu. 

Từ đó về sau, cậu bắt đầu tìm đủ mọi cơ hội đểu nấu mì trứng gà hành là cho Lục Tiêu Viễn, cho đến lần cuối cùng bọn họ lạc nhau trước biển người xa lạ, thứ ăn cùng nhau nhiều nhất cũng chỉ có bát mì trứng hành lá…

Phòng bếp ở nhà Lục Tiêu Viễn lúc thường không được dùng nhiều, chỉ có cái chảo là vật dụng cơ bản nhất, nồi nấu nhỏ, nồi áp suất và những thứ tương tự đều bị ném vào nhà kho.

Dung Hạc về phòng ngủ sạc điện thoại di động trước, lúc bật máy, nhảy ra hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Lục Tiêu Viễn.

Cậu mở wechat ra, bên trong cũng bị tin nhắn yêu cầu cậu gọi lại của Lục Tiêu Viễn oanh tạc, ngoài ra còn có tin nhắn thoại từ đạo diễn Vương –

[Tiểu Dung hả, vừa rồi Tiêu Viễn gọi cho tôi, hỏi cậu đi đâu, tôi nói với hắn mọi người ăn xong đều đã rời đi lúc tám giờ rồi, cậu bận gì thì bận cũng nhớ phải gọi điện báo hắn nhé.]

Những lời này của đạo diễn Vương mang theo ý cười rõ ràng, nghe có loại vinh hạnh tràn ngập trong lời nói. 

Cậu còn nhớ lúc trên bàn ăn, đạo diễn Vương từng mấy lần nhắc tới Lục Tiêu Viễn, trong lời nói đều là muốn cùng Lục Tiêu Viễn hợp tác, nhưng rõ ràng lại không có phương thức liên hệ của Lục Tiêu Viễn. 

Dung Hạc hít sâu một hơi, tự trách bản thân để điện thoại tắt máy, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cảm giác được chờ đợi và quan tâm kỳ lạ này, cậu đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ được trải qua một lần nữa trong đời.

Mặc dù thái độ hôm nay của Lục Tiêu Viễn đã rất rõ ràng —— Lục Tiêu Viễn đã tha thứ cho cậu, chuyện quá khứ sẽ được bỏ qua hoàn toàn.

Nhưng cậu vẫn quyết định, đợi đến ngày cậu lấy được hết dũng khí, sẽ chính thức đứng trước mặt Lục Tiêu Viễn xin lỗi. 

Không cần thiết phải nhắc lại những gì đã xảy ra với cậu khi đó, chỉ cần nói một câu “Em xin lỗi” là được.

Dù sao khi cậu cùng cha trốn dưới tầng hầm, cậu đã viết cho Lục Tiêu Viễn một bức thư, bức thư đã giải thích rõ ràng mọi chuyện, nếu như nói lại một lần nữa sẽ giống như đang biện minh cho chính mình, huống chi Lục Tiêu Viễn lúc trước cũng không trả lời lại cậu, chắc chắn là đang trách cậu.

Dung Hạc đặt điện thoại xuống, dụi dụi đôi mắt đau nhức, định chọn một chiếc nồi thích hợp để nấu mì cho Lục Tiêu Viễn. 

Lúc vào kho tìm nồi, cậu bất ngờ phát hiện trên tường có một thứ khác, một tấm nệm Simmons, cùng nhãn hiệu và kiểu dáng với chiếc giường cậu ngủ.

Hóa ra ban đầu chiếc giường có nệm Simmons nhưng không hiểu sao lại cố tình bỏ đi.

Nếu như là trước kia,  Dung Hạc sẽ không tự mình đa tình suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng giờ phút này, cậu có một suy nghĩ vô cùng lớn mật: Chẳng lẽ Lục Tiêu Viễn tình cờ biết được cậu bị thương ở lưng à? Không thể ngủ trên giường mềm, vì vậy cố ý tháo đệm giường xuống không? 

Vì thế, khi Lục Tiêu Viễn bắt đầu ăn mì, Dung Hạc đã hỏi vấn đề về đệm giường. 

Lục Tiêu Viễn cầm lấy đũa dừng tay một chút, nói: “Giường là Tiểu Tề mua, kèm theo là đệm giường mềm, cũng may là có thể tháo ra được.”

Dung Hạc chớp mắt một cái, hỏi: “Vì sao phải tháo ạ?”

Ngực Lục Tiêu Viễn phập phồng một chút, một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện em bị thương, tôi biết.”

Dung Hạc “Ỏ” một tiếng, không thể tin được mình lại đoán đúng. 

Trên mặt Lục Tiêu Viễn hiện lên một tia mất tự nhiên, nhìn vào trong mắt Dung Hạc lại là biểu tình “không thể tiết lộ nhiều hơn nữa”. 

Dung Hạc không hỏi nữa. 

Buổi tối hôm đó, Tôn Duệ vừa trêu chó xong đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nhận được một bức ảnh từ Lục Tiêu Viễn gửi tới. 

Anh mở ra xem, là một bát mì, phía trên rắc hành hoa xanh mướt, còn có hai quả trứng mặt trời xinh đẹp đầy đặn. 

Lục Tiêu Viễn chưa bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa, đột nhiên đêm khuya hạ độc, chắc chắn có trá. 

Vì thế, Tôn Duệ suy nghĩ một chút, thực sự nhớ ra nửa năm trước, anh từng mời Lục Tiêu Viễn ăn một bát mì trứng phiên bản cao cấp với hành lá cắt nhỏ mà anh ta tập nấu, kết quả bị Lục Tiêu Viễn dội cho một gáo nước lạnh, nói mì trứng với hành lá đơn giản mới là tốt nhất. 

Vì chuyện này anh đã buồn bực rất lâu, cứ rảnh rỗi sẽ chui vào phòng bếp dốc lòng nghiên cứu, sợ bạn gái Tư Tư sau khi ăn xong sẽ nghĩ giống Lục Tiêu Viễn, cũng may Tư Tư cuối cùng không ghét bỏ, còn khen anh có trù nghệ tốt.

Nghĩ đến đây,anh chân thành hỏi một câu: [Tiểu Dung làm?]

Lục Tiêu Viễn: [Ừ.]

Tôn Duệ bừng tỉnh đại ngộ, không phải vì mì của anh không ngon, mà là bởi vì bát mì không phải do ánh trăng sáng làm! 

Anh đột nhiên tức giận cười một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: [Cậu chỉ chờ ngày này đến chỉ để show ân ái đúng không?]

Anh cố ý trêu chọc như vậy, bởi vì với những gì anh ta biết về đại minh tình Lục, đối phương không có khả năng làm loại chuyện thiếu đạo đức nhàm chán này vào nửa đêm. 

Ai ngờ Lục Tiêu Viễn rất nhanh trả lời: [Ừm, tôi cũng đâu có nghĩ ngày này lại đến nhanh như thế!]

*

Sau chặng đầu tiên của buổi roadshow, Lục Tiêu Viễn có hai ngày rảnh rỗi. 

Dung Hạc cũng cố ý đem công việc trước sau dời đi một chút, dành ra hai ngày nghỉ. 

Cậu nghĩ rất đơn giản, dù sao thì cũng đã trở thành người yêu của nhau, dù bận rộn công việc đến đâu cũng nên có chút cơ hội ở bên nhau. 

Lục Tiêu Viễn biết cậu cũng rảnh rỗi, nói một câu: “Vừa lúc, có thời gian hẹn hò.”

Hai chữ “Hẹn hò” giống như một đôi bàn tay to, đem chút tâm tư nhỏ bé trong lòng cậu nắm đến gắt gao, lòng bàn tay nóng bỏng thuận lợi mang đến cho cậu nhiệt độ không nhỏ. 

“Hình như chúng ta còn chưa từng hẹn hò với nhau.” 

Lục Tiêu Viễn lại bổ sung thêm một câu. 

Đối mặt với giọng điệu và biểu cảm tự nhiên của Lục Tiêu Viễn, mặt Dung Hạc càng đỏ hơn. 

Về chuyện này, cậu vừa hồi hộp vừa mong chờ.

Nhưng sáng sớm hôm sau, cậu nhận được điện thoại của vị anh họ xa xôi kia, nóiđã lâu không gặp, muốn đến thăm cậu. 

Nửa năm nay, cuộc sống và sự nghiệp của Dung Hạc đã trải qua những biến hóa nghiêng trời lệch đất, dẫn đến cậu cũng sắp quên mất còn có người anh họ này. 

Thanh âm anh họ cà lơ phất phơ từ trong điện thoại di động rò ra, Lục Tiêu Viễn lướt qua ba lần đều nghe thấy rõ ràng. 

Dung Hạc qua loa vài câu rồi cúp điện thoại. 

Lục Tiêu Viễn nói: “Nếu đã là anh họ, vậy thì mời anh ấy đến nhà ngồi chơi một chút.”

Dung Hạc có chút do dự. Nếu đổi lại là người khác muốn đến nhà làm khách, cậu tất nhiên sẽ đồng ý.

Lục Tiêu viễn thở dài, nói: “Thì ra Tiểu Hạc không muốn giới thiệu tôi với người nhà.”

Giọng điệu ngạc nhiên, khó hiểu và có chút thất vọng.

Dung Hạc ngay lập tức nhượng bộ.

*

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh họ cậu nhìn thấy một ngôi nhà trang trí cao cấp phong cách như vậy, sau khi đến đây, anh ta đã đi vòng quanh tầng một hai lần, ngắm nghía, sờ mó, thỉnh thoảng còn nhận xét.

Dung Hạc xấu hổ đến mức không có khí lực ngăn cản, chỉ hy vọng Lục Tiêu Viễn đừng quá coi trọng chuyện này.

Lúc đi tới phòng khách, anh họ nhìn thấy chiếc ghế sofa hai chỗ dành cho cha mẹ và trẻ em, sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Tất cả đều tốt, nhưng chiếc sô pha này có chút low, xem ra ánh mắt của đại minh tinh cũng có lúc không tốt.”

Dung Hạc còn tưởng Lục Tiêu Viễn sẽ bỏ qua, không ngờ tới Lục Tiêu Viễn lại nói: “Ý nghĩa của đồ đạc không phải là về kích thước, mà là về tính thực dụng.”

Mặc dù Dung Hạc rất chán ghét những lời nhận xét lỗ mãng của anh họ mình, nhưng sau khi nghe Lục Tiêu Viễn giải thích, vẫn nhịn không được ở trong lòng đặt câu hỏi: Sô pha này có tính thực dụng như nào cơ? 

Hai người ngồi lên còn phải dán chặt vào nhau thì mới ngồi được…

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu đột nhiên hiểu được cái gì, yên lặng đỏ mặt. 

Bữa trưa do Lục Tiêu Viễn gọi vẫn chưa được giao, anh họ của cậu vẫn nhàn rỗi không chịu đi, lại dạo quanh trước tủ rượu trong chốc lát, thảo luận về những loại rượu đắt tiền mà anh ta thậm chí không thể gọi tên.

Thực ra phần lớn thời gian, Lục Tiêu Viễn không phải là người kiên nhẫn, từ hồi trung học, khi đối mặt với những người đang muốn đến gần mình, ánh mắt lạnh lùng của hắn chính là biểu hiện rõ nhất của sự thiếu kiên nhẫn.

Nhưng đối với anh họ cậu, lần đầu tiên Lục Tiêu Viễn không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại còn tự mình giới thiệu rượu vang đỏ cho anh họ, giống như một sự hiếu khách tích cực.

Khi anh họ cậu đang khoác lác, Lục Tiêu Viễn cũng không bóc mẽ, chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh họ, khiến cho anh họ xấu hổ không dám tiếp tục khoe khoang, chỉ cố gắng lấp liếm cho qua.

Những người như anh họ cậu thường tự tin kinh khủng, da mặt dày hơn tường thành, nhưng ở trước mặt đại gia chân chính, anh ta sẽ hiếm khi sinh ra một chút tự giác. Nhất là khi đại gia đó nhìn anh ta nói khoác. 

Dung Hạc ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng ngược lại có loại cảm giác nhẹ nhõm. Đối phó với một người đàn ông bình thường như anh họ, cậu hoàn toàn không còn cách nào khác, vẫn là Lục Tiêu Viễn tốt nhất.

Sau khi ăn xong, Lục Tiêu đi chuẩn bị đồ uống, Dung Hạc thu dọn bàn ăn. 

Anh họ đã lâu không được ăn bữa cơm thịnh soạn này, sờ lên cái bụng căng phồng của mình, ợ lên một tiếng, không mặn không nhạt nói: “Gần đây chú rất nổi nhỉ.”

Dung Hạc nói: “Trong khoảng thời gian này có phim truyền hình, nổi lên một chút là chuyện bình thường.”

Anh họ hừ hừ hai tiếng, bày ra một bộ vô cùng khuôn mẫu nói: “Cùng là người sao lại khác biệt như thế chứ, chú nói xem, năm đó nếu không phải nhà anh giúp chú vượt qua cửa ải khó khăn, chú có thể tốt được như bây giờ không?”

Nghe vậy, Dung Hạc ngẩng đầu nhìn về quầy bar. 

Người đàn ông đang pha cà phê quay lưng về phía cậu, dây tạp dề buộc qua chiếc eo thẳng tắp, động tác vẫn trơn tru như trước, hẳn là không nghe thấy. 

Lúc tiễn anh họ rời đi, Dung Hạc đột nhiên có điện thoại. 

Chờ Dung Hạc đi vào phòng làm việc, Lục Tiêu Viễn cầm lấy điện thoại di động nói với anh họ: “Trước khi đi để lại số điện thoại.”