Làm Càn

Chương 36: Giới hạn của cô



Chương 36: Giới hạn của cô

Mẹ kế Giang Tuyết Trân của Đường Nhược Dao là một người phụ nữ hay ăn lười làm, sau khi gả tới nhà cô không đi làm lấy một ngày, sở thích thường ngày là cùng một nhóm bà nội trợ trong khu nhà tụ họp đánh mạt chược. Đặc biệt là sau khi bố của Đường Nhược Dao, Đường Hàm Chương gặp chuyện, Đường Nhược Dao một mình chống đỡ cả gia đình, lại làm minh tinh có thể kiếm tiền, bà ta triệt để trở thành "bà hoàng", thường xuyên ra ngoài mua sắm, uống trà chiều với đám chị em, bình thường đều không ở nhà.

Mẹ đẻ của Đường Nhược Dao đã qua đời từ khi cô còn rất nhỏ, ấn tượng về mẹ đẻ của cô rất nhạt, theo năm tháng dần trưởng thành cũng không còn đọng lại gì. Cô vẫn luôn hoài nghi tại sao Đường Hàm Chương lại lấy một người phụ nữ như thế làm vợ, ông lại có cách nhìn thế nào về người mẹ đã sớm qua đời của cô?

Lúc Giang Tuyết Trân không ở nhà, Đường Nhược Dao cùng ông nói về chủ đề này.

"Mẹ con, bà ấy... là người như thế nào ạ?"

Đường Hàm Chương rút ra một album ảnh ở dưới tủ, vô cùng trân trọng mở ra, tất cả là ảnh của một người phụ nữ, lông mày mảnh, đôi mắt như nước thu, xinh đẹp không gì sánh nổi.

"Mẹ của con, là người phụ nữ dịu dàng nhất đẹp đẽ nhất mà bố từng gặp."

Trong mắt người đàn ông mang theo tình ý dịu dàng và trân trọng, giọng nói tha thiết.

Nhưng Đường Nhược Dao không hiểu, nếu ông yêu mẹ cô như thế, lại nhớ mãi không quên, tại sao phải lấy vợ khác? Mãi đến rất lâu về sau cô mới hiểu được, cuộc sống không giống phim ảnh tiểu thuyết, không có nhiều người thủy chung không thay lòng, lập trường không đổi. Cô cũng hiểu được Đường Hàm Chương, ông là một người đàn ông không tinh tế, một mình nuôi con gái lớn chẳng dễ dàng, cưới vợ mới về chăm sóc gia đình là chuyện hết sức bình thường.

Cho dù ông không muốn, nhưng hàng xóm láng giềng, bạn bè thân thích, từng người từng người đều khuyên nhủ. Dáng vẻ Đường Hàm Chương rất nho nhã, có mấy phần tuấn tú, năm đó làm kế toán cho doanh nghiệp quốc doanh, lương lậu tuy không cao, nhưng cũng có chút mặt mũi, cho dù có con gái, nhưng vẫn là một miếng ngon trêи thị trường.

Thế nên Đường Nhược Dao không hận bất kì ai, cũng không bất mãn với bất kì điều gì, cô không thích lãng phí thời gian cho những chuyện không thể thay đổi, không cách nào thay đổi người khác, chỉ có thể thay đổi bản thân, cô chỉ nghĩ sớm độc lập để rời khỏi gia đình.

Sau đó cô thích biểu diễn, từng bước từng bước thi vào trường. Cô giống như con đại bàng vừa mọc lông, sốt ruột chờ đợi ngày vụt lên trời cao. Nhưng chân trước gặp phải Nguyễn Cầm, bị vùi dưới đống tuyết, chân sau bố xảy ra chuyện, vội vàng tháo xuống sống lưng cao ngạo của mình.

Bệnh viện Nhân Dân số 1 là một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất tại thành phố Z, người bệnh đông đúc, mấy chục mét từ cổng vào đã tắc nghẽn, tài xế tắc-xi đưa đến lối vào, liếc cô gái trẻ tuổi từ lúc lên xe đã vô cùng yên lặng từ gương chiếu hậu, thương lượng nói: "Bên trong không dễ vào, xuống ở đây nhé?"

Đường Nhược Dao gật đầu, rút hai tờ tiền mệnh giá một trăm đồng đưa tới, tài xế tìm tiền thừa quay đầu nhìn cô một cái, cảm giác quen mặt: "Chà, trông cháu rất giống..."

Đường Nhược Dao không đợi ông ấy nói xong, quyết đoán đẩy cửa xuống xe.

Tài xế ngồi ngây người trêи xe một lúc mới lái xe đi.

Đường Nhược Dao quen đường quen lối vào bệnh viện, vào thang máy lên tầng ba, đến trước cửa một phòng bệnh đơn, một tay đặt lên khóa cửa, đẩy cửa đi vào, phòng bệnh ngoài mùi thuốc khử trùng, cũng chỉ có một mùi thối rữa khó ngửi.

Mùi vị của bệnh nhân nằm liệt giường.

Đường Phỉ chuyển ghế ra trước cửa sổ, ánh sáng rõ ràng, cậu bé đang làm bài tập trêи chiếc bàn gấp, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ngẩn ra.

"Chị! Chị về rồi!"

Trêи mặt cậu bé lộ ra vẻ mừng rỡ, vứt bài tập xuống, nhào về phía cô.

Đường Nhược Dao bị cậu bé nhào tới khiến lưng đụng phải cửa, cộp một tiếng, cô lặng lẽ nhịn đau, xoa xoa mái tóc ngắn mềm của Đường Phỉ, dịu dàng cười nói: "Sao không về nhà lại ở đây làm bài tập?"

"Dù sao mẹ em cũng không ở nhà, chẳng thà em ở đây cùng bố."

Đường Nhược Dao nhìn Đường Hàm Chương nằm trêи giường không cảm nhận được tiếng động của thế giới bên ngoài, ánh mắt tối dần.

Đường Phỉ quấn lấy eo cô, cọ mạnh lên ngực cô, làm nũng nói: "Chị, em rất nhớ chị."

"Chị nghe thấy rồi, cho nên không phải đã về rồi sao?" Đường Nhược Dao xoa lấy gáy Đường Phỉ, đẩy em trai dính người của mình ra ngoài một chút, trêи đường đến đây cô sắp nóng chết rồi, thể chất con trai lại nóng, ôm người lại biến thành lò nướng.

"Đi làm bài tập đi."

"Vâng." Đường Phỉ ngẩng đầu, nở nụ cười lộ ra cả hàm răng trắng bóc với cô.

Đường Phỉ bị hung hăng đẩy ót ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế xếp, ngoài miệng đáp ứng, nhưng ánh mắt đen láy sáng trong lại nhìn chằm chằm lên người Đường Nhược Dao đang ngồi bên giường.

Đường Nhược Dao cảm nhận được ánh mắt của nó, quay đầu giả vờ tức giận: "Làm bài tập."

Đường Phỉ hi hi cười ngốc, làm một lúc, lại trộm nhìn cô.

Cậu bé rất thích chị gái.

Từ lúc nó bắt đầu có kí ức, đều là chị chăm sóc nó. Trường mẫu giáo mà cậu bé theo học nằm gần trường cấp hai, mẹ ruột Giang Tuyết Trân của cậu bé lại ham mê đánh mạt chược, cuộc chơi kết thúc rất muộn, không có thời gian đón con, bảo Đường Nhược Dao sau khi tan học tiện đường dẫn cậu bé về nhà, Đường Nhược Dao nắm lấy tay nó, từng bước từng bước đi về nhà. Lúc đó bên đường có rất nhiều sạp hàng rong, ở đó bán đủ loại đồ ăn vặt, đặc biệt là mùa hè, nhìn thấy những bạn nhỏ khác cầm kem que trong tay, đôi mắt thèm muốn không chịu nổi, Đường Nhược Dao nhìn thấy, liền dùng tích góp của bản thân mua cho nó một que.

Đường Phỉ cầm que kem cười, lắc lắc cánh tay Đường Nhược Dao, nũng nịu nói: "Chị ăn."

Đường Nhược Dao cười híp mắt cong lưng, cắn một miếng lên que kem trêи cánh tay đang giơ cao của cậu bé.

Đường Phỉ cười đến mắt mũi nhắm tịt.

Hai chị em chị một miếng em một miếng ăn hết que kem rồi vứt que vào thùng rác trước cổng khu nhà, nếu không sẽ bị Giang Tuyết Trân mắng. Cuộc sống cứ như thế cho đến khi Đường Nhược Dao lên cấp ba, lịch học của hai người quá khác nhau mới dừng lại.

Là chị gái đón nó đi học tan học, chị gái mua cho nó sách vở đồ dùng học tập, chị gái phụ đạo bài tập cho nó, dẫn nó ra ngoài chơi.

Trong mắt Đường Phỉ, địa vị của chị gái còn cao hơn Giang Tuyết Trân rất nhiều. Cho nên mỗi lần Giang Tuyết Trân nói xấu Đường Nhược Dao, cậu bé đều khinh thường trong lòng, trẻ nhỏ là sinh vật mẫn cảm nhất, ai thật lòng thật dạ đối xử tốt với nó, ai chỉ đẻ ra không nuôi dưỡng biến nó thành công cụ, trong lòng nó đều sáng như gương.

Sau khi Đường Nhược Dao đi học Đại học, Đường Phỉ khóc đến nghiêng trời lệch đất, đến nỗi mất cả tiếng, thiếu chút nữa chạy theo Đường Nhược Dao, lại bị Đường Hàm Chương và Giang Tuyết Trân lôi về. Từ đó về sau chuyện nó chờ đợi nhất chính là kì nghỉ đông, người khác là vì có thể ra ngoài chơi thỏa thích, nó là vì có thể gặp chị gái.

Có thể được Đường Nhược Dao chăm sóc lớn lên, tính cách của cậu bé không hoang dại như mấy cậu trai khác, tương đối yên tĩnh, che giấu bản thân rất sạch sẽ, cũng rất thích học hành, bình thường không cần người đốc thúc, mà Giang Tuyết Trân sinh ra con trai, giống như có người kế nghiệp Hoàng vị, có khả năng sẽ đốc thúc người ta sai hướng.

Tình cảm con người xuất phát từ hai hướng, lúc bắt đầu Đường Nhược Dao không can tâm tình nguyện chăm sóc Đường Phỉ, chỉ là cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Đường Phỉ thông minh ngoan ngoãn, không khóc không nổi loạn, lại rất dựa dẫm vào cô, cả ngày đi sau ʍôиɠ cô gọi "chị chị", lòng dạ sắt đá cũng sẽ hòa tan, dần dần liền có tình cảm. Đường Hàm Chương bận bịu công việc, đi sớm về tối, Giang Tuyết Trân không thăm không hỏi, hai chị em cả ngày ở bên nhau, tình cảm ngày càng sâu đậm.

"Chị." Đường Phỉ nhỏ tiếng gọi cô.

"Ừm?" Đường Nhược Dao đáp lại, không ngẩng đầu, ôm lấy bàn tay gầy gò của Đường Hàm Chương, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt của người đàn ông này. Nằm liệt trêи giường ba năm khiến người đàn ông vốn có thân hình gầy gò lại càng trở nên mong manh, quần áo bệnh nhân phủ lên cơ thể gầy nhom, khuôn mặt thanh tú nhã nhặn ngày nào sớm đã không nhìn ra khí chất, già nua giống như một ông lão.

"Em làm xong rồi." Đường Phỉ bỏ vở bài tập vào trong cặp, dịch chuyển chiếc ghế, chậm bước ngồi xuống một bên.

Đường Nhược Dao ừ một tiếng, tâm tư không tập trung.

Đường Phỉ nhìn Đường Hàm Chương nằm trêи giường, Đường Hàm Chương mở mắt, có lúc chuyển động không mục đích, nhưng hoàn toàn vô hồn, cho dù con trai con gái có ngồi bên cạnh, ông cũng không có bất kì phản ứng nào.

Đường Phỉ chống hai tay lên thành ghế, nhỏ tiếng nói: "Có phải bố sẽ không tỉnh lại nữa không?"

Cậu bé mới 11 tuổi, qua một năm nữa mới lên cấp hai. Rất nhiều chuyện nó đã hiểu, không hiểu cũng biết lên mạng tìm kiếm. Bác sĩ nói trạng thái hiện tại của bố nó gọi là người thực vật, thời gian càng lâu càng khó tỉnh lại, đã qua ba năm rồi, bố nó cũng không có một vết tích rằng sẽ tỉnh lại.

Đường Nhược Dao ngẩng mắt, bình tĩnh nhìn vào nó.

Đường Phỉ bị ánh mắt như vậy của cô nhìn tới, vô duyên vô cớ sinh ra một tia lạnh lẽo, mở miệng, lẩm nhẩm rất lâu, nói: "Nếu bố có thể nói, chắc chắn ông ấy sẽ không trách chị."

Đường Nhược Dao đỏ vành mắt, vội vàng rũ mi mắt xuống.

Việc khó hơn cũng có thể quen thuộc, mới đầu Đường Nhược Dao nhìn thấy Đường Hàm Chương trêи giường bệnh liền trốn tránh, căn bản không có cách nào đối diện, đến hiện tại có thể bình tĩnh nói chuyện bên tai ông, chẳng qua cũng chỉ có mấy năm ngắn ngủi.

Đến giờ, nhân viên điều dưỡng đến lật người cho Đường Hàm Chương, mát-xa cơ thể, tránh cho cơ thể quắt lại. Nhân viên điều dưỡng là một bác gái tầm 40 tuổi, tính cách phóng khoáng, làm việc chu đáo, chăm sóc bệnh nhân này đã ba năm, thoải mái quen thuộc, vô cùng thuần thục, vừa mát-xa vừa nói chuyện với người nhà mới tới ở một bên.

"Ôi chao, cháu về rồi à." Điều dưỡng nở nụ cười rạng rỡ, bà biết Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao gật đầu, khuôn mặt lạnh lẽo.

Điều dưỡng đã quen với khuôn mặt băng giá này, biết con người cô không thế, tự nói chuyện một mình: "Tôi nói này, ở bệnh viện tiền viện phí đắt đỏ, sao không đón bố cháu về nhà?"

"Trong nhà không có ai chăm sóc ạ." Đường Nhược Dao mím môi, trả lời bà.

Trước đây cô cũng từng nghĩ đến chuyện đón về, hỏi bác sĩ, bác sĩ nói có thể, nhưng đón về nhà liệu Giang Tuyết Trân có chăm sóc bố cô, hay là qua loa cho xong chuyện. "Trước giường bệnh lâu ngày không có con hiếu thảo", trong tin tức đa phần đều để bệnh nhân nằm lì trêи giường trong nhà, Đường Nhược Dao nguyện tốn nhiều tiền để Đường Hàm Chương có thể nằm viện lâu dài.

Điều dưỡng lại thở dài một cái, ánh mắt lộ ra mấy phần đồng cảm: "Cũng không dễ dàng gì."

...

Đường Nhược Dao ở bệnh viện đến chiều tối, rồi cùng Đường Phỉ về nhà, không khí dần thoải mái hơn một chút.

Hai chị em sóng vai đi trêи đường, nữ sinh cao ráo chân dài, lại đội mũ đeo khẩu trang nhưng cũng không giấu được khí chất thu hút trêи người. Nam sinh mặc quần yếm trắng ngắn màu trắng, chân dài tay dài, mặt mày tinh xảo, tuấn tú hơn người, đúng chất một cậu chàng đẹp trai.

"Lần trước chị gọi điện cho giáo viên của em, nghe giáo viên nói em có khuynh hướng yêu sớm?"

"Là những cô nữ sinh đó cứ muốn viết thư tình cho em, em cũng không thèm để mắt tới." Đường Phỉ cầm xiên kẹo hồ lô đường lạnh mà chị gái mua cho, nuốt quả sơn tra trong miệng xuống mới mở miệng, trong giọng nói còn lộ ra mấy phần bất đắc dĩ nhàn nhạt.

"Em được chào đón thế sao?" Đường Nhược Dao nhướng mày.

"Chị không tin à?" Đường Phỉ nói, "Thử nghiệm cho chị xem."

Đường Phỉ nhìn trái nhìn phải, trêи đường có người tộc cúi đầu, nữ sinh khoảng hai mươi tuổi, Đường Phỉ híp mắt, chạy nhanh mấy bước về phía trước, ngọt ngào gọi: "Chị."

Tộc cúi đầu nghe tiếng gọi này, hoang mang ngẩng đầu.

Đường Nhược Dao cảm thấy thời gian chỉ mới qua vài cái chớp mắt, Đường Phỉ đã quay lại, cho cô xem dãy số điện thoại trong lòng bàn tay, đắc ý khoe khoang: "Của chị kia."

Đường Nhược Dao giơ tay gõ vào đầu nó.

"Không cho phép làm loạn." Bệnh gì đây.

"Là chị không tin em trước." Đường Phỉ ôm đầu cảm giác vô cùng bất hạnh.

"Chuyên tâm học hành." Cô nói.

"Biết rồi mà." Đường Phỉ kéo dài âm, lại níu lấy cánh tay cô, Đường Nhược Dao hất ra, ghét bỏ nói: "Em nóng chết mất."

Đường Phỉ dùng sức, cố ý ôm lấy cô, cười lớn kêu: "Nóng chết chị, nóng chết chị, nóng chết chị."

Đi ngang một cửa hàng bán điện thoại.

Đường Phỉ kéo Đường Nhược Dao lên phía trước: "Chị, em muốn mua điện thoại."

"Không được, em còn quá nhỏ." Đường Nhược Dao từ chối.

"Em muốn nói chuyện với chị."

"Viết thư đi."

"..." Đường Phỉ thiếu chút nữa cho rằng bản thân bị lãng tai.

Đường Nhược Dao bị bản thân chọc cười, hai tay chống lên đầu gối, nhìn vào mắt em trai: "Nói một lí do có thể thuyết phục chị, chị sẽ mua cho em. Không lúc về nhà em cũng sẽ bị mắng."

Đường Phỉ ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Em sắp đến thời kì nổi loạn rồi, em sợ em sẽ hư hỏng, không quản lí được bản thân. Em cảm thấy lúc bản thân mình hư hỏng, có thể gọi điện thoại cho chị, nghe được giọng chị sẽ tốt lên."

Đường Nhược Dao: "..."

Hai phút sau.

Đường Phỉ như ý nguyện đứng trước cửa kính của cửa hàng bán điện thoại.

"Tự chọn đi." Đường Nhược Dao nói.

Đường Phỉ đi thẳng về phía một gian hàng, mục tiêu đã xác định, Đường Nhược Dao thầm nói thì ra đã ủ mưu từ lâu.

"Mua chiếc này đi." Đường Phỉ dừng chân, gõ lên trêи tủ kính trước mặt.

Nhân viên tư vấn lấy ra, Đường Nhược Dao nhìn xem giá cả, 998 tệ.

Đường Nhược Dao vốn lo lắng cậu bé sẽ chọn chiếc iPhone đắt

nhất, đang có suy nghĩ mượn cơ hội dạy dỗ nó, không ngờ Đường Phỉ chất phác vượt xa tưởng tượng của cô. Cuối cùng Đường Nhược Dao và cậu bé tranh luận rất lâu mới miễn cưỡng đổi sang chiếc giá 1999 tệ.

Trêи đường về nhà, cả mặt Đường Phỉ viết chữ không vui: "Em chỉ gọi điện thoại, gửi tin nhắn, mua chiếc đắt thế này làm gì?"

"Đồ rẻ dễ hỏng."

"Hỏng thì hỏng, cũng không phải không thể dùng, thật là không gánh vác việc nhà không biết củi gạo đắt." Dùng mấy trăm nghìn tệ của mẹ cũng không đau lòng, dùng tiền của chị, hai nghìn cũng khiến Đường Phỉ ruột đau như cắt.

"Rốt cuộc ai mới là người gánh vác việc nhà chứ?" Đường Nhược Dao dở khóc dở cười.

"Đưa hành lí cho em." Đường Phỉ làm mặt lạnh nói.

"Hả?"

"Đưa em." Đường Phỉ cướp lấy tay cầm kéo hành lí trong tay cô, cứng rắn nắm chặt trong tay mình.

Đường Phỉ rút chiếc chìa khóa treo trêи cổ ra, cắm vào ổ khóa, mở cửa nhà, bật sáng đèn phòng khách.

Cậu bé rút một đôi dép đi trong nhà mới từ trong tủ giày, đặt trước mặt Đường Nhược Dao, kéo hành lí của cô vào phòng ngủ, vừa đi vừa càu nhàu như người lớn: "Em đã quét dọn phòng cho chị rồi, chăn đệm hai ngày trước cũng đã phơi phóng, điều khiển điều hòa, sạc điện thoại cũng thay mới rồi, ở bên gối của chị, buổi tối không được điều chỉnh nhiệt độ quá thấp, dễ bị lạnh, đắp chăn kín vào."

Đường Nhược Dao chống tường ngoài lối vào thay giày, khẽ xì một tiếng: "... Sao chị có cảm giác nuôi thêm một ông bố thế nhỉ."

Đường Phỉ: "Bây giờ bố nằm đó, chị coi em thành bố là được."

Đường Nhược Dao: "Em nói lại lần nữa xem nào?"

Trong phòng truyền đến tiếng cười vui vẻ của Đường Phỉ.

Đường Nhược Dao về phòng nhìn một lượt, sáng sủa sạch sẽ, chăn đệm ngay ngắn, Giang Tuyết Trân chắc chắn không thể dọn dẹp phòng cho cô, khả năng duy nhất chỉ có thể là cậu em trai nhỏ mới mười tuổi trước mặt này.

Tâm tình Đường Nhược Dao phức tạp.

Một lần về nhà đều phát hiện em trai càng hiền huệ hơn trước.

Em trai bàn giao với cô xong, nói: "Em đi nấu cơm, chị muốn ăn gì?"

Đường Nhược Dao khựng người: "Giang... mẹ em đâu?"

Dáng vẻ Đường Phỉ không quan tâm, nhún nhún vai: "Ra ngoài đánh bài chăng, không rõ nữa." Tối muộn mới về.

Cậu bé cũng không quan tâm, Đường Nhược Dao càng không quan tâm, nhưng dù sao cô cũng đã về, để bạn nhỏ nấu cơm thật không quá tử tế, đứng lên nói: "Chị nấu cho, trong nhà có rau gì không?"

Đường Nhược Dao mở cửa tủ lạnh ra.

Thực tế chứng minh, kĩ năng hiền huệ của Đường Phỉ vẫn có chút chưa hoàn hảo, Đường Nhược Dao đóng cửa tủ lại, nói: "... Gọi đồ ăn ngoài đi."

Hộp thức ăn ngoài bày đầy bàn ăn, hương thơm nức mũi.

Đường Phỉ là cậu trai đang trong tuổi dậy thì, lập tức cúi đầu ăn xì xà xì xụp, giống như con lợn tham ăn, vừa ăn vừa gắp rau cho cô: "Chị cũng ăn đi."

Đường Nhược Dao khống chế thực phẩm, chỉ ăn ít rau, cô giơ tay lau đi hạt cơn trêи khóe miệng Đường Phỉ, rót cho nó cốc nước, dịu dàng nhắc nhở nó ăn chậm một chút, trong lòng chua xót không thôi, lại quay đầu nhìn cánh cửa phòng ngủ chính vẫn đóng chặt như cũ, trong ánh mắt lóe lên hai tia lửa tối.

Giang Tuyết Trân càng ngày càng quá đáng.

...

Giang Tuyết Trân vào nhà cảm giác có gì đó không đúng, bà ta ngửi thấy hương thơm đồ ăn, mùi vị hoàn toàn không giống thường ngày.

"Đường Phỉ? Con trai ngoan, nấu gì ăn ngon à?" Giang Tuyết Trân bụng đói cồn cào, ngửi thấy mùi thơm liền đi vào trong bếp.

"Giang Tuyết Trân." Một giọng nói thình lình xuất hiện khiến bà ta giật thót, Giang Tuyết Trân tìm kiếm theo phương hướng của giọng nói kia, nhìn thấy một bóng người đang ngồi ở phòng khách, bật sáng đèn, thở phào một cái, ngẩng mắt liếc cô: "Là cô à, sao cô về mà không nói một tiếng?"

Giang Tuyết Trân ngồi xuống đối diện cô, lấy một quả táo trêи khay hoa quả chống đói tạm thời, cắn rộp một tiếng, hôm nay đánh bài cả buổi chiều, vốn đang thắng, cuối cùng thua ngược một nghìn, bà ta cứng rắn kéo chị em chơi thêm hai lượt, mới có thể thắng lại.

Khuôn mặt Đường Nhược Dao lạnh lùng: "Dì chăm sóc Đường Phỉ như thế này sao?"

Giang Tuyết Trân kì quái nói: "Tôi chăm sóc thế nào?"

Đường Phỉ buông bút trêи tay xuống, khẽ chân khẽ tay đi đến bên cửa, dính lỗ tai lên cánh cửa, nghe tiếng cãi vã càng ngày càng kịch liệt bên ngoài.

Nói là cãi vã, thật ra chỉ nghe thấy âm thanh của một mình Giang Tuyết Trân, Đường Nhược Dao sẽ không chống nạnh mắng chửi Giang Tuyết Trân. Đường Phỉ thở dài trong lòng, chị gái cãi không lại mẹ nó.

Bởi vì mỗi lần cãi đến cuối cùng, mẹ nó sẽ ra "tuyệt chiêu".

"Nếu không phải Lão Đường đi tìm cô, cũng sẽ không bị xe tông! Mẹ con chúng tôi có rơi vào bước đường cùng này không?" Một đầu ngón tay của Giang Tuyết Trân sắp chọc vào mặt Đường Nhược Dao, hung hăng nói, "Cô là cái đồ tai họa, cái đồ sao chổi, trước kia thì khắc chế mẹ cô, sau đó lại hại bố cô sống dở chết dở. Ông trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này, gả vào nhà họ Đường các người, chưa từng được hưởng phúc nửa ngày, tai nạn thì cứ ập xuống đầu."

Bà ta vừa khóc vừa gào, ngồi bệt xuống đất.

"Tôi đã tạo nghiệp gì đây, Lão Đường à, ông dậy mà xem, ngay cả con gái ông cũng ức hϊế͙p͙ tôi."

Giang Tuyết Trân vừa lau nước mắt, vừa liếc sang nhìn trộm Đường Nhược Dao, thấy sắc mặt cô đột nhiên trắng bệch, vành mắt khẽ đỏ, dùng sức cắn môi dưới không lên tiếng, trong lòng dần có chút tự tin.

Chỉ cần nhắc tới người cha bất hạnh của cô, Đường Nhược Dao sẽ có dáng vẻ như quỷ thế kia, bách phát bách trúng.

Bên ngoài không còn âm thanh.

Đường Phỉ nắm chặt lấy tay nắm cửa, muốn nhịn nhưng không nhịn được bước ra ngoài: "Mẹ!"

Giang Tuyết Trân vẫn muốn giữ thể diện trước mặt con trẻ, vội vàng lau mặt, nở ra nụ cười: "Con trai sao lại ra đây? Mau về phòng làm bài tập đi, chuyện của người lớn con đừng quan tâm."

"Con đã là người lớn rồi." Đường Phỉ hất cánh tay đang đưa qua của Giang Tuyết Trân, đi thẳng đến bên Đường Nhược Dao, duỗi thẳng từng ngón tay đang đâm sâu vào lòng bàn tay của cô, khẽ lắc một cái, nhỏ tiếng lo lắng, "Chị."

Đường Nhược Dao thả lỏng hàm răng đang cắn chặt môi dưới, cúi đầu nhìn về phía nó cười cười.

"Đi làm bài tập đi." Cô xoa tóc Đường Phỉ.

"Em không." Đường Phỉ quyết tâm chưa từng thấy, ấn cô xuống sô-pha, dùng tư thế người bảo vệ đứng dước mặt cô, nhíu mày bất mãn với Giang Tuyết Trân, "Mẹ, mẹ quá đáng quá rồi đấy."

Giang Tuyết Trân rõ ràng không ngờ tới chuyện này, cả người ngây ra.

"Con nói gì?"

"Con nói, mẹ quá đáng quá rồi đấy." Đường Phỉ lặp lại từng câu từng chữ.

Giang Tuyết Trân khó lòng tin tưởng hét lớn: "Con có lương tâm không hả? Mẹ như vậy là vì ai hả?"

Dù sao cũng là mẹ ruột, Đường Phỉ có chút sợ, để bản thân bạo dạn, cúi đầu nhìn những chữ dày đặc trong lòng bàn tay, nâng cao tông giọng: "Mẹ vì bản thân mẹ!"

Giang Tuyết Trân từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm chằm nói: "Con nói lại lần nữa xem!"

Đường Phỉ nghẹn ngào, rồi lại tiếp tục nghiêm túc: "Sau khi bố xảy ra chuyện, mẹ lúc nào cũng nói buồn, mẹ đến thăm bố được mấy lần? Mẹ hút máu của chị, đổi nhà mới, mua xe mới, ngày ngày mua sắm đánh bài, mẹ có chỗ nào là vì con không?"

"Mẹ đăng kí trại hè mấy trăm nghìn tệ cho con, mẹ đối xử với con còn không đủ tốt sao?"

"Đó là tiền của chị! Không phải của mẹ!" Cảm giác được ánh mắt sau lưng chú ý đến, Đường Phỉ đột nhiên tràn đầy tự tin, "Mẹ sống tốt, con học trường tốt, đều là chị cho, mẹ dựa vào cái gì mà lớn tiếng với chị? Bố bị người ta đâm phải, cũng không phải chị đâm, liên quan gì đến chị, mẹ đâm dao vào tim chị như thế, mẹ có còn là người không? Có chút lương tâm của con người không?"

"Mày, mày, mày..." Giang Tuyết Trân tức nghẹn, sắc mặt trắng đỏ luân phiên, đặc sắc dị thường, bà ta nói "mày" rất lâu, hét lớn, "Rốt cuộc mày là con của ai?"

"Nếu có thể chọn, mẹ cho rằng con tình nguyện làm con của mẹ sao?" Đường Phỉ rống lên, nước mắt cũng tuôn ra.

Giang Tuyết Trân tức không thể kiềm chế, xông lên, giơ tay tát một cái.

Tiếng gió dữ dội lướt qua gò má, Đường Phỉ run lên, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.

Cái tát kia của Giang Tuyết Trân không rơi xuống, Đường Nhược Dao đột nhiên đứng lên, siết chặt lấy cổ tay bà ta, dùng sức hất lại.

Trước đây Giang Tuyết Trân còn làm việc nhà, hiện tại ngày tháng sống thảnh thơi, ngay cả nồi niêu xoong chảo cũng không động tay, đôi tay trói già không chặt, Đường Nhược Dao vừa hất vừa đẩy, Giang Tuyết Trần ngã chổng vó ra sau.

Tùng một tiếng vang lên, cú ngã khiến lục phủ ngũ tạng của bà ta đều đau, nhất thời không bò dậy được.

"Được lắm chị em chúng mày liên hiệp lại bắt nạt tao đúng không?" Giang Tuyết Trân liền vô cớ náo loạn, gào khóc rống lên, "Tôi đã tạo nghiệp gì đây, chồng thì nằm ở bệnh viện không dậy, để lại đứa con gái lúc nào cũng chống lại tôi, ngay cả con trai ruột thịt cũng không đứng về phía tôi, tôi còn sống làm gì? Không bằng chết đi cho xong!"

"Tôi chết đi cho xong, tôi chết..." Bà ta nhìn mép bàn trà, làm ám thị rất rõ ràng với hai người, tư thế muốn đụng đầu vào đó.

Bà ta nhào qua, chỉ cách góc bàn mười xen-ti-mét.

... Không có ai ngăn cản bà ta.

Đường Nhược Dao rút tờ giấy trong hộp giấy lau nước mắt cho Đường Phỉ, càng lau Đường Phỉ khóc càng tợn, trong miệng không biết lẩm nhẩm nói cái gì, căn bản không chú ý đến Giang Tuyết Trân lại bắt đầu giờ trỏ quỷ bên kia.

Giang Tuyết Trân diễn một lúc, không có khán giả, nhớ đến con trai, lau nước mắt đi, muốn qua nhìn cậu bé, giọng nói dịu dàng: "Tiểu Phỉ, đến chỗ mẹ."

Đường Phỉ liền trốn sau lưng Đường Nhược Dao, toàn thân muốn kháng cự.

Cái tát kia của Giang Tuyết Trân khiến nó rất sốc.

Đường Nhược Dao liền mạnh mẽ bảo vệ nó, hất ra cánh tay đang muốn ôm con của Giang Tuyết Trân ra.

"Thằng bé là con trai tôi."

"Nó là em trai tôi." Đường Nhược Dao lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta.

Nếu không phải vì Đường Phỉ, cô sớm đã trở mặt với Giang Tuyết Trân. Cô gián tiếp khiến bố bị xe tông, sống dở chết dở, cô tình nguyện thay ông chống đỡ cái gia đình này, chăm sóc vợ ông, con trai ông, dù sao bố không gặp chuyện, bọn họ sẽ có cuộc sống yên ổn. Nhưng không đại diện cho việc cô sẽ nhẫn nhịn Giang Tuyết Trân hết lần này đến lần khác, lòng tham không đáy có thể bỏ qua, nhưng bà ta không nên chạm vào giới hạn của cô.

Đường Phỉ chính là giới hạn của cô.

...

Có thể bạn quan tâm:

Trêи mạng xã hội Trung Quốc có hai thuật ngữ là "tộc cúi đầu" và "người mắt đỏ".

Tộc cúi đầu: Để chỉ những người cuồng điện thoại, lúc nào cũng cúi đầu nhìn xuống màn hình.

Người mắt đỏ: Để chỉ những người chuyên thức đêm, giờ giấc sinh hoạt đảo lộn so với mình thường hay chúng ta thường gọi thân thương là, những người ngày ngủ đêm bay, hihi.