Lỗ Hổng Tội Trạng

Chương 30



Cận Chu dường như là hành động theo bản năng, túm chặt lấy cổ tay của đối phương.

Nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, động tác của cậu cũng không thể ngăn được đối phương, một dao kia vẫn đâm thẳng vào trong bụng cậu.

Thần kinh của cậu lúc này đã căng thẳng đến tột độ, không thể cảm nhận được một chút cảm giác đau đớn nào.

Hoặc có thể nói là cậu hoàn toàn không có tâm trạng để cảm nhận cơn đau kia.

Dao được rút ra xong rồi đâm lại thêm mấy nhát.

Lần này Cận Chu nhanh chóng tóm được cánh tay của đối phương nhưng người nọ lại dùng hết sức lao về phía trước, Cận Chu cũng chỉ có thể lui về phía sau.

Cậu cau mày nâng mắt lên, quét mắt nhìn người tập kích cậu. Chỉ thấy giữa hai mày của tên kia đầy sát khí, vừa nhìn đã biết là người đã từng giết người qua.

“Anh Oai?” Cận Chu thử gọi một tiếng.

Sáng nay Dương Thời Dữ vừa nhắc nhở cậu, cậu cũng chỉ có thể nghĩ ra được nhân vật này mà thôi.

Không nói lời nào vừa nhào đến đã đâm người ta, đúng là “oai” thật đấy.

Rõ ràng Cận Chu đã gọi đúng người rồi, anh Oai lập tức ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Cận Chu, sát khí trong mắt càng dày đặc hơn.

Vốn dĩ Cận Chu muốn gọi gã cũng không phải là để xác định rõ thân phận của người này, mà chỉ định nhân lúc đối phương phân tâm giật lấy cây dao kia.

Ai ngờ cậu vừa dứt lời thì sau lưng đã đụng phải bức tường bên đường, cây dao kia lại đâm sâu vào bụng cậu, may mà cậu đã dồn hết sức vào hai tay, gắng gượng đẩy hai tay của anh Oai ra.

Cứ bị động phòng thủ thế này cũng không phải là cách hay, Cận Chu định nghiêng người sang để anh Oai tự đập đầu vào tường. Nhưng đúng vào lúc này, một tình huống khiến người ta không ngờ đã xảy ra.

Một bóng đen không biết từ đâu xông ra, lúc chỉ còn cách hai người vài bước thì nhảy mạnh lên cao, đá bay anh Oai văng ra vài mét nằm sõng soài trên đất.

Cận Chu ngây người ra, bóng đen kia không hề do dự chút nào, xông lên phía trước đá bay cây dao trong tay của anh Oai.

Anh Oai vừa lồm cồm bò dậy khỏi đất, nhìn Cận Chu rồi lại nhìn bóng đen kia, chắc là cũng biết tình hình không ổn định thừa dịp trốn vào trong bóng đêm.

Bóng đen kia cũng không đuổi theo, hai ba bước đi đến bên cạnh Cận Chu, lo lắng hỏi: “Cậu có ổn không?”

Dù cho trên con đường nhỏ này không có đèn đường nhưng dưới ánh trăng lờ mờ, Cận Chu vẫn nhìn thấy rõ được người cứu cậu, là một anh đẹp trai khá trẻ.

“Tôi…” Thần kinh phút chốc thả lỏng lại, Cận Chu vừa mới thốt ra một chữ thì đã cảm nhận được một cơn đau kịch liệt truyền đến từ dưới eo. Cậu cúi đầu nhìn thử thì góc áo cậu đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi từ lúc nào không hay.

Hai chữ “Không sao” còn chưa kịp nói thành lời thì đại não của Cận Chu đã bị một cơn hôn mê mạnh mẽ bao phủ, ý thức cứ như thế mơ hồ ngất đi.

Lúc cậu mở mắt ra lần nữa thì chỉ thấy được trần xe màu trắng, tiếng xe cứu thương reo ầm ĩ liên hồi bên tai.

Tay cậu không biết đang được ai nắm chặt, hơi ấm từng chút từng chút truyền đến từ lòng bàn tay.

Cận Chu nghiêng đầu qua nhìn thử, khi nhìn thấy bóng dáng người người ta an tâm kia, cậu theo bản năng cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Dương Thời Dữ…”

“Anh đây.” Dương Thời Dữ vội vàng nghiêng người qua: “Em đừng nói chuyện.”

Đau quá à…

Cận Chu muốn nói thế.

Nhưng cậu quét mắt quanh xe cứu thương một cái rồi lại mở miệng ra hỏi: “Cái anh đẹp trai cứu em đâu?”

Dương Thời Dữ quả thực muốn tức chết: “Đã lúc nào rồi mà còn anh đẹp trai nữa!”

Ý thức lần nữa chìm vào trong mơ hồ, lúc Cận Chu hoàn toàn tỉnh lại thì mặt trời đã lên đến đỉnh đầu. Kí ức bị người khác cầm dao đâm giống như một giấc mơ vậy, dường như cậu chỉ mới vừa ngủ một giấc dậy mà thôi.

Nhưng người đang tựa vào mép giường kia, Cận Chu biết cậu không phải đang nằm mơ.

Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng bệnh, rơi xuống trên mái tóc của Dương Thời Dữ. Cận Chu không nhịn được đưa tay đụng đụng lọn tóc đang phát sáng kia, kết quả là chưa kịp đùa dai được vài cái thì Dương Thời Dữ đã chợt ngẩng đầu lên, bắt lấy cái tay nghịch ngợm kia của cậu.

“Tỉnh rồi à?” Dương Thời Dữ giọng khàn khàn hỏi.

Trong mắt anh toàn là tơ máu, dưới mắt cũng có một đường quầng thâm đậm.

Quen Dương Thời Dữ biết bao nhiêu năm rồi mà Cận Chu vẫn chưa từng thấy anh tiều tuỵ đến mức này.



“Anh không ngủ à?” Cận Chu hỏi.

Dương Thời Dữ không trả lời lại, nhắm chặt hai mắt xoa xoa ấn đường một chút rồi mới cầm lấy cặp kính đang để bên cạnh đeo lên: “Bữa sáng muốn ăn cái gì?”

Cận Chu nhất thời ngây ra, cậu cảm nhận được cơn đau truyền đến từ bụng mình, khó hiểu hỏi: “Em ăn cơm được hả?”

Trong suy nghĩ của cậu thì chắc là cậu đã bị người ta đâm thủng ruột rồi, thế này mà cũng còn ăn cơm được nữa hả?

“Ăn được.” Dương Thời Dữ nói, “Mũi dao chỉ đâm vào khoảng 2,5 cm, không tổn thương đến nội tạng.”

“Hở?” Cận Chu nâng nửa người trên lên, muốn nhìn thử vết thương bên bụng trái của mình, kết quả là một cơn đau nhói ập đến khiến cậu nằm phịch xuống lại.

Xem ra vết thương ngoài da cũng không thể xem thường được.

“Đừng có cử động lung tung.” Dương Thời Dữ cau mày đè vai Cận Chu lại, trông cứ như hận không thể trói Cận Chu lạ trên giường ấy.

“Em còn tưởng chuyện lớn thế nào chứ.” Cận Chu còn nghĩ là nếu cậu không thể sinh hoạt bình thường được nữa thì nửa đời sau vừa hay có thể ỷ lại vào Dương Thời Dữ, thế mà quanh đi quẩn lại nửa ngày rốt cuộc chỉ là tự mình hù dọa mình.

“Em vẫn cảm thấy đây là chuyện nhỏ sao?” Dương Thời Dữ giận tái mặt: “Em có biết tối qua nguy hiểm cỡ nào không?”

Nói đến đây Cận Chu mới thấy lạ lạ, nghiêng đầu nhìn Dương Thời Dữ hỏi: “Em nhớ không lầm thì tối qua người ngồi trên xe cứu thương với em là anh đúng không?”

Dương Thời Dữ rũ mắt xuống, nhìn đồng hồ một chút rồi đứng dậy nói: “Anh đi mua bữa sáng.”

Làm gì vậy trời, thái độ trốn tránh này có thể rõ ràng hơn chút nào nữa được không?

Nhưng mà Cận Chu cũng lười truy vấn, trong lòng cậu đã có được hơn phân nửa suy đoán rồi, chậm rãi cong khoé môi lên rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.

Khoảng chừng mười phút sau, Dương Thời Dữ xách một chén cháo thịt bằm trứng muối về lại phòng bệnh.

Đi theo sau anh còn có người Cận Chu đã lâu không gặp – Nhậm Văn Lệ.

“Thấy thế nào rồi?” Nhậm Văn Lệ đi đến bên giường Cận Chu giúp cậu điều chỉnh giường hơi nâng đầu lên một chút.

“Vẫn ổn.” Cận Chu nhận lấy bữa sáng từ tay Dương Thời Dữ, đặt lên trên cái bàn nhỏ trước mặt: “Còn hơi đau một chút.”

“Làm gì mà không đau được chứ?” Nhậm Văn Lệ đáp lại Cận Chu một câu rồi lại nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi đã dồn toàn bộ lực lượng truy nã Nguỵ Kiệt rồi.”

“Nguỵ Kiệt?” Cận Chu ăn một ngụm cháo, nhìn về phía Dương Thời Dữ đang đứng bên cạnh.

“Chính là anh Oai.” Dương Thời Dữ nói: “Gã đã trốn đến ngoại ô, nhưng cũng không trốn được bao lâu nữa.”

“Thế à.” Cận Chu thầm nghĩ tên này thế mà trốn cũng nhanh đấy, lại nhìn Nhậm Văn Lệ hỏi: “Hôm qua mọi người không bắt được gã à?”

Nhậm Văn Lệ nhìn Dương Thời Dữ một chút, sau khi xác nhận được Cận Chu đã rõ hết mọi chuyện thì mới nói rõ hết mọi chuyện bắt đầu lúc Vương Đại Vinh bị hại.

“Thế nên có thể nói là anh Oai không hề biết mình đã lộ tẩy, vẫn còn đang sinh hoạt như thường. Nhưng gã cũng rất biết né cảnh sát, cảnh sát vừa xuất hiện gần khu vực của gã thì gã đã chuẩn bị sẵn con đường để chạy trốn rồi.”

Cận Chu mãi cũng ăn xong bát cháo, cầm giấy của Dương Thời Dữ đưa tới lau lau miệng.

“Rất có thể gã ta cũng định nguỵ tạo cho cậu thành hiện trường tự sát.” Nhậm Văn Lệ nói: “Nhưng hắn cũng không ngờ là đã bị lộ tẩy nhanh như vậy, cũng không có nhiều thời gian để chuẩn bị nên chỉ đành chọn một cách thô bạo khác thôi.”

Nói đến đây Nhậm Văn Lệ lại đổi sang một giọng điệu hết sức trịnh trọng: “Cận Chu, cậu thật sự không nên nhúng tay vào chuyện này. Chúng tôi vẫn luôn bảo vệ Vương Xuân Hà mà không ngờ gã sẽ chú ý đến cậu.”

Bản thân Cận Chu cũng không ngờ tới, thủ hạ dưới trướng Uông Hoà Thái lại có thể điên cuồng đến mức này.

Rõ ràng là đã bị bên phía cảnh sát tóm được nhưng vẫn phải kéo thêm một người nữa xuống nước.

Cũng may là cậu phúc lớn mạng lớn, có thể được một anh đẹp trai trẻ tuổi ra tay cứu giúp.

“Sau này tôi sẽ cẩn thận.” Cận Chu nói.

Nhậm Văn Lệ thở dài một hơi, nhìn Dương Thời Dữ với ánh mắt bất lực, kiểu như đang bảo: Cậu tự trông cho kĩ đi.

Sau khi Nhậm Văn Lệ rời đi, trong phòng bệnh đơn chỉ còn lại hai người Cận Chu và Dương Thời Dữ.

Y tá đến thay bình truyền nước mới cho Cận Chu, dặn dò vài chỗ cần chú ý rồi nói thêm nếu như không có vấn đề gì khác thì nhanh nhất là chiều mai xuất viện được rồi.

“Anh có muốn về nghỉ ngơi trước một chút không?” Dương Thời Dữ rõ ràng là đã thức trắng đêm, Cận Chu cũng không nhịn được lo lắng cho anh, thế nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại là: “Cái nhan sắc xinh đẹp tuyệt vời thế này mà anh coi thử coi anh đã chà đạp bản thân thành thế nào rồi.”

Gân xanh trên trán Dương Thời Dữ lại bắt đầu giật giật: “Em cũng không thử xem là vì ai?”



“Em biết là anh vì em rồi mà.” Cận Chu nói: “Em không sao thật, cái tên anh Oai kia không phải đã trốn đến ngoại ô luôn rồi sao?”

“Đợi em truyền nước xong rồi nói tiếp.” Dương Thời Dữ hiển nhiên là không muốn tiếp tục nói về chủ đề này.

“Lát nữa đám Hổ Tử cũng qua đây rồi, anh cứ yên tâm về nhà nghỉ ngơi mau đi.”

Cận Chu vừa dứt lời thì bên ngoài phòng bệnh bỗng vang lên tiếng bước chân ồn ào, một giây sau, cửa phòng bệnh bị người ta đá văng ra. Lưu Vĩnh Xương dẫn theo mười mấy đứa đàn em bước từ ngoài vào.

“Mẹ nó ai làm đấy?” Lưu Vĩnh Xương vừa mới bước vào cửa đã hùng hổ quát một câu.

“Anh Lưu, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Cận Chu đành phải trấn an đối phương lại: “Anh dẫn theo cả đám này chạy tới đây để hốt xác em hả?”

“Ăn nói xui xẻo bậy bạ!” Lưu Vĩnh Xương nhìn Cận Chu từ trên xuống dưới một chút: “Bị thương ở đâu đấy?”

“Vết thương nhỏ thôi.” Cận Chu giở chăn ra, vén áo bệnh nhân của mình lên để lộ ra bên dưới phần bụng bằng phẳng có một chỗ bị băng lại, “Nè, chỗ này, khoảng 2 cm thôi.”

“Cậu ấy không có gì đáng ngại đâu.” Dương Thời Dữ đứng bên giường bệnh, thuận tay nắm một góc chăn nhẹ nhàng kéo lên, che Cận Chu lại thật cẩn thận.

“Không sao là được rồi.” Lưu Vĩnh Xương rốt cuộc cũng bình tĩnh lại: “Ai làm chú cứ nói với anh.”

Anh em với nhau không nói thì lại thành ra khách sáo.

Cận Chu cũng kể một vài chi tiết không quan trọng rồi mới nói tên anh Oai ra.

“Được, để anh nhờ đám bạn hỏi thăm thử coi con rùa kia đã rúc đến cái xó nào rồi.”

“À mà anh Lưu này.” Cận Chu không hiểu sao thấy hơi chột dạ nhìn Dương Thời Dữ đang đứng bên cạnh: “Nếu mà có tin tức gì thật thì anh cứ báo cho cảnh sát, đừng tự ý hành động đó.”

“Yên tâm, anh có chừng mực mà.” Lưu Vĩnh Xương nói xong câu này thì lại nói với Dương Thời Dữ: “Cậu chăm sóc người đàn ông của mình cho thật tốt, có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể đến tìm anh.”

Nói như kiểu đang dặn dò vợ của thằng em mình vậy.

Cận Chu thấy hơi buồn cười nhưng nhìn cái mặt lạnh băng kia của Dương Thời Dữ rốt cuộc cũng phải ráng nhịn lại.

Hổ Tử và Tiểu Vũ ở lại để chăm sóc Cận Chu, thế là cậu lại càng có lý do để bảo Dương Thời Dữ đi về nghỉ.

Nhưng mà trước khi rời đi, Dương Thời Dữ ra hiệu cho hai người kia ra ngoài đợi một chút, rồi mới rút một xâu chìa khoá trong cặp đựng đồ ra, nói với Cận Chu: “Anh qua nhà em một chuyến.”

“Sao thế, qua nhà em gắn camera giám sát hả?” Cận Chu trêu ghẹo nói: “Anh biến thái thật đó nha ngài thẩm phán.”

“Đi thu dọn đồ đạc.” Dương Thời Dữ đen mặt nói: “Bắt đầu từ hôm nay em dọn tới nhà anh ở.”

Cận Chu cũng hơi ngạc nhiên, lẽ nào đây chính là trong cái rủi có cái may trong truyền thuyết hay sao?

Tuy là tối qua suýt chút nữa đã toi đời nhưng bây giờ chỉ bị thương ngoài da, lại còn được sang ở cùng với Dương Thời Dữ, thế này chả phải là quá hời rồi sao?

“Nhưng mà.” Dương Thời Dữ đột nhiên đổi chủ đề: “Thời gian này em không được ra ngoài.”

Cận Chu ngây ra tại chỗ: “Cái gì?”

“Anh nói là…” Dương Thời Dữ thả chậm tốc độ nói, lặp lại một lần nữa: “Trước khi Nguỵ Kiệt bị bắt, em phải ngoan ngoãn ở trong nhà anh, không được phép ra ngoài.”

“Vậy tiệm sửa xe của em thì sao?” Cận Chu hỏi: “Em còn phải đi làm nữa mà anh hai.”

“Bình thường em cũng đi làm đàng hoàng hay sao?” Dương Thời Dữ hỏi ngược lại.

“Em…” Cận Chu bỗng chốc cạn lời, lập tức đổi sang một công việc khác của mình: “Chẳng phải em là một luật sư siêu đỉnh đó sao?”

“Miễn thương lượng.” Dương Thời Dữ nói: “Không cho phép ra ngoài là không cho phép ra ngoài.”

“Thẩm phán Dương..” Cận Chu không thể tin nổi nhìn Dương Thời Dữ, “Anh đây là…”

“Em muốn nói là giam giữ trái phép hả?” Dương Thời Dữ chủ động tiếp lời.

Nhưng anh cũng không thể chặn họng được Cận Chu.

“… Đây là cưỡng chế yêu đó.” Cận Chu “chậc chậc” hai tiếng: “Anh biến thái quá à.”

------oOo------